Hàm Quang rán một quả trứng gà và bốn cái màn thầu đông lạnh, sau đó anh lấy túi đậu phụ viên tối hôm qua Hà Điền Điền không ăn ra, thêm rau và cà chua rồi nấu thành một nồi canh.
Đây là bữa sáng của Hà Điền Điền. Canh đậu phụ viên hơi nhiều nhưng anh tin tưởng sức ăn của cô.
Sau đó anh mở chương trình nhà hàng gia đình, Hà Điền Điền bị đánh thức.
Hà Điền Điền ngồi trước bàn ăn cúi đầu ăn bữa sáng. Cô không có khẩu vị gì, trứng rán không động một chút nào, chỉ dùng thìa uống một hớp canh nhỏ, cũng không ăn miếng đậu phụ viên nào, chỉ ăn mấy cọng rau.
Trên TV là bản tin buổi sáng. Liên quan tới sự kiện tấn công tại quán cà phê, cảnh sát đã dùng tốc độ nhanh nhất để điều tra được kết quả sơ bộ. Hà Điền Điền nghe câu được câu không, cũng chả ăn được tí gì. Cô ngẩng đầu lên, lén nhìn Hàm Quang.
Anh chống cằm nhìn cô, ánh mắt dịu dàng không giống bình thường.
Hà Điền Điền cúi đầu, vừa uống canh vừa nói: “Sao vậy?”
“Không sao. Chỉ là cảm thấy có thể sau này sẽ không gặp lại nữa. Cho nên…” Cho nên, bây giờ nhìn nhiều thêm một chút.
Hà Điền Điền chỉ cảm thấy tim đau nhói.
Cô cũng không biết nên nói cái gì cho phải, thậm chí cô còn không có dũng khí giữ anh lại.
Cô giả vờ bình tĩnh như không có việc gì, rút giấy ăn lau miệng, để thìa xuống.
Hàm Quang thấy kì lạ, khẽ hỏi: “Cô làm sao vậy, sao ăn ít thế?”
“Tôi đang giảm cân.” Cô tùy tiện nói ra một cái cớ.
Hà Điền Điền lấy quần áo của Hàm Quang cho vào một cái túi, chuẩn bị để anh cầm đi. Hàm Quang lắc đầu: “Cô giữ lại đi.”
“Tôi giữ lại cũng không dùng đến.”
“Chờ cô có người máy mới có thể để cho cậu ta mặc.” Hàm Quang cầm túi xách, thuận tay để trên ghế.
Hàm Quang hỏi Hà Điền Điền: “Cô cũng sẽ làm hình dáng của người máy mới giống như tôi sao? Cô cũng gọi cậu ta là Hàm Quang à?”
Hà Điền Điền sững sờ. Cô lắc đầu: “Tôi không biết.”
“Hà Điền Điền, đừng làm như vậy.”
“Vì sao?”
Hàm Quang nhìn cô, chậm rãi lên tiếng: “Trong lòng tôi, cả thế giới này chỉ có duy nhất một Hà Điền Điền. Tôi hi vọng, cô cũng như vậy, cả thế giới này chỉ có một Hàm Quang.”
Trong lòng Hà Điền Điền khẽ rung động, cảm xúc đau lòng giống như mưa rơi. Cô gật đầu: “Ừ, tôi đồng ý với anh.”
Hàm Quang đưa tay lên, bàn tay to nâng khuôn mặt của cô, ngón cái cọ cọ gò má cô. Anh nói: “Điền Điền, thật sự tôi...”
Lúc này, "cộc cộc cộc", có người gõ cửa, Hà Điền Điền mở cửa, người đứng ngoài là Phương Hướng Bắc. Anh ta mặc áo khoác lông dê màu xanh thẫm, tuyết nhỏ vụn, trong suốt rơi đầy tóc và vai anh ta.
“Điền Điền, chào buổi sáng.” Phương Hướng Bắc biết hiện tại mình giống như kẻ ác nên lúc nói chuyện không được tự nhiên cho lắm.
Hà Điền Điền thấy trên đầu và vai của anh ta còn nhiều tuyết chưa tan hết mới hỏi: “Tuyết đang rơi à?”
“Ừ, không lớn lắm, nhưng hơi lạnh.”
“Anh vào ngồi uống cốc nước nóng đã.”
Phương Hướng Bắc đứng yên: “Tôi không vào nữa đâu. Lát nữa còn có chuyện phải làm.” Anh ta nói xong thì nhìn vào trong nhà.
Hà Điền Điền: “Chờ tôi một chút, tôi thay đồ tiễn hai người.”
“Không cần đâu, xe của tôi dừng dưới nhà.”
Cô quyết định: “Chờ tôi một lát.”
Hà Điền Điền thay quần áo rất nhanh, quấn khăn quàng cổ quanh đầu. Ba người đi xuống tầng, bông tuyết rơi xuống, tích tụ trên mặt đất thành một lớp mỏng. Hôm nay Phương Hướng Bắc lái một chiếc xe thương vụ màu đen, chiếc xe trang nghiêm, yên lặng đứng trong gió tuyết.
Ba người đứng trước xe. Cô nhìn Hàm Quang, đột nhiên không biết phải tạm biệt anh như thế nào.
Hàm Quang tìm trong túi áo rồi lấy ra một quả trứng đồ chơi, đó là Đậu Hà Lan, anh đưa cho cô: “Cho cô giữ lại làm kỉ niệm.”
Hà Điền Điền nhận lấy. Vỏ trứng còn mang theo nhiệt độ của anh. Cô cầm quả trứng đồ chơi, cảm thấy cổ họng tràn ngập sự lạnh lẽo.
“Tôi sẽ mãi nhớ cô, Hà Điền Điền. Hi vọng cô cũng không quên tôi nhanh như vậy.” Hàm Quang nói.
“Ừ.” Cô gật đầu xong thì ngửa đầu lên nhìn tuyết bay trên bầu trời.
“Đi thôi.” Phương Hướng Bắc bấm điều khiển từ xa trong tay, cửa xe tự động mở ra.
Sau khi Hàm Quang ngồi vào xe, cửa xe đóng lại, cô không nhìn thấy anh nữa.
Ánh mắt cô nhìn xe thương vụ màu đen chậm rãi rời đi, đi đến đầu đường rồi rẽ sang hướng khác, chiếc xe lập tức biến mất khỏi tầm mắt của cô. Cô ngây người nhìn chiếc xe biến mất ở đầu đường, kiềm chế cảm xúc lâu như vậy cuối cùng không nhịn được nữa, nước mắt rơi xuống, giống như nước lũ tràn đê. Ban đầu là yên lặng rơi lệ, sau đó liền khóc đến mức hô hấp hỗn loạn, vai cô co rúm lại.
Cô ngồi xổm xuống đất che mặt khóc lớn.
Sớm biết hợp tan là việc bình thường, lại không ngờ hóa ra chuyện ly biệt đau khổ như vậy. Đau đớn giống như trái tim bị khoét mất một góc. Trong đầu cô chỉ nghĩ đến những điểm tốt của anh, anh nấu cơm cho cô, làm ấm giường cho cô, làm đồ chơi cho cô, vì cô mà cãi nhau với người phụ nữ khác… Sau này sẽ không có ai đối xử với cô như vậy nữa. Trước kia vì sao cô lại không phát hiện anh tốt như vậy chứ?
Cô khóc không ngừng, trước mặt hoàn toàn mơ hồ, cô cầm lấy khăn quàng trước ngực lau nước mắt. Khăn quàng cổ đan bằng len lông dê màu đỏ… Cũng do anh đan.
“Hu hu hu…” Cô càng khóc to hơn.
Hà Điền Điền khóc đến mức đầu óc như muốn phình to, cả người run rẩy. Trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện một đôi chân. Cô lau nước mắt để nhìn rõ hơn một chút. Trước mắt là một đôi giày da màu đen, kiểu dáng đơn giản. Bông tuyết rơi trên giày lập tức tan đi, vì vậy trên giày xuất hiện những giọt nước nhỏ bé. Chủ nhân đôi giày mặc quần ka-ki.
Cô chớp mắt mấy cái rồi từ ống quần nhìn lên trên. Vừa ngẩng đầu lên, tuyết bay đầy trên bầu trời cao, gương mặt của người kia rất tinh tế.
Hàm Quang chắp tay cúi người đầy hứng thú nhìn cô, thấy cô ngẩng đầu thì anh hơi híp mắt.
Đầu óc Hà Điền Điền trống rỗng.
“Hà Điền Điền, cô đúng là khẩu thị tâm phi ().” Anh nói.
() Khẩu thị tâm phi: Miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo