Edit by tytydauphu on wattpad
"Đi giết Liêu Tịch." Đan Y ôm Thần Tử Thích ngồi trên nhuyễn kiệu, ngón tay Thích Thích bị gãy, cần nhanh chóng nối lại.
"Rõ." Điêu Liệt đáp dứt khoát, không hỏi nguyên nhân.
Ngọc Hồ nghe bọn họ đối thoại, cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Thần Tử Thích đã ngồi vào trong kiệu, nắm lan can nháy mắt với nàng, bảo nàng ngồi phía sau.
"Mang nàng theo." Đan Y chậm rãi nói, thả rèm kiệu xuống, kéo Thần Tử Thích vào trong lòng đè lại không cho động.
Điêu Liệt tuân lệnh, không nói hai lời, dùng cán dao đánh ngất Ngọc Hồ, ném vào trong nhuyễn kiệu, hô lên một tiếng. Nhóm kiệu phu lập tức vận Thanh Vân Phù Dao Công, nhẹ nhàng bay đi. Cùng lúc đó, mấy chục con hắc ưng thân hình mạnh mẽ bay đến từ bốn phương tám hướng, cùng Điêu Liệt bay đến phía thạch thất.
"Điêu Liệt có thể giết được bà lão kia không?" Thần Tử Thích vùi trong ngực Đan Y, tò mò hỏi.
"Giết người không nhất định phải dùng nội lực." Đan Y nâng đầu ngón tay kia thật vững vàng, trong lòng sốt ruột, sợ kéo dài sẽ ảnh hưởng không tốt đến xương cốt.
"Ngươi gọi người đi tìm nương ta đi." Thần Tử Thích nhớ tới Thường Nga, không nhịn được nhíu mày.
"Nếu ta đoán không nhầm, phái Lư Sơn đã cho người đón đi rồi, " Đan Y nói tới chuyện vết kiếm, "Đã có người đi thăm dò, chờ chúng ta hồi cung sẽ biết tin tức ngay."
"Ừm." Thần Tử Thích yên lòng gật gật đầu, cọ cọ mặt trong ngực Đan Y. Rõ ràng mới chỉ là thiếu niên vừa tròn mười bảy tuổi lại đáng tin cậy như vậy, thật không hổ là người mà Thần Tử Thích hắn chọn.
Trở lại Quy Vân cung, Mộc trưởng lão lập tức bị xách tới phòng của Cung chủ xem bệnh.
"Xương cốt đều đứt đoạn, sao vẫn còn đánh nhau?" Mộc trưởng lão nhìn khăn tay thấm máu, không đồng tính mà lắc lắc đầu, tháo khăn ra.
Thần Tử Thích cắn răng, chuẩn bị vứt khăn đi, Đan Y ra tay trước chạm nhẹ lên chiếc khăn loang lổ một cái, tơ lụa mềm mại trong nháy mắt biến thành mấy cọng lông màu đỏ. Quên mất quần áo trên người Đan Y là do lông biến thành. Lấy khăn ra chính là nhổ lông chim.
Thần Tử Thích tò mò thò tay vào trong ngực Đan Y, sờ qua sờ lại, "Còn nữa không?"
"Đừng nghịch." Đan Y giữ eo Thần Tử Thích, không cho hắn lộn xộn, cúi đầu nhìn ngón tay bị thương, đầu quả tim bỗng nhiên tê rần.
Hai ngón tay thon dài cong theo hướng không bình thường, một đoạn xương ngón giữa còn đâm thủng da thịt, không ngừng chảy máu.
"Đau không?" Đan Y mím môi, che lại đôi mắt của Thần Tử Thích không cho hắn nhìn.
"Đã tê cứng rồi, không đau." Thần Tử Thích kéo cái tay kia xuống, ngửa đầu nhe răng cười với y.
Xương này không dễ nối, Mộc trưởng lão quan sát một lúc, lấy ra mấy que trúc mảnh cùng một cuộn băng vải, "Thuộc hạ bắt đầu đây, sẽ hơi đau, Vương gia cố nhịn một chút."
"Được... A ——" Thần Tử Thích còn chưa nói xong, đối phương đã bắt đầu nắn, đau đến mức hét lên. Lúc trước không cảm thấy gì, bây giờ đang ở nơi ấm áp sạch sẽ, nằm trong lòng ái nhân(người yêu), đau đớn liền khuếch đại rõ ràng.
Thần Tử Thích ngẩng đầu lên, đau đến mức cắn môi dưới bật máu.
Đan Y đẩy miệng của hắn ra, nhét khăn vải vào.
"Phì!" Thần Tử Thích phun khăn vải ra, cắn chặt cánh tay Đan Y.
"Ưm..." Đan Y rên lên một tiếng, không hề rút cánh tay về, để tùy hắn cắn.
Cũng may Mộc trưởng lão ra tay rất dứt khoát, hai ba cái liền nối lại được. Thoa lên một tầng thuốc mỡ dày, dùng băng vải quấn cẩn thận, cố định que trúc, hai đoạn nhỏ ôm lấy ngón tay biến thành chày gỗ, chỉ có thể ngây ngốc dựng thẳng.
"Tốt rồi." Đan Y bất đắc dĩ nhìn cái tên đang cắn y không rời miệng, dùng khăn vải hắn phun ra lau lau cho hắn.
Thần Tử Thích buông miệng, nhìn cánh tay bị mình cắn ra một vòng dấu răng mơ hồ bắt đầu thấm máu, lè lưỡi liếm liếm. Đầu lưỡi chạm vào da thịt, ấm áp căng mịn, mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt.
"A... Đừng liếm!" Đan Y rút cánh tay lại.
"Sao vậy?" Thần Tử Thích nhíu mày, ngửa đầu nhìn Đan Y hoảng loạn, lại nhìn thấy y mang sắc mặt phức tạp, bộ dáng nhe răng nhếch miệng, cảm thấy khó hiểu.
"Đầu lưỡi ngươi còn dính nước cay mắt." Đan Y nhíu mày nói.
"..." Nước cay mắt đáng chết.
Xử lý tốt vết thương, người thám thính tin tức cũng trở lại.
Thường Nga đã được Lý Vu Hàn mang đi, hiện đang ở phái Lư Sơn. Đại khái là vì sau khi A Mộc đến Lư Sơn, ngày nào cũng náo loạn đòi mẫu thân, Lý Vu Hàn không có cách nào khác đành mạo hiểm xông vào Tố Tâm tông.
"Tình hình Tố Tâm tông thế nào rồi?" Đan Y nhận chén thuốc Linh Hòa mang tới, đưa đến bên miệng Thần Tử Thích.
Thần Tử Thích uống một ngụm, đắng đến nhíu mày, đơn giản nhắm mắt nhắm mũi ùng ục uống hết, không nhịn được lè lưỡi.
"Trình Chu cùng Vô Âm sư thái đồng quy vu tận, trước đại môn vô cùng hỗn loạn, rất nhiều người xông vào Tố Tâm tông."
Vì lúc trước Trình Gia Trân liều mạng đâm Vô Âm sư thái một dao, một dao kia vừa vặn đâm vào gần đan điền làm nội lực Vô Âm sư thái khó có thể tụ lại. Trình Chu nhân cơ hội nhào tới, liều mạng dùng nội lực bản thân nhiều năm tích lũy, dùng bí pháp ( Khai Thiên Tập ) kéo Vô Âm sư thái cùng nổ chết.
Một thù trả một thù, Vô Âm sư thái dùng Huyết Nhận giết cả nhà Trình gia, người nhà họ Trình lại dùng Huyết Nhận giết bà ta, cũng coi như là nhân quả tuần hoàn. Chỉ là, Trình Chu vừa chết, những "Giang Nam hào hiệp" do hắn tập hợp tới đó như rắn mất đầu, bắt đầu tự chủ trương, dồn dập la hét xông vào Tố Tâm tông.
Thần Tử Thích bĩu môi, đám này mà gọi là hào hiệp, chẳng khác gì đám lưu manh trong rừng sửa mái nhà dột, chiếm tiện nghi của hắn. Vô Âm sư thái vừa chết, Tố Tâm tông loạn cào cào. Bỗng nhiên nghĩ đến chuyện đụng phải vị Khương đại nhân bên trong tàng thư lâu kia, không nhịn được nhíu mày, chuyện Tố Tâm tông lần này, lão nhị đến tột cùng tham dự bao nhiêu...
Đang suy nghĩ, một bát thuốc đắng đưa tới bên mép, Thần Tử Thích không chút nghĩ ngợi há mồm uống, lại nghe Linh Hòa đứng một bên vội nói: "Cung chủ, đây là thuốc của ngài!"
Đan Y cũng bị chút nội thương, Mộc trưởng lão khai thuốc cho cả hai, bát trước là của Thần Tử Thích, bát này là cho Đan Y. Đan Y không biết, nhận lấy liền đút cho Thần Tử Thích.
Thần Tử Thích ngậm ngụm thuốc đắng hết cả lưỡi, quay người trừng Đan Y, thấy y mang vẻ mặt vô tội liền tức giận đến gần, truyền ngụm nước thuốc này sang. Nhìn Đan Y dại ra, Thần Tử Thích liếm liếm thuốc dính trên khóe miệng, cười nói: "Đây là thuốc của ngươi, tự mình uống đi!"
Ánh mắt Đan Y tối sầm, yên lặng nuốt xuống thuốc đắng trong miệng, phất tay cho mọi người lui ra.
Biết rõ có thể là Thần Tử Thích đang đùa nhưng mỗi lần tiếp xúc thân mật đều không nhịn được nhộn nhạo trong lòng, hy vọng xa vời có lẽ hắn cũng thích mình nên mới làm như vậy. Đan Y cúi đầu, nhìn chằm chằm Thần Tử Thích một lúc lâu, "Thích thích, ngươi biết mình đang làm gì không?"
"Hôn nhẹ đó." Thần Tử Thích cười hì hì đáp.
Đan Y mím môi, "Ngươi có biết, hai nam nhân bình thường... sẽ không như vậy."
"Như vậy không đúng sao?" Vẻ mặt Thần Tử Thích mê man.
Trong lòng Đan Y đột nhiên dâng lên cảm giác đau đớn mệt mỏi, từ từ rũ mắt, "Ừm, chỉ có... tình nhân(người yêu) mới có thể hôn nhẹ."
"Hừm, chắc là do thân thể ta gần đây không ổn lắm, cảm giác mình hơi mất khống chế, " Thần Tử Thích nhìn gà con trước mặt, sờ sờ cằm, "Có lẽ là do độc trùng."
"Độc trùng?" Đan Y hoảng hốt, nâng mắt nhìn hắn, "Ở chỗ nào?" Cẩn thận nhớ lại đoạn thời gian này Thần Tử Thích luôn ở trong tầm mắt của y, còn ai có cơ hội hạ độc trùng.
"A, ta cũng không biết, " Thần Tử Thích sáp lại, khuỷu tay chống trên đầu gối đang xếp bằng của Đan Y, bàn tay chống cằm, ngẩng đầu nhìn y, "Ngươi hôn ta một chút liền biết."
Đan Y cúi đầu, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của thiếu niên. Trong tâm một trận chua xót, giống như từ mười tám tầng địa ngục nháy mắt bay vút lên nóc bảo điện ở ba mươi ba tầng trời.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Ngọc Hồ: Tại sao cuối cùng ta lại ngất đi, ta không phục
Điểu công: Ồn ào
Điêu Liệt: rút dao!
Ngọc Hồ: @[email protected]
Thích thích: Tại sao cuối cùng ta lại bị thương, ta không phục
Điểu công: Ồn ào
Điêu Liệt: Cũng đánh ngất sao?
Điểu công: Hôn một chút sẽ không ồn ào nữa
Thích thích: ( ̄ ̄)
Ngọc Hồ: Khác biệt đãi ngộ, ta không phục
Điêu Liệt: Rút dao!