Hàm Đào

chương 88: chiêu binh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit by tytydauphu on wattpad

Cửa hàng trên phố còn cần thêm đồ đạc, khu đất trống ở phố Tây đã thu xếp xong, toàn bộ đầu bếp, nha hoàn, thái giám của Vương phủ xuất quân, các tiểu thương giả cũng đến bày quán.

Phố Tây gần cửa thành phía Tây, mà thành Tây chủ yếu là bá tánh của thành Kiếm Dương qua lại. Phía Bắc dựa vào Kiếm Dương, phía Nam có sông, phía Đông thông với quan đạo Tầm Dương, phía Tây chủ yếu là nông trang và thôn xóm.

Thành Tây náo nhiệt hơn đã một thời gian, những nông dân ở ngoài thành đi vào từ cửa phía Tây là thấy ngay chợ nhỏ. Bán đồ ăn, bán thịt, bán đồ chơi nhỏ.v.v..., ai tò mò có thể đến hỏi thăm ở các quầy hàng.

"Tiểu ca, lược này bán thế nào?" Một vị phu nhân cài trâm màu mận xem xét xung quanh, thấy người bán hàng rong là một đứa trẻ trắng trẻo, liền qua hỏi thử.

Tiểu tử bán lược ngẩng đầu lên, chính là thái giám Phúc Hỉ bên cạnh Thần Tử Thích. Vương gia bảo hạ nhân bọn hắn ra bày quán, bán gì thì tự mình nghĩ. Phúc Hỉ ngày ngày đi theo Vương gia nên quen thân với thợ rèn, thợ mộc của xưởng binh khí, đầu óc cũng lanh lợi, lược này là do thợ mộc nhờ hắn bán hộ.

"Đại tỷ thích chiếc nào?" Phúc Hỉ cười tủm tỉm hỏi.

Phụ nhân chọn một lát, cầm lên một cây lược gỗ hoàng dương xem xét, hỏi giá chứ không nói mua, thuận miệng bắt chuyện, "Tiểu tử, ngươi bày quán ở đây mà không mang theo binh khí, không sợ bị cướp à?"

"Có tuần phòng doanh, không ai dám quấy rối." Phúc Hỉ chỉ vào đội ngũ chậm rãi đi qua cách đó không xa, nói phét mình bày quán ở đây đã mấy năm cũng chưa có chuyện gì xảy ra.

"Phải nộp tiền cho tuần phòng doanh sao?" Phụ nhân nhìn những người đeo đoản kiếm kia, thấy là người của Đoản Kiếm Môn thì trong lòng yên tâm hơn hẳn. Kiếm Dương gần Trường Kiếm Môn và Đoản Kiếm Môn, có bọn họ ở đây thì nơi này cũng an toàn giống nông trang của môn phái vậy.

"Nộp cho Vương phủ, nơi này là địa bàn của Giản Vương, buổi sáng có quản sự của Vương phủ tới lấy tiền, một sạp hai văn tiền một ngày," Phúc Hỉ chỉ vào thẻ gỗ nhỏ treo cạnh sạp, "Nộp tiền sẽ nhận được thẻ bài này, lúc dọn quán trả lại là được."

Phụ nhân cầm thẻ bài lên xem xét, mặt trên khắc một chữ vô cùng đơn giản "Tam", không có ý nghĩa gì lớn, chỉ để chứng minh người này đã nộp tiền quầy hàng hôm nay.

Hai văn chỉ bằng tiền một cái bánh nướng, ai cũng vui mừng. Phụ nhân cảm thấy phấn chấn hơn, lại đến sạp khác hỏi han rồi mới vui vẻ rời đi. Phụ nhân vừa đi, lại có một tráng hán tới, cầm một cây lược gỗ hỏi Phúc Hỉ: "Tiểu tử, ngươi bày quán ở đây không sợ bị cướp à?"

Cùng một câu hỏi, cả ngày nay Phúc Hỉ đã phải đáp mấy chục lần, lúc trở lại Vương phủ giọng cũng lạc cả đi. Thần Tử Thích vỗ vỗ vai hắn, "Làm tốt lắm, ngày mai tiếp tục."

Mặt Phúc Hỉ như ăn phải mướp đắng, nhưng không dám phản đối, ngày hôm sau tiếp tục bày quán.

Cứ thế kiên trì ba ngày, đến ngày thứ tư, vị phụ nhân của ngày đầu tiên kia vác rổ tới, trong rổ là bánh đường tự làm.

bánh đường: bánh làm bằng bột mì và đường

Người của Vương phủ liếc nhau, trong mắt đều lộ ra vui mừng.

Tuy thành Kiếm Dương ít người nhưng không phải không có, các thợ thủ công ở binh khí phô có tiền công ổn định nên người mua bánh đường cũng không ít. Một buổi sáng đã bán hết mười cái bánh đường, phụ nhân đếm hai mươi văn tiền trong tay, cười tít cả mắt.

Bình thường trong nhà không có tiền nhàn rỗi, đến môn phái trồng trọt chỉ có thể đổi chút lương thực, có tiền cũng chỉ nhờ gom trứng gà đem bán, nhưng chỉ đủ mua muối. Giờ bán hàng mỗi ngày là có thể tích góp chút tiền mua quần áo mới cho bọn nhỏ.

Có người đầu tiên tới, chắc chắn sẽ có người thứ hai. Kiên trì nửa tháng, mảnh đất trống đã không còn hạ nhân của Vương phủ nữa, thay vào đó chính là bá tánh thực sự.

Thành Kiếm Dương rốt cuộc đã có sức sống hơn, những người kiếm được tiền từ quầy hàng cũng bắt đầu chuyển vào thành ở.

Dời đến sớm nhất chính là Hách Đông Khê bán hai mươi gian cửa hàng kia. Hách Đông Khê cầm giấy đến Vương phủ nhận hai mươi lượng bạc, phòng thu chi vốn định đưa cả bốn trăm tám mươi lượng cho hắn nhưng hắn không dám, sợ ra cửa bị cướp, chỉ cầm hai mươi lượng. Bạc trắng bóng nằm trong tay nhưng Hách Đông Khê vẫn chưa thể tin nổi.

Mua hai tòa nhà ở thành Nam, hiện giờ nhà trong thành dễ mua, một căn hai tầng hai gian mới hết có mười lượng bạc. Nhận nhà, Hách Đông Khê ở trong thành hai ngày, thấy an toàn, buổi tối có gõ mõ cầm canh, còn có người của tuần phòng doanh đi tuần tra, lập tức về nhà đón mẹ già cùng đệ đệ muội muội tới ở.

"Nghe nói Hách gia không định ở lại đây hả?" nhóm phụ nhân nông trường chụm đầu bàn tán.

"Hay là cảm thấy mất mặt vì bị hủy hôn?" Có người đoán.

"Cái rắm ấy, hắn bán cửa hàng được tiền nên dọn đến thành Kiếm Dương."

Bà mối dẫn mối cho Hách Đông Khê đi ngang qua, nghe thấy thế lập tức vểnh tai nghe. Hách Đông Khê phát tài sao? Còn chuyển đến thành Kiếm Dương nữa?

Nghe nói Hách Đông Khê kiếm được mấy trăm lượng bạc, bà mối sợ tới mức mặt biến sắc, nếu như nhà cô nương từ hôn kia nghe được, không phải sẽ tiếc xanh cả ruột sao?

Những tin tức tương tự như thế này dần dần lan truyền trong tánh ở ngoại thành.

Thần Tử Thích không đủ thời gian ngắm nhìn thành Kiếm Dương đang dần phồn vinh, hắn còn đang bận rộn chọn lựa cung thủ. Người của Phong Linh làm việc rất nhanh, chỉ nửa tháng đã tìm được hơn hai trăm thiếu niên.

Bởi vì thiếu tiền nên kế hoạch ban đầu của Thần Tử Thích chỉ là nuôi năm mươi tinh binh, nhưng hiện tại đã có tiền của Đan Y, tạm thời có thể nuôi thêm. Vì thế sau khi chọn lựa đã giữ lại một trăm hai mươi người, dự tính để những người này huấn luyện chung, luyện ra năm mươi cung thủ tốt nhất, còn lại có thể làm vệ binh bình thường.

Những thiếu niên bị trả về cũng không để bọn họ đến không công, mỗi người được phát hai lượng bạc coi như phí vất vả.

"Vương gia, cầu người cho ta ở lại, không làm binh thì để ta làm việc nặng trong phủ cũng được. Nhà ta không còn ai, lang thang bên ngoài không có ngày mai, không chừng ngày nào đó sẽ chết đói." Một thiếu niên gầy yếu quỳ xuống trước mặt Thần Tử Thích, nâng hai lượng bạc vừa được phát qua đỉnh đầu, tỏ ý mình không cần bạc.

Nhìn thiếu niên trước mặt này cũng trạc tuổi mình, Thần Tử Thích hơi sững sờ, nếu mình không được đón vào cung, có lẽ cũng sẽ giống thiếu niên này, chật vật cầu xin người khác.

Một người quỳ xuống, những người khác cũng lục tục quỳ theo.

"Giữ lại đi," Đan Y vỗ vỗ vai Thần Tử Thích, "Người do Phong Linh tìm được sẽ không có vấn đề gì." Thể chất không phải đặc biệt tốt, không làm được cung thủ nhưng vẫn đủ để làm binh lính bình thường. So với chờ đất phong lớn mạnh rồi mới chiêu binh, không bằng nuôi trước, biết đâu sẽ dưỡng ra tướng tài.

Thần Tử Thích hơi nhíu mày, nói vậy cũng có lý, chỉ là hiện tại hắn không có đủ người để quản hết được người mới, quay sang hỏi Lạc Vân Sinh đang hướng dẫn ghi danh, "Tiên sinh nghĩ sao?"

Lạc Vân Sinh vuốt râu mép mới mọc, kéo Thần Tử Thích đến một góc, hỏi nhỏ: "Thuộc hạ đã quan sát hết đám trẻ này rồi, lai lịch không có vấn đề gì. Đất phong lớn như vậy, chỉ dựa vào năm mươi cung thủ thì không đủ, thuộc hạ đề nghị giữ lại. Nhưng mà muốn ở lại phải có điều kiện."

"Cụ thể là gì?" Thần Tử Thích tò mò hỏi.

"Khống chế thuộc hạ, thu mua nhân tâm, Vương gia phải bắt đầu học từ chỗ này." Lạc Vân Sinh cao thâm khó dò nói một câu như vậy, bảo Thần Tử Thích đưa lỗ tai lại gần, nói nhỏ vài câu.

Đan Y ngồi ở ghế bát tiên chậm rãi uống trà, ánh mắt vẫn dán chặt vào Thần Tử Thích, nhìn họ Lạc ghé sát Thần Tử Thích, môi mỏng không khỏi kéo thành một đường thẳng tắp

Thần Tử Thích nghe Lạc tiên sinh dạy bảo xong cảm thấy bừng tỉnh, nhìn kỹ Lạc Vân Sinh lần nữa. Người này thâm tàng bất lộ, gần đây liên tục khiến hắn kinh ngạc, bảo sao lão nhị hao hết tâm tư muốn mượn sức.

Rũ mắt suy tư một lát, Thần Tử Thích xoay người trở lại vị trí, chậm rãi nhìn một lượt những thiếu niên ở đây, thở dài nói: "Không phải Bổn vương không muốn giữ các ngươi lại, thế đạo gian nan, người như phù du ăn bữa hôm lo bữa mai, bổn vương cũng muốn giữ người trẻ trong đất phong. Nhưng mà, các ngươi cũng thấy rồi đấy, thành Kiếm Dương vừa mới dựng lại, ngay cả đèn lồng trước cửa mà Vương phủ cũng luyến tiếc treo lên, thật sự không nuôi nổi nhiều người như vậy."

Nói đến chỗ này, những thiếu niên quỳ trên mặt đất không khỏi lộ ra tuyệt vọng.

"Nếu các ngươi có chỗ để đi thì rời đi càng sớm càng tốt, nếu thật sự không muốn đi, vậy chỉ có một cách, đó là ở lại làm tạp dịch trong quân doanh." Thần Tử Thích cau mày, mặt lộ vẻ không đành lòng, như thể rất khó xử.

Đôi mắt của những thiếu niên đó lại sáng ngời, lập tức nói mình có thể.

Những người không muốn ở lại làm tạp dịch lục tục rời đi, cộng những người đã lựa ra trước đó, tổng cộng có hơn một trăm tám mươi người.

Thần Tử Thích khẽ gật đầu, lúc này mới nở nụ cười: "Tuy nói là tạp dịch nhưng ngày thường có thể cùng bọn họ luyện võ, nhưng chỉ có thể luyện nửa ngày, nửa ngày còn lại phải làm việc. Nếu luyện tốt thì có thể vào tinh binh doanh, người của tinh binh doanh làm không tốt, sẽ xuống làm tạp dịch."

Nói xong những lời này, Thần Tử Thích lệnh cho đầu bếp Vương phủ xào mấy nồi rau thập cẩm, mời các thiếu niên ở lại ăn. Rau thập cẩm có cải trắng, thịt viên, còn có thịt lát, xào với mỡ heo, lưu hương trong miệng, ăn kèm với cơm, quả thực muốn nuốt cả đầu lưỡi.

Được ăn đồ ngon như vậy, đám thiếu niên càng thêm quyết tâm ở lại nơi này, mà những lời Thần Tử Thích nói sau đó, những thiếu nên được phân làm tạp dịch mang hy vọng rất lớn, người được lựa chọn lại cảm thấy nguy cơ, tất cả đều hăng hái hẳn. Đến lúc bắt đầu huấn luyện, không ai dám lười biếng.

"Thế đạo gian nan, người như phù du ăn bữa hôm lo bữa mai......" Buổi tối trở lại trong phòng, Thần Tử Thích phấn khích nhào lên giường, dõng dạc lặp lại lời giải thích lúc ban ngày, hai mắt tỏa sáng nhìn Đan Y, "Thấy ta nói thế nào, có phải khiến người khác nguyện trung thành, hận không thể dâng đầu lên cho ta không?"

Đan Y cởi áo ngoài đi đến mép giường, nhéo nhéo mông nhỏ uốn tới ẹo lui của người nào đó, "Muốn dâng đầu lên hay không ta không biết, ta chỉ biết là, đã nhập thu, ngươi còn chưa cùng ta trở về."

Thần Tử Thích xoa xoa nơi bị nhéo, ngồi quỳ ôm lấy eo Đan Y lấy lòng, gác cằm trên ngực y dụi dụi," Ba ngày, cho ta thêm ba ngày, ta bảo đảm."

Ba ngày sau, tin tức trang trại hơn một nghìn con gà của Kim Đao Môn bị giết truyền tới Kiếm Dương.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Kim Đao môn: Tổn thọ, kẻ nào dám giết gà của bọn ta!

Huyết Nhận các: Có ngu không vậy, không phải đã gửi dao cho các ngươi rồi sao?

Kim Đao môn: Chuyện gì đã xảy ra, các ngươi nói cho rõ ràng!

Huyết Nhận các: Chờ đấy, chúng ta liên lạc với sát thủ

Sát thủ Ất: Làm sao, cần cả dịch vụ sau bán à?

Kim Đao môn: (sợ hãi) à thì, có một vấn đề, chỉ gửi dao đến trại gà, tại sao lại giết cả chuồng lợn bên cạnh vậy?

Sát thủ Ất: Giảm giá -, mua tặng

Kim Đao môn: QAQ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio