"Cha!" Thanh Tiêu cả kinh, chạy tới giành lại tiểu mao cầu, dùng khăn lau đi nước miếng của gia gia đang dính trên đám lông, "Người định mang hài tử đi đâu thế?"
"Hôi hôi()!" Phượng Nhị đột nhiên biến thành hình người, thích thú duỗi tay ra với gia gia.
() Hôi: màu xám
"Không được, nó chỉ mới phá xác được mấy tháng." Thanh Tiêu không đồng ý, lần trước Đan Túc mang theo hai con trai nhảy xuống huyền nhai đã đủ làm nàng chết khiếp rồi.
"Không sao đâu," Đan Khuyết biến trở về hình người, giọng điệu nghiêm túc, "Tiểu phượng hoàng không yếu ớt đến thế, đừng nuôi phượng hoàng thành gà con."
"Gà con! Gà con!" Phượng Nhị cũng góp giọng ồn ào, bị nương vỗ mông.
Người một nhà đều đi tắm rửa, đổi sang y phục sạch sẽ. Trút bỏ y phục kim sắc loá mắt, gia gia Đan gia thay một thân trường bào đen thêu chỉ vàng, thêm chòm râu thật dài, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Lão phụ thân Đan gia thì thay một thân hồng y hoa lệ, làm chim trống đã có tức phụ, phải duy trì bề ngoài diễm lệ.
"Tiểu tử thúi, đã bao tuổi rồi còn để ý mấy thứ này." Đan Khuyết liếc nhi tử một cái.
"Đan Y mặc còn hơn thế này nhiều." Đan Túc không phục, giơ tay chỉ về hướng đại nhi tử đang chậm rãi đi đến.
Đan Y ăn mặc trường bào màu đỏ tươi, vạt áo phết đất, đeo một sợi dây nạm ngọc thạch trên đai lưng bạc, khoác một kiện áo lụa đỏ, mặt trên dùng chỉ vàng thêu hình phượng hoàng, thân thể dưới ánh mặt trời toả sáng lấp lánh. Đáng giận nhất chính là còn đang nắm tay Thần Tử Thích, có thể tùy thời tùy chỗ sờ long trảo, thật sự khiến điểu hâm mộ.
Bạch Vân Sử Lam Giang Tuyết cùng Khổng Tước Linh lâu chủ Lam Sơn Vũ cũng tới. Lam Giang Tuyết ôm Cửu Tiêu Hoàn Bội cầm, Lam Sơn Vũ bê tám cuộn da viết tám chương Tiêu Thiều.
"Đây là tiểu tử đồng lứa nhà Lam gia hả? Lớn lên thật xinh đẹp." Gia gia Đan gia cười tủm tỉm nhìn hai con khổng tước, lấy ra trùng chiên cho bọn họ.
Hai người cảm tạ thánh lão cung chủ, rồi an tĩnh đứng hầu ở một bên.
"Cha, lấy chương ra đi." Đan Túc thúc giục lão cha nhà mình, tuy vấn đề của Thần Tử Thích đã giải quyết xong, nhưng mọi người vẫn tò mò nội dung chương .
"A, đúng!" Đan Khuyết vỗ đầu, móc bao trùng chiên từ trong tay áo ra, đổ hết ra mâm, trải lớp giấy dầu bên ngoài ra. Mọi người lúc này mới nhìn rõ, thứ kia căn bản không phải giấy dầu, mà là một mảnh da ố vàng.
"Cha, sao người lại dùng cái này để bọc trùng a!" Đan Túc sững sờ, đây chính là chương chín Tiêu Thiều mà khắp thiên hạ chỉ có một bản, lão cha nhà mình lại tùy tiện lấy ra bọc trùng.
"Núi cao đường xa, chỉ có bọc trùng mới không bị ném đi." Gia gia chẳng hề để ý mà nói, đưa chương chín bóng nhẫy cho Lam Sơn Vũ.
Đan Túc nói xong, mới nhớ tới nhi tử và con dâu cũng ở đây, liền day day thái dương, chậm rãi thở dài.
"Cha hình như nói nhiều hơn trước." Thần Tử Thích kề tai nói nhỏ với Đan Y. Trong ấn tượng của hắn, Đan Túc là người ít nói, uy nghiêm vô cùng, từ lúc gia gia trở về thì bắt đầu nói nhiều lên.
"Ân." Đan Y gật đầu, duỗi tay lấy một con trùng chiên ăn. Trúc trùng hải ngoại này không giống loại bình thường vẫn ăn, có chút mùi vị của biển, ăn rất ngon.
"Pi pi pi!" Phượng Nhị cũng bò lên trên bàn, ghé vào mâm mổ mấy miếng nhỏ.
Chương chín Tiêu Thiều tên là《 Sơn quỷ 》, giai điệu bất đồng với tám chương trước, đang uyển chuyển đột nhiên gấp gáp, trong đoạn khúc lặp lại phảng phất như nghe thấy sơn vũ thê lãnh, quỷ hồn kêu khóc, gió bão lôi điện, sau đó bất ngờ mây tan sương tạnh, tiên nhạc phiêu phiêu, càng lúc càng xa.
Đan Y đề bút viết lại lời dịch qua câu xướng của phụ thân, "Rồng vốn tính hàn, đổi máu phượng nóng rực, thiên địa giao thái, tuần hoàn lặp lại...... Phá cửu thiên, mây vạn trọng, tử lôi hiện, đạp hư không."
Điều này nghĩa là, long phượng tương hợp tu luyện tuần hoàn đến khi nhìn thấy sấm sét màu tím phá vỡ cửu thiên, xuyên qua hàng ngàn lớp mây, là có thể đạp hư không, đạp đất thành thần.
"Này nói đến cái gì?" Đan Khuyết lấy tờ giấy Đan Y viết, càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp.
Đan Túc tiến đến bên cạnh lão cha nhà mình cùng xem, hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Đan Y, "Phượng Nguyên, hai con luyện công như thế nào?"
"......" Đan Y mím môi, quay đầu nhìn Thần Tử Thích.
Thần Tử Thích một tay mắt, một tay phất phất, ý bảo y nói đi.
"Vừa động phòng vừa luyện." Đan Y ăn ngay nói thật.
"Phốc ——" Thanh Tiêu phu nhân vừa mới uống một ngụm nước trà thì bị sặc, phun ướt tiểu nhi tử trên bàn.
"Kỉ?" Phượng Nhị đang ngồi trên bàn nghiêm túc ăn mấy miếng trùng được mẫu thân bẻ nhỏ, ngơ ngác nâng lên cái đầu ướt đẫm, hai cái mào trên đỉnh đầu như lá cây bị sương thấm ướt, nặng nề oặt xuống mắt.
Thanh Tiêu ho khan mấy cái, nhanh chóng ôm tiểu nhi tử lại lau lau, rồi ôm vào rừng chơi. Loại chuyện này không nên để tiểu hài tử nghe thì hơn.
"Thì ra là thế." Đan Túc bừng tỉnh đại ngộ, nhớ lại lúc trước nhi tử từng nói thời điểm hai người động phòng sẽ bất giác trao đổi nội lực, lúc đó lẽ ra nên nghĩ đến là như thế này.
"Sớm biết thế, năm đó ta nên đem hắn...... Khụ khụ." Gia gia mới nói được một nửa thì đột nhiên ngậm miệng, làm mọi người đổ dồn nhìn về phía ông. Lỗ tai Đan Khuyết đỏ lên một cách khả nghi, ha ha cười lảng sang chuyện khác.
Gia gia ở tiên sơn hải ngoại đã lâu nên đối với tình hình Đại Chương hiện giờ không biết nhiều lắm, hỏi Thần Tử Thích mới biết hắn không phải là hoàng đế.
"Đã luyện đến tầng bốn long ngâm rồi, sao lại để một cái bao cỏ chiếm ngôi vị hoàng đế?" Đan Khuyết sinh khí.
"Cung chủ, thuộc hạ có tin tức muốn bẩm báo," Lam Sơn Vũ đứng một bên, dâng tin tức vừa lấy được lên, "Hoàn Vương cùng phái Hoàng Sơn và Vô Cực Tông đã phát binh tạo phản."
Kế hoạch ban đầu là mùa thu mới khai chiến, nhưng kế mượn sức Nhạn Đãng Sơn đã thất bại, lại còn đắc tội Quy Vân Cung. Hiện giờ đám cao thủ võ lâm rình rập huyết mạch hoàng thất nhiều như lông trâu, Thần Tử Kiên muốn bảo vệ mình thì phải nhanh chóng cướp ngôi vị hoàng đế, giành được hoàng quyền thì mới hết lo sợ bị những người đó bắt đi luyện công.
"Tạo phản? Cờ hiệu là gì?" Thần Tử Thích nhướng mày, Nhị ca nhiều tâm nhãn này hẳn là khi mưu phản sẽ lấy cái danh dễ nghe.
"Nói là hoàng đế tin gian nịnh, thả ra độc trùng làm thiên hạ lâm nguy," Lam Sơn Vũ khẽ cười nói, lời này nói ra hắn cũng không tin, "Nói muốn hoàng đế giao ra cổ sư, diệt trừ gian thần."
Thần Tử Thích sờ sờ cằm, giao ra cổ sư, diệt trừ gian thần, rất có ý tứ. Bá tánh nghe vào sẽ thành Hoàn Vương thương muôn dân bách tính, vì họa hàm trùng nên phải giết chết cổ sư. Còn câu sau thì mơ hồ, bởi vì muốn để cho mình đường lui. Vạn nhất Thiên Đức Đế mà giao ra cổ sư, bọn chúng sẽ nói còn gian thần chưa trừ, tiếp tục công thành.
"Nhị ca đủ tâm nhãn, chỉ là xuống tay không đủ tàn nhẫn, muốn lưu lại chút thể diện; Thiên Đức Đế đủ tàn nhẫn đủ tuyệt, nhưng quá nông cạn, luôn là tá ma giết lừa mà bại sớm." Thần Tử Thích thở dài.
"Vậy ngươi cứ làm hoàng đế đi," gia gia vén tay áo, lộ ra cánh tay cơ bắp, "Ngày mai ta sẽ đi giết hai tên nhãi ranh kia, trực tiếp bắt quốc sư chọn lại một lần."
"Ách...... Gia gia......" Thần Tử Thích nhanh chóng ngăn cản, "Không phải Đan gia có giao ước là không được thương tổn con cháu Thần gia sao?"
"Vậy giao ước để phượng hoàng chọn hoàng đế thì sai, Thần gia các ngươi có tuân thủ sao?" Đan Túc nói đến chuyện này thì giận sôi máu, chính mình cực cực khổ khổ chọn ra ba đời đế vương, cuối cùng đều là làm không công.
"Tiểu long phải lên làm hoàng đế, nếu không Đại Chương sẽ sụp đổ," Đan Khuyết vuốt chòm râu dài, bộ dáng cao thâm khó lường, "Không cần lo lắng chuyện tạo phản, dù sao cũng trường sinh bất lão, đủ để nó làm hoàng đế một vạn năm."
"Thuộc hạ cho rằng không bằng để Hoàn Vương đấu với Thiên Đức Đế, quan sát tình hình trước." Lam Sơn Vũ cười tủm tỉm kiến nghị.
"Việc này, gia gia và phụ thân đừng nhúng tay, con tự có chừng mực." Đan Y trầm mặt xuống nói, đây là chuyện liên quan đến Thích Thích, tất nhiên nên để y làm, để trưởng bối ra tay thì còn ra cái gì.
Từ khi người La gia chết hết, Thiên Đức Đế cũng mất đi sự ủng hộ của Khí Tông. Tân tông chủ Trần Cốc không để Thiên Đức Đế vào mắt, chỉ một lòng nghĩ đến 《 Tiêu Thiều Cửu Thành 》, nên cũng theo Thần Tử Kiên tạo phản.
Tố Tâm Tông đóng cửa từ chối tiếp khách, Vô Minh Tông không để ý tới thế tục, Cực Dương Tông bị huỷ diệt, hiện giờ toàn bộ Khí Tông chỉ còn Vô Cực Tông. Mà Kiếm Minh cũng không khác gi, Lư Sơn phái tuyên bố muốn rời khỏi Kiếm Minh, phái Nhạn Đãng Sơn thì què cụt chực chờ sụp đổ, chỉ còn lại phái Hoàng Sơn cùng môn phái nhỏ rải rác.
Võ lâm trải qua rung chuyển mấy năm này, nguyên khí đại thương.
Mà Thiên Đức Đế vì chuyện hàm trùng mà đánh mất dân tâm, quốc khố thiếu hụt, căn bản ngăn không nổi đại quân.
"Quốc sư, nên làm gì bây giờ?" Thiên Đức Đế ngồi ở Thái Chân Cung, ánh mắt trông mong mà nhìn quốc sư.
Quốc sư Lam Tường chầm chậm buông lược, ngẩng đầu nhìn Thiên Đức Đế dường như già đi rất nhiều, chậm rãi mở miệng: "Bắc thượng hung, nam hạ cát, Hoàng Thượng chỉ có thể nghênh chiến, không còn lựa chọn." Khó có khi Lam Vân Tiên nghe rõ vấn đề của hoàng đế, nói một câu vô cùng đơn giản như vậy, rồi lại cầm lấy lược ngọc, chải lên bộ râu xinh đẹp.
"Nam cát, ngươi đang nói là trẫm nên đi Vân Châu à?" Thiên Đức Đế ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm quốc sư, chỉ nhận được một tiếng thở dài như có như không.
Bất đồng với bên ngoài tinh phong huyết vũ, Quy Vân Cung vẫn một mảnh an bình. Sắp tới nhất yến khai xuân, Đan Y muốn nhanh chóng dưỡng thương cho tốt nên hàng ngày đều không luyện công mà biến thành tiểu hồng điểu ôm tiểu long ngủ.
Đang ngủ đến thoải mái, Thần Tử Thích đột nhiên cảm thấy có chỗ nào có chút không đúng, quay đầu nhìn thì thấy giường trúc bên cạnh chậm rãi ló ra một cái đầu chim lớn lóe kim quang.
Gia gia chưa thấy qua rồng nên lén lút chạy tới xem tiểu long, càng xem càng hiếm lạ, nhịn không được đặt đầu trên giường trúc, xem được kỹ hơn.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Thích Thích: Có người nhìn trộm
Điểu công: Ai?
Gia gia: (⊙v⊙) tiểu long hảo đáng yêu
Điểu công: Cha, người quản gia gia đi!
Điểu cha: (⊙v⊙) tiểu long hảo đáng yêu
Điểu mẹ: (⊙v⊙) đúng thế, hảo đáng yêu
Đệ đệ: (⊙v⊙) kỉ kỉ
Điểu công:......
-------------------
Ngao ngao, không thể viết dài hơn, buổi tối có hoạt động muốn tham gia, ta tận lực viết tới hai canh, đại khái ở giờ ~