Trong thành Đại Hưng, Lý Cương đã thay quan phục, đang báo cáo với Dương Hựu.
Nghe được báo cáo của Lý Cương, thỉnh thoảng Dương Hựu gật đầu, hoặc cau mày, liên tục trầm tư. Tiết Cử đáp ứng yêu cầu của Dương Hựu, dùng Tiêu Vũ đổi lấy huyện Lương Tuyền. Tiết Cử sẽ mang Tiêu Vũ đến phía tây Tiêu Quan, bảo đảm an toàn trên đường đi cho Tiêu Vũ.
Dương Hựu từ bỏ quận Hà Trì cũng là bất đắc dĩ, Lý Tú Ninh đã chặn con đường tây tiến, trên cơ bản đã không có cách trợ giúp Tiêu Vũ. Mà cho dù không có Lý Tú Ninh, thì trừ phi vượt qua Chung Nam sơn, nếu không chỉ có thể từ Tiêu Quan đi đường vòng xuôi nam, lộ trình quá xa, đường tiếp tế dài dằng dặc, coi như giữ được mảnh đất này thì cũng không có bao nhiêu ý nghĩa chiến lược, ít nhất trước mắt mà nói là như thế.
Nhưng Dương Hựu vẫn cảm thấy có chút không ổn, theo lời của Lý Cương, thái độ của Tiết Cử quá mức trầm ổn, ngoại trừ lúc đầu cho Lý Cương một cái hạ mã uy, nhưng tiếp theo kiêu hùng một đời như y lại rất là phong khinh vân đạm. Dương Hựu cảm thấy nếu như hắn là Tiết Cử nhất định sẽ thừa cơ bắt chẹt một ít.
Ví dụ như lương thực! Hầu hết đất ở Lũng Tây là sa mạc, vùng núi, chỉ có hai bên bờ Hoàng Hà mới có đủ nguồn nước để sản xuất lương thực. Tiết Cử không thiếu chiến mã, nhâu khẩu cũng đủ, y chỉ thiếu lương thực. Dương Hựu đã chuẩn bị tâm lý, có thể đưa Tiết Cử một lượng lương thực nhất định, khoảng - vạn thạch, không thể nhiều hơn, nếu không chính là nuôi hổ gây họa.
Dương Hựu muốn lợi dụng Tiết Cử, đồng thời cứu Tiêu Vũ, nhưng cũng không hy vọng Tiết Cử sẽ phát triển.
Nhưng vào đúng lúc này, Tiêu Vũ đã nhận được tin của Lý Cương, đang trên đường chạy đến Tiêu Quan. Thật ra Tiêu Vũ vô cùng rõ ràng, huyện Lương Tuyền đã bị hãm vào trùng vây, là một tòa cô thành, một khi hết lương thực, thành phá chỉ là chuyện sớm muộn. Chỉ có điều trong mắt lão Tiết Cử là một kẻ loạn thần tặc tử, sao lão có thể đầu hàng?
Sự kiên trì này của Tiêu Vũ đã kéo dài hơn tháng, quân tâm dân tâm đã rất mệt mỏi. Khi Lý Cương vào thành thuyết phục y, trong lòng lão đã dao động. Mặc dù lão không nỡ bỏ bách tính trong quận, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ra đi.
Bận rộn suốt ngày, Tiêu Vũ mang theo một ít tế nhuyễn trong nhà, hóa trang thành thương nhân, hơn mười người tâm phúc hộ tống lão cùng người nhà tiến về phía Tiêu Quan. kỵ binh của Tiết Cử hộ tống ở cách đó nửa dặm, đề phòng đạo tặc trên đường.
Trên đường Tiêu Vũ trầm tư, theo bối phận Dương Hựu là vai cháu của lão, nhưng lão hiểu rõ không thể lấy quan hệ này để tự xưng. Lúc này, lão cũng đang suy nghĩ về tiền đồ của mình, thông qua Lý Cương, Tiêu Vũ hiểu được sự tình phát sinh trong thành Đại Hưng, đồng thời với cảm giác Dương Hựu lòng dạ độc ác, lão cũng có chút cảm động.
Đem một huyện, thậm chí tính thêm cả vạn thạch lương thực để đổi lấy chính mình, điều này chứng minh Đại vương đối với mình có tình có nghĩa. Lúc lão đang suy nghĩ, thị vệ ở ngoài xe ngựa nói: "Lão gia, đã đến Tiêu Quan!"
Tiêu Vũ nhấc chân bước ra, lão híp mắt nhìn ra xa, mặt trời đã ngã về tây, chiếu lên tường thành một màu hoàng kim. Lão hỏi: "Tiết Nhân Quả ở đâu?"
Thị vệ đáp trả: "Bọn hắn đã trở về."
Tiêu Vũ đứng trên xe ngựa, dõi mắt trông về phía xa, đã không thấy bóng dáng đại quân của Tiết Nhân Quả, trong lòng lúc này mới yên tâm, nói: "Đi thôi!"
Đoàn xe xuất phát về phía cửa thành Tiêu Quan. Một người tân binh canh giữ đại môn vểnh miệng lên, biết tiền tài sắp đến, y mừng rỡ quát: "Người nào, đi đâu?"
Thị vệ lạnh lùng nhìn y một cái, đưa văn thư trong tay ra, người lính kia nhìn một cái, nói: "Đây là cái gì, xem không hiểu!"
Lúc này, một người ngũ trưởng nhận lấy văn thư, xem thoáng qua, chỉ thấy bên trên văn thư có đóng đại ấn của Đại vương, lúc này mới biến sắc, nói: "Chư vị, mời!" Nói xong, nhịn không được đưa tay lau mồ hôi. Cũng không phải ai cũng có thể cầm được văn thư có đại ấn của Đại vương.
Tân binh trợ mắt hốc mồm, nhìn ngũ trưởng vốn xưa nay ngang tàng bạo ngược giờ ân cần đưa đoàn xe tiến vào đại môn mãi cho đến khi đoàn xe khuất bóng. Tân binh ngạc nhiên hỏi: "Trần ngũ trưởng, bọn họ là ai?"
Trần ngũ trưởng vỗ mạnh một chưởng vào ót y: "Sáng mắt lên một chút, ngươi biết hắn là ai không? Đó chính là đường đường quốc cữu!"
Tân binh thè lưỡi, nhìn đoàn xe từ từ đi xe.
Tiêu Quan là quan ải trọng yếu, trong quan dĩ nhiên có dịch trạm. Đoàn xe dừng lại bên ngoài dịch trạm, dịch thừa đã sớm ra đón, mấy tên dịch tốt dẫn ngựa vào dịch trạm, thu xếp xong xuôi. Một lát sau, dịch thừa lại sai người mang rượu và đồ nhắm lên.
Tiêu Vũ chờ mọi người nói xong, lại hỏi dịch thừa, "Ngươi nói cho ta nghe một chút tình hình Quan Trung."
Dịch thừa đáp: "Hiện tại Phù Phong vẫn thuộc phạm vi Đại Tùy, thái thú là Đậu Tấn, tiếp tục đi về phía đông, Chu Chất, Vũ Công, Hộ huyện lại thuộc phạm vi thế lực của Lý Tú Ninh. Tiêu quốc cữu đi về phía đông cũng phải cẩn thận."
Tiêu Vũ trầm ngâm, bảo dịch thừa lui xuống, ăn qua loa một ít cơm, rồi nghỉ ngơi sớm. Sau khi chạy đến Phù Phong, e là phải dừng lại ở Phù Phong một thời gian, quan sát thế cục một chút rồi mới nói.
.......
ngày sau đó, Hộ huyện.
Lá cây rơi rơi, đã phủ khắp sân. Mấy người hầu gái đang ra sức quét dọn, tiếng sột soạt liên tục truyền đến, giống như một con mèo nhỏ đang liên tục vươn móng vuốt, cào vào trái tim Sử Vạn Bảo.
Sử Vạn Bảo cực kỳ phiền muộn. Từ sau ki được Dương Hựu thả ra, rất nhiều người nhìn mình với ánh mắt quái lạ, những người này bao gồm kẻ đối đầu Mã Tam Bảo, Hà Phan Nhân, thậm chí là thị nữ bên cạnh Lý Tú Ninh. Sử Vạn Bảo hiểu đây là bọn hắn không tín nhiệm mình.
Sau khi Sử Vạn Bảo trở về, Lý Tú Ninh lấy danh nghĩa trong trận Lam Điền y biểu hiện không tốt tiến hành trừng phạt, tước đoạt binh quyền của Sử Vạn Bảo. Sử Vạn Bảo hiểu đó chỉ là mượn cớ mà thôi, nguyên nhân chân chính là bởi vì Dương Hựu thả mình trở về.
Sử Vạn Bảo nằm trong phòng, thở dài một hơi. Y hiểu được cách làm của Lý Tú Ninh. Nếu như y là người đứng đầu thì cũng sẽ làm như vậy, thậm chí còn có thể giết đối phương. Thế nhưng hiện tại là chính mình bị biếm, tâm trạng sẽ không khống.
Nhiều lúc, đối với cùng một việc, phản ứng của người đứng xem và người trong cuộc sẽ không thể giống nhau. Người đứng xem sẽ cảm thấy phản ứng của người trong cuộc rất buồn cười, hoặc sẽ cảm thấy người này không đủ chín chắn, chịu không được áp lực như vậy. Nhưng khi sự tình xảy ra trên người y, y lại có cảm giác không công bằng, cực kỳ không công bằng! Trong lòng cũng sẽ giận dữ.
Cảm xúc hiện tại của Sử Vạn Bảo chính là như vậy. Y cảm thấy vô cùng ủy khuất, đặc biệt là trong quân chỉ có mỗi Lý Thần Thông tin tưởng mình. Điều này khiến Sử Vạn Bản vô cùng mất mát. Lúc y đang buồn bực thì lại có người đến nhà tìm.
Người này lại là do Dương Hựu phái tới, điều này càng khiến Sử Vạn Bảo khó thể chịu nổi. Thế nào y cũng không nghĩ ra Dương Hựu lại phái người đến tìm mình, mà người kia chỉ mang đến một câu hỏi thăm: "Thân thể Sử tướng quân đã bình phục chưa?"
Điều này cơ hồ khiến Sử Vạn Bảo phát điên, nhưng y vẫn nhịn được. Y không giết người này mà nhân lúc trời tối gió lớn tiễn người này ra khỏi Hộ huyện.
Cả đêm hôm ấy Sử Vạn Bảo cũng không ngủ, y vẫn luôn suy đoán dụng ý của Dương Hựu. Cuối cùng y kết luận, chính là Dương Hựu muốn lợi dụng mình để phân hóa nghĩa quân. Loại thủ đoạn mềm dẻo mượn đao giết người này thật đúng là lợi hại a! Thế nhưng hết lần này đến lần khác Sử Vạn Bảo lại không có cách nào giải thích.
Sử Vạn Bảo cảm thấy mình chính là Hàn Toại thời Tam Quốc, bị một phong thư bôi xóa sửa đổi của Tào Tháo khiến cho mình phải trở mặt thành thù với Mã Siêu. Nhưng một lát sau, Sử Vạn Bảo lại cảm thấy mình là một con cừu non bị vây trong lửa lớn, bất cứ khi nào cũng có thể bị lửa lớn nuốt chửng.
Nghĩ đến đây, Sử Vạn Bảo nhịn không được giật mình một cái. Hắn hơi buồn bực, buổi chiều nay có người đến thông báo, nói Đại tổng quản triệu tập chúng tướng nghị sự, mời Sử Vạn Bảo đến.
Sau một hồi do dự, Sử Vạn Bảo thay một bộ thường phục, không mang theo một người thân binh, một mình đi đến phủ đệ của Lý Tú Ninh. Phủ đệ của Lý Tú Ninh không xa, Sử Vạn Bảo cưỡi ngựa chỉ cần thời gian nửa nén hương đã đến. Y đưa chiến mã cho hạ nhân dắt đi rồi vội vàng chạy đến phòng nghị sự.
Lúc này trong phòng nghị sự Lý Tú Ninh ngồi ở vị trí đầu, Lý Thần Thông ở vị trí thứ nhất bên trái, vị trí thứ nhất bên phải là Hà Phan Nhân, sót lại bọn người Khâu Sư Lợi, Lý Trọng Văn, Hướng Thiện Chí đều lần lượt ngồi xuống. Sau khi Sử Vạn Bảo đi vào, chỉ còn vị trí cuối cùng bên phải, y bước đến, buồn buồn ngồi xuống.
Lý Tú Ninh thấy mọi người đến đông đủ, bèn lên tiếng: "Được rồi, chư vị đều đã đến đông đủ, bắt đầu nghị sự đi!"
Lúc này, Mã Tam Bảo kéo cái que phía sau Lý Tú Ninh một cái, một tấm vải lụa màu trắng lăn xuống trước mắt mọi người. Khi vải lụa dừng lại, một tấm địa đồ hiện ra.
Lý Tú Ninh cười nói: "Khâu tướng quân, ngươi nói tin tức cho mọi người nghe một chút!"
Khâu Sư Lợi ôm quyền, nói: "Dạ, Đại tổng quản!" Nói xong, Khâu Sư Lợi nhìn quang một cái, nói: "Dựa theo tin tức tin cậy, Tiết Cử đã đánh hạ Tiêu Quan!"
Mọi người lấy làm kinh hãi, Tiêu Quan có thành trì cao lớn, chính là lô cốt đầu cầu chống cự quan ngoại, Đậu Tấn ở quận Phù Phong lại có tài năng, y đóng quân ở Tiêu Quan, làm sao chỉ trong vòng một đêm Tiêu Quan lại thất thủ? Nhìn thấy mọi người nghi hoặc, Khâu Sư Lợi nói ra: "Dựa theo tin nhận được, Tiêu Vũ cùng Tiết Cử làm một cái giao dịch, dường như là để Tiết Cử thả hắn về Quan Trung, hắn lại đem huyện Lương Tuyền giao cho Tiết Cử."
Hà Phan Nhân nói: "Nghe nói Tiết Cử vây thành đã lâu, sớm muộn gì cũng hạ được huyện Lương Tuyền, cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện."
Lúc này Lý Thần Thông cười ha hả, nói: "Chuyện này thì Hà công cũng không biết rồi, Lý Quỹ chiếm cứ Lương Châu, nhìn chằm chằm Tiết Cử, thời tiết lại chuyển lạnh, e là Tiết Cử cũng cân nhắc việc mùa đông sắp bắt đầu, đến lúc đó trời đông giá rét không tiện vận chuyển lương thực cho nên đạt thành hiệp nghị với Tiêu Vũ. Mỗi bên đều muốn, chỉ sợ cũng không phải là việc khó!"
Hà Phan Nhân lấy làm kỳ lạ hỏi: "Thế nhưng thành trì Tiêu Quan cao lớn, Tiết Cử kia làm thế nào có thể hạ được Tiêu Quan? Việc này lại có quan hệ gì với Tiêu Vũ?"
Lời của Hà Phan Nhân vừa nói ra, mọi người cũng lấy làm kỳ quái nhìn Khâu Sư Lợi.
Khâu Sư Lợi lắc đầu, nói: "Tạm thời không cách nào biết được tình huống cụ thể, nhưng sự thực là đêm Tiêu Vũ đến Tiêu Quan thì Tiết Cử liền hạ được Tiêu Quan!"
Mọi người hít một hơi lạnh, lúc này Lý Tú Ninh mở miệng nói: "Đây cũng là điều ta lo lắng. Ta hoài nghi đây là do Tiêu Vũ dẫn Tiết Cử nhập quan, thậm chí, có thể nói là làm theo ý của Dương Hựu! Nếu như vậy, quân ta đang đứng trước nguy hiểm bị giáp công!"