"Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho Hayden. Ai có thể ngờ anh ta lại tàn nhẫn và thất thường đến thế?'
Sự phật ý của dì Henrietta cuối cùng cũng khiến Elliot chú ý. Anh đã cố gắng không nghe hầu hết những lời phàn nàn của bà. Anh mở trang bản thảo cuối cùng và miễn cưỡng chú ý đến những lời bà nói.
Bà đã từ chối quay trở lại Aylesbury tháng trước. Và bà cũng đã giữ con gái bên mình. Christian đã hủy bỏ hầu hết các cuộc đọ súng đến tận khi Suttonly rời khỏi thị trấn. Và giờ đây bà mẹ và cô con gái đang đeo bộ mặt như muốn nói rằng họ sẽ không bao giờ tha thứ.
"Dì không muốn sống ở đây, dì Hen, vì vậy hãy quay trở lại quê hương dì ở Surrey. Nếu anh ấy thực sự muốn cầu hôn con gái dì, anh ta sẽ tìm thấy dì và Caroline ở đó. Dì hãy ưng thuận và mọi việc sẽ được sắp xếp ổn thỏa."
"Rời bỏ căn nhà này? Easterbrook không thể yên ổn nếu thiếu dì. Anh ta rất thờ ơ với mọi việc trong nhà và những viên quản gia cùng bọn nô tỳ đã hàng ngày ăn trộm đồ trong nhà. Ta phải có nhiệm vụ ở lại đây."
Kết thúc màn nói chuyện liên quan tới Suttonly, Christian quay trở lại với những thói quen và công việc hàng ngày của mình. Christian rất ít khi xuống ăn tối và thường ngồi lỳ trong phòng riêng. Lẽ tất nhiên là Elliot cũng nên biến mất và giaocăn nhà cho dì Hen. Tuy nhiên anh không dám quay lại phòng đọc một lần nữa.
Nếu Phaedra lại xuất hiện ở đó mọi giác quan của anh sẽ tê liệt. Anh sẽ cầu xin cô tha thứ cho anh và đồng ý mọi yêu cầu của cô mong mỏi bất chấp những mong muốn đó sẽ làm anh đau khổ đến nhường nào. Sau đó anh sẽ cởi bỏ quần áo trên người cô, sẽ đặt cô nằm xuống, nâng hông cô lên để miệng của anh...
Địa ngục.
Thư viện của Eastbrook được trang bị rất đầy. Các quyển sách luôn trong tình trạng tốt nhất có thể. Mọi thứ đều rất tốt chí ít là cũng tới một tuần trước đây ngoại trừ sự dòm ngó của dì Hen.
"Dì hi vọng rằng Alexia có thể phụ giúp dì nhiều hơn." Dì Hen bực dọc nói.
"Nếu có bất cứ người nào hiểu được tầm quan trọng của cuộc hôn nhân thì đó là Alexia."
"Dì Hen à, ta có thể biến Caroline trở thành một người như dì mà không tốn một xu. Hãy để cô ấy trở thành nữ gia sư của gia đình và hy vọng rằng một người đàn ông như anh trai cháu sẽ yêu cô ta."
Dì Hen có lẽ đang lơ đãng và mơ mộng viển vông nhưng rõ ràng bà ta không hề ngốc. Bà nhướn cặp lông mày vẻ chế nhạo. "Điều gì khiến khiếu hài hước của cậu bị ảnh hưởng nhiều thế. Gần đây giọng điệu của cậu ngày càng giống Easterbrook rồi đấy."
Có biết bao nhiêu thứ đang tác động tới khiếu hài hước của anh. Những đêm thức trắng và những ngày căng thẳng, cơn đói tròn cơ thể và niềm đau đớn giận dữ trong trái tim. Cuộc gặp cách đây hai ngày với luật sư của Phaedra cũng không mang lại điều gì tốt đẹp để cải thiện tình hình.
Cơn thịnh nộ của Christian khi Elliot để cho cuốn hồi ký đó được xuất bản trong lúc hôn lễ còn đang rất mơ hồ đã tạo ra một vết rạn nứt rất khó có thể hàn gắn được.
Anh hầu như không còn vui vẻ kể từ khi anh không được gặp Phaedra tại thư viện của Alexia cách đây đã một tháng, hai ngày và giờ.
Và giờ đây anh đang phải chống lại nỗi nhớ giày vò anh. Anh không phải là một tên ngốc và chết tiệt làm sao, anh cũng chẳng phải là một nhà thơ. Vậy tại sao anh lại yêu điên cuồng một người đàn bà Anh quốc không hiểu thế nào là lợi ích của một cuộc hôn nhân tốt đẹp và luôn miễn cưỡng chấp nhận những ý nghĩ xung quanh hôn lễ ở mọi nơi.
Anh hi vọng dì của anh sẽ để mặc anh với cơn bão trong lòng. Bà là tuýp người luôn nghĩ rằng việc giúp cho người khác trở nên vui vẻ hơn là nhiệm vụ của mình. Nếu bà muốn lao vào công việc đó với tất cả sức lực và nỗ lực có lẽ anh sẽ muốn siết cổ bà ngay lập tức.
May mắn thay bước chân của một người bước vào thư viện như mời gọi anh chiêm ngưỡng cảnh nắng mặt trời. Người đàn ông mang theo một gói quà và đặt ngay trên tập bản thảo của Elliot.
"Nam tước Easterbrook bảo tôi mang cái này đến cho ngài." Một mẩu giấy rơi ra từ gói quà: "Làm tốt lắm."
Ngay khi Elliot chạm vào tờ giấy bọc anh đã biết thứ bên trong lớp giấy là gì. Hai từ của anh trai dành cho tặng anh không có chút gì là sự khen ngợi mà ngược lại đó là dấu hiệu của cơn giận dữ đã lên đến cực điểm.
Anh xé lớp giấy bọc bên ngoài và đối diện với những trang bản tháo, hứa hẹn một chuyến viếng thăm tới một hiệu sách. Trang đầu đề một cái tít thật dài: Hồi ức của một M. P trong thời vua George III và IV: bộ tái sưu tập của Richard Drury liên quan tới các sự kiện chính trị và văn hóa tại London cũng như những sự kiện bao quanh, cùng với những nhận định đáng suy ngẫm về những con người ở cả hai phía nổi tiếng và ít tiếng tăm.
Anh đã biết trước rằng cuốn hồi ký sẽ được xuất bản vào một ngày bất kỳ nào đó. Christian chắc hẳn đã phải cho bao vây tất cả các hiệu sách để chộp lấy những bản thảo in đầu tiên và ném chúng ra xa giới báo chí.
"Cậu có cái gì trong tay thế, một cuốn sách à?"
"Vâng, một cuốn sách nói về chính trị khô khan."
Anh cầm lấy tập giấy, tập bản thảo viết tay mà anh có được và cuốn sách của Durry. "Xin lỗi, cháu phải đi làm một số việc."
Anh bỏ dì Henrietta trong thư viện và mang đống sách vào phòng khách bởi anh muốn một mình đọc lại chúng.
trang của tập sách đã bị cắt đi. Christian đã đọc chúng trước khi gửi đến cho anh. "Tốt lắm, mày là một thằng con trai vô dụng và là đồ phản bội."
Elliot mở trang đầu tiên, quyển sách khiến anh tức giận vượt quá cả mức anh có thể tưởng tượng. Nhưng trên thực tế anh không có quyền được tức giận. Anh cũng không hối tiếc vì việc đã không ngăn được cô cho xuất bản cuốn sách. Anh chỉ tức giận một nỗi phải rơi vào một tình huống tiến thoái lưỡng nan: Anh buộc phải chọn giữa những hành động tồi tệ với một lý do mỹ miều và những hành động tốt đẹp cùng với một động lực gần như tuyệt vọng.
Anh cố gắng kìm chế những cảm xúc đang dấy lên trong anh bởi cuốn sách, nhiệm vụ của Phaedra và tình yêu anh dành cho cô. Hãy tạm gác việc đó chờ một lúc khác thích hợp hơn. Rốt cuộc thì chúng đều là sự khởi đầu cho một cuộc sống mới.
Anh bắt đầu đọc.
Phaedra đã đưa ra một vài số liệu trong một bản kê khai gửi tới các văn phòng tại Nhà xuất bản Merris Langton. Cô kèm thêm cả phần kết quả để gửi đi, những số liệu khiến cô trở nên phấn khởi. Nếu mọi thứ tốt đẹp thì nhà xuất vải sẽ tồn tại. Các khoản nợ sẽ được chi trả để chí ít có thể giữ chân các chấp hành viên ở tòa án tại ngưỡng cửa.
Jenny bước vào, trên tay cầm thêm một chồng khác. "Hatchard lấy thêm bản thảo, và Linsell thì thêm bản nữa."
Phaedra cầm lấy tập đơn đặt hàng. Một vài nhà buôn sách rất ngạc nhiên khi thấy mình đang làm việc với phụ nữ nhưng sự thành công của tập hồi ký mang tên Richard Drury đã làm mờ nhạt sự ngạc nhiên ban đầu ấy. Và nếu họ cũng ngạc nhiên khi giao dịch với một thư ký nữ như Jenny, điều đó cũng không thành vấn đề.
"Mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp phải không cô Blair?"
"Rất tốt đẹp, Jenny à, và mọi người dự đoán sách sẽ còn được bán chạy hơn trong những ngày sắp tới, tôi nghĩ chúng ta cần in thêm nhiều bản hơn nữa."
Jenny đi ra và Phaedra quay trở lại với công việc tính toán. Cô vẫn nhớ cha cô đã nằm ở đây, đặt tập bản thảo vào tay cô và bắt cô hứa rằng sẽ cho xuất bản chúng dù sẽ có rất nhiều trở ng/font>
Phải chăng cha đã biết mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào. Có phải ông đã kết luận rằng "Những lời nhận định đáng suy ngẫm về những người nổi tiếng và những kẻ ít tiếng tăm" để đảm bào rằng chúng sẽ bán chạy và giúp cô an toàn hơn? Liệu rằng ông còn muốn để lại thêm điều gì nữa cho cô khi mà ông bác họ của cô đã đi quá xa như vậy.
Cô sẽ có một số tiền cho riêng mình. Nếu cuốn sách lần sau của cô cũng là một cuốn sách bán chạy, sẽ có một khoản thu nhập đều đặn cho cô từ công việc kinh doanh này. Cô chấm mực, băn khoăn về thứ cô sẽ mua với những đồng tiền đầu tiên, có lẽ sẽ là một chiếc đi văng mới.
Một cơn đau nhói buốt tim cô, giấc mơ của cô sao quá ngắn ngủi, không, không phải là một chiếc đi văng, còn rất nhiều những mơ ước khác nhiều hơn thế.
Cơn đau lại một lần nữa nhói buốt tim cô và lần này cô như thấy có một bàn tay đang bóp nghẹt trái tim mình.
Cô đặt bút xuống, cuốn sách đã được xuất bản và đã đến lúc cần nói chuyện với Elliot. Ngày mai trời lại sáng. Trái tim cô vừa như rung lên những giai điệu run sợ lẫn hồi hộp khi nghĩ tới ngày được nói chuyện cùng anh. Điều đó không có nghĩa là cô quá háo hức với cuộc gặp mặt bởi nếu quá háo hức, anh rất sợ sẽ phải chịu thất vọng thêm một lần nữa.
Cô đứng bật dậy và hít một hơi lấy can đảm. Cô khoác chiếc áo choàng và mang theo một bản copy quyển sách của cha, nói với Jenny rằng cô sẽ vắng nhà một vài ngày và lên đường.
Từ trong phòng khách Elliot nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ. Trong vườn cây đã bắt đầu đổi màu và những đóa hoa nở muộn cố khoe sắc lần cuối trước khi chìm vào giá lạnh. Kỉ niệm trở về trong anh, kỷ niệm về những viên đã quý mềm mại như nhung bao quanh mái hiên nhà gần Peaestum.
Anh quay trở lại nhìn chăm chăm vào chiếc bàn. Tập hồi ký của Richard Drury nằm ở đó gần chồng sách, và anh mất ba tiếng để đọc cả quyển sách.
Chắc chắn cuốn sách đó sẽ tạo thành một tin tức giật gân bở Drury có một cái nhìn sắc sảo về nhân vật được nhắc đến trong tập hồi ký. Những quan sát trong cuốn sách vừa sắc nhọn, khéo léo lại rất bộc lộ và cởi mở.
Anh nên viết cho à chúc mừng cô về thành công của cuốn sách. Anh sẽ nên biết về nhiều thứ khác nữa. Không, anh sẽ đến thăm cô.
Một người hầu bước vào: "Thưa ông, có một người phụ nữ muốn gặp ông."
Elliot nói luôn: "Hãy để cô ta gặp dì Hen, ta không muốn tiếp bất cứ ai hôm nay."
"Cô ta khăng khăng rằng cô ấy không đến đây để gặp dì Hen mà là ngài."
Elliot chú ý vào lời của người hầu.
"Thưa ngài. Tôi đã cố gắng ngăn cô ta lại nhưng cô ta kiên quyết đòi vào." Người hầu nhăn mặt. "Cô ta ăn mặc rất kỳ lạ. Trông cô giống như một trong những người đang theo đường lối cải cách. Hoặc, thực ra thì, trông cô ta giống như..."
"Một mụ phù thủy?"
"Đúng, thưa ông. Làm thế nào mà ông biết được."
Anh mỉm cười một mình: "Hãy bảo cô ấy vào đây."
Elliot quay trở lại khung cửa sổ, nhưng giờ đây anh không còn nhìn thấy gì nữa. Anh đang mường tượng ra cách Phaedra đi vào phòng anh, bộ quần áo màu đen và mái tóc buông xõa.
Cô đã đến chỗ anh trước cả khi anh kịp đến chỗ cô. Anh không thể biết được lý do cô đến tìm mình và cũng không biết điều gì sắp xảy ra. Anh nhắm mắt và mường tượng sự hiện diện của cô trong căn phòng. Anh lắng nghe tiếng bước chân của cô với một niềm vui sướng kỳ lạ.
Người hầu để cô lại một mình trong căn phòng nơi có một người đang chờ sẵn.
Một người đàn ông đứng bên cửa sổ đang quay lưng vào cô. Một người đàn ông đẹp trai khiến cô không thốt lên lời. Anh ta là một con người thanh lịch đủ tự tin để làm ra vẻ kiêu ngạo.
Anh quay người lại và nhìn thấy hơi ấm trong nụ cười của cô và ánh mắt như lộ vẻ nhẹ nhõm.
"Phaedra, ta rất vui được gặp em ở đây. Ta cũng đang định đến thăm em. Nếu vậy có lẽ chúng ta đã đi lướt qua nh trên đường phố mà không hề hay biết."
Cô không biết điều gì sắp xảy ra. Sự nồng nhiệt chào đón của anh khiến cô phấn chấn. Sau một tháng không gặp anh vẫn không có chút gì là u sầu và lạnh nhạt. Cô thở phào nhẹ nhõm.
Elliot mời cô ngồi xuống và ngồi trên một chiếc ghế chéo góc với chiếc của cô.
Cô lên tiếng, cô đặt gói quà trên mặt bàn. "Em mang đến một bản copy quyển sách của cha em."
"Cảm ơn em, nhưng ta đã đọc nó rồi." Anh chỉ vào những viết ở góc bàn.
Cô hít vào thật sâu để lấy lại sự điềm tĩnh, và để ngắm nhìn anh, tận hưởng mùi thơm trên cơ thể anh. Được nhìn thấy anh ở đây tựa như được trông thấy những giấc mơ bao đêm của cô. Trong giấc mơ anh ôm lấy cô, bế cô lên giường và...
Mặc dù anh cố tạo ra bầu không khí thân mật nhưng dường như vẫn có một khoảng cách giữa họ. Sự điềm tĩnh nơi anh cho thấy anh đã có một quá trình chuẩn bị kỹ càng cho sự kết thúc những gì họ đã có với nhau.
Điều đó khiến cô tuyệt vọng, và trái tim cô như bị thiêu cháy. Nhưng cô còn mong muốn gì nữa?
Anh đặt tay lên gói quà của cô. "Bây giờ em đã thành công rồi."
Cô muốn được đặt môi lên tay anh. Đã một tháng nay rồi, và sẽ là mãi mãi. Trái tim cô vừa như hoan hỉ vừa như rỉ máu.
"Ta để ý thấy rằng dường như không có lời nào nói về Chalgrove." Anh nói.
"Ông ta quả quyết với cha em rằng đã phóng đại một phần và ông ta là người tranh luận gay gắt nhất về những lời kết tội được nói trong cuốn sách."
Anh gật đầu: "Và em cũng đã có một vài chú giải khi nhắc đến mẹ của em."
"Có phải anh căm giận em vì điều đó. Em biết ông ta có ý nghĩa thế nào với anh."
"Sẽ là tốt nhất nếu không một ai nữa bị lừa gạt. Ta nghi ngờ rằng những btượng và đá quý kia vẫn còn đang trên đường được đưa tới Anh. Ông ta có lẽ đã tìm ra toán lừa đảo khi ông ta đến đó sau cuộc chiến tranh. Và những vật ông mang về có thể được bán rất dễ dàng, và ông quyết định đến nơi đó và định cư tại đó." Anh cười một cách buồn bã: "Ta muốn có thể được cùng ông ta trong vụ lừa đảo này, với bức tượng mới mà ông ta đang sở hữu."
"Ông ta sẽ không chấp nhận nguyện vọng đó đâu, Elliot. Ông ta sẽ không cho phép anh dính vào điều dơ bẩn ấy." Tuy nhiên Matthias đã từng cho phép những người khác làm điều tương tự và đã lợi dụng Atermis rất nhiều. Bà đã mắc sai lầm khi yêu ông ta thật rồ dại.
"Thực ra thì ta nhận được một bức thư của ông ta tuần trước." Elliot nói.
"Chắc hẳn ông ta đã biết nó ngay khi ta và ông ấy rời Positano. Và ông bộc lộ niềm quan tâm muốn ta tìm một mái ấm cho một nữ thần nhỏ bé."
"Em rất tiếc khi nghe điều đó, Elliot. Em hy vọng ít ra ông ta cũng sẽ cân nhắc việc liệu anh có quan tâm tới việc sẽ đi tìm Người đó ở đâu không?"
"Hình như là không."
Cô mường tượng việc chàng trai trẻ Nigel Thorton đợi chờ trong im lặng trong khi người phụ nữ anh yêu bị chế ngự bởi Matthias Greenwood. Thornton có lẽ đã nhìn thấy viên đá quý nạm ngọc trong phần tài sản của Artemis, nhưng cô lại không được nhận lại nó.
"Em có lẽ đã không bao giờ tin người đó lại là Matthias chứ không phải là Thornton nếu anh không giới thiệu cho em gặp Chalgrove, Elliot à."
Anh chỉ cười buồn. "Ta viết thư cảnh cáo Matthias ngay lập tức rằng em sẽ biết điều đó. Và rồi mọi việc đã xảy ra."
"Em cũng thế" Vì Elliot, cô đã làm tương tự như anh, chứ không vì Matthias.
Anh cười lặng lẽ: "À, anh ta có thể sẽ rời Italia trước khi những lời buộc tội trong tập hồi ký của cô đến được chỗ đó."
"Khi anh ta tẩu thoát chắc hẳn anh ta cần đồng minh. Em nghi ngờ rằng Whitmarsh có dính l đến vụ việc này. Anh ta chắc hẳn đã biết rằng đồng thiếc nhỏ mà Matthias đã đưa cho chúng ta xem chỉ là khuôn đồ cổ rởm. Anh ta vờ như không để ý. Ngài Sansoni nói với em rằng có xưởng làm đồ giả ở thị trấn vùng núi phía Bắc. Em nghĩ rằng đó là điều Whitmarsh đang làm trên các cơ sở đó. Anh ta đi thăm các phân xưởng, và điều duy nhất em thấy hối tiếc là Tarpetta lại không có nhu cầu muốn bỏ trốn cùng. Em tin anh ta đã nhận hối lộ của Matthias để xoay chuyển câu chuyện theo một chiều hướng khác."
"Nếu anh ta làm thế, Carmelita Messina sẽ chắc chắn tất cả những điều Postiano biết." Mắt anh ánh lên sự ngưỡng mộ: "Em đã làm mọi việc phải không? Em có nhận thấy rằng em đã trả thù bà ấy không? Và em có hài lòng hơn không với những ký ức cuối cùng về bà ấy?"
Cô ư? Những ký ức của cô về Artemis đã hoàn toàn thay đổi chỉ trong những tuần vừa rồi. Điều đó cũng giống như việc cô nấp vào thời thơ ấu của mình để ngắm nhìn mẹ cô chân thật và thẳng thắn hơn.
Cô vẫn tôn sùng bà, vẫn tôn trọng bà. Nhưng cô không còn cảm thấy phải có nhiệm vụ bảo vệ bà khỏi điều tiếng dư luận và những lỗi lầm bà mắc phải nữa. Và cũng giống như bất kỳ người nào khác, Artemis cũng mắc phải vài lỗi.
"Em đã thấy bình tâm lại sau tất cả sự việc xảy ra, Elliot."
Bàn tay anh kéo cô lại gần. "Em đã lý giải được một vài phần nhưng lại bỏ qua những phần còn lại rồi, em yêu dấu ạ."
Cô ngắm nhìn bàn tay anh đang đặt trên người mình. Mơ hồ hơn, mạnh mẽ hơn và rất nam tính. Cô yêu bàn tay anh cũng như mọi thứ về chúng. Cô đặc biệt thích cách chúng chạm vào cơ thể cô, vững chãi, mà bình yên lạ. Một người đàn bà có thể biết được rất nhiều thứ về người đàn ông chỉ thông qua đôi bàn tay của họ.
"Tại sao em không nói với ta là em đã bỏ đoạn nói về cái chết của CapeColony, Phaedra?"
"Em quyết định điều đó rất muộn, Elliot. Mọi từ ngữ trong cuốn hồi lý đều được sắp xếp lôgic." Rồi cô miêu tả lại cảnh cô chạy đến xưởng in trong cơn bốc đồng để đề nghị thêm một thay đổi. "Em vẫn cứ hi vọng anh sẽ đến và chứng minh rằng mọi điều trong cuốn hồi ký không phải là sự thật. Chỉ một mẩu vụn nhỏ nhất là quá đủ. Thậm chí với cách anh bỏ đi lần cuối cùng đó em vẫn rằng anh sẽ cố gắng tìm hiểu sự thật."
Bằng chứng thì không thấy và bóng dáng anh cũng không. Cô bị bỏ lại và tự mình đưa ra mọi quyết định, không một lời giải thích hợp lý ngoại trừ lời trái tim mách bảo.
Anh nhìn đăm đăm vào tay cô và ngón cái nhẹ nhàng xoa dịu vùng lưng. Cảm giác rùng mình bởi sự ve vuốt ngọt ngào chạy dọc cánh tay cô. "Ta không thể đưa cho em bất kỳ bằng chứng nào, Phaedra. Ta đã gặp người đàn ông đó, ta đã tìm kiếm ông ta thậm chí trước cả khi ta thấy em ở nhà của Alexia. Ta đã hỏi ông ta về điều đó. Thật là tồi tệ khi buộc phải hỏi rằng liệu có phải cha đã trả tiền cho ông ta để tìm giết một ai đó."
"Anh ta có phủ nhận điều đó không?"
"Dĩ nhiên."
"Tại sao anh không nói với em, Elliot? Lẽ ra em đã có thể thở phào nhẹ nhõm vì không có bất cứ lý do gì để..."
"Ta không tin lời anh ta, Phaedra."
Cô thực sự cũng không biết nói gì thêm nữa. Đối với cô chỉ một từ là đủ. Chỉ một từ thôi, thậm chí nếu người đàn ông đó có nói dối. Tuy nhiên Elliot quyết định không tin tưởng hay sử dụng bất kỳ lời nói nào từ phía người đàn ông ấy. Anh đã rất thành thật với anh, thậm chí còn hơn cả những gì cô mong đợi.
"Sẽ là tốt nhất nếu anh tin lời anh ta, Elliot."
"Ta không thể dối lòng mình nhiều như thế. Và không thể tiếp tục thế được. Tuy nhiên, ta ngày càng hiểu Christian, anh trai của ta. Và kết luận rằng ta không muốn biết rõ ràng mọi việc. Có lẽ ta sẽ sớm đồng tình với Hayden và sẽ nhận ra ta không còn quan tâm về sự thật nữa."
"Quan điểm của Hayden khá hay. Và nếu điều đó xảy ra thì đó là lỗi lầm và cũng là sự lựa chọn của anh ấy, không phải của các cậu con trai."
"Máu thì muôn đời vẫn là máu, không có gì có thể gột tẩy được." Anh nhún vai đầy khó hiểu, như thể anh không còn muốn suy ngẫm chút gì về mọi việc đã qua nữa. "Christian đưa ra giá nghìn bảng nếu em chịu bỏ đi những trang hồi ký ấy. Em nên nhận lấy số tiền đó. Nó sẽ giúp tòa soạn của em trụ vững
Năm nghìn bảng. Nó sẽ giúp xóa hết các khoản nợ và công việc kinh doanh sẽ tiếp tục được duy trì ổn định. Cô băn khoăn liệu rằng Easterbrook có điều tra về khoản tiền mà cô đang cần trước khi giao cho Elliot nhiệm vụ hối lộ cô.
"Em sẽ không thể nói rằng em không bị mê hoặc bởi điều đó, Elliot." Cô bị mê hoặc đến nỗi nhăn mặt khi nghĩ tới việc mình sắp phải nói: "Tuy nhiên em không cho xuất bản cuốn sách vì tiền, chính vì thế em sẽ không nhận nó."
"Vậy tại sao em cho xuất bản cuốn sách?"
Cô nuốt nước bọt khó nhọc. "Em làm thế vì rất có thể những nghi ngờ của Merriweather là sai. Em cũng làm thế vì tình bạn với Alexia." Một ngọn lửa thiêu trong cổ cô: "Nhưng trên hết em làm điều đó đều vì anh, Elliot à. Khi em đứng tại nơi mà em biết không còn con đường quay lại, sẽ có một thỏa hiệp nhỏ giữa em và cha của mình."
Trong phút chốc cô bỗng tưởng tượng ra cảnh anh sẽ hôn cô, niềm khao khát đang trào dâng trong đôi mắt của người cô thương mến.
"Từ đáy lòng của ta, ta rất cảm ơn em. Em khoan dung độ lượng nhiều hơn những gì ta xứng đáng được nhận. Em đã tha thứ và làm ngơ trước mọi xì căng đan và những lời rì rầm bàn tán tồi tệ nhất về gia đình ta một cách rất vô tư, trong sáng."
"Em hoàn toàn hài lòng với sự lựa chọn của mình, Elliot, và em tin chắc đó là sự lựa chọn đúng đắn."
Anh nhìn quanh gian phòng, cả những bậu cửa sổ và chiếc bàn.
Anh nắm lấy tay cô: "Đi với ta, chúng ta cần nói chuyện và thư viện là sẽ là nơi thích hợp hơn."
Anh ngồi sát cô trên chiếc ghế sô pha. Đủ gần để có thể chạm tới cô. Cô cố đè nén cảm xúc của mình, họ rất cần phải nói chuyện nhưng lúc này đây là thời gian cho mọi cảm xúc thăng hoa trong cô.
Anh không ngắm nhìn cô thật lâu, cũng không nói gì cả. Anh quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt cô, ánh nhìn của những người đang yêu nhớ nhung đợi chờ trong xa cách.
Dường như ngay lập tức anh khuấy động cô như anh đã từng là ngập tràn trong cô là sự tiếc nuối một tháng trời ròng rã kìm nén bao cảm xúc.
"Ta tưởng như mình đang sống ở địa ngục khi không được ở bên em, được hôn em."
"Em không hề nói rằng anh không được phép hôn em."
"Khi lá đơn của cô vẫn còn ở đó, ta không thể. Không có gì có thể thay đổi, dù đó không phải là dự định của ta."
"Anh có muốn em rời xa anh không, Elliot? Việc nhìn thấy anh tựa như thấy ánh mặt trời soi sáng lại trong đời em, nhưng em cũng không muốn khiến anh giận dữ."
"Ta không tức giận, ta rất vui mừng khi được trông thấy em ở đây, nhưng ta bị lôi cuốn và đã thúc đẩy kế hoạch của em xảy ra nhanh hơn ta mong đợi."
Cô ước ao anh sẽ đóng cửa, ôm cô vào lòng và làm những điều còn hơn thế. Nhưng thay vào đó anh đứng dậy và bước đi một cách cáu kỉnh. Anh quay lại đứng khoanh tay nhìn cô.
Cô rất muốn nói rằng anh không nên tiếp tục như thế thêm bất cứ giờ phút nào nữa.
"Ta đã dành cả tháng trời cố gắng để có thể trói buộc được cô, nhưng vô ích. Ta phải nói điều gì đây để thuyết phục được em sẽ ở bên ta mãi mãi?"
"Anh có thể nói bất cứ điều gì anh muốn, em tới đây là để lắng nghe, để được thuyết phục, nếu anh vẫn muốn mọi điều như thế."
Anh tiến đến kéo cô nằm gọn trong tay anh. Và cuối cùng anh ôm lấy cô theo như cách mà cô cầu khẩn. Cuối cùng thì những gì tim cô khao khát đã được đáp trả.
"Ta không phải là Richard Drury, không phải là cha của em, nếu cô e ngại rằng ta sẽ trở thành ông ấy thì em không cần phải lo sợ nữa." Anh nói một cách quả quyết như thể anh đã có một lựa chọn rất quan trọng và đang thề trước lời nguyền đó.
"Mọi người đàn ông đều có sự ích kỷ của riêng mình. Elliot, nhưng em không sợ điều đó. Thậm chí nếu có một người đàn ông muốn bủa vây và tiêu hủy bản di chúc của em, em cũng vẫn có cách để thoát ra được. Tuy nhiên, em biết đó không phải là tính cách và con người anh."
"Ta hiểu tại sao em không tin tưởng vào hôn nhân, ta rất hiểu điều đó. Và ta không trông mong em sẽ thay đổi không còn là em. Ta yêu Phaedra Blair và không muốn em phải thay đổi bất cứ điều gì và ta cũng không yêu cầu điều đó."
Anh nhìn chằm chằm vào bộ quần áo trên người cô. "Ta không quan tâm việc liệu em có tiếp tục mặc những bộ đồ đen như thói quen của em hay không, và em cũng có thể duy trì nhà xuất bản của em." Anh ngừng lại, nhún vai. "Ta cũng sẽ không can thiệp tới những người bạn kỳ lạ của em, miễn là những người đàn ông đó đừng mong muốn thêm gì ở cô nữa."
Anh để lòng bàn tay lên mặt anh, sự tiếp xúc mới gần gũi làm sao. "Sẽ không thành vấn đề nếu họ muốn nhiều hơn thế, bởi đơn giản em sẽ không bao giờ cho phép. Và em đã từng nói với anh, anh không cần nghĩ về đám cưới chỉ vì lý do đó."
Anh thở dài. Đó có thể là hơi thở của cái chạm nhẹ và cũng có thể điều đó biểu lộ sự thất vọng bởi sự khăng khăng kháng cự của cô. Điều đó cô không hề hay biết.
"Ta muốn cuộc hôn nhân đó, Phaedra. Ta cần được biết rằng em thuộc về ta. Ta yêu em, ta khát khao em. Ta luôn muốn có em ở bên. Ta muốn mỗi khi trở về nhà sẽ có em ra đón. em có từng mơ ước những điều tương tự?"
Anh hôn cô thật nhẹ nhàng và dịu êm. Nụ hôn sau bao tuần xa cách. Đầu cô như choáng váng trong hơi men.
Những lời nói của anh chạm vào tận đáy tim cô. Điều đó không chỉ là lời tỏ tình, dù nó khiến cô phát khóc. Anh rất trân trọng cô, anh đã chấp nhận lời thỉnh cầu cho dù anh không muốn. Anh cũng không hề dùng những lời thề nguyền ngày xưa để ép buộc cô, và cô biết rằng thậm chí cả mai này anh cũng không làm điều đó.
Anh đã rất công bằng và trung thực, và đã lựa chọn một tình yêu không kề vị kỷ. Và rất nhiều điều nữa...
"Thật hạnh phúc khi biết rằng anh vẫn còn nghĩ về cuộc hôn nhân của chúng ta, Elliot, bởi vì đó sẽ là một cơ hội tốt khi lá đơn của em không được chấp thuận. Có thể đã xuất hiện thêm một sự tiến triển không mấy thuận lợi."
"Và sau đó là từ bỏ chúng. Đừng quá lệ thuộc vào lá đơn thỉnh cầu nếu như luật sư của em cho rằng không có nhiều cơ hội cho sự nh công. Ta hứa rằng em sẽ không phải hối tiếc."
Anh ngẩng đầu lên và cau mày hỏi: "Có sự tiến triển gì thế?"
"Luật sư của em nói rằng lá đơn thỉnh cầu của em sẽ không thể thành công nếu không có bất kỳ điều gì..."
"Có rất nhiều điều đấy chứ, vì vậy..." Anh càng cau mày hơn. Và đột nhiên vẻ cau có biến mất. "Ý em là những điều liên quan đến một cuộc hôn nhân ví như những đứa trẻ chẳng hạn."
Cô gật đầu.
"Thật ư, và em?"
"Em không chắc chắn. Tuy nhiên đó là một khả năng rất có thể xảy ra."
"Có thể đến như thế nào?"
"Càng ngày điều đó càng chắc chắn thêm, và dĩ nhiên, nó kéo theo một loạt các vấn đề khác."
"Và em thì không nói với ta? Không sao. Ta cũng không bận tâm về điều đó. Phaedra, đó là một trong những lý do ta đã nói em không nên làm theo cách của em. Sự xuất hiện của một đứa trẻ sẽ tốt đẹp hơn nhiều, và sớm muộn gì em cũng sẽ phải có con. Không có điều gì phức tạp cả, nó hoàn toàn rất đơn giản và dễ hiểu."
Sự chấp thuận của anh khiến cô hồ hởi nhưng sự phán xét của anh lại không đem lại những điều như thế. "Em không trở nên tốt đẹp hơn bởi với em những gì em đang có đã là rất tốt đẹp rồi. Elliot. Em là em, là đứa có gái được hưởng sự giáo dục của mẹ, và Richard vẫn luôn là bố em. Và sự khước từ của toà án cũng không có nghĩa là chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi."
"Tất nhiên chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi, và chúng ta sẽ tìm một ngôi nhà ngay lập tức. Thật là chết tiệt nếu ta không thể có em là vợ của riêng ta. Em phải từ bỏ ý nghĩ điên rồ đó ngay bây giờ, và ta chắc chắn rằng em sẽ làm điều đó."
Đúng, cô sẽ làm điều đó. Cô đã định làm nó thậm chí trước cả khi cô biết rằng một đứa trẻ sẽ giúp lời thỉnh cầu của cô trở thành sự thật. Nếu không những khái niệm mơ hồ sẽ khiến cô kinh sợ. Trong cô thực sự đã dấy lên niềm vui sướng khi nghĩ về mái ấm và một gia đính với Elliot. Nỗi sợ rằng uộc hôn nhân hạnh phúc với Elliot bị hủy hoại khiến cô đau thắt trong tim.
Không còn sự bướng bỉnh hay trung thành tới mù quáng với ý niệm muốn chống lại hôn lễ bất ngờ đó nữa. Cũng không phải bởi cô tiên đoán được một thế giới mà cô là kẻ bại trận và Elliot là người đã bị mắc bẫy.
Niềm ngạc nhiên và băn khoăn làm xao động trái tim cô. Niềm khao khát dẫn con tim cô bước vào tình yêu, và tình yêu mang cô đi tới những nơi xa cô chưa từng nghĩ tới. Giờ đây mọi góc cạnh trong tâm hồn cô đều bình yên đến lạ.
Và bước tiếp theo sẽ đưa cô tới chân trời của hi vọng, lòng tin yêu và tình yêu. Và đó mới chính là cô, Phaedra Blair, con gái của người đàn bà nổi tiếng Artemis, người con gái muốn mẹ đưa đường dẫn lối và ngồi co lại như đứa trẻ bỡ ngỡ trước chân trời kiến thức rộng lớn.
Điều đó khiến cô sợ hãi, và khiến cô trở nên thật ngốc nghếch.
Anh cảm nhận được điều đó. Và cô có thể kể cho anh, anh sẽ lắng nghe, thấu hiểu và cảm thông.
"Em rất mạnh mẽ, Phaedra. Mạnh mẽ và kiêu hãnh, ta yêu em cũng vì lẽ đó. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu con của chúng ta không được mạnh mẽ như em. Nó sẽ cảm thấy tổn thương thế nào khi bị bạn bè chối bỏ và bị trêu chọc là đứa con hoang." Anh đỡ lấy đầu cô bằng cả hai tay và nhìn sâu vào mắt cô. "Em đã vượt qua được tất cả điều đó, nhưng không phải ai cũng có thể làm được điều ấy. Và em sẽ được hưởng hạnh phúc, Phaedra. Ta chắc chắn là như thế, dù mọi việc có như thế nào đi chăng nữa, bởi ta yêu em còn nhiều hơn lòng tự tôn của chính bản thân ta."
Cô ngước nhìn anh. Chưa bao giờ cô nhìn sâu vào mắt một người đàn ông đến như thế. Và cũng chưa bao giờ cô chắc chắn rằng cô hiểu tận cùng trái tim của một người đến như thế.
"Em biết, đó là một trong số những điều ít ỏi trong cuộc sống em biết chắc chắn."
Đúng vậy, Phaedra, người bạn thông thái của tôi. Cô đã chắc chắn điều đó.
Cô chạm vào tay anh và kéo chúng xuống má cô. "Em đồng ý, Elliot. Đó là điều đáng ra đã phải làm từ lâu. Em thật may mắn khi biết anh vẫn không từ bỏ cuộc hôn nhân đó. Em tin rằng tình yêu của anh đủ để khiến em hạnh phúc. Em tin anh và em yêu anh và tình yêu của chúng ta sẽ vĩnh hằng mãi mãi."
Cô làm thế vì đứa trẻ, cũng vì anh, nhưng trên hết là vì chính bản thân mình, vì cơ hội được yêu, để được đắm chìm trong tình thân gia đình. Cô sẽ kết hôn, đó là điều tốt đẹp nhất mà cô chắc chắn đang chờ đón cô phía trước.
Cô sẽ không còn cô đơn giữa thế giới rộng lớn nữa. Elliot sẽ đi cùng cô, nâng đỡ bước chân cô.
Cô không nói thêm bất kỳ lời nào nhưng anh đã cảm nhận được toàn bộ những lời của trái tim cô. Anh đặt một nụ hôn lên môi cô.
Có một tia sáng của niềm vui chiến thắng, của niềm vui sướng ấm áp, và cả sự sở hữu trong mắt anh nhưng đối với cô điều đó không còn quan trọng nữa.
Dù sao thì anh vẫn là một người đàn ông.
Cô cảm thấy bộ quần áo mình đang mặc lỏng dần. Anh đặt cô nằm xuống ghế sô pha để chiếc ôm được chặt. Cảm giác nồng nàn, mạnh mẽ hiện hữu trong cô. Cô vui sướng, họ đã xa cách quá lâu và niềm mong mỏi của cô đã được đền đáp.
Cô giữ chặt anh ở bên trong mình. Tình yêu đưa cô đến một thế giới thật riêng tư. Cô thở gấp và rên lên khi anh đi vào sâu trong. Niềm hân hoan đã lên đến đỉnh điểm.
Cả một bầu trời bình yên đang đợi cô, niềm hạnh phúc đong đầy khiến trái tim cô không thể kìm nén. Anh thì thầm: "Em là của ta."
Cô không còn sợ từ đó nữa. Cô hiểu rằng điều đó có nghĩa là tình yêu sẽ được sẻ chia vĩnh hằng mãi mãi. Không còn cô đơn và hạnh phúc đang chờ đón cô. Nó báo trước một tương lai tốt đẹp mà ở đó chỉ có tình yêu dành cho nhau.
Từ đó được lặp đi lặp lại trong với lòng biết ơn chân thành.
Elliot không nói từ đó, mà từ đó xuất phát từ chính trái tim cô.
[] Xưởng vẽ.
[] La signora: Phu nhân, bà (tiếng Italia)
[] Thước Anh = ,