Nguyễn Kiều cảm thấy gần đây có lẽ mình đã mắc chứng bệnh “thân bất do kỷ”. (*)
(*) 身不由己: bản thân làm những chuyện mà mình không mong muốn.
Rõ ràng không muốn dự tiệc sinh nhật gì đấy, nhưng vẫn yên lặng bắt đầu chọn quần áo, còn đi gội đầu.
Gội đầu xong mới cảm thấy khó hiểu, Ớt Chỉ Thiên có phải là người đáng để mình gội đầu lần nữa không?
Căn bản không phải!
Lãng phí dầu gội quá mà.
Trong lúc đợi Ớt Chỉ Thiên rủ đi, Nguyễn Kiều gửi weixin tán dóc với Tô Hòa.
Tô Hòa đang học tiết Giám định nghệ thuật, rất nhàm chán, rảnh rỗi gửi tin nhắn trả lời cô dưới bàn.
Trong thành có cô gái tên Tiểu Hòa: [Chị gái Sadako ơi, đây không phải gọi là thân bất do kỷ, mà gọi là khẩu thị tâm phi, OK?]
Sadako không quên người đào giếng: [...?!]
Trong thành có cô gái tên Tiểu Hòa: [Rõ ràng cậu thích anh chàng đẹp trai tóc màu tro kia, thích thì thích thôi, còn già mồm làm gì.]
Sadako không quên người đào giếng: [Tớ vừa mới thất tình chưa được bao lâu đấy.]
Trong thành có cô gái tên Tiểu Hòa: [F*ck, cậu còn khóc mộ thủ tiết cho tên ngu ngốc thối tha kia sao?]
Trong thành có cô gái tên Tiểu Hòa: [Cậu bây giờ, giống như đang tự dối lừa mình.]
Sadako không quên người đào giếng: [Cậu ăn nhầm thuốc nổ à?]
Hỏi xong những lời này, chị gái Tô Hòa bèn làm kiểu như muốn ói, bạn cùng phòng nào đó đã hai tuần rồi chưa tắm, người ở phòng ngủ khác thì quăng giày ở bên ngoài, khi đi ngang qua muốn nghẹt thở...
Cho đến khi tan học, Tô Hòa mới miễn cưỡng khép kín miệng lại.
Trùng hợp lúc này Chu Lộc gõ cửa, Nguyễn Kiều đứng dậy mở cửa.
Hình như Chu Lộc không có ý định đi vào phòng ngủ, dựa vào cửa, hai tay đặt trong túi, cô ấy hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”
Nguyễn Kiều gật đầu.
“Vậy đi thôi.”
Hả? Đi liền à? Nguyễn Kiều mờ mịt.
Cô ấy biết phải đi đâu sao?
Nhìn thấy Chu Lộc xoay người định đi, Nguyễn Kiều vội gọi, “Đợi một chút, tớ lấy túi đã...”
***
Đi theo Chu Lộc xuống lầu, Nguyễn Kiều mới phát hiện, chị gái Chu Lộc cũng có một chiếc xe máy hạng nặng cực ngầu.
Quả nhiên, cô gái chơi âm nhạc cũng có cá tính riêng.
Mùa đông ngồi chiếc xe này sao, xương cốt có hơi chịu không nổi.
Khi đi đến chỗ họp mặt, Nguyễn Kiều cảm thấy mặt mình sắp lạnh cóng rồi.
Phòng bao bữa liên hoa rất lớn, căn phòng đặt một chiếc bàn tròn lớn, ngồi chật kín gần tới 20 người.
Da đầu Nguyễn Kiều tê dại.
Trừ Lâm Trạm, Giang Thành ra, còn có Chu Lộc, Tống Loan Loan ở chung phòng ngủ thì những người khác cô không hề quen, có người còn hoàn toàn lạ mặt.
Xung quanh Lâm Trạm đều có người ngồi, trước khi các cô đến thì đã bắt đầu uống bia với người khác.
Thấy Nguyễn Kiều và Chu Lộc tới, Tống Loan Loan vội gọi hai cô sang ngồi kế mình.
Không biết tại sao, Nguyễn Kiều cảm thấy có hơi mất tự nhiên.
Trừ lúc vào cửa Lâm Trạm lên tiếng chào hỏi hai cô thì sau đó cũng không để ý đến cô, cứ uống bia với mấy bạn nam khác, một chai rồi tới một chai.
Những người khác đều đắm chìm vào bầu không khí sôi động, thỉnh thoảng có người hô “uống, uống, uống!”
12 chai bia đặt trên bàn đã hết sạch.
Nguyễn Kiều yên lặng gắp đồ ăn ở trước mặt.
Cô đột nhiên nhớ tới những lời lúc trước mình đã từng nói với Lâm Trạm: Không phải tớ không chơi nổi, chỉ là không muốn chơi với các cậu.
Lúc đó cảm thấy đã vô tình tổn thương người khác.
Bây giờ ngẫm lại, có phải lời buột miệng kia... đại diện cho suy nghĩ trong lòng của mình?
Nguyễn Kiều không phải là học sinh ngoan quá truyền thống, nếu không thì cũng đã không yêu đương từ hồi trung học.
Ngày thường cô cũng sẽ cùng bạn bè ra ngoài ăn đồ nướng tán dốc, còn biết đi chơi mạt chược.
Trong nhóm học sinh chơi giỏi kia, sẽ có người thích hút thuốc, thích uống bia.
Đã từng không cảm thấy khó chịu nữa, nhưng ở chỗ này, lại như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Bữa tiệc này như không có hồi kết.
Lâm Trạm được từng người mời bia, người khác uống một ly, anh sẽ uống một chai.
Mặc dù là bia, nhưng bụng đã rất trướng, Nguyễn Kiều nhìn một lát, cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng Lâm Trạm tựa như không sao, rất nhanh đã uống đến bên chỗ Nguyễn Kiều.
Có người rót bia cho Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều yên lặng nhìn, cho dù trong lòng có không thích đi chăng nữa, nhưng ở tình huống này, cô cũng sẽ không là người tẻ nhạt, làm bầu không khí trở nên lúng túng.
Cô đang định cầm ly bia lên, Lâm Trạm đột nhiên đưa tay, nhanh hơn cô một bước, đoạt lấy ly bia.
“Của cậu ấy, tớ uống, cô em gái nấm lùn của chúng ta không uống bia.”
Người ở bàn này vốn dĩ không để ý tới Nguyễn Kiều, cô cứ yên lặng, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Nhưng Lâm Trạm vừa nói lời này, trực tiếp làm tăng độ chú ý đến cô.
Mọi người đồng loạt nhìn Nguyễn Kiều.
Sau đó không biết là ai khởi đầu, bèn trêu chọc.
“Em gái nấm lùn nhà chúng ta à! Tại sao nấm không thể uống bia, không uống bia thì cũng phải uống một chai Sprite, uống một ngụm cho tình cảm thêm nồng nàn! Tới nào, phục vụ, cho một chai Sprite!”
Uống một ngụm cho tình cảm thêm nồng nàn cái quỷ gì thế...
Rất nhanh, chai Sprite đã được mang qua, có người ân cần rót đầy cho Nguyễn Kiều, bọt tràn ra cả bên ngoài.
Nguyễn Kiều im lặng.
Cô cầm ly lên, nhắm mắt khẽ chạm vào chai bia của Lâm Trạm, sau đó nhanh chóng uống sạch một ly Sprite.
Cô đang định ngồi xuống, lại có người nói.
“Ơ ơ ơ, uống có một ly sao mà đủ, chưa đủ tình cảm! Thêm ly nữa, thêm ly nữa!”
...
Ai muốn tình cảm với cậu ấy hả!
Nguyễn Kiều nhìn thấy ly đã được rót đầy Sprite, rồi thấy người khác nhét một chai bia vào trong tay Lâm Trạm, có hơi khó chịu.
Bọn họ đang định chuốc chết Lâm Trạm sao?
Lâm Trạm chống một tay lên bàn, một tay giơ chai bia lên, khóe môi hơi cong lên, thờ ơ nhìn cô.
Nguyễn Kiểu cảm thấy, bây giờ anh đang ráng chết vì sĩ diện.
Nguyễn Kiều dừng lại, thấp giọng mở miệng, “Tớ có thể uống bia, đổi đi.”
Cô lấy chai bia trong tay Lâm Trạm, rót cho mình một ly, rồi lấy một ly mới rót cho Lâm Trạm.
“Công bằng một chút, đều dùng ly đi.”
Lâm Trạm nhíu mày, không từ chối.
Quần chúng ăn dưa không vui.
“Đều dùng ly à, đây chắc là rượu giao bôi hả, giao bôi!”
“Đúng đúng đúng! Giao bôi! Giao bôi!”
...
Nguyễn Kiều cảm thấy mình đang tự đào hố, sau đó còn định chôn sống mình vào trong đó.
Vào lúc mọi người đang cùng nhốn nháo thì Lâm Trạm quét mắt nhìn bọn họ, miễn cưỡng mở miệng, “Các cậu đủ rồi, còn ép nữa thì các cậu tự uống đi.”
Nói xong, mọi người cười ầm lên, nhưng không kêu uống giao bôi nữa.
Anh quay đầu nhìn Nguyễn Kiều, nâng ly ra hiệu trước.
Nguyễn Kiều nhìn anh, mắt nhắm mắt mở, lặng lẽ cầm ly lên chạm nhẹ vào ly của anh.
Bia mang theo bọt và chút mùi chua chua tiến vào miệng và cổ họng, bỗng có loại dũng khí không nói thành lời.
Uống được nửa ly, Nguyễn Kiều có hơi khó chịu, nhưng vẫn cố chấp chống đỡ uống hết.
“Cô em nấm lùn không tệ đấy! Được đó được đó, thêm ly nữa, thêm ly nữa...”
Thấy cô uống dứt khoát như thế, có người không những muốn chuốc Lâm Trạm, ngay cả Nguyễn Kiều cũng muốn chuốc say.
Nhưng vừa nói xong, Lâm Trạm liếc mắt, người đó bèn thức thời im miệng.
Uống xong ly bia này, cuối cùng Nguyễn Kiều đã có thể ngồi xuống, trong lòng cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Được mời uống bia, lại còn được Lâm Trạm đối xử đặc biệt, lúc mọi người nói chuyện đều vô tình hay cố ý kéo Nguyễn Kiều vào cuộc.
Một bữa cơm ăn đến hơn 9 giờ tối, từng người rời khỏi phòng bao, muốn chơi cái gì thì chơi cái đó.
Chỗ này không thiếu gì cả, ngay cả rửa chân xoa bóp, suối nước nóng cũng có.
Tống Loan Loan kéo Nguyễn Kiều lên lầu karaoke.
Dù sao hôm nay đều do Lâm Trạm tính tiền, mọi người hoàn toàn không định tiết kiệm cho anh, đặt một phòng bida, cũng đặt một phòng mạt chược.
Ánh đèn trong phòng bao lờ mờ, Nguyễn Kiều ngồi ở một góc, vừa nghe nhạc vừa nghịch di động.
Có lúc cô cảm thấy điện thoại thông minh và wifi là sản phẩm tốt nhất của thời hiện đại, chỉ cần cúi đầu thì tất cả khó xử đều có thể tiêu tan đi phân nửa.
Cũng không biết Lâm Trạm đi đâu, Nguyễn Kiều nhìn đồng hồ, quyết định đợi đến 10 giờ thì mình sẽ về trước.
Không có lý do nào tốt hơn gác cổng phòng ngủ nữa.
Nhưng chẳng được bao lâu, Lâm Trạm đột nhiên lên lầu.
Anh đang dựa vào cạnh cửa, ánh mắt quét một vòng phòng bao, dừng trên người Nguyễn Kiều.
Anh ngoắc tay với Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều thấy nhưng vờ như không thấy.
Lâm Trạm thấy thế, đành phải bước đến chỗ cô.
Tống Loan Loan đang nhập tâm hát bài May mắn nhỏ, hát đến đoạn cao trào đột nhiên lệch giọng, nhưng vẫn nghiêm túc hát.
Nhóm người trong phòng cũng vô cùng nể mặt, không những cầm chuông lắc góp vui cho cô ấy, mà còn chỉnh đèn thêm trữ tình mập mờ.
Da đầu Nguyễn Kiều tê rần.
Mà Lâm Trạm lại chầm chậm đứng trước mặt cô, vươn tay ra về phía cô.
Nguyễn Kiều không biết anh muốn làm gì, chỉ nhìn anh, bất động.
Lâm Trạm bất đắc dĩ, nghiêng người nói bên tai cô, “Không phải cậu chê tụi tớ đánh mạt chược tệ sao, bên mạt chược thiếu người, cùng tớ “đại sát tứ phương” nào, sao hả?”
Sau đó, Lâm Trạm không nói lời gì kéo tay cô đi ra ngoài.
Tống Loan Loan đang hát đến không kiềm chế được, mắt nhắm lắc đầu.
“Vậy em sẽ chống lại quyết định của cả thế giới
Hãy cùng em đứng dưới cơn mưa rào này
Tất cả đều là tấm chân tình không vấy chút bụi trần của anh”
...
Lại lệch tông rồi.
Hơn nữa còn làm micro vang lên tiếng hú rít.
Tay kia của Nguyễn Kiều vội che lỗ tai, bước chân đi ra ngoài cũng nhanh hơn.
Trễ một chút, sợ là sẽ bị ù tai.
***
Đến phòng mạt chược, lại toàn là người quen.
Giang Thành, Chu Lộc.
Bạn nam bên cạnh hình như trong lớp bọn họ, lên lớp có gặp qua vài lần, nhưng không biết tên gì.
Thấy Lâm Trạm kéo cô vào, Gianh Thành huýt gió, “Em gái Nguyễn Kiều, nghe nói cậu chơi mạt chược rất lợi hại hả.”
Nguyễn Kiều không lên tiếng, chỉ nhìn Lâm Trạm.
Nguyễn Kiều buồn bực, ở đây cộng thêm anh, không phải có bốn người sao, tại sao phải kéo thêm mình.
Lâm Trạm kéo ghế ra, ý bảo cô ngồi xuống, sau đó anh ngồi ở vị trí bên cạnh.
Anh chỉ nam sinh cùng lớp đứng bên cạnh, giải thích: “Cậu ấy không đánh bài, đứng ở đây học hỏi.”
Nguyễn Kiều nhìn sang, khách sáo gật đầu với bạn nam, coi như là chào hỏi.
Nguyễn Kiều đi vào lâu như vậy, Chu Lộc cũng không ngẩng đầu, cô ấy đang tập trung lật bài.
Lật bài chính là sắp xếp các quân cờ đang lộn xộn thành hình chữ nhật, một cặp giống nhau từ trong khung, hơi giống game “magic mạt chược.”
Nhưng Nguyễn Kiều không ngờ tới, Chu Lộc cũng chơi mạt chược, thật sự... không nhìn ra.
Nhìn thấy Nguyễn Kiều và Lâm Trạm lần lượt ngồi xuống, Giang Thành đột nhiên bắt đầu gào lên.
“Ơ, không được, không được, sao hai người có thể ngồi gần nhau, đến đây, đổi chỗ đi, hai người các cậu phải ngồi đối diện.”
...
Ngây thơ.
Nguyễn Kiều không có ý kiến, thay đổi vị trí rất nhanh, dù sao ngồi ở đâu đi chăng nữa, cô đều quyết định sẽ giết bọn họ không còn một mảnh giáp, tên Lâm Trạm thối tha kia cũng sẽ là một trong số đó, không trừ một ai. :)
“Thanh nhất sắc, ù rồi.”
“Đợi đã, Cống Thượng Hoa, tớ giành Cống.”
“Bảy cặp, ờ... không đúng, là bảy cặp Long.”
Chơi tiếp vòng hai.
Nguyễn Kiều ù lớn 3 lần.
Giang Thành không tin nổi, cậu xắn tay áo lên chỉnh lại tư thế ngồi, “Em gái Kiều, vận may của tay cậu cũng tốt quá nhỉ?”
Nguyễn Kiều nhẹ giọng trả lời, “Bình thường thôi.”
Bên này đang nói chuyện, Chu Lộc chống cằm, tâm trạng chán ngắt ném hai hàng ra.
Mắt Giang Thành sáng ra, “Ù rồi ù rồi, cái rắm cũng là ù, cuối cùng đã ù rồi, ha ha ha ha.”
...
Nguyễn Kiều yên lặng lật bài, “Vậy tớ cũng ù nhé, Tương Tương Hồ (*)."
(*) 将将胡: Quân bài trong tay người chơi chỉ cần đều là 2, 5, 8 thì có thể ù.
Ùm... vốn dĩ cô không muốn ù, dù sao cũng Tương Tương Hồ, đợi tự mò bài tốt hơn.
Cuối cùng Chu Lộc cũng nhìn Nguyễn Kiều.
Chu Lộc... Tiền trên bàn đã thua sạch, cô ấy yên lặng lấy bóp tiền ra.
Nguyễn Kiều gãi tóc, còn cảm thấy rất ngại.
Lâm Trạm không vui, anh đổ bài mình xuống, rồi nhìn bài của Chu Lộc, “Này, Chu Lộc, cậu có biết đánh mạt chược không vậy, tớ sắp Tự Mô (*) rồi! Quân bài đẹp như vậy bị cậu làm hỏng rồi!”
(*) 自摸: chỉ quân bài thắng mà mình lật được, mà không phải do người chơi khác đánh ra.
Anh nhìn kỹ, càng tức giận hơn, “Chị à, cậu đánh hai hàng làm gì, không biết Thanh Nhất Sắc à! Rút hai quân cờ nữa là được rồi, tớ phục cậu luôn.”
Chu Lộc liếc anh, lạnh lùng nói, “Tớ thích thua tiền, cậu quản tớ à.”
Nguyễn Kiều yên lặng lấy tiền, trong lòng suy nghĩ: Cá tính thật...
Dường như chơi mạt chược sẽ làm người ta thả lỏng, hoặc có thể nói... dường như thắng tiền sẽ làm người ta thả lỏng.
Nguyễn Kiều đã không còn quan tâm chuyện trở về phòng ngủ nữa.
Nhưng giữa chừng Lâm Trạm khó chịu, chạy đi toilet mấy lần.
Chơi một ván bài đến hơn 11 giờ, Nguyễn Kiều muốn thu hồi những lời đã từng phỉ nhổ kỹ năng chơi bài của phòng ngủ sát vách.
Dù sao... Ớt Chỉ Thiên và Giang thành chơi tốt hơn Chu Lộc rất nhiều.
Không biết tại sao, càng tiếp túc, Nguyễn Kiều càng cảm thấy người lạnh lùng như Chu Lộc tự xây khối băng xung quanh mình, tuy cô ấy đang cố gắng duy trì, nhưng cũng không có ý nghĩa gì.
Không biết chơi cầu lông, cũng không biết đánh bài, nhưng cô ấy vẫn nghiêm túc...
Nguyễn Kiều nén cười đếm tiền.
Giang Thành gào lên: “Nguyễn Kiều, thắng nhiều như thế, phải mời khách.”
Nguyễn Kiều gật đầu, thoải mái đồng ý: “Được, các cậu muốn ăn gì, ăn đồ nướng không?”
Chu Lộc nằm sấp lên bàn mạt chược lắc đầu, giọng nói buồn ngủ, “Không ăn, buồn ngủ.”
Lâm Trạm uống quá nhiều bia, còn chưa nói lời gì, lại chạy vào toilet lần nữa.
Hình như mọi người cũng không có tâm tình đi ăn gì tiếp, Nguyễn Kiều nhìn thời gian mới nhớ ngày mai còn phải đi học, tối nay không trở về phòng ngủ, cũng không thể trở về nữa rồi...
Chu Lộc đang nằm trên bàn mạt chược một lát, đột nhiên ngồi dậy.
Cô ấy đứng dậy, miễn cưỡng nói câu, “Không được, tớ về nhà đây, bye.”
Giang Thành cũng ngồi dậy theo, khẽ vỗ vai Nguyễn Kiều, “Phải, đến giờ rồi, tớ có hẹn với bạn gái lúc 0 giờ, sắp trễ rồi, suýt chút nữa thì quên, em gái Kiều, nợ vụ mời khách trước nha, tớ đi trước đây.”
Từng người đều đi nhanh như thế.
Đầu Nguyễn Kiều trống rỗng, vậy cô đi đâu?
Không thể trở về phòng ngủ vì sẽ bị ghi tên lên Bảng trắng, vậy về nhà sao?
Ừm... việc này phải gọi xe, cô hơi sợ.
Đúng lúc này, Lâm Trạm đã quay lại.
Anh nhìn một vòng, hỏi: “Bọn họ đi rồi à?”
Nguyễn Kiều gật đầu.
Lâm Trạm nói tiếp, “Người ở ngoài cũng đã đi được một đợt rồi, vẫn có người đang chơi, cậu có muốn đi tắm suối nước nóng thả lỏng không?”
Nguyễn Kiều vội lắc đầu: “Không cần.”
Lâm Trạm nhìn đồng hồ, đột nhiên đến gần, tiến đến bên cạnh cô, cũng không biết đang làm gì, không đầu không đuôi nói, “Trên người cậu có mùi rượu.”
Nguyễn Kiều theo bản năng cúi đầu, tự mình ngửi thử, có sao? Không có mà.
Lâm Trạm kéo tay cô đứng dậy, giọng điệu hơi ngà ngà say.
“Đi ra ngoài với tớ, cũng nhau làm tỉnh bia.”
Này, tớ không có say mà!
Nguyễn Kiều còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh kéo ra ngoài.
Nam Thành vào đêm mùa đông rất lạnh, gió lạnh lướt qua mặt, có cảm giác hơi nhói.
Rõ ràng không có tuyết rơi, nhưng mặt đường hơi trơn.
Buổi tối ở đây đèn đuốc vẫn còn sáng trưng, bầu không khí náo nhiệt, nhưng xe trên đường đã ít đi rất nhiều.
Bụng Lâm Trạm không thoải mái, muốn đến bên kia đường mua chai sữa nóng, Nguyễn Kiều đành phải qua đường theo anh.
Trong lúc qua đường, Lâm Trạm nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên nói, “Hôm nay cậu giống cây Giáng sinh lắm.”
...?
Nguyễn Kiều nhìn áo khoác màu xanh lá của mình, cái này giống cây Giáng sinh à, cô cũng đâu có mặc màu đỏ phối với xanh lá!
Tức giận liếc anh, Nguyễn Kiều bước đi nhanh lên.
Lâm Trạm ở phía sau hô to: “Này, cậu có lạnh không.”
Nguyễn Kiều làm lơ, nhưng Lâm Trạm bất ngờ bước nhanh về trước, nắm vai cô, sau đó đeo khăn quàng cổ màu đen ấm áp lên cổ cô.
Hơi ấm lượn lờ quanh cổ, Nguyễn Kiều ngẩn người.
Lâm Trạm giơ cổ tay lên xem giờ, “Này, em gái nấm lùn, còn mười giây nữa là 12 giờ rồi, cậu còn chưa chúc mừng sinh nhật tớ đấy.”
Nguyễn Kiều giương mắt nhìn anh, đứng gần lan can cạnh vạch qua đường, cô nhẹ giọng nói, “Sinh nhật vui vẻ, Lâm Trạm.”