Hám Đường

chương 40 : thưởng phạt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lửa lớn trong đại doanh Lý Tú Ninh đã dập tắt, trải qua kiểm kê khẩn trương, thu hoạch của trận chiến này khá phong phú.

Đồng thời với thắng được một trận lớn, Dương Hựu còn chiếm được vạn thạch lương thực, cùng với không ít khí giới, lương thực cho ngựa.

Quân Tùy trong ngoài đại doanh vui mừng hớn hở. Ngay vừa rồi, Dương Hựu đồng ý lấy ra một phần ba lương thực, chính là khoảng thạch, chia cho gia đình các binh sĩ. Nghĩa là mỗi binh sĩ có thể lãnh đến một thạch lương thực!

Ngoài ra, Dương Hựu đồng ý quân công lần này tính theo đầu người, ai được thăng chức thì thăng chức, cho dù không được thăng chức cũng sẽ quy ra thành tiền đồng phân phát cho các binh sĩ. Vì vậy trên măt mỗi binh sĩ đều mang ý cười.

Lúc này, trong đại trướng trung quân vốn là của Lý Tú Ninh, Dương Hựu ngồi ở chủ vị đợi các tướng trở về. Nguyên Thượng Vũ ngồi cúi đầu ở một bên, thần sắc thấp thỏm. Y biết hôm nay mình lâm trận bỏ chạy là có chuyện lớn, nhưng nhìn biểu lộ lạnh nhạt của Dương Hựu, trong lòng an tâm một chút.

Chờ thêm một lát, Lý Tĩnh, Vi Tùng trở lại đại doanh. Nghiêu Quân Tố, Lý Tập Dự ở huyện Lam Điền cũng nhận được tin tức, mang thân binh chạy đến, ngồi xuống hai bên Dương Hựu. Lúc này bên ngoài đại doanh một làn hương thịt bay lên, binh sĩ đã giết mấy con dê, đem thịt dê tươi non nhất bỏ vào trong đỉnh lớn nấu, đưa vào trong đại trướng.

Lập tức mùi thịt xông lên bốn phía trong đại trướng trung quân. Mấy tên tướng lĩnh cũng không nhịn được giật giật cánh mũi, hít lấy hít để. Mà trong ánh mắt Dương Hựu nhìn không ra vui hay lo, dường như trận thắng này đối với hắn cũng không quan trọng gì.

Ánh mắt Lý Tĩnh đảo qua mọi người, trong lòng hơi buồn bực, mặc dù y lập được đại công, nhưng lại...

Đúng lúc này, màn cửa bị xốc lên, một đại hán râu quai nón xuất hiện trước mặt mọi người. Y chắp tay một cái, nói: "Điện hạ."

Dương Hựu gật đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn người kia, chỉ thấy vẻ mặt người kia mang theo ý cười, trong lòng bèn thấy ung dung. Đại hán râu quai nón ngồi xuống ở cuối, Lý Tĩnh bất giác nhíu mày, y biết người này bất quá là một tên ngũ trưởng, vốn không có tư cách ngồi ở đây, nhưng hiện tại rõ ràng là do điện hạ sắp đặt, như vậy...

Chờ thêm một lát, bỗng nhiên màn cửa mở ra, Độc Cô Thiên Sơn bước vào, nói: "Điện hạ, Vệ Hiếu Tiết..."

Lời Độc Cô Thiên Sơn còn chưa dứt, nhưng mọi người đã thấy rõ sau lưng y hai người khiêng một cái cáng cứu thương, trên đó là một bộ tử thi.

Nguyên Thượng Vũ kinh hô một tiếng, Độc Cô Thiên Sơn tiếp tục nói: "Đã hy sinh vì nước."

Dương Hựu đứng dậy, thở dài một tiếng, nói: "Một nhà Vệ ái khanh trung quân báo quốc, quả thật là mẫu mực của quân ta. Cô phong hắn làm Phong Đình hầu, thực ấp hộ." Ngừng lại một chút, Dương Hựu bỗng bừng tỉnh, nói: "Cô lại quên mất, hình như hắn chưa có con nối dõi, như vậy thì do Vệ Huyền tiếp nhận đi!"

Biểu lộ trong mắt mọi người không đồng nhất, trong mắt Nguyên Thượng Vũ mang theo sợ hãi, còn Nghiêu Quân Tố thì lại lạnh nhạt, Vi Tùng thở dài, Lý Tập Dự lại như có điều suy nghĩ.

Ánh mắt Lý Tĩnh nhìn về hướng thi thể Vệ Hiếu Tiết, chỉ thấy trên đầu lâu có vài vết đao sâu hoắm. Bỗng nhiên, con ngươi trong mắt y mạnh mẽ co lại, trong lòng chấn động, minh bạch bảy tám phần. Y ngẩng đầu, nhìn về phía Dương Hựu, ánh mắt lấp lóe.

Lúc này Dương Hựu xoay người, không nhìn thấy biểu lộ của Lý Tĩnh, trong giọng nói của hắn mang thèo ưu thương nhàn nhạt: "Các ngươi đem thi thể Vệ tướng quân về Vệ phủ, cố gắng an ủi Vệ thượng thư, không nên để tổn thương thân thể. Đợi qua mấy ngày bận rộn này, cô tự mình thăm hỏi Vệ thượng thư."

Độc Cô Thiên Sơn đáp lời: "Vâng!" Nói xong lui xuống.

Vi Tùng nói: "Điện hạ, sa trường ác chiến, không thể tránh được tử thương, không nên quá đau buồn."

Dương Hựu gật gật đầu, lộ vẻ tươi cười, nói: "Ái khanh nói rất đúng, hôm nay quân ta đại thắng, dĩ nhiên phải luận công ban thưởng!"

Dương Hựu nói xong, ngồi xuống chủ vị. Hắn lấy yêu đao xuống, đặt lên bàn, "Nguyên Thượng Vũ!" Dương Hựu quát.

Nguyên Thượng Vũ đang cúi đầu, y cảm thấy hơi buồn nôn, nhìn mặt mũi Vệ Hiếu Tiết đầy vết đao, trên thân đầy máu tươi, nhìn mà giật mình. Y hơi ngẫm nghĩ một chút muốn nôn mửa, nghe được tiếng Dương Hựu, trong lòng vui mừng, vội vàng thẳng người, đi đến trước mặt Dương Hựu, nói: "Có thần!"

Dương Hựu híp mắt đánh giá y một lần, chỉ thấy Nguyên Thượng Vũ vẻ mặt vui mừng, trong lòng Dương Hựu cười lạnh một tiếng: "Thứ không biết chết sống!" Một lát sau, Dương Hựu mở miệng nói: "Thân thể Nguyên ái khanh đã tốt hơn chưa?"

Nguyên Thượng Vũ lau mồ hôi, nói: "Thần đã khá hơn một chút."

Dương Hựu gật gật đầu, nói: "Thân thể ái khanh không sao, cô cũng yên lòng!" Dương Hựu nói xong, móc trong ngực ra mấy tờ giấy vàng, nhìn Nguyên Thượng Vũ một hồi, bỗng ném giấy vàng vào mặt Nguyên Thượng Vũ, nói: "Nguyên ái khanh, có những chỗ ngươi lại có thể sinh long hoạt hổ, tinh lực rất dồi dào a!"

Nguyên Thượng Vũ không hiểu cho lắm, y nhặt giấy vàng lên, cầm lên trước mắt xem, lập tức mặt xám như tro, thân thể run rẩy không ngừng. Làm sao y cũng không nghĩ ra, cùng với Tiểu Thúy ở Di Hồng viện nói chuyện chàng chàng thiếp thiếp, đều viết trong tờ giấy này một chữ không sót?

Dương Hựu lại cười lạnh một tiếng, nói: "Hôm nay hai quân đối chọi, cô kêu ngươi dẫn binh xuất chiến, ngươi lại trì hoãn năm lần bảy lượt, trong mắt ngươi có cô sao?"

Phù phù một tiếng, Nguyên Thượng Vũ quỳ xuống. Y vốn cho là đã thoát nạn, thậm chí có thể đạt được một phần công lao, nghĩ không ra đến lúc này Dương Hựu lại làm khó dễ, mà trong lời nói lại hùng hổ dọa người như vậy.

"Trong tam quân, nếu mệnh lệnh của cô không thể thông suốt, làm sao trị quân? Ngươi cho rằng cô là đồ trưng bày sao?" Dương Hựu hít vào một hơi dài, quét mắt nhìn mọi người, nói: "Cô hủy bỏ chức suất phủ suất nhất của ngươi, vĩnh viễn không thu nhận! Người đâu, thưởng hắn quân côn!"

Nguyên Thượng Vũ biến sắc, kêu khóc nói: "Điện hạ, cha ta là Nguyên Mại, cha ta là Nguyên Mại a!"

Dương Hựu cười lạnh một tiếng, nói: "Đừng bảo cha ngươi là Nguyên Mại, cho dù là Lý Cương cũng không được!" Mọi người ngạc nhiên, không rõ quan hệ của Nguyên Thượng Vũ với Lý Cương là như thế nào, chẳng lẽ Nguyên Thượng Vũ mới là con của Lý Cương? Cái mũ của Nguyên Mại cũng xanh quá đi?()

Nguyên Thượng Vũ dùng dằng, Dương Hựu hét lớn một tiếng: "Mang xuống, đánh!" Mấy tên binh sĩ thân thể khỏe mạnh nghe vậy, đi vào trong trường, xách Nguyên Thượng Vũ lên như xách một con gà, mang ra đại trướng. Rất nhanh, chỉ nghe thấy tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế của Nguyên Thượng Vũ truyền đến.

Mọi người nhìn nhau, biết lần này Nguyên gia sẽ bị xui xẻo.

Dương Hựu quét mắt nhìn qua mọi người, nói: "Có tội phải phạt, nhưng có công nhất định thưởng! Phàm là người có công, cô tuyệt đối không bạc đãi! Nghiêu Quân Tố, ngươi có công thủ thành, tranh thủ thời gian cho cô, ghi ngươi công đầu. Cô phong ngươi làm chính ngũ phẩm Xa Kỵ tướng quân, ngân thanh quang lộc đại phu, cũng ban cho ngươi một cái túi ngân ngư, thưởng lượng."

Mặc dù Nghiêu Quân Tố là cựu thần của Dương Quảng, nhưng quan chức cũng không cao, nghe vậy đại hỉ. Y đứng dậy, quỳ gối trước mặt Dương Hựu, nói: "Đa tạ điện hạ ban thưởng!" Mặc dù ngân thanh quang lộc đại phu là một cái hư chức, nhưng lại là tượng trưng cho thân phận, nhất là túi ngân ngư, không phải thần tử nào cũng có thể hưởng loại đãi ngộ này.

Dương Hựu lại nói: "Lý Tập Dự, ngươi có công phụ tá Nghiêu Quân Tố, cô phong ngươi làm Dực Sư tướng quân, thưởng lượng." Ngừng lại một chút, Dương Hựu cười nói: "Nghe nói ngươi cứu được một mạng của Nghiêu ái khanh, uhm, cô thưởng ngươi một cái túi ngân ngư để khen ngợi."

Lý Tập Dự vội vàng đứng dậy, nói: "Đa tạ điện hạ ban thưởng!"

"Vi Tùng, cuộc chiến hôm nay với Mã Tam Bảo, biểu hiện của ngươi trầm ổn, về sau chức vụ Đông cung lục suất do ngươi tiếp quản, hiệu lực cho cô, đồng thời thưởng tiền mười lượng."

Vi Tùng đại hỉ, lục suất Đông cung có suất phủ, có một người trưởng quan, gọi là suất phủ suất, mặc dù không có nhiều binh mã nhưng vị trí này chính là tâm phúc, tiền đồ sau này vô cùng lớn.

Ánh mắt Dương Hựu nhìn về phía Hầu Quân Tập. Y ngồi ở vị trí cuối cùng, vẻ mặt chờ mong. Dương Hựu mỉm cười, nói: "Hầu Quân Tập, cô thấy ngươi võ nghệ bất phàm, nên đặc biệt đề bạt ngươi làm suất phủ phó suất của Đông cung lục suất, ngươi phải cẩn trọng làm việc, hiệu lực cho cô!"

Mọi người đều giật mình, không biết người này vì sao được Dương Hựu ưu ái, từ một tên ngũ trưởng trở thành suất phủ phó suất, đã vượt mấy cấp. Ngay cả Vi Tùng cũng phải lăn lộn năm, dựa vào tên tuổi Vi thị Kinh Triệu mới có thể ngồi lên vị trí này.

Vi Tùng là con em thế gia, mặc dù là con vợ bé, nhưng được giáo dục hơn người một bậc. Trong lòng y bỗng run lên, nhịn không được liếc nhìn Dương Hựu.

Lý Tĩnh trầm ngâm, đột nhiên y đoán được gì đó, nhịn không được liếc mắt nhìn ra ngoài cửa. Ngoài doanh trại, văng vẳng truyền đến tiếng gào của Nguyên Thượng Vũ. Lúc này, tiếng gào này đã nhỏ đi nhiều, hẳn là không còn sức lực.

"Lý Tĩnh!" Lúc này Dương Hựu nói.

Lý Tĩnh quay đầu lại, vội vàng đứng lên, đi tới hai bước, bỗng quỳ rạp xuống trước mặt Dương Hựu, nói: "Điện hạ, xin trị tội vi thần coi giữ bất lực!"

"Ồ?" Dương Hựu ngây người một lát, lại hỏi: "Lý ái khanh tài tình lẻn vào trại địch, lừa mở cửa doanh, khiến quân ta thu được toàn thắng, có tội gì?"

Lý Tĩnh nói: "Lúc đầu vi thân đã bắt được Lý Thần Thông, đáng tiếc vi thân coi giữ bất lực, để trong lúc hỗn loạn, Lý Thần Thông trốn thoát, xin điện hạ trị tội!"

Dương Hựu nheo mắt, quan sát Lý Tĩnh cẩn thận một lần. Hắn vòng qua bàn, đỡ Lý Tĩnh dậy, nói: "Mời ái khanh đứng lên. Lý Thần Thông kia bất quá chỉ là một con chim sẻ, cho dù đào tẩu thì có gì đáng tiếc? Bất quá cô nghe nói ái khanh chỉ đem theo vài người, đã xâm nhập trại địch, nếu có gì sơ suất, lại là một tổn thất lớn đối với cô a!"

Dương Hựu lại vỗ vỗ vai y, chỉ thấy trên chiến giáp, vết máu loang lổ, không khỏi cười nói: "Đối với cô, ái khanh chính là phượng hoàng, lần sau ngàn vạn không thể như thế."

Trong mắt Lý Tĩnh lộ vẻ cảm động, y lại vội vàng quỳ xuống lần nữa, nói: "Ân tri ngộ của điện hạ, thần xin đem cái chết để đền đáp!"

Dương Hựu cười nói: "Mời Lý ái khanh đứng lên, hôm nay ngươi lập được đại công, cô ban thưởng cho ngươi một cái túi ngân ngư. Mấy ngày nữa chiêu mộ lính mới, Lý ái khanh cần phải chuyên tâm huấn luyện lính mới cho cô a, đến lúc đó, cô sẽ có ban thưởng!"

Trong lòng Lý Tĩnh chấn động, vội vàng gật đầu tạ ơn.

Dương Hựu lại nói: "Chư vị ái khanh, chỉ cần chuyên tâm làm việc, mặc kệ thân phận như thế nào, cô đều sẽ ban thưởng từng người, tuyệt đối không bạc đãi các vị!"

Mọi người ầm ầm đồng ý, Dương Hựu lại nói: "Hôm nay các vị chinh chiến cả ngày, đã sớm mệt mỏi, dùng cơm trong trướng của cô đi, người đâu, mang rượu lên!"

Sớm có binh sĩ mang rượu và đồ nhắm lên. Dương Hựu bưng ly rượu, nói: "Chén rượu thứ nhất, cô kính các vị. Các vị ái khanh là nhân tài trụ cột của Đại Tùy ta. Trận thắng hôm nay toàn bộ là nhờ các ái khanh ra sức giết giặc mới có thể đánh tan Lý Tú Ninh. Cô ở đây kính các vị một chén." Nói xong, uống một hớp cạn chén.

Vi Tùng nói: "Tất cả đều nhờ điện hạ chỉ huy đúng cách!"

Hầu Quân Tập cũng cười nói: "Toàn là nhờ điện hạ anh minh!" Y từ một tên ngũ trưởng nho nhỏ, chớp mắt thành suất phủ phó suất khiến y vô cùng hưng phấn.

Mọi người uống rượu xong, Dương Hựu lại bưng lên một ly, nói: "Hiện tại Đại Tùy ta gặp rất nhiều khó khăn, tình huống không ổn, chén rượu thứ hai này là hy vọng các ái khanh chung sức hợp tác, tiêu diệt phản tặc các nơi, trung hưng Đại Tùy!"

Mọi người nhao nhao bưng ly, uống một hơi cạn ly.

Rượu thời đại này có nồng độ cực thấp. Dương Hựu uống vào giống như nước sôi để nguội, dường như không có cảm giác gì. Hắn buông bình rượu xuống, thân binh bên cạnh lại rót đầy cho hắn. Dương Hựu lại bưng ly rượu lên, nói: "Chí hướng của cô không chỉ đơn giản là khôi phục Đại Tùy. Cô hy vọng, trên mỗi tấc đất đều sẽ cắm đầy cờ xí màu đỏ của Đại Tùy ta, nhưng cô biết rõ chỉ dựa vào một mình cô tuyệt đối không thể nào làm được, chuyện này còn cần các ái khanh trợ giúp!"

Hầu Quân Tập kêu to: "Thần muôn chết không từ!"

Mọi người uống rượu xong, đã là chén thứ ba. Dương Hựu lại bưng chén rượu lên, nói: "Các ái khanh, hôm nay mặc dù quân ta thắng, nhưng Lý Tú Ninh quỷ kế đa đoan."

Vi Tùng thầm nghĩ nói: "Vẫn là điện hạ hơn một bậc, biện pháp thế này cũng có thể nghĩ ra được." Nhưng lời này lại không thể nói.

Dương Hựu nói tiếp: "Nói không chừng tối nay sẽ đến đánh lén, các vị ái khanh có thể uống rượu nhưng cũng đừng uống nhiều, đề phòng Lý Tú Ninh cướp trại. Còn thịt thì cứ ăn hết mình, không đủ lại giết thêm vài con dê!" Vật lưu lại của Lý Tú Ninh không ít, Dương Hựu cũng không tiếc.

Lý Tĩnh không nói gì, dường như đang suy nghĩ chuyện gì. Nghiêu Quân Tố lại đứng lên, nói: "Điện hạ lo lắng rất đúng, chúng ta uống xong chén rượu này thì ngừng!"

-------------------------- () Tùy mạt Đường sơ có đại thần Lý Cương, làm người ngay thẳng, đoạn trước có đề cập, lúc này đang dưới tay Lý Tú Ninh. Còn "Lý Cương" trong câu nói của Dương Hựu xuất phát từ vụ án "Cha tao là Lý Cương": là một sự kiện phát sinh từ tai nạn giao thông xảy ra vào tối tháng năm , tại khuôn viên trường Đại học Hà Bắc, thuộc thành phố Bảo Định, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc, khi một chiếc ô tô Volkswagen Magotan màu đen húc phải hai sinh viên tại ngõ hẹp. Tai nạn khiến cho cô Trần Hiểu Phụng (陈晓凤), tuổi, sinh viên từ Thạch Gia Trang bị thương nặng rồi chết tại bệnh viện, nạn nhân còn lại là Trương Kinh Kinh, tuổi, bị gãy chân trái. Người lái xe trong tình trạng xỉn rượu là Lý Khởi Minh, ngay sau khi gây tai nạn đã trốn thoát khỏi hiện trường để chở bạn gái mình về khu ký túc xá nữ. Sau đó Lý bị các nhân viên bảo vệ ở trường bắt giữ, nhưng anh ta phản ứng và nói: "Cứ kiện đi nếu dám. Ba tao là Lý Cương". Người ta tìm hiểu và biết được Lý Cương là Giám đốc Công An của thành phố Bảo Định. Cụm từ "Ba tao là Lý Cương" đã trở thành câu khẩu hiệu phổ biến trên các diễn đàn internet Trung Quốc. Câu nói cũng được đưa vào các bài hát, trở thành câu cửa miệng có tính châm biếm trên mạng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio