Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thấm thoát đã tới tân niên, năm nay nhất định có người phải khốn khổ.
Các đại tông môn phải gửi lễ đến các tông môn phía trên của mình, Vô Âm Sư Thái đích thân đến Lục Hợp tông, gặp mặt Tông chủ Khí Tông La Hồng Phong.
“Bây giờ Tố Tâm tông đã trở thành cái đích bị mọi người chỉ trích, đâu đâu cũng có lời đồn khó nghe, bên Kiếm Minh cười chết chúng ta từ lâu rồi.” Vô Âm Sư Thái mặc áo cà sa màu bạc, ngồi trong chính đường Lục Hợp tông, cần La Hồng Phong mặt bình ổn chuyện này.
Ra tay khiêu khích Quy Vân cung vốn là mưu kế tính toán của La Hồng Phong, bây giờ xui xẻo bị Quy Vân cung trả thù tàn nhẫn, vì thế nên La Hồng Phong cần phải giúp Tố Tâm tông giải quyết chuyện này.
La Hồng Phong ngồi trên ghế chủ vị, ung dung uống trà: “Mấy lời đồn kia chỉ là chuyện nhảm nhí ấy mà, đợi một thời gian nữa, đảm bảo mọi người sẽ quên sạch, tự nhiên bình ổn lại. Nếu bây giờ ra mặt làm giải quyết, chẳng những không làm được gì mà trái lại càng bôi đen thêm đấy.”
“Đây là lời đồn nhảm nhí bình thường sao? Hiện giờ Đệ tử của Tố Tâm tông còn không dám xuất môn kia kìa!” Vô Âm Sư Thái vỗ bộp lên bàn, mắt lạnh trừng La Hồng Phong, trông rất giận dữ.
Không chỉ có mấy lời đồn khó nghe, mà quan trọng hơn là, các môn phái nhỏ dưới trướng Tố Tâm tông đã bắt đầu dao động.
La Hồng Phong khẽ nhíu mi, trầm ngâm một lát nói: “Việc này muốn giải quyết cũng không khó, đầu tiên cần bàn về việc, ngươi rốt cuộc đến Cửu Dẫn Sơn Trang để làm cái gì?”
“Đây là chuyện trong môn phái chúng ta, Tông chủ đang định phạm giới sao?” Vô Âm Sư Thái bất mãn nói. Mặc dù Khí Tông là truyền thừa nhất mạch, nhưng vài năm gần đây đã sớm quy về một phái, có một số việc tông chủ Khí Tông không có quyền quản chế.
“À, ngươi không nói gì thì bảo ta giải quyết vấn đề hộ ngươi thế nào đây?” La Hồng Phong cười lạnh, nhấc chân đi đến trước mặt Vô Âm Sư Thái, đột nhiên đè thấp giọng xuống: “Ngươi nói thật đi, có phải có liên quan đến di thư của Tổ sư hay không?”
“………” Vô Âm Sư Thái không hề yếu thế lạnh lùng lườm lại, gằn từng chữ nói: “Bần ni đã nói từ lâu, Tố Tâm tông không có di thư!”
“…………..”
Vô Âm Sư Thái với La Hồng Phong tan rã trong không vui, chuyện đồn đại không thể giải quyết, Tố Tâm tông bắt buộc phải đóng cửa từ chối không tiếp khách.
“Muội không thèm xuống núi! Đám người kia nhìn thấy muội, thì cứ như nhìn thấy kỹ nữ ấy!” Ngọc Hồ nhỏ tuổi nhất lại bị các sư tỷ bắt nạt bắt xuống núi mua đồ, lần này có nói gì cũng không chịu đi.
“Nói gì thế, thôn trấn dưới núi là của Tố Tâm tông chúng ta, ai dám nói vậy với muội?” Sư tỷ định dỗ dành.
“Tỷ đâu có ra ngoài, sao tỷ biết được?” Ngọc Hồ khóc ầm lên.
“Đủ rồi!” Triệu Tố Nhu đi ngang qua, nhìn thấy mấy đệ tử đang cãi nhau, lớn tiếng ngăn cản, “Rảnh rỗi quá không có việc gì làm phải không, đi ra ngoài đình quét tuyết hết cho ta!”
Cả đám lập tức im lặng.
Ngọc Hồ cúi đầu khóc nhỏ, mỗi lần các sư tỷ bắt nạt nàng, sư phụ đều sẽ áp đặt như thế, mà chẳng có lấy một lần hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện. Lặng lẽ nắm chặt cái khăn đen trong tay, tỷ muội sớm tối bên nhau, vậy mà chẳng bằng một người xa lạ đối xử tốt với nàng.
Tuyết bao phủ trắng xóa tiên tử phong của Tố Tâm tông, đường núi vắng lạnh, không có môn phái đến bái kiến. Năm nay, nhất định là một năm vô cùng thê lương.
Thần Tử Thích đang trong độ tuổi thích ồn ào. Bởi vì kết bái với hai vị ca ca mới, hết năm phải đi tặng lễ, còn phải đến hai phái này uống rượu mừng.
Lấy ít trân bảo mang từ trong cung ra tặng cho hai ông ca ca. Trường Kiếm môn tặng cho hắn hai xe củ cải trắng, Đoản Kiếm môn thì tặng hai vại dưa muối, cùng một con heo.
Thường Nga nhìn con heo béo kia, có chút cảm khái: “Bây giờ cứ như hồi con còn bé ấy, muốn ăn bữa thịt cũng khó.” Kiếm Dương hoang vắng, có tiền chưa chắc đã mua được thịt.
Thần Tử Thích hơi áy náy: “Đầu xuân sẽ khá hơn, có trại nuôi gà, nương sẽ được ăn canh gà, chân gà thỏa thuê.”
“Lão nương thiếu một bữa thịt đó sao?” Thường Nga liếc xéo Thần Tử Thích một cái, nàng đang lo lắng thằng bé này đang tuổi ăn tuổi lớn, không được ăn no sẽ không cao được.
“Con cũng không thiếu thịt,” Thần Tử Thích cười hì hì nói, lấy bé chim đỏ đang ngủ mơ màng trong ngực ra, “Tùy thân mang theo nè,”
“Chíp!” Bé chim đỏ bị giật tỉnh.
“Con dám thử ăn cho nương coi đi.”Thường Nga lườm xem thường, tiểu tử này, năm nào đông đến cũng đều muốn nuôi gà con đỏ, mà chả rõ mò được ở đâu ra.
Thần Tử Thích nhìn bé chim đỏ đầy lông xù, mở to cái miệng, chậm rãi ngoạm cái đầu chim.
“Chíp chíp chíp!” Bé chim đỏ vẫy cánh kêu không ngừng nghỉ.
“Bốp!” Đầu Thần Tử Thích bị trúng một cái tát.
“Không được đùa kiểu này, đầu chim bẩn lắm!” Thường Nga nhướn mày, cướp lấy bé chim, lấy khăn lau sạch nước miếng dính trên cái đầu đầy lông của nó, “Nhổ lông trong miệng ra ngay.”
Thần Tử Thích đoạt bé chim về, lại ôm vào trong ngực, làm mặt quỷ với mẫu thân.
Ô Bất Kiến ở một bên sớm đã bị dọa bay mất hồn vía, ban nãy Vương gia mà không cẩn thận một cái, ngoạm đứt một phát thì phải làm sao? Vẫn nên khuyên Cung chủ mau mau trở Quy Vân cung thôi.
Cũng không biết bé chim đỏ có giận hay không, buổi tối hôm đó đã không thấy tăm hơi đâu, cả tháng giêng cũng không thấy xuất hiện. Ra tháng, mới quay về, lúc đó Thần Tử Thích đã mua xong gà giống, dựng một cái trại nuôi gà.
Cả bờ ruộng dốc đều được xới lên, chỉ để lại sườn Trường Đoản cho hai môn phái tỷ thí.
Xuân về hoa nở, cả thôn trang đều mọc đầy cỏ xanh mơn mởn. Sau khi thương lượng với phủ doãn Tằng, Thần Tử Thích lấy giá thấp mua được kho lương dùng để nuôi gà.
“Chiếp chiếp chiếp chiếp…..” Một đàn gà con lông vàng, chạy nhảy trong mảnh vườn được rào kĩ, kêu chiếp chiếp vô cùng ồn ào. Không ít không nhiều, vừa vặn ba trăm con.
Thần Tử Thích tựa vào hàng rào nhìn, rất là thỏa mãn. Hồi bé mỗi ngày đi nhặt mót trứng gà ở Kim Cương môn, cứ nghĩ tới lúc nào đó tự nuôi gà được thì tốt quá, muốn ăn bao nhiêu con thì ăn bấy nhiêu.
“Ngươi mua gà con ở đâu mà nhiều thế?” Thần Tử Thích quay đầu hỏi Ô Bất Kiến.
“Ở Kim Cương môn, Vô Ảnh môn, Thạch Thi giáo đều có trại gà, phái người Phong Linh đi chọn mua đó ạ.” Ô Bất Kiến ăn ngay nói thật. Giống này chẳng phải hàng hóa loại nặng, hơn nữa có mặt ở khắp nơi, bảo Phong Linh đi mua là hợp nhất.
“Có Phong Linh tiện thật đấy, có thể bảo Cung chủ nhà ngươi mở một Phong Linh lâu trong Kiếm Dương này không?” Thần Tử Thích mò bé chim trong ngực ra, cúi người vứt vào trong đàn gà, để nó cùng chơi với tụi gà con.
“Chuyện này còn phải…….á!” Ô Bất Kiến nói được một nửa, nhìn thấy hành động của Thần Tử Thích, hoảng sợ thốt lên, “Vương gia, không được!”
Đan Y bị bất thình lình vứt vào trong đàn gà, mùi phân gà ùa vào mặt làm y xém phải nín thở, “Chíp ——” một tiếng dài. Giọng chim trong trẻo ngân nga, vô cùng khác biệt với tiếng kêu của gà con chân chính, trong nháy mắt, tất cả đám gà con lông vàng vội vã lùi về sau, nhường cả mảnh đất trống to oành cho bé chim đỏ.
“Chiếp chiếp chiếp chiếp…..” Đám gà con lùi về một chỗ, run rẩy nhìn bé chim.
Thần Tử Thích vẫn ung dung nhìn một màn này, nhỏ giọng nói: “Quả là Vương của bách điểu, đến gà cũng sợ mi.”
Bé chim đỏ nghiêng đầu trợn mắt nhìn hắn, cả người cứng đờ một lát, sau đó ngạo kiều hất cái đầu nhỏ. Biết Bổn tọa là Vương của bách điểu, cớ gì dám ném Bổn tọa vào trong chuồng gà!
Thần Tử Thích buồn cười xách bé chim ra khỏi chuồng, lấy khăn Ô Bất Kiến dâng lau sạch vuốt nhỏ của nó: “Chọc chơi mi thôi, đừng tức giận, tí nữa cho ngươi ăn hạt dưa.”
Trả khăn lại cho Ô Bất Kiến, ôm bé chim đỏ rời đi, trước cửa trại gà, thấy một đám người tụ tập ồn ào, hỏi Ô Bất Kiến mới biết, những người đều là bách tính đến tham gia tuyển chọn người làm.
Ngoài trại gà, Thần Tử Thích còn mua một mảnh đất lớn dùng để trồng lương thực, định thuê dân chúng Kiếm Dương gieo trồng coi sóc. Hắn trả tiền công cao, chung quanh trại gà lại có người của Trường Kiếm môn với Đoản Kiếm môn bảo vệ quanh năm, an toàn tuyệt đối, người đến thử việc vô cùng nhiều.
“Một mình tiểu dân có thể trồng mười mẫu đất, khai hoang, cày cấy đều được ạ. Tiểu dân không cần tiền công, chỉ cần ba bữa được ăn no thôi.” Có hán tử cường tráng đứng đầu, thành khẩn thỉnh cần.
“Với sức của ngươi, sao không tự trồng ruộng nhà mình?” Thần Tử Thích đi tới hỏi hán tử nọ. Hắn đã xem qua sổ sách kê khai đất đai mà phủ doãn đưa cho, phàm là dân chúng quanh Kiếm Dương, ai cũng đều có đất riêng, những người này đâu có giống kiểu không có gì.
“Ruộng của nhà tiểu dân làm gì trồng được……” Nữ tử trung niên sau lưng nam tử thổn thức nói, “Thế đạo loạn cào cào như vầy, dân chúng ai dám làm ruộng? Có trồng cũng bị người khác cướp mất thôi!”
Những người này không biết thân phận của Thần Tử Thích, thấy hắn ăn mặc đẹp, tưởng là quản sự bên người Vương gia, mồm năm miệng mười kể lể.
Hơn nửa số người tập võ đều có môn phái ràng buộc, nửa còn lại là tán khách trên giang hồ. Tán khách trên giang hồ nói thật ra thì không hay lắm, tóm lại không khác mấy so với bọn cường đạo. Ỷ có võ công cao cường, không có đồ ăn thì đi cướp, không có tiền thì đoạt, người bị uy hiếp đều là dân chúng tay không tấc sắt không có núi dựa. Bẩm bên lên quan phủ, quan phủ cũng chỉ nói một câu “Chuyện của giang hồ không liên quan đến quan phủ” rồi bỏ đi. Lâu dần, ruộng đất đều bị hoang phế, mọi người đều nương nhờ vào các tông môn, dẫn đến tình trạng có ruộng mà không có người cày.
Đây cũng là nguyên nhân dân chúng thành Kiếm Dương càng ngày càng ít. Thần Tử Thích thở dài, cứ thế này mãi, tất cả các nơi hoàng gia cai quản đều sẽ biến thành thành không nhà trống, giang sơn của Thần gia, sớm muộn cũng sẽ suy vong.
Xuân về hoa nở, khoản nợ vay của mùa đông, cũng đã đến trả lại.
Hoản Vương Thần Tử Kiên gửi thư đến, hy vọng Thần Tử Thích dẫn hắn ta đến gặp Cung chủ Quy Vân cung. Thần Tử Thích mím môi, nhìn bé chim đỏ đang ngủ gà gật trong tay mình, chấm bút viết một phong thư trả lời.
“……….Đệ với Đan Y, nhiều năm không gặp, nay đã có chút xa lạ. Lần gặp mặt trước, tính cách của Đan Y đã thay đổi, khó tiếp xúc lắm……Hành vi của Hoàng đế đã chọc giận Quy Vân cung, ba tháng nay đệ vẫn chưa gặp được Phượng Vương, chuyện này còn phải từ từ……”
Nói trắng ra là, bây giờ ta với Đan Y không quen nhau, không có cách giới thiệu ngươi, đợi ta với y tốt đẹp lại, sẽ để hai người làm quen.
“À, đệ đệ tốt của ta, chỉ biết cầm tiền không biết làm việc, thiệt không đứng đắn chút nào cả,” Thần Tử Kiên cười lạnh đốt cháy phong thư Thần Tử Thích hồi âm, hỏi thuộc hạ sau lưng, “Gần đây đệ ấy đang làm gì?”
“Khai khẩn đất ruộng, nuôi gà……..” Thám tử kể chi tiết.
“Nuôi gà?” Hoản Vương rất kinh ngạc, tiểu tử này muốn năm vạn lượng, chỉ để đi nuôi gà sao?
Năm vạn lượng đương nhiên không chỉ để nuôi gà, mà còn để trả cho Đan Y.
Trong Quy Vân cung, Đan Y nhìn ngân phiếu hai vạn lượng bạc, nửa ngày không nói gì.
“Đây là bạc ta mượn của ngươi, còn cả tiền của bảo kiếm Trạm Lư nữa.” Thần Tử Thích nhìn lưu vân trục phong quan trên đầu Đan Y, có chút thất thần.
Đan Y trả ngân phiếu lại: “Ngươi cứ cầm trước đi, sau này cứ từ từ mà trả.”
“Sao thế, chê ít à?” Thần Tử Thích nhíu mi.
Lúc trước mượn Đan Y một vạn lượng, hắn tính thêm tiền của Trạm Lư, nên đưa thẳng hai vạn.
“Bảo kiếm Trạm Lư có giá vạn lượng hoàng kim.” Đan Y thản nhiên nói.
“…………..”
Tiểu kịch trường
Chỉ cần công phu đủ sâu, mài thiết kiếm thành kim khâu ư? Dễ thôi mà.
Thích Thích: Đậu má, vì sao ngươi đưa thứ gì đều có giá vạn lượng hoàng kim thế?
Chim tiểu công: Ta có tiền.
Thích Thích: Ta không có.
Chim tiểu công: Vậy trả theo kỳ đi.
Thích Thích: Kiểu gì?
Chim tiểu công: Theo ta luyện kiếm (/⊙/v/⊙/) mỗi ngày một lần, luyện liên tục mấy chục năm sẽ hết nợ ngay.
Thích Thích:???
P.s: Đây là Đan Y với hai cọng lông trên đầu =))))))))))))))))))) Luyện xong cúc tàn người nát cũng nên:v