Gió tây thổi tới không nhanh không chậm, quân kỳ bay phất phơ, quân Tùy triển khai trận hình bên ngoài đại doanh Lý Tú Ninh. Dương Hựu nhìn thấy Lý Tú Ninh đóng cửa không ra, lạnh lùng vung tay lên.
Theo chỉ thị của Dương Hựu, mảnh vải đen đắp lên xe tù bị người mở ra, để lộ một thân thể béo mập, nhìn bộ dáng mập mạp của gã khoảng chừng hơn cân. Trên thân thể gã mập là một khuôn mặt phì nộn. Lúc bấy giờ gương mặt kia mang vẻ khủng hoảng vô tận.
Đôi mắt trong veo của Lý Tú Ninh lập lức trừng lớn, nàng cứng đờ nhìn chòng chọc gương mặt kia, gương mặt kia lại quen thuộc như vậy. Khi người kia còn nhỏ, nàng không nhớ đã sờ qua khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu này bao nhiêu lần, khi đó nang thường mang gã đi khắp nơi du ngoạn, còn xuống sông bắt cá cho gã. Hiện tại gương mặt kia mập lên rất nhiều, mập đến mức lạ lẫm, một loại lạ lẫm mà quen thuộc.
Trong mắt Lý Trí Vấn đã không còn lanh lợi ngày xưa, chỉ còn lại sợ hãi vô tận, khửng hoảng vô tận. Ngoài ra trong đó còn có một tia cảm xúc phức tạp. Loại tâm tình này khiến Lý Tú Ninh nhìn không hiểu.
Lý Tú Ninh thông minh như tuyết, suy nghĩ hơi xoay chuyển liền hiểu hàm ý trong đó. Đây là Dương Hựu muốn lợi dụng Lý Trí Văn đến áp chế mình, ép mình xuất chiến để từ đó đạt được cái mục đích không thể cho ai biết. Thảo nào Dương Hựu lớn lối như thế, thì ra là muốn lợi dụng Lý Trí Vân.
Nghĩ đến đây, Lý Tú Ninh la lớn: "Trí Vân đừng sợ, tam tỷ nhất định sẽ cứu ngươi ra, ngươi là đàn ông tốt của Lý gia, Lý gia không có người hèn nhát, ngươi phải kiên cường lên!" Lý Tú Ninh biết, nếu Dương Hựu muốn lợi dụng gã, chắc chắn sẽ không giết gã, không thì sẽ mất đi chỗ dựa. Lúc này chỉ cần làm Lý Trí Vân yên lòng, không cho gã nhiễu loạn lòng quân, chỉ cần chờ đến lúc quân Tùy đánh mất lòng tin thì cứu Lý Trí Vân về cũng không phải chuyện khó.
Nghe Lý Tú Ninh nói, Dương Hựu cười. Hắn lạnh lùng nhìn Lý Trí Vân, chỉ lạnh nhạt hỏi: "Lý Trí Vân, ngươi đang do dự chuyện gì? Muốn cô ban thưởng ngươi một trận roi da sao?"
Thân thể Lý Trí Vân run lên, gã nhớ đến bộ dáng máu thị be bét hôm đó của Đoạn Luân. Đêm hôm ấy tiếng rên rỉ không ngừng của Đoạn Luân khiến Lý Trí Vân cả đêm không ngủ được, gã sợ hãi, sợ hãi đến một lúc nào đó Dương Hựu sẽ dùng phương thức này hung hăng giáo huấn mình. Tiếng kêu thê lương đau đớn kia đến giờ vẫn còn vang lên rõ ràng bên tai.
Lý Trí Vân run lẩy bẩy buồn bã ngẩng đầu, len lén hí mắt nhìn Dương Hựu, nhưng lập tức quay đầu đi chỗ khác, nhìn về phía trước. Gã nhắm mắt lại, há miệng hô to: "Tam tỷ, ngươi còn nhớ rõ lúc ngươi cùng phụ thân ngủ chung sao?"
Dương Hựu nhìn Lý Tú Ninh với vẻ thần bí khó lường, chỉ thấy thân ảnh Lý Tú Ninh nhoáng một cái, nhưng lập tức vịn lan can, ổn định thân hình. Lúc này binh sĩ Đông cung nghe được tiếng nói của Lý Trí Vân, cả đám nhìn nhau, Lý Tú Ninh ngủ chung với Lý Uyên? Đây là chuyện gì, Lý Tú Ninh hiếu thảo như thế, làm ấm giường cho phụ thân Lý Uyên? Hay là, hai cha con đang ?!
Mã Tam Bảo nghe vậy, trong lòng giận dữ, y thấp giọng nói: "Tiểu thư, đây nhất định là quỷ kế của Dương Hựu, chi bằng, chi bằng..." Lời Mã Tam Bảo còn chưa dứt nhưng Lý Tú Ninh đã minh bạch ý tứ của y. Chỉ có điều Lý Tú Ninh cùng Lý Trí Vân dù sau cũng cùng một cha sinh ra, cho nên điều này Mã Tam Bảo nói không nên lời.
Vẻ mặt Lý Tú Ninh như không muốn tin, nàng khẽ cắn môi, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra sát cơ. Dương Hựu này vậy mà lợi dụng Lý Trí Vân vu hãm mình cùng phụ thân , mà vừa rồi chính mình còn ra mặt xác nhận thân phận của Lý Trí Vân! Nếu như là người ngoài, Lý Tú Ninh còn có thể nói là vu hãm, nhưng bây giờ cũng không có cách nào chống chế. Nàng liếc nhìn Dương Hựu, cảm thấy hắn vô cùng hèn hạ. Không, đã không thể dùng "hèn hạ" để hình dung, "vô sỉ"? Dường như cũng không đủ, trong chốc lát, tâm tư Lý Tú Ninh rối bời.
Lúc này, Lý Trí Vân lại khẽ cắn môi, cao giọng hô: "Tam tỷ, lần trước ngươi nói đại ca không phải đàn ông, thời gian mỗi lần lên giường đều không đủ uống cạn nửa chén trà, đã không xong rồi, còn không bằng nhị ca, bây giờ ta, ta..." Cuối cùng Lý Trí Vân có một chút áy náy, bây giờ hơi khó nói ra miệng.
Nhưng lời này nói ra một nửa lại khiến cho người ta suy nghĩ viển vông. Lý Tú Ninh không chỉ cấu kết cùng phụ thân Lý Uyên, còn có quan hệ ám muội với Lý Kiến Thành Lý Thế Dân. Quan hệ này thật sự phức tạp, vô cùng phức tạp a.
Thời bấy giờ phương bắc có huyết thống người Hồ, giữ lại các loại phong tục của Nhu Nhiên, Tiên Ti, giống như Đột Quyết phương bắc, chính là sau khi huynh trưởng chết, nữ nhân của y thường được đệ đệ, nhi tử tiếp thu, nhưng chuyện này thường giới hạn trong các nữ nhân không có quan hệ huyết thống trực tiếp.
Mà lúc này, trong miệng Lý Trí Vân nói đến đã khiến binh sĩ hai bên nghị luận ầm ĩ. Ánh mắt Mã Tam Bảo trở nên hung ác, y biết mặc dù Lý Tú Ninh thành hôn cùng Sài Thiệu nhưng nàng cũng không thích mối hôn nhân sắp đặt này, không hề có chút tình cảm đối với Sài Thiệu.
Ở trong lòng Mã Tam Bảo, Lý Tú Ninh là một cô gái tốt băng thanh ngọc khiết, trên trời dưới đất, Lý Tú Ninh là thiên hạ vô song.
Mã Tam Bảo biết, chuyện này nhất định do Dương Hựu an bài. Nhưng hận ý của y đối với Dương Hựu không lớn, dù sao đó là kẻ địch. Y hận nhất là Lý Trí Vân tham sống sợ chết, nói ra lời nói đại nghịch bất đạo. Chẳng lẽ gã không biết những lời này sẽ tạo thành ảnh hưởng tồi tệ thế nào đối với phụ thân, ca ca, tỷ tỷ của gã?
Lý Tú Ninh cắn chặt hàm răng, nàng là nữ nhân, đã không dễ thống soái quân đội, bây giờ nghe thấy âm thanh xì xào bàn tán xung quanh, thỉnh thoảng vài tiếng giễu cợt truyền đến, nàng biết không thể để Lý Trí Vấn nói nữa, nàng khẽ cắn môi, "Giết!"
Mã Tam Bảo thành thạo cung mã, khí lực không nhỏ, nghe vậy lập tức lấy trên lưng xuống một thanh cung cứng thạch, nhắm ngay Lý Trí Vân. Khoảng cách này hơi xa, cung tiễn bình thường bắn không tới nhưng cung cứng thạch có thể bắn tới. Mã Tam Bảo dùng hết khí lực, kéo dây cung căng tròn, bắn ra một tiễn.
Dương Hựu bên cạnh đã sớm nhin thấy dị động của Mã Tam Bảo, hắn cười lạnh một tiếng, Độc Cô Thiên Sơn đã sớm xông lên, lúc mũi tên bay đến đã đem tấm chắn chặn ở trước mặt Lý Trí Vân.
"Keng!" một tiếng thật lớn, đầu mũi tên lưu lại một hố sâu trên khiên, rồi rơi xuống đất. Lý Trí Vân chỉ cảm thấy hai tai tê dại, trong lòng kinh hoảng không thôi. Uy thế của một tiễn này đến mức như vậy, rõ ràng là muốn lấy mạng mình.
Dương Hựu cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi nhìn thấy chưa? Đó chính là tam tỷ của ngươi, nàng muốn giết chết ngươi! Nếu như không có cô, ngươi đã chết dưới tên của nàng!"
Lý Trí Vân chưa tỉnh hồn, gã gật gật đầu, đờ đẫn nói: "Đa tạ ân cứu mạng của điện hạ!"
Dương Hựu cười tàn nhẫn, hắn không cho là mình hèn hạ, cũng không nghĩ là mình vô sỉ, hắn chỉ là muốn giữ được tính mạng của mình, tính mạng của thân nhân mà thôi! Hắn chỉ có trách nhiệm với người của mình! Hèn hạ cũng được, vô sỉ cũng được, chỉ có người thắng mới có tư cách sinh tồn trên thế giới này! Hắn không muốn làm Tống Tương công hay Hạng Vũ. Hắn thấy thà làm Lưu Bang!
"Cô không muốn nghe những lời nói phù phiếm này, ngươi nên biết phải làm như thế nào!" Dương Hựu cười mang theo vẻ lạnh lùng.
Lý Trí Vân khẽ cắn môi, lúc đầu trong lòng gã còn có áy náy, nhưng mũi tên vừa rồi đốt lên lửa giận trong lòng Lý Trí Vân. Người này chính là tam tỷ của mình, tam tỷ muốn giết mình! Trong lòng gã một niềm bi phẫn không tên dâng lên, gã từ từ nhắm hai mắt, há miệng hô to: "Tam tỷ, ngươi nói đại ca không đủ dẻo dai, nhị ca không hiểu phong tình, tam cả toàn thân sức mạnh. Lần trước người ca ca thay phiên lên giường cũng không thể thỏa mãn ngươi, như vậy hãy để ta, để ta đến làm ngươi thỏa mãn đi!"
Lý Tú Ninh nghe vậy, cảm thấy hai mắt tối sầm, nếu không nhờ Mã Tam Bảo đỡ thì đã ngã xuống lầu tháp. Một lát lâu sau, Lý Tú Ninh mới thở ra một hơi, chỉ thấy sắc mặt nàng tái xanh, bờ môi run rẩy, bị chọc tức đến nói không ra lời.
"Tiểu thư, để ta mang binh giết hắn!" Mã Tam Bảo nói, y cắn răng trèo trẹo, bờ môi tóe máu.
Mặc dù sắc mặt Lý Tú Ninh tái xanh, tâm trạng kích động, nhưng vẫn mạnh mẽ nén phẫn nộ trong lòng xuống. Nàng rất rõ ràng, đây là Dương Hựu muốn chọc giận mình. Nàng lắc đầu, nước mắt chảy xuống, nói: "Không thể xuất chiến, coi chừng trúng kế!"
Mã Tam Bảo gầm lên một tiếng, nói: "Thế nhưng, thế nhưng danh dự của tiểu thư sao có thể để đồ vô sỉ làm bẩn?"
Lý Tú Ninh hít vào một hơi thật sâu, nói: "Thanh giả tự thanh, chuyện này vốn không hề có, ta cần gì phải..."
Lời Lý Tú Ninh còn chưa dứt, quân Tùy bên ngoài đại doanh cùng nhau hét lớn: "Lý Tú Ninh, nữ nhân kinh khủng giống như ngươi thật là hèn hạ vô sỉ, làm mất hết mặt mũi Lý thị Lũng Tây, lần sau lúc người cùng phụ thân huynh đệ , nhất định ngươi phải gọi ta đến!"
Dương Hựu sờ cằm, cười nói: "Hô tiếp, ai dùng sức hô vang dội cho cô, cô thưởng quan tiền!"
Quân Tùy nghe thấy, sĩ khí dâng cao, cùng nhau hét lớn, thanh âm như sấm, nhất là câu "Nhất định ngươi phải gọi ta đến". Các binh sĩ ra sức, càng vang vọng tận chân trời, khí thế tận mây.
Mã Tam Bảo cũng không nhịn được nữa, y buông Lý Tú Ninh, bỗng nhay xuống lầu tháp, quát: "Các huynh đệ, theo ta ra doanh giết giặc!"
Lúc này, Dương Hựu khoác tay ra hiệu quân Tùy dừng lại. Hắn cười lạnh một tiếng, nói: "Lý Tú Ninh, người cần đàn ông, trong quân của cô hầu hết là đàn ông cường tráng, ngươi đến trong quân của cô, tự nhiên cô sẽ đợi ngươi, thỏa mãn nhu cầu vô biên của ngươi."
Binh sĩ quân Tùy nghe thấy, cười ha hả, mang theo vẻ bỉ ổi vô cùng.
Lý Tú Ninh đứng dậy, thân thể run rẩy không ngừng, nâng bàn tay ngọc chỉ vào Dương Hựu quát: "Vô sỉ!"
"Vô sỉ?" Dương Hựu cười ha hả, hắn giơ tay lên, roi ngựa chỉ ra xa xa, nói: "Những bí ẩn của Lý gia Lũng Tây các ngươi là do chính miệng đệ đệ ngươi nói, có liên quan gì với cô? Tất cả mọi người nghĩ Lý Tú Ninh ngươi là băng thanh ngọc khiết, nhưng ai nào biết nội tâm ngươi dơ bẩn kinh khủng như thế. Muốn nói vô sỉ, chỉ sợ Lý Tú Ninh ngươi càng hơn một bậc a!"
Nói xong Dương Hựu nhìn quanh bốn phía, quân Tùy hiểu ý, lập tức cùng nhau rống to: "Lý Tú Ninh, lần sau lúc người cùng phụ thân huynh đệ , nhất định ngươi phải gọi ta đến!"
"Hừ, Lý Tú Ninh ngươi cùng phụ thân huynh đệ làm ra chuyện xấu như vậy, bây giờ bị đệ đệ vạch trần, ngươi bèn muốn giết hắn diệt khẩu, có phải thế không?!" Dương Hựu lại hỏi lần nữa.
Lý Tú Ninh cơ hồ cắn nát hàm răng, nàng hận không thể nuốt sống Dương Hựu, vừa rồi chuyện Mã Tam Bảo giết Lý Trí Vân đều được vạn người nhìn trừng trừng, muốn chống chế cũng không được. Nhưng trong lời nói của Dương Hựu, còn nói minh cũng phụ thân huynh đệ . Chuyện này Lý Tú Ninh phải trả lời thế nào?
Đối mặt Dương Hựu quát hỏi, Lý Tú Ninh không biết trả lời thế nào, mà loại im lặng này lại khiến cho binh sĩ bốn phía cho rằng Lý Tú Ninh đã chấp nhận, chấp nhận sự thật nang cùng phụ thân huynh đệ . Trong một thoáng, đại doanh Lý Tú Ninh lặng ngắt như tờ.
"Lý Tú Ninh, ngươi có thể thuyết phục bọn tội phạm Khâu Sư Lợi, Hà Phan Nhân làm việc cho ngươi, thậm chí thúc thúc ngươi Lý Thần Thông cũng chắp tay nhường lại quân quyền, có phải có bí mật không thể cho ai biết?" Thanh âm Dương Hựu lại vang lên lần nữa.
Lý Tú Ninh tức giận đến không nói ra lời, nàng chỉ cảm thấy ngực nặng nề, giống như bị đá lớn chèn ép. Nàng che miệng lớn tiếng ho khan, cảm thấy đầu lưỡi mằn mặn. Nàng mở tay ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay trắng nõn có một vệt đỏ thắm. Lúc này, quân Tùy lại lớn tiếng hô hào, Lý Tú Ninh nhịn không được quát to một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, cả người mềm nhũn ngã xuống.
Mấy tên nữ binh bước lên đỡ lấy Lý Tú Ninh, một người gỡ túi nước, cho Lý Tú Ninh uống một ngụm. Lúc này nàng mới thở ra một hơi.
Thừa dịp ngươi bệnh, đòi mạng ngươi. Dương Hựu lại cười lạnh một tiếng, nói: "Một người chủ soái dạng này, một gia đình dạng này, các dũng sĩ đối diện hãy nói cho cô, có đáng giá để các ngươi cống hiến hay sao?"
"Nếu có một ngày, vợ con của các ngươi bị Lý Uyên nhìn trúng, bị Lý Tú Ninh nhìn trúng, chẳng lẽ các ngươi muôn dâng vợ con ra, để bọn họ chịu nhục sao?" Thanh âm Dương Hựu vang vọng trên không trung, "Trả lời ta, các dũng sĩ đối diện, các ngươi nguyện ý không?"
"Các ngươi nguyện ý không? Các ngươi nguyện ý không?" Câu nói kia quanh quẩn trong quân của Lý Tú Ninh, cũng vang vọng trong lòng binh lính, "Các ngươi nguyện ý không?" Ngoại trừ bọn vô sỉ, đa số người không ai nguyện ý đem vợ con dâng lên cho người khác hưởng dụng, dù là chủ soái! Dù là Đường Quốc công Lý Uyên!
Trong đại doanh Lý Tú Ninh, không khí trầm mặc. Sau trầm mặc là xì xào bàn tán. Lý Tú Ninh nghe được câu này muốn đứng dậy phản bác, nhưng bị cảm xúc kích động, nhịn không được ho khan vài tiếng, lại hôn mê đi.
Lúc này, dưới mệnh lệnh của Mã Tam Bảo, cửa doanh mở ra, Mã Tam Bảo xoay người lên ngụa, mang theo mấy trăm chiến sĩ tinh nhuệ xung phong ra. Y nôn nống đến đỏ cả mắt.
Thấy cảnh này, Dương Hựu chỉ cười lạnh, thấp giọng phân phó Độc Cô Thiên Sơn: "Châm lửa!"