Triệu Tố Nhu nghe xong câu này, suýt nữa ngất đi, cầm roi vung mạnh đến chỗ Lam Sơn Vũ.
Lam Sơn Vũ giơ tay bắn ra một cây kim Khổng Tước linh, nhắm thẳng vào khuôn mặt Triệu Tố Nhu. Roi vung đến nửa đường bất thình lình đổi tuyến đường, quét rơi Khổng Tước linh, còn Lam Sơn Vũ đã vận công nhảy tới.
“Bốp!” Một chưởng mạnh mẽ ập tới đánh vào bả vai Triệu Tố Nhu, làm bà ta lùi về sau ba trượng, dùng roi cuốn chặt lên thân cây mới khó khăn đứng vững được, khóe miệng không ngừng rỉ máu.
“Sư phụ!”
“Sư bá!”
Một đám nữ đệ tử lập tức chạy tới nâng dậy.
“Tránh ra!” Triệu Tố Nhu gạt tay đệ tử, tự mình đứng dậy, ôm vai hung hăng trừng Lam Sơn Vũ.
Lam Sơn Vũ tao nhã thong thả thu tay về, phủi phủi bông tuyết đọng trên lớp lông trên cổ tay. Hắn tuổi còn trẻ đã ngồi trên vị trí lâu chủ Khổng Tước linh, không phải dựa vào cái miệng biết ăn nói mà là thực lực vượt trội.
“Tại hạ chỉ chuyển lời của Cung chủ, chứ có làm gì quá đâu,” Lam Sơn Vũ thu nét cười trên mặt, lạnh giọng nói,”Xin khuyên các vị, nhanh chóng rời đi, Ngọc Sơn không phải nơi các ngươi có thể giương oai.”
Dứt lời, phất tay áo xoay người, cũng không thèm ngồi kiệu, mũi chân khẽ bật, tựa như một con Lam Khổng Tước, dẫn theo mấy thủ hạ, lướt gió mà đi, chớp mắt biến mất trong gió tuyết.
Mấy nữ đệ tử trẻ tuổi ngơ ngác nhìn theo, nam tử tuấn mỹ vô cùng, tựa như tiên nhân tiêu sái lướt gió đạp tuyết, thật là kinh diễm.
“Sư phụ, hắn là ai vậy?” Ngọc Tuyền bị mấy tỷ muội đẩy lên, đành mặt dày, cúi đầu hỏi nhỏ.
“Hừ.” Triệu Tố Nhu vẫn cho rằng đồ đệ đang bất công thay bà ta, muốn ghi nhớ tên cừu nhân, nghiến răng nghiến lợi nói, “Lam Sơn Vũ, lâu chủ Khổng Tước lâu, cũng được gọi là Lam Khinh Trần.”
“Khinh Trần ư……”
“Vị thành triêu vũ ấp khinh trần, chắc là ý nghĩa này đi?()”
“Thật dễ nghe.”
Vài đệ tử nhỏ giọng bàn tán, không ngờ bị Triệu Tố Nhu nghe thấy, bà ta xoay người đánh một bạt tay lên mặt một đệ tử: “Hắn vũ nhục sư phụ ngươi, còn ngươi thì khen tên hắn hay, có cảm thấy thẹn trong lòng hay không?”
“Hu…..” Tiểu cô nương bị đánh cũng đã có ra dáng mười bốn mười lăm tuổi, ôm mặt nước mắt lưng tròng không dám lên tiếng. Ngoảnh đầu nhìn vài vị sư tỷ, người nào người nấy đều cúi đầu không dám hé răng, nhất thời cảm thấy càng oan ức. Tất cả mọi người đều nói, mà chỉ có mình nàng bị đánh, còn chẳng phải vì nàng nhỏ nhất sao.
Người Tố Tâm tông rời đi như vậy, Thần Tử Thích vẫn cảm thấy bọn họ sẽ không dễ bỏ qua chuyện này. Quả nhiên, ba ngày sau, lại có tin tức truyền đến, nói mấy cao thủ của Tố Tâm tông đập phá đồ trong Phong Linh lâu ở Lộ thành.
“Người đến là đệ tử đời thứ nhất của Tố Tâm tông, võ công cao cường, ngày ấy tầng chủ không có mặt, hai bên đều tử thương. Phân lâu ở Lộ thành đã bị đốt, thuộc hạ vô năng, thỉnh Cung chủ trách phạt.” Lâu chủ Phong Linh lâu quỳ gối trước mặt Đan Y, báo cáo toàn bộ tổn thất thương vong.
Mười hai lâu Kim Linh, tất cả đều có tác dụng của riêng mình. Phong Linh lâu thuộc sáu lâu ở dưới, là lâu phân bố nhiều nhất, chủ yếu buôn bán với người giang hồ và dân chúng bình thường, hoặc nhận một số cuộc tìm kiếm trên núi, làm chuyện truyền tin thần tốc, chứ không kiếm tiền bằng việc đánh nhau luyện võ. Cho nên, võ công của người Phong Linh không có cao, chỉ cần có thể dùng Thanh Vân Phù Dao công, ắt sẽ được làm việc ở Phong Linh lâu.
Đốt cháy Phong Linh lâu, là đang khiêu khích Quy Vân cung. Loại chuyện này khi lão Cung chủ còn tại vị, vẫn chưa xảy ra bao giờ.
“Lũ người kia chẳng qua thấy Bổn tọa mới kế vị, muốn thử sâu cạn mà thôi.” Trong mắt Đan Y đầy vẻ lạnh giá.
Cung chủ Quy Vân cung chỉ mới mười sáu tuổi, đối với đám lõi đời sống trên trăm năm mà nói, đích thực là đứa con nít có thể tùy ý bắt nạt.
Thần Tử Thích nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng đã nổi đầy gân xanh vì giận dữ kia, giơ tay vỗ nhẹ: “Ngươi tính thế nào?”
Đan Y rũ mi, che đi lệ khí trong mắt, lúc này mới ngoảnh đầu nhìn Thần Tử Thích, thấy hai mắt đầu sự hưng phấn trong mắt hắn, dở khóc dở cười nói: “Ngươi có ý gì hay hả?”
“Ta nghĩ, hôm nay trời đông giá lạnh, ngươi lại dẫn một đám người đi đánh Tố Tâm tông thì thật không hời gì hết,” Thần Tử Thích nói tới đây, không nhịn được cười rộ lên, ngoắc tay bảo Đan Y ghé sát lại, nói thầm thì, “Nếu Quy Vân cung nắm giữ nhiều bí mật trong thiên hạ đến vậy, muốn trả thù Tố Tâm tông, không bằng công bố chuyện mà bọn họ không muốn thấy nhất, ví dụ như Vô Âm Sư Thái nuôi tiểu gia gì đó ở bên ngoài chẳng hạn.”
“……..” Lâu chủ Phong Linh nghe thấy lời này, suýt nữa ngã vật ra. Vô Âm Sư Thái là người xuất gia, nếu nuôi tiểu gia thật, cả Tố Tâm tông hết cách lăn lộn trên giang hồ luôn rồi.
“Vô Âm Sư Thái không có nuôi tiểu gia.” Trong mắt Đan Y lộ ra chút ý cười, bàn tay đang nắm chặt cũng thả ra.
“Ta nói ý khác cơ, các ngươi chắc chắn vẫn có nhược điểm lợi hạn hơn mà.” Thần Tử Thích lộ ra hàm răng trắng nhỏ, chớp mắt với Đan Y.
Đan Y mím môi nở nụ cười, không nhịn được vươn tay, sờ sờ đầu Thần Tử Thích khẽ đáp: “Được.”
Vẫn chưa tới tuổi cập quan, tóc của Thần Tử Thích chỉ dùng dây buộc lại, một cú xoa này, lập tức làm tóc rối tung lên. Đập cái tay đang tác quái kia, tự sửa lại tóc tai mình, Thần Tử Thích không thèm ngồi nghe Đan Y xử lý công vụ nữa, mà đứng dậy chạy ra ngoài chơi.
Mặc kệ Thần Tử Thích chạy đi, Đan Y thu ý cười trong mắt, nhìn lâu chủ Phong Linh nói: “Tự đến điện Thanh Vân lĩnh phạt, gọi Bạch Vân Sử đến đây.”
“Vâng.” Lâu chủ Phong Linh lâu hành lễ cáo lui.
Điện Thanh Vân là nơi Bạch Vân Sử và Ô Vân Sử xử lý sự vụ, cũng là chỗ trừng trị lâu chủ phạm sai lầm. Lâu chủ Phong Linh mặt buồn rười rượi đi tìm hai người.
“Phong Linh vốn là nơi làm ăn, không đánh được bọn họ thì không biết chạy sao?” Lam Giang Tuyết đứng dậy, sửa sang lại vạt áo, “Còn đánh một trận với đám lão ni cô kia, ngươi tưởng ngươi là ngỗng à!”
“Thuộc hạ biết lỗi rồi ạ, sau này quay về sẽ xử lý ổn thỏa Phong Linh.” Lâu chủ Phong Linh vẻ mặt bừng tỉnh, rốt cuộc đã hiểu rõ Cung chủ để bọn họ lĩnh phạt cái gì.
“Đã biết lỗi rồi, thì đến lượt ta.” Điêu Liệt hưng phấn bẻ hai tay, nắm đấm kêu rốp rốp.
Lam Giang Tuyết đi ra ngoài điện, liền nghe thấy từng tiếng hét thảm truyền từ bên trong ra, mày cũng chẳng nhíu, sắc mặt lạnh lùng đi về phía điện Đan Phượng.
Ba ngày sau, tin tức Quy Vân cung muốn công bố đáp án một câu hỏi chữ Thiên lan khắp Đại Chương.
Trong mười hai lâu Kim Linh, cũng không phải tất cả đều có phân lâu. Phân lâu của Phong Linh là nhiều nhất, tiếp đó là Nha Linh. Nha Linh là một trong sáu lâu ở trên, khá lớn trong thành, căn bản mỗi thành đều có một Nha Linh lâu tồn tại, đây chủ yếu là nơi phát ngôn của Quy Vân cung, phụ trách trả lời câu hỏi.
Nha Linh lâu tại khắp các nơi, trong cùng một ngày đều đồng loạt khua chiêng gõ trống tuyên bố, ngày mai sẽ công bố một câu Thiên vấn.
Cái gọi là Thiên vấn, chính là đáp án của một câu hỏi chữ Thiên. Câu hỏi chữ Thiên không thể dùng tiền để đổi lấy, bây giờ vậy mà không dùng điều kiện gì mà tự công bố, đây chính là một chuyện hiếm có. Phàm là những nơi có Nha Linh lâu, các môn phái quanh đó đều phái người tiến đến thám thính, một số bách tính không rõ, cũng theo đến vô góp vui.
Lộ thành với thành Kiếm Dương đều rất hoang vắng, nên không có Nha Linh lâu. Lộ thành vẫn tốt hơn Kiếm Dương một chút, tối thiểu còn có Phong Linh lâu, đất phong của Thần Tử Thích mới thực sự nơi chim không thèm ị, đến cả Phong Linh lâu cũng chả có.
Nha Linh lâu cách Quy Vân cung gần nhất, nằm ngay trong thành Tầm Dương, đây chính là thành lớn nằm dưới phạm vi quản lý của Lư Sơn phái.
Vừa hay Thần Tử Thích muốn đi tặng lễ cho chưởng môn Lư Sơn, liền kéo Đan Y đến Tầm Dương góp vui.
Vừa sáng sớm, trước cửa Nha Linh lâu đã tụ tập đầy người, danh môn chính phái, đủ loại hạng người, thương nhân, đều kiễng chân cố chen một chỗ.
Thần Tử Thích ngồi trong trà lâu đối diện, cũng không biết thủ hạ Đan Y giành thế nào mà bọn họ có được vị trí ngắm cảnh sát bên cửa sổ tuyệt nhất này, lại còn đối diện với tầng hai của Nha Linh lâu nữa.
Nha Linh lâu rất khác biệt so với các tòa nhà chung quanh, tường đen ngói đen, ngay đến khung cửa sổ cũng đen nốt.
“Sao mà đen xì hết thế này?” Thần Tử Thích tựa lên lan can hiếu kì ngó nghiêng.
“Vương gia chưa nghe bao giờ sao ạ? Quạ trong thiên hạ đều đen xì xì mà.” Điêu Liệt tựa vào cây cột, miệng ngậm một cọng cỏ, nhàn nhạt nói, hất hất cằm với Ô Bất Kiến đứng ở một bên, “Ngươi nói có đúng không?”
Ô Bất Kiến xuất thân từ Nha Linh lâu, nghe thấy lời của Ô Vân Sử, chậc chậc lưỡi, muốn phản bác lại không dám nói, chỉ đành cúi đầu không tình nguyện nói một tiếng: “…….Phải.” Cung chủ muốn ra ngoài chơi, Bạch Vân Sử ở lại tọa trấn, Ô Vân Sử bèn ra ngoài làm hộ vệ. Có Ô Vân Sử ở đây, tất cả thuộc hạ dưới quyền đều phải thành thật ngoan ngoãn như chim cút.
“Nha Linh, thật là lông quạ đen?” Thần Tử Thích chớp mắt, cách đặt tên của Quy Vân cung thật vô cùng khác biệt.
Uống hết hai chén trà vô bụng, cánh cửa đối diện của tòa hắc lâu đối diện rốt cuộc cũng mở ra, có điều mở không phải lầu một mà là sân phơi lầu hai. Một người mặc y phục váy dài màu đen, chậm rãi đi tới, đứng ở bên lan can lầu hai, chắp tay với mọi người: “Thưa các vị võ lâm hào kiệt, hương thân phụ lão, tại hạ là tầng chủ Nha Linh lâu của Tầm Dương, hôm nay may mắn được đứng tại đây, công bố một câu Thiên vấn……”
Vị tầng chủ này, ngũ quan đoan chính, chỉ có điều cũng có bộ mặt đen đúa.
“Thuộc hạ ngươi phân công, có phải đều dựa theo tướng mạo không?” Thần Tử Thích thấy Đan Y cũng đứng ở bên lan can, liền ghé vào bên tai y nói nhỏ. Theo thời gian này hắn quan sát được, người của Phong Linh lâu thấp bé, Nha Linh thì đen đúa, mà Khổng Tước linh đều là mỹ nhân hiếm có.
Đan Y một tay nắm lấy, khẽ ho nhẹ một tiếng: “Coi vậy đi.”
“Mau nói đi, đừng có dong dài!”
“Rốt cuộc là câu hỏi gì á?”
Mọi người ở dưới lầu không kiên nhẫn nghe một màn giới thiệu dài ngoằng, kêu vị tầng chủ mau mau vào vấn đề chính.
“Mười năm trước, chỉ trong một đêm, Trình gia ở Lộ thành bị họa diệt môn. Mọi người chắc ai cũng biết, tám mươi sáu người của Trình gia bị Huyết Nhận các giết chết. Huyết Nhận các, chỉ nhận tiền giết người, nên chắc chắn phải có người sai sử sau lưng. Mà thủ phạm diệt môn của Trình gia, chính là câu Thiên vấn hôm nay Quy Vân cung muốn vạch trần.”
Nói xong câu hỏi, toàn trường lặng ngắt như tờ, sợ bởi vì nói chuyện mà lỡ mất đáp án.
Chuyện diệt môn của Trình gia, vẫn là một câu hỏi trên giang hồ. Phải biết rằng, Trình gia chỉ là một gia tộc nhỏ không tranh sự đời, không có võ học gì lợi hại, cũng không có kẻ thù nổi danh, chết sạch chỉ trong một đêm, đây là chuyện chấn động một thời trong giang hồ.
Thần Vô Song Hiệp tra đã nhiều năm, cũng không có kết quả, không ai biết kẻ đứng sau lưng là ai, ngoại trừ Quy Vân cung.
Tố Tâm tông cũng phái người đến nghe ngóng, vài đệ tử trẻ tuổi nghe đến đây mặt đều trắng cả. Các nàng biết, công bố câu Thiên vấn này, rất có khả năng là nhằm vào Tố Tâm tông, nhưng mà không ngờ có liên quan đến họa diệt môn của Trình gia năm đó.
Tầng chủ Nha Linh lâu không thừa nước đục thả câu, trực tiếp công bố đáp án: “Kẻ thuê Huyết Nhận các, hơn nữa tự tay giết chết gia chủ Trình gia, chính là tông chủ Tố Tâm tông, Vô Âm Sư Thái.”
Lời vừa nói ra, toàn trường ồ lên. Trình gia là thế gia võ học dưới trướng Tố Tâm tông, hằng năm đều biếu đồ cho Tố Tâm tông, được Tố Tâm tông che chở. Trăm triệu không ngờ đến, kẻ diệt Trình gia, vậy mà là chính Tố Tâm tông!
“Ngươi nói bậy!” Vài đệ tử Tố Tâm tông sắc mặt tái nhợt thét lên phản bác, song lại bị tiếng kinh hô với bàn luận đinh tai nhức óc át mất.
Tiểu kịch trường
“Hình phạt rất đáng sợ của điện Thanh Vân”
Thích Thích: Vị lâu chủ kia rốt cuộc bị hình phạt gì thế?
Chim tiểu công: Hình phạt rất đáng sợ.
Điêu Liệt: Thoát y.
Lâu chủ: Cởi sạch rồi.
Điêu Liệt: Biến về nguyên hình.
Lâu chủ: Quác.
Điêu Liệt: Chíp ha ha ha, hình phạt của hôm nay chính là diều hâu quăng chim nhỏ.
Lâu chủ: o(>﹏