Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đậu: ngày mò không ra phiên ngoại cứ ngỡ mình đọc trong mơ =))) nhưng mà mơ gì lại rõ câu từ thế, hoang mang style. Cuối cùng cũng tìm thấy, hoá ra hôm ý đọc ebook QT. Tự thấy mình thật là ngâu
"Giang Tuyết!" Thiếu niên Lam Sơn Vũ bay đuổi theo kiệu quốc sư. Nâng kiệu là chim nhạn có thể bay đường dài, khổng tước không bay được xa.
Bàn tay trắng nõn thon dài xốc lên màn kiệu, Lam Giang Tuyết nhìn ngốc lam khổng tước phía sau, môi mỏng khẽ động, quyết tâm thả tay xuống lui lại vào trong nhuyễn sa, không nhìn thêm nữa. Lam khổng tước trẻ tuổi rốt cục hết hơi, kêu dài một tiếng rơi xuống.
Bạch khổng tước đến cuối vẫn không nói lời nào, chỉ còn tiếng thở dài tiêu tan giữa biển mây.
Lam Sơn Vũ từ trong đống cỏ khô bò ra ngoài, nhìn cỗ kiệu dần dần biến mất phía chân trời, hai mắt đỏ bừng.
Một đời quốc sư mất mười năm, trong mười năm này sẽ không bước ra khỏi hoàng cung một bước, mà hắn là một con khổng tước không bay xa được, muốn đi một chuyến đến kinh thành quả thực thiên nan vạn nan.
"Nhá a, ở đây bắt sâu à?" Một đạo âm thanh có chút thô lệ từ ngọn cây truyền đến, Lam Sơn Vũ ngẩng đầu nhìn thì thấy Điêu Liệt cả thân áo đen đang ngồi trên ngọn cây, nghiêng đầu nhìn hắn.
Lam Sơn Vũ nheo mắt lại, nhìn sỏa điểu trên đầu cành cây kia. Nghe đâu Điêu Liệt là người xuất sắc nhất Ưng tộc, đã được cử đến bồi thiếu chủ luyện công.
"Điêu huynh, mấy ngày không gặp, ngươi đã uy vũ hơn rất nhiều, nghe nói tháng sau sẽ tiếp nhận vị trí lâu chủ Ưng Linh, chúc mừng." Lam Sơn Vũ cười híp mắt chào hỏi.
Có câu nói không đánh người mặt tươi cười, Điêu Liệt nguyên bản nhìn thấy con khổng tước này ngã từ trên không xuống nên định cười nhạo hắn một chút, không nghĩ tới người này mở miệng ra lại thành nịnh nọt, làm cho hắn nghẹn lời, đành phải hàm hồ trả lời một câu, "A."
Lam Sơn Vũ cười hì hì, vắt tay qua cổ Điêu Liệt, "Nghe nói ngươi đang bồi thiếu chủ luyện công, thấy thế nào?"
"Thiếu chủ kỳ tài ngút trời, không phải người mà ngươi ta có thể so sánh." Điêu Liệt không thích gần gũi quá mức, hất tay của hắn ra, lại bị Lam Sơn Vũ kéo chặt lấy.
"Điêu huynh, ta bay hơn nửa ngày không còn tí sức nào, nể tình hai ta hồi nhỏ cùng đánh nhau, khiêng ta một chút được không?"
"..."
Viện tử sâu trong cung, người bình thường không được phép đi vào, mà thiếu cung chủ mấy năm nữa phải vào cung tuyển Long, nếu như hắn có thể lên được thuyền của thiếu cung chủ, đồng nghĩa chắc chắn được gặp Giang Tuyết.
Tiểu hài tử chỉ cao ba thước, mặc một thân hồng y, giữa đám cành khô lá rụng từng chiêu từng thức luyện quyền pháp, tuy rằng động tác còn trúc trắc non nớt, nhưng từng chiêu ra lại vô cùng phù hợp với sự tinh diệu của tâm pháp Đan Dương thần công, thoạt nhìn còn mang khí thế.
"Kiến quá thiếu chủ." Lam Sơn Vũ quỳ gối trước mặt tiểu Đan Y.
"Lam Sơn Vũ?" Đan Y nhận khăn vải từ thị nữ để lau mồ hôi, "Ngươi tới tìm bản tọa là vì chuyện Lam Giang Tuyết vào cung?"
Lam Sơn Vũ ngẩn ra, kinh ngạc nhìn vào Đan Y mới có bốn tuổi. Lúc hắn ở tuổi này còn đang cùng đám chim non mỗi ngày đi bắt sâu bọ đây, thiếu chủ thì đã nắm rõ việc trong cung như lòng bàn tay, tâm trí bậc này quả thực khiến người không rét mà run.
Điêu Liệt dẫn Lam Sơn Vũ đến cũng sững sờ, sắc mặt khó coi mà trừng mắt với Lam Sơn Vũ.
"Thiếu chủ minh giám, thuộc hạ xác thực nhớ gia huynh, nhưng cũng không phải vì thế mà đến, " Lam Sơn Vũ thu hồi tâm tư lừa gạt trẻ con, tái mét mặt giải thích, "Thuộc hạ, hy vọng từ nay có thể cống hiến cho thiếu chủ."
Cống hiến cho thiếu chủ, chính là mọi việc đều đặt thiếu chủ lên đầu, cung chủ cũng phải xếp sau.
Đan Y đan hai tay, lẳng lặng mà nhìn hắn trong chốc lát, "Ngươi so với cha mình thông minh hơn."
Lam hủ làm tộc trưởng Lam thị, lại thêm thân phận lâu chủ Khổng Tước Linh, Lam Sơn Vũ hiện tại căn bản không có cách nào chống lại, nên mới phải trơ mắt nhìn Lam Giang Tuyết bị đưa đi mà không làm gì được. Muốn phản kháng phụ thân, đầu tiên nhất định phải vượt qua ông.
Nghe thấy thiếu chủ nói như vậy, Lam Sơn Vũ khẽ thở phào nhẹ nhõm, cũng ý là đồng ý cho hắn cơ hội, trịnh trọng hành đại lễ với Đan Y.
Lam Sơn Vũ trời sinh có cái miệng biết ăn nói, đột nhiên mất đi ca ca, tâm tính trong một đêm bỗng trở nên thành thục. Thường ngày làm phó lâu chủ độ tồn tại cực thấp trong Khổng Tước Linh, bắt đầu lôi kéo thuộc hạ, tiêu trừ kẻ dị nghị, không tới một năm đã vững chân trong Khổng Tước Linh.
Người của Quy Vân cũng không còn nói Lam Sơn Vũ ỷ vào thân phận thiếu tộc trưởng Lam thị mới được lên làm phó lâu chủ nữa, bây giờ nhắc đến Lam Sơn Vũ, mấy vị lâu chủ đều phải khen một câu "Tuổi trẻ tài cao".
Lam hủ nhìn nhi tử một ngày so với một ngày càng xuất sắc hơn, tuổi già an lòng, sâu trong lòng cảm thấy mình đã có người kế nghiệp. Đưa Lam Giang Tuyết đi quả nhiên là biện pháp vạn phần sáng suốt, nhìn mà xem, trong nhà thái bình, nhi tử cũng có tiền đồ. Đang lúc tộc trưởng Lam thị cười ngu người, Lam Sơn Vũ đã chiếm được sự ủng hộ của Đan Y, chính thức trở thành tâm phúc của thiếu chủ.
Đan Y giao cho hắn nhiệm vụ đầu tiên, xây một toà nhà làm phân lâu cho Khổng Tước Linh ở kinh thành.
"Bản tọa nếu tuyển được Long, chắc chắn phải ở kinh thành mấy năm, xây Khổng Tước lâu thế nào, ngươi có biết không?" Đan Y ngữ điệu thong dong hỏi hắn.
Kinh thành! Lam Sơn Vũ kích động trong lòng, ngẩng đầu nhìn về phía thiếu chủ, mắt phượng trong suốt che đi sự thấu hiểu đối với vạn vật thần vận.
"Thuộc hạ biết, nhất định không phụ kỳ vọng của chủ thượng." Lam Sơn Vũ dù có thông minh thế nào đi nữa thì chung quy vẫn là một thiếu niên, không giấu được sự vui sướng trên gương mặt.
Vũ Nhân ở Quy Vân cung có hạn, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, phó lâu chủ như hắn lại càng bận rộn, khổng tước cũng không phải loài có thể bay đường dài, muốn dành chút thời gian trộm đi tới kinh thành nhìn Giang Tuyết cơ hồ không thể. Lam hủ cũng chính vì đoán chắc điểm này nên mới đẩy Lam Giang Tuyết vào cung. Bây giờ hắn phụng mệnh của thiếu chủ đến kinh thành xây khổng tước lâu, muốn gặp Lam Giang Tuyết liền dễ như ăn cháo.
Đan Y tất nhiên biết tâm tư của hắn nên mới giao nhiệm vụ như vậy. Đây là sự tin tưởng của thiếu chủ, cũng là ân thưởng đối với hắn. Cho tới giờ khắc này, Lam Sơn Vũ mới hoàn toàn một lòng vì Đan Y.
Hoàng thành, Thái Chân cung.
Lam Giang Tuyết mặc một thân trường bào trắng thuần, ở trong sân tự tay gieo xuống một gốc cây hòe móng rồng(). Hắn từ nhỏ đã ít nói, bây giờ làm quốc sư, hoàng đế, phi tần, triều thần, mỗi người đều muốn đến bói toán hỏi ý, làm hắn thấy phiền vô cùng. Hoàng đế đương triều không phải minh quân, nửa câu hắn cũng không muốn nói thêm, đơn giản bố trí mê trận ở trong Thái Chân cũng, cản trở mấy vị khách nhân không muốn thấy mặt.
() cây hòe móng rồng
"Quốc sư, đã trễ thế này, sao còn tự thân trồng cây a?" Hoàng đế không để thông bẩm, trực tiếp tiến vào, vung vung tay cho lui người, trên mặt mang theo nụ cười đáng khinh đi tới cạnh Lam Giang Tuyết.
Làm hoàng đế bao nhiêu năm, hắn tự nghĩ đã thưởng thức đủ loại mỹ nhân, nhưng một khắc nhìn thấy Lam Giang Tuyết, liền không nhịn được lòng rối loạn. Như tuyết Thiên Sơn, như ánh trăng trong vắt trốn trong mây, một thoáng lại như "Trích Tiên".
Lam Giang Tuyết lấy ra một tấm khăn lụa tuyết sắc, thong thả lau đi dính bùn đất dính trên đầu ngón tay, "Hoàng thượng đêm khuya đến đây, không biết có chuyện gì?"
"Vô sự, " hoàng đế tới gần thêm một bước, duỗi tay nắm lấy ống tay rộng của Lam Giang Tuyết, "Dưới ánh trăng ngắm mỹ nhân, người đẹp thêm ba phần, cổ nhân không nói quả không sai."
Lam Giang Tuyết nhìn tay áo bị nắm, lại nhìn tên hoàng đế vẻ mặt si mê còn học đòi văn vẻ, ánh mắt đột nhiên phát lạnh.
Hoàng đế chỉ nhìn thấy tay áo tuyết sắc tung bay, tựa như ảo mộng đẹp không sao tả xiết, sau đó cái cổ bỗng tê rần, bất tỉnh nhân sự. Lam Giang Tuyết thu hồi con dao còn chưa ra tay, nhíu mày nhổ đi cây châm Khổng Tước Linh kim châm trên gáy hoàng đế, ngẩng đầu nhìn về phía nóc nhà.
Lam Sơn Vũ một thân áo Lam nhảy xuống, nhấc chân muốn đạp tên hoàng đế kia, bị Lam Giang Tuyết ngăn lại.
"Làm hắn ngất thì còn nói được, nếu trên người có vết máu ứ đọng, bảo ta giải thích như thế nào?" Lam Giang Tuyết không tán thành nói.
"Tên xấu xa này, chết chưa hết tội, đệ giết hắn rồi mai thỉnh tội với cung chủ." Lam Sơn Vũ đỏ mắt vì tức, nhấc chưởng muốn đập nát sọ hoàng đế.
Lam Giang Tuyết lập tức ra tay ngăn cản, hai huynh đệ trong nháy mắt qua mấy chục chiêu. Lam Giang Tuyết từ nhỏ theo cung chủ tập võ, lại còn lớn hơn mấy tuổi, nội lực so với Lam Sơn Vũ cao hơn không ít, rất nhanh đã chiếm thế thượng phong, một chưởng nhắm vào ngực Lam Sơn Vũ. Đây vốn là chiêu thông thường không có gì lạ, động tác cũng không nhanh, Lam Sơn Vũ lại không hề phòng bị, cứ như vậy thẳng lưng để cho y đánh.
Bàn tay cách lồng ngực ba tấc đột nhiên dừng lại, bất ngờ thu hồi nội lực làm cho tinh lực của Lam Giang Tuyết một trận cuồn cuộn, vội hét lên: "Đệ đây là đang làm cái gì?"
Lam Sơn Vũ vốn thấy oan ức, chính mình ngàn dặm xa xôi chạy tới nhìn y, người này không có chút kinh hỉ nào cũng không nói, còn muốn đánh hắn. Nhưng thấy y bởi vì đột nhiên thu chưởng mà nhíu mày than nhẹ, nhất thời khẩn trương, ôm lấy người, "Đệ đùa ca một chút thôi, sao rồi, có bị thương không?"
Lam Giang Tuyết đẩy hắn ra, "Sao đệ lại tới đây? Có phải là trốn cha trộm xuống núi không?"
"Không phải!" Lam Sơn Vũ kiêu ngạo ưỡn ngực, "Thiếu chủ phái đệ tới kinh thành xây phân lâu."
"Thiếu chủ?" Lam Giang Tuyết nghe ra lời này không tầm thường, "Đệ..."
"Cha không cho đệ gặp huynh, đệ liền theo thiếu chủ, chẳng mấy nữa cha sẽ không thể xen vào chuyện của đệ nữa." Trong mắt Lam Sơn Vũ đầy ý tứ bắt buộc.
"..." Lam Giang Tuyết cụp mắt, một lần nữa cầm lấy cây giống bắt đầu trồng. Tâm tư của thiếu niên y rất rõ ràng, mà bọn họ đều là chim trống, còn là huynh đệ trên danh nghĩa, căn bản không có khả năng.
"Ca nghỉ ngơi đi, đệ làm giúp cho." Lam Sơn Vũ đoạt lấy cây giống, vô cùng phấn chấn bắt đầu trồng, chỉ cần có thể nhìn thấy bạch khổng tước mỹ lệ này, bảo hắn làm nhiều hay ít đều tình nguyện.
Phân lâu ở kinh thành xây rất nhanh, Lam Sơn Vũ điều tâm phúc của mình tới làm tằng chủ phân lâu, đặt nơi này trong trong tầm khống chế của mình.
Thiếu chủ cũng giống cung chủ, chỉ cần làm tốt không quản thuộc hạ làm việc tư. Vì vậy, dựa vào phần lợi ích của Khổng Tước Linh, Lam Sơn Vũ có thể thường xuyên tìm cho Giang Tuyết đồ ăn cùng đồ chơi nhỏ khác lạ, thời gian vào cung gặp y, so với lúc ở Ngọc sơn còn tự tại hơn.
Ba năm sau, thời điểm Đan Y chọn trúng Thần Tử Thích, quyết định vào cung dạy hắn Long Ngâm thần công, Lam Sơn Vũ đã thành công thay thế vị trí của cha mình, trở thành tân lâu chủ Khổng Tước Linh.
"Quả nhiên trò giỏi hơn thầy, ha ha, chỉ cần con thành thân, vi phụ không còn gì tiếc nuối nữa." Lam hủ nhìn nhi tử mới mười chín tuổi đã có võ công cao cường, năng lực trác tuyệt, vô cùng cao hứng.
Lam Sơn Vũ soạt một tiếng mở ra quạt ngọc, cười híp mắt nói: "Phụ thân yên tâm, chờ Giang Tuyết ra khỏi cung, nhi tử nhất định thú y về."
"Cái gì?" Cái ly trong tay Lam hủ lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất.