Hàm Đào

chương 45: cố nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đòi nợ? Người của Trường Kiếm môn đờ ra, vốn tưởng đây là viện binh Lỗ Vương gọi tới, không ngờ là đến đòi nợ. Nhưng mà, ngẫm lại cũng phải, Quy Vân cung chuyên làm các cuộc làm ăn cổ quái, song cũng không nhận chuyện tìm người báo thù. Dựa theo cách nói của họ là, trả thù thì cứ đến Huyết Nhận các, Quy Vân cung không thực hiện chuyện giết người.

Gã thủ lĩnh ước chừng là kiếm khách tầm ba mươi tuổi, nhìn hai thuộc hạ như hung thần ác sát sau lưng Thần Tử Thích, chắp tay nói: “Tại hạ Cát Hồng của Trường Kiếm môn. Bây giờ ta cần giải quyết chút ân oán cá nhân, nếu Thường tầng chủ không định nhúng tay, thì mời tránh trước một bước.”

Thần Tử Thích đã đi đến dưới mái hiên, tiến gần chỗ Thần Tử Mặc, một nữ tử Tố Tâm tông chợt vung roi, hòng ngăn cản Thần Tử Thích đi qua.

Mắt thấy roi thép chín đoạn sắp đánh lên mặt mình, Thần Tử Thích ngửa người né tránh, tay vung ra bắt lấy đoạn chóp của cây roi, dùng chiêu Du Long Tùy Nguyệt đem cây roi cuốn lên tay mình, thuận tay kéo cô nương trông chỉ mười sáu mười bảy kia lại: “Vị tỷ tỷ này à, không thể vung roi quất lên mặt người được đâu. Mặt của ta còn phải để cưới vợ đó.”

Mắt hoa đào dập dờn diễm lệ, mang theo ba phần ý cười, đột nhiên bị kéo lại gần nhìn, khiến nàng ta không khỏi nín thở. Cô nương kia nhất thời đỏ mặt, buông tay rút roi về.

Đồ Bất Hiện đứng ở một bên chuẩn bị ra tay, thấy Thần Tử Thích đã tự giải quyết được, lập tức thu chân đã bước nửa bước về.

Thần Tử Thích lúc này kì thật đã hối hận đến xanh ruột. Tuy hắn đã sử dụng thành thạo Du Long Tùy Nguyệt, nhưng mà tay đâu phải tay thép, bắt lấy cây roi còn kình khí kia, rung đau hết cả gan bàn tay. Thế mà mặt vẫn còn phải giả bộ vẻ vân đạm khinh phong, thật là đắng lòng.

Rụt tay vào trong ống tay áo, Thần Tử Thích cười nói: “Tránh đi thì sợ không được, nếu các ngươi giết chết khách nhân của bọn ta, ta tìm ai để đòi đây? Không bằng để ta phân tích các ngươi coi nhé.”

“Tiểu tử lông vàng, liên quan gì tới ngươi, nhanh cút đi.” Thủ lĩnh của Tố Tâm tông, ước chừng là một nữ tử tuổi tầm bác gái, mặc bộ đồ màu vàng. Hai tiểu công nương bên cạnh khoảng hai tám tuổi, mặc đồ hồng nhạt.

Thần Tử Thích đột nhiên nhớ đến thời điểm lần đầu trông thấy Trình tiệp dư của năm đó, cũng là một thân vàng nhạt như này. Nghĩ đến nữ tử cầm đầu, chắc cũng là đệ tử đích truyền của Tố Tông tâm, sư tỷ muội của Trình Gia Trân.

“Dì cả này ơi, không biết phải xưng hô thế nào?” Thần Tử Thích lễ phép chắp tay hỏi.

“Ngươi…………” Triệu Tố Nhu bị nghẹn ngã ngửa ra, bà ta là đại đệ tử đích truyền của Tố Tâm tông, đi đến đâu cũng nhận được sự tôn trọng, bởi vì say mê võ học nên vẫn chưa thành thân, người trong võ lâm đều gọi cô nương, tiên tử, chứ chưa một ai dám gọi một tiếng ‘Dì cả’ cả.

“Ta tên Ngọc Tuyền, vị này chính là sư bá Triệu Tố Nhu của ta, danh xưng trong giang hồ là Uyển Nhu tiên tử.” Tiểu cô nương ban nãy ra tay với Thần Tử Thích dịu dàng nói.

Triệu Tố Nhu thấy điệu bộ này của Thần Tử Thích, biết hắn kỳ thật đến giúp Thần Tử Mặc, cắn răng nói với Hắc Đản: “Thần Tử Mặc, nếu giờ ngươi giao Tố Dao ra đây, ta sẽ không so đo chuyện hôm nay nữa. Sau này ngươi là Thân Vương nhất phẩm, Tố Dao sẽ do Tố Tâm tông nuôi.”

“À,” Thần Tử Mặc cười lạnh một tiếng, “Dựa vào cái gì?”

Trên danh nghĩa, Trình Gia Trân vẫn là mẫu phi của Thần Tử Mặc, tiên đế qua đời, nên chắc phải để Thần Tử Mặc đưa đến đất phong phụng dưỡng. Tố Tâm tông căn bản không có quyền can thiệp.

“Ngươi là đồ lang tâm cẩu phế()!” Triệu Tố Nhu quát xong, lại muốn tiến lên đánh hắn.

“Sư tỷ…….” Trình Gia Trân suy yếu nằm trên chiếu, ý hồ muốn bò ra từ sau cánh cửa.

“Ta thấy, các ngươi đang muốn cướp thái phi đi!” Thần Tử Thích rất kinh ngạc nói, ngẩng đầu nói với người Trường Kiếm môn, “Các ngươi cũng đến đây cướp Thái phi nương nương sao?”

Bắt cóc Thái phi, đó không phải tội danh dễ nghe, người Trường Kiếm môn vội vã lắc đầu, Cát Hồng vốn muốn nói mục đích là kéo dài thời gian, vì thế kể toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối ra cho Thần Tử Thích nghe.

Ba ngày trước, đoàn người Triệu Tố Nhu vào thành Kiếm Dương, không nói lời nào đã giết hai người của Trường Kiếm môn. Lúc Cát Hồng đuổi tới, người Tố Tâm tông đã bỏ đi, nên mới đuổi theo chạy tới đây. Biết bọn họ muốn đi Lộ thành, liền chặn lại ở giao lộ. Kể ra Hắc Đản cũng đen đủi, vì trong xe hắn mang theo hai nữ quyến làm người Trường Kiếm môn cho rằng đó là người Tố Tâm tông.

Sau khi đánh nhau kịch liệt, Thần Tử Mặc chém bị thương ba người Trường Kiếm môn, đang đánh túi bụi thì người Tố Tâm tông đến.

“Người Trường Kiếm môn chỉ là một môn phái nhỏ, xử không được tiên cô Tố Tâm tông, chỉ có thể mời bọn họ theo ta về Lư Sơn phái một chuyến…” Cát Hồng oán hận nói, bọn họ đánh không lại Triệu Tố Nhu, cũng không muốn bà ta chạy thoát, bằng không sau này Trường Kiếm môn còn làm được gì quanh Kiếm Dương này nữa?

Qua mấy phen giằng co, chỉ đành ép người vào trong miếu thổ địa này đợi người Lư Sơn phái đến. Còn về phần Thần Tử Mặc vì sao không đi được, chính là bởi vì Trình Gia Trân trong xe ngựa tỉnh lại, nhìn thấy Triệu Tố Nhu, liền liều mạng kêu cứu với bà ta.

Thần Tử Thích vừa nghe Cát Hồng nói chuyện, vừa quan sát vị trí đứng của mọi người.

Chỗ đứng của Triệu Tố Nhu rất phù hợp, bà ta có thể ra tay trong chớp mắt, mà cũng vừa vặn xông thẳng vào trong phòng. Roi chín đoạn không dài, khẳng định sẽ làm tiểu tiên nữ bị thương, cho nên Hắc Đản không thể rời khỏi một bước, bắt buộc bảo vệ chặt chẽ.

Nếu chờ người Lư Sơn kiếm phái đến, có lẽ sẽ càng rắc rối hơn, Thần Tử Thích cũng đả thương người Trường Kiếm Môn, chắc chắn không thể thoát được trong nửa khắc. Nghĩ đến đây, Thần Tử Thích đột nhiên cao giọng cười to: “Cát huynh quả thật là người trọng tình trọng nghĩa. Giết người đền mạng là thiên kinh địa nghĩa(), cần gì phải nói thêm. Ỷ vào môn phái mình lớn, nên có thể ra tay giết người bừa bãi, tùy ý bắt mẫu thân người khác? Hôm nay ta không thể nhìn vừa mắt được, Cát huynh, Thường mỗ đến giúp huynh.”

Dứt lời, ra hiệu với Đồ Bất Hiện, Đồ Bất Hiện lập tức ra tay, bắn ra một đôi móc câu sắc nhọn từ trong tay áo ra. Cái móc kia có hình bàn tay, đầu sắc lóe ánh lạnh, bay thẳng đến cổ Triệu Tố Nhu. Ô Bất Kiến vừa đoạt hai thanh Trường Kiếm tức tốc ném về, hô to một tiếng: “Nhận kiếm!”

Triệu Tố Nhu không phòng bị, suýt nữa bị móc vào cổ, lập tức đưa tay ra cản.

Cát Hồng thấy tình hình đột nhiên có biến, vẫn ngớ người ra, hai sư đệ bên cạnh đón kiếm từ trên trời rơi xuống, theo bản năng giơ tay ra đánh. Hai tiểu cô nướng áo hồng lập tức chiến đấu với người Trường Kiếm môn.

Thần Tử Thích tức tốc vọt vào trong cánh cửa, kéo Thường Nga và A Mộc ra, giao Thường Nga khá nhẹ cho Ô Bất Kiến: “Đi mau.”

Ô Bất Kiến bắt lấy Thường Nga, sử dụng Phù Dao công, nháy mắt đã trốn ra ngoài. Thần Tử Thích kéo A Mộc cúi đầu chạy ra ngoài, A Mộc biết tình hình nguy hiểm, vẫn không nói tiếng nào, chạy như điên cùng ca ca suốt cả dọc đường. Hắc Đản tóm Trình Gia Trân, theo sát phía sau Thần Tử Thích.

“Chạy đi đâu!” Mắt Triệu Tố Nhu trợn đến suýt lòi ra mà nhìn Thần Tử Mặc, lấy roi quấn lấy một người Trường Kiếm môn, quăng về phía Đồ Bất Hiện, còn mình thì xoay người đuổi theo cướp lại Trình Gia Trân.

Thần Tử Mặc giơ tay, vận nội lực chưởng đối chưởng với bà ta.

“Bụp!” một tiếng, nước bùn chung quanh bị nội lực mạnh mẽ nổ tung tóe.

“Phụt ——” Thần Tử Mặc phun ra một ngụm máu, mặc dù ‘Khai Thiên tập’ mà hắn học cũng là công pháp thượng thừa, cầm búa lớn có thể đối phó với ba người Tố Tâm tông, thế nhưng nội lực tuyệt đối không thể bằng Triệu Tố Nhu có ba mươi mấy năm công lực được.

Ngay tại lúc tình hình mành chỉ treo chuông, Đồ Bất Hiện xông tới, đá một cước vào Triệu Tố Nhu, nắm lấy Thần Tử Mặc và Trình Gia Trân bay qua đầu tường.

Hiển nhiên, sức lực của Đồ Bất Hiện mạnh hơn rất nhiều so với Ô Bất Kiến, tóm hai người có trọng lượng vượt mình vậy mà vẫn bay ngon ơ.

Xem tình hình, chỉ có Thần Tử Thích và A Mộc chạy chậm nhất. Triệu Tố Nhu vỗ mạnh lên đất một cái, roi thép quất thẳng về phía A Mộc.

“Coong ——” Một tiếng, vô số kiếm quang lóe ra rơi từ trên trời xuống, nháy mắt đánh văng roi thép của Triệu Tố Nhu. Một người mặc bộ đồ màu lam tay áo bó chặt, cầm hàn quang kiếm dài ba thước, vững vàng đứng trước Thần Tử Thích và A Mộc.

“Lý Vu Hàn!” Triệu Tố Nhu trông thấy rõ người đến, không khỏi lùi một bước, sau đó cắn răng nói, “Đây là chuyện nội bộ Tố Tâm tông, đợi sau khi ta xử trí xong, sẽ nói rõ ân oán với Trường Kiếm môn!”

“Vù!” Kiếm khách áo lam ung dung vẽ một chiêu, động tác hết sức tao nhã, chính là tư thế khởi động của Lư Sơn tam điệp kiếm, mũi kiếm chỉ xuống dưới, không hề có ý nhượng bộ, “Lý mỗ bình sinh hận nhất người ra tay với trẻ nhỏ!”

A Mộc nhìn bóng dáng người nọ, cảm thấy hình như khá thân quen. Thần Tử Thích không rảnh để ý, lựa dịp hai người đang giằng co, túm A Mộc chạy đi.

Tới lúc ra khỏi cửa, A Mộc ngoảnh đầu thoáng nhìn người nọ. Kiếm khách kia, cũng vừa vặn nhìn lại, đột nhiên sửng sốt, thấp giọng nói: “A Mộc……..”

Tiểu kịch trường

Chim tiểu công: Chương này ta không có đất diễn, ta không vui nhé.

Thích Thích: Không vui thì sao?

Chim tiểu công: Biến thân, chim nhỏ phẫn nộ ~

Thích Thích: →_→

(): Lòng lang dạ thú.

(): Chuyện hiển nhiên.

=)) Chim nhỏ phẫn nộ rồi ~~~~~~~~~~~~~~~~~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio