Hàm Răng Ngọt Ngào

chương 30: chính thức tuyên bố

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi nghỉ học, liên tục mấy ngày nay Nam Thành đều là tuyết rơi không ngừng.

Tuyết quá lớn nên Nguyễn Kiều rất ít đi ra ngoài, phần lớn thời gian đều ở trong nhà đọc sách, trang trí sổ tay, hoặc chơi trò Vương Giả, dùng nick giả dẫn Lâm Trạm tăng đôi điểm.

Mấy ngày nay Lâm Trạm không ở Nam Thành mà đến nhà anh họ ở Đế Đô chơi.

Lâm Trạm nói trên weixin rằng anh họ của anh mở công ty giải trí, hỏi Nguyễn Kiều có thích ngôi sao nào không, anh có thể xin chữ ký giúp.

Nguyễn Kiều không suy nghĩ nhiều, thuận miệng hỏi, công ty của anh họ anh có nghệ sĩ nào, để xem có người mình quen biết không.

Lâm Trạm ở bên kia một lúc lâu vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Đúng lúc Nguyễn Kiều chuẩn bị đặt điện thoại xuống thì Lâm Trạm chụp một tấm hình qua.

Nguyễn Kiều click mở xem hình ảnh, nhìn thấy những cái tên quen thuộc, con mắt đều trợn to lên hết.

Sadako không quên người đào giếng: [… Cậu đang đùa sao?]

Ớt Chỉ Thiên: [???]

Ớt Chỉ Thiên: [Có ý gì?]

Sadako không quên người đào giếng: [Không phải Nghiêm Noãn là bà chủ bước lên từ con đường giải trí sao, sao lại trở thành người trong công ty của anh họ cậu rồi?]

Ớt Chỉ Thiên: [Ồ, chị ấy là chị dâu họ của tớ.]

Nguyễn Kiều nhất thời không phản bác lại được.

Bây giờ Nghiêm Noãn đang là “tiểu hoa” tuyến một hot nhất, đi một vòng trong trung tâm thương mại thành phố, xung quanh đều có thể trông thấy poster đại diện của cô ấy.

Nguyễn Kiều không theo đuổi idol, cũng không quan tâm lắm tới scandal nơi giải trí, nhưng Nghiêm Noãn vẫn là người mà cô biết.

Sadako không quên người đào giếng: [Vậy tớ có thể nhờ cậu xin chữ ký của chị dâu cậu và Quý Thiên Trạch không?]

Sadako không quên người đào giếng: [Bộ phim Cổ Đạo Tây Phong mà hai người họ đóng qua năm mới sẽ bắt đầu phát sóng, tớ rất muốn xem.]

Ớt Chỉ Thiên: [Không thành vấn đề, tớ quay về thì đưa cho cậu.]

Nguyễn Kiều cứ nghĩ Lâm Trạm nói quay về, ít nhất cũng là chuyện sau năm mới.

Không ngờ cách năm mới còn có một tuần thì Lâm Trạm đã từ Đế Đô trở về Nam Thành.

Ớt Chỉ Thiên: [Em gái nấm, tớ đã về rồi đây, khi nào cậu rảnh, ra ngoài chơi đi, tớ đưa chữ ký cho cậu.]

Sadako không quên người đào giếng: [Khai giảng đưa cho tớ là được rồi…]

Ớt Chỉ Thiên: [Ngày nào cậu cũng ở trong nhà, làm cô nấm ngồi không sao?]

Nguyễn Kiều lật lịch ngày xem, rồi nhìn thời tiết.

Vào lúc cô do dự thì Lâm Trạm gửi tin nhắn qua.

Ớt Chỉ Thiên: [Vậy ngày mai đi, trời ngày mai tốt, không có tuyết.]

Ớt Chỉ Thiên: [Sáng mai 10 giờ, gặp nhau ở phố đi bộ đường Hiểu Viên được không? Có một tiệm mì gần đây rất hot, chắc chắn bữa sáng không cần phải xếp hàng, tớ dẫn cậu đi ăn cơm trưa.]

Nguyễn Kiều nhìn hồi lâu, ngón tay đang lướt tới lướt lui trên nút phím, cuối cùng vẫn trả lời chữ “ừm”.

Trả lời tin nhắn weixin của Lâm Trạm xong, Nguyễn Kiều khựng lại vài giây, không hề ngờ được, cô đột nhiên nằm sấp trên giường bắt đầu quay cuồng, thỉnh thoảng còn lấy mền che mặt mình.

Điên rồi điên rồi.

Cô đã đăng trên weibo rồi, người nào đã thông báo là tối mai sẽ livestream làm sổ tay vậy! Vậy mà sa đọa đến mức muốn đi chơi!

Đúng lúc này, Tống Minh Chiêu đẩy cửa vào.

“Kiều Kiều, mẹ…”

Má ơi! Giọng của Tống Minh Chiêu vang lên quá đột ngột, Nguyễn Kiều bị dọa đến tim ngừng đập, không chú ý liền từ trên giường lăn té xuống đất.

Tống Minh Chiêu: “…”

Một hồi lâu, Nguyễn Kiều mới quấn mền gian nan đứng dậy từ trên đất.

Cô nâng trán, tay che đi nửa bên mặt, không muốn để Tống Minh Chiêu nhìn thấy trạng thái lúng túng của mình.

Tống Minh Chiêu sửng sốt vài giây, rồi ân cần hỏi, “Kiều Kiều, con không sao chứ?”

Nguyễn Kiều lập tức lắc đầu, “Không sao, không sao ạ, con đang vận động để đùi nhỏ đi, tên là Đùi thiên nga, cái này còn có một series Cánh tay thiên nga giúp cánh tay gầy, rất hữu hiệu.”

Cô giải thích không ngừng, có chút ý giấu đầu hở đuôi.

Cũng may Tống Minh Chiêu không truy xét đến cùng, “Mẹ mang pizza về, con ra ngoài ăn đi.”

Nguyễn Kiều vội vàng gật đầu, “Dạ, con tập xong mấy động tác lăn lộn này rồi sẽ ra ạ…”

Không biết tại sao sau khi đồng ý với Lâm Trạm ngày mai ra ngoài, thì cả ngày Nguyễn Kiều đều cảm thấy tim đập rất nhanh.

Buổi tối ở trong phòng, cô mở tủ quần áo, nghiêm túc chọn một lúc lâu.

Có hơi hối hận, hẳn là nên mua thêm mấy chiếc áo khoác nữa.

Cô mệt mỏi ngã xuống giường, cả đêm mất ngủ.

Ngày hôm sau thức dậy, Nguyễn Kiều đẩy cửa sổ ra, phát hiện bên ngoài một mảnh trắng xóa, tuyết rơi không ngừng, chỉ là tốc độ rơi rất chậm.

Bông tuyết lục giác trắng tinh rơi trên cửa sổ trở nên sáng long lanh.

Cũng thật kỳ quái, rõ ràng ngày hôm qua dự báo nói, hôm nay sẽ có mặt trời không có tuyết rơi, vậy mà lặng lẽ đổi thành có tuyết lớn từ lúc nào rồi, dự bào thời tiết mà một lần cũng chẳng chính xác tí nào hả?

Tắt điện thoại, Nguyễn Kiều đi thay quần áo.

Cô mặc áo len cao cổ màu trắng mềm mại, rồi quấn thêm một áo bông nhỏ màu hồng ở bên ngoài.

Trắng và hồng đều là màu kén người.

Làn da cô trắng noãn nên rất hợp, mặc vào giống như viên kẹo mềm vị sữa bò dâu tây, nhìn trông rất ngoan ngoãn.

Nhà cô gần trung tâm thành phố, nhưng đến phố đi bộ đường Hiểu Viên mất khoảng 10 phút.

Từ xa cô đã nhìn thấy Lâm Trạm đứng chờ ở dưới tượng đồng biểu tượng dành riêng cho người đi bộ, hai tay nhét vào túi, dáng vẻ chán nản.

Nguyễn Kiều nhanh chóng bước lên, vỗ vai anh từ phía sau lưng.

“Lâm Trạm!”

Nửa gương mặt của cô ngưỡng lên từ dưới áo len cao cổ, nói chuyện có hơi thở gấp, có khí trắng bay ra, lưu lại phút chốc trong không trung rồi biến mất như chưa từng có.

Lâm Trạm quay đầu nhìn cô, lông may khẽ nâng lên.

Nguyễn Kiều hơi nâng mắt, nhìn tóc anh rồi nhẹ giọng hỏi: “Sao cậu lại nhuộm tóc nữa rồi.”

Từ tóc màu xám tro trở về màu đen lúc đêm Giáng sinh, chẳng được bao lâu thì lại đổi màu tóc, có hơi giống màu xám tro hồi trước, nhưng lại không giống lắm.

Thấy Nguyễn Kiều đang tò mò quan sát, Lâm Trạm chủ động cúi đầu để cô nhìn kỹ hơn.

“Đây là nhà tạo hình của chị dâu tớ làm giúp tớ đấy, sao hả, có được không? Đây là gọi là màu xám tro xen lẫn chút xanh nhạt, không giống với trước kia, có phải đẹp trai hơn không?”

“...”

Nguyễn Kiều không nói gì, sao từ trong giọng nói của anh lại nghe ra cảm giác kiêu ngạo muốn được khen ngợi thế.

Nhưng màu tóc này cũng được.

Anh khá trắng, còn rất cao, thích hợp với màu sắc này.

Nguyễn Kiều cảm thấy tóc của anh rất mềm, nhịn không được đưa tay xoa nhẹ hai cái.

Tâm lý trả thù của Lâm Trạm rất mạnh, sau khi đứng thẳng thì cũng xoa nhẹ lên đầu cô, thỉnh thoảng còn gãi ngứa cổ cô.

Nguyễn Kiều bị chọc đến bật cười, “Đừng xoa nữa! Đã loạn hết rồi! Đừng có gãi tớ, ha ha…”

Khi xoa mái tóc cô, Lâm Trạm không cẩn thận chạm phải lỗ tai cô, giống như phát hiện ra đại lục mới, Lâm Trạm khựng lại, đến nhéo lỗ tai cô.

“Này, sao lỗ tai cậu lạnh thế, ra ngoài không đội mũ à?”

Nguyễn Kiều lắc đầu, tiện tay hất tay anh ra, “Tớ không thích đội mũ, cậu đừng nhéo tai tớ nữa.”

Không biết bởi vì tay Lâm Trạm nóng hay là vì nguyên nhân gì khác, mà Lâm Trạm cảm thấy lỗ tay ấm lên, cô theo bản năng quay mặt đi, nói sang chuyện khác.

“Đúng rồi, cậu có mang theo chữ ký của Nghiêm Noãn và Quý Thiên Trạch cho tớ không?”

Được cô nhắc nhở, Lâm Trạm mới nhớ ra vụ này, anh lấy một hộp quà từ trong túi màu đen ra đưa cho cô.

Nguyễn Kiều lưỡng lự nhận lấy.

Cô ước lượng sức nặng ở trên tay, hình như vượt quá hai tấm hình chữ ký thì phải.

Đột nhiên có hơi… không dám mở ra.

Lâm Trạm thúc giục cô: “Thất thần làm gì, mở ra đi.”

Nguyễn Kiều ngẩng đầu hỏi: “Đây là cái gì?”

Lâm Trạm thuận miệng đáp: “Cậu xem đi rồi biết.”

Nguyễn Kiều do dự một lúc, mới nhẹ nhàng mở một góc ra, híp mắt nhìn vào trong.

Hả? Hình như thấy được… băng dán?

Lúc này cô mới mở hết nắp ra.

Bên trong trừ hình chữ ký của Nghiêm Noãn và Quý Thiên Trạch ra, còn có hơn mười cuộn băng dán MT.

Lâm Trạm giải thích: “Lúc tớ ở bên đó chơi thì thấy cửa hàng bán nhãn hiệu này, không phải cậu thích mấy thứ này sao, tớ mua đại thôi.”

Nguyễn Kiều cẩn thận cầm lên nhìn, thật ra những cuộn này cô đều có, nhưng hình như mấy cửa hàng ở ngoài đều bán giá cao hơn gấp đôi, chỉ có người ngốc nhiều tiền như anh mới đi mua.

Nhưng điều quan trọng là thành ý của anh, đương nhiên Nguyễn Kiều sẽ không nói những chuyện râu ria kia với anh.

Cô nhẹ giọng nói: “Cảm ơn nhé.”

Lâm Trạm không để ý, “Được rồi, đi thôi, dẫn câu đi quán mì.”

Người Nam Thành thích ăn mì, sáng sớm, trưa chiều hay tối muộn đều xem nó như món chính.

Họ bước đi trên con đường đầy tuyết, đến trong con hẻm ở một thôn trong nội thành.

Từ rất xa đã nhìn thấy một dãy dài đang xếp hàng ở phía trước.

Nguyễn Kiều ngạc nhiên, “Buôn bán tốt như vậy à.”

Lâm Trạm kéo cô về trước, vừa đi vừa nói chuyện, “Không phải người Nam Thành thích ăn sao, nơi quỷ gì đều có thể tìm đến.”

Lời này không sai, một cửa hàng nhỏ, bên trong có ba cái bàn, dưới tàng cây bên ngoài còn bày bốn cái, tất cả đều được ngồi đầy.

Người xếp hàng rất nhiều, cũng may ăn một bát mì thịt bò cũng không tốn nhiều thời gian.

Đợi khoảng nửa tiếng thì cũng đến hàng của Nguyễn Kiều và Lâm Trạm.

Hai người bưng tô mì thịt bò nóng hầm hập ngồi trước bàn bị thủng dưới tàng cây.

Lâm Trạm đang cọ xát chiếc đũa, chuẩn bị ăn một bữa ngon.

Nào biết vừa mới hạ đũa thì có một trận gió thổi qua, lá cây xào xạt, sau đó hai ba chiếc lá lẫn với bông tuyết bẩn rơi xuống.

Nhưng Nguyễn Kiều nhanh tay lẹ mắt, đã sớm lấy tay che đi bát của mình nên không bị bẩn.

Lâm Trạm không giống thế, nhìn bát mì của mình, Lâm Trạm cảm thấy mình vừa bị đánh mười ngàn lần, xếp hàng nửa tiếng đó! Đây đúng là không có tính khoa học.

“Ông chủ! Sao quán ông có thể đặt bàn dưới tàng cây thế? Mì của tôi không thể ăn được rồi!”

Lời kháng nghị của anh hoàn toàn bị ngó lơ, nhiều người xếp hàng như vậy, ai đâu mà quản anh.

Nguyễn Kiều không nhịn được muốn cười.

Cô kéo tay Lâm Trạm, “Này, bỏ đi, cậu ăn bát của tớ này.”

Lâm Trạm không hề nghĩ ngợi liền từ chối, “Không được, cậu còn chưa ăn gì mà.”

“Tớ không đói bụng lắm, đợi một lát mua chút gì đó ăn là được, cậu còn chưa ăn sáng mà phải không, cậu ăn trước đi.”

Lâm Trạm nhìn Nguyễn Kiều, Nguyễn Kiều vừa đẩy bát đến trước mắt anh.

Lâm Trạm: “Vậy cùng nhau ăn.”

Một bát mì thịt bò thế này mà cùng nhau ăn à!

Nguyễn Kiều không nói gì, “Tớ đi lấy thêm một bát nữa.”

Lâm Trạm giữ cô lại, “Không cần, cậu ăn trước, ăn xong thì phần còn lại đưa cho tớ ăn.”

“...”

Nguyễn Kiều nhớ anh còn chưa ăn sáng nên chỉ ăn đại vài miếng, thịt bò cũng để lại rồi đẩy về cho anh.

Nhìn Lâm Trạm ăn bát mì thịt bò ngon như vậy, cô nâng má, thuận miệng nói, “Lần trước cậu mời tớ ăn ở cửa hàng Nhật đắt tiền như thế, hình như cậu cũng đâu có ăn vui vẻ như vậy.”

Lâm Trạm ngẩng đầu nhìn cô, “Lúc đó tớ nghĩ con gái thích ăn đồ Nhật, cơm Âu, chứ tớ làm gì mà thích.”

Lâm Trạm ăn rất nhanh.

Nguyễn Kiều nhìn cười, “Cậu gấp thế dể làm gì, đâu có ai giành với cậu đâu.”

Lâm Trạm giơ tay nhìn thời gian, “Tớ mua vé xem phim, còn 30 phút nữa là chiếu.”

Nguyễn Kiều sững sờ, anh còn mua vé xem phim à, hoàn toàn không ngờ tới…

Cô còn chưa từng… cùng xem phim riêng với con trai…

Lâm Trạm tiếp tục nói: “Là phim bom tấn Hollywood rất hot gần đây, số người đi xem rất nhiều… Được rồi, tớ ăn xong rồi.”

Đúng lúc Nguyền Kiều đưa khăn giấy ra.

Lâm Trạm lau nhẹ vài cái rồi kéo Nguyễn Kiều đến rạp chiếu phim.

“Này, cậu chậm một chút, uống nước trước đi.”

Khi hai người đến rạp chiếu phim thì phim vừa mới bắt đầu.

Nguyễn Kiều ôm bắp rang, Lâm Trạm cầm hai ly coca, khom lưng đi đến chỗ ngồi của mình.

Mãi đến khi ngồi xuống, Nguyễn Kiều mới có thời gian thở.

Số người đến xem thật sự rất nhiều, dường như người đã ngồi đầy rạp chiếu phim.

Nguyễn Kiều nhìn xung quanh, bên cạnh cô là cặp tình nhân đang ngồi, đầu nữ sinh đang dựa trên vai nam sinh, nam sinh thỉnh thoảng còn đút bắp rang hay đưa coca cho cô ấy.

Nguyễn Kiều nhìn mà mặt đỏ tim đập, yên lặng quay đầu lại.

Đúng lúc này, một bàn tay duỗi đến bên miệng cô, Nguyễn Kiều sửng sốt, nhìn thì thấy là bắp rang, rồi quay đầu nhìn Lâm Trạm.

Lâm Trạm khẽ nhíu mày.

Tim của cô đập rộn lên, yên lặng thu hồi ánh mắt, lấy tay nhận lấy bắp rang trên tay anh, đưa vào trong miệng.

Nguyễn Kiều không tập trung xem từng cảnh phim bom tấn lóe mắt, hiệu ứng hùng vĩ.

Bởi vì Lâm Trạm thường đưa coca đến bên miệng cô, còn cứ đút bắp rang cho cô, mấu chốt là anh làm vô cùng tự nhiên, mỗi lần Nguyễn Kiều muốn nói gì đấy, anh đều làm bộ như tập trung vào việc xem phim.

Nguyễn Kiều hơi lúng túng.

Kết thúc phim.

Lâm Trạm kéo Nguyễn Kiều đến cửa hàng để nhờ cô chọn giúp quà năm mới biếu cho cha mẹ.

Hai người ăn rồi đi dạo cả buổi chiều.

Đến bảy giờ tối, Lâm Trạm mới đưa Nguyễn Kiều về nhà, vốn dĩ Lâm Trạm còn sắp xếp hoạt động vào buổi tối, nhưng 8 giờ Nguyễn Kiều phải livestream làm sổ tay nên chỉ có thể bỏ.

Trời đêm vào mùa đông bao giờ cũng phủ xuống rất nhanh, lúc này, sắc trời đã tối om, tất cả đèn đường đều sáng lên.

Tuyết trắng rơi dần.

Hai người sóng đôi đi bên đường, không nói gì cả.

Sắp tới cổng tiểu khu, Nguyễn Kiều không dám để Lâm Trạm đi về trước, lỡ gặp cha mẹ thì cô thật không biết nói gì.

Vì thế cách tiểu thu còn có một chỗ rẽ thì Nguyễn Kiều dừng bước.

“Lâm Trạm, phía trước là nhà tớ rồi, hôm nay cảm ơn cậu, cậu cũng mau về đi.”

Chỗ hai người đứng cách cây rất gần, đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi bay những bông tuyết lác đác trên cành cây.

Nguyễn Kiều theo bản năng trốn đi, nhưng vẫn rơi ở trên đầu cô.

Lâm Trạm nghiêng đầu nhìn cô, cảm xúc dưới đáy mắt cũng không rõ.

Anh đưa tay giúp Nguyễn Kiều phủi bông tuyết rơi trên đầu, sau đó hai tay sờ trên tai cô.

Lúc đầu thì không có cảm giác.

Nhưng từ từ, sự ấm áp khiến lỗ tai lạnh buốt bắt đầu trở nên ấm hơn.

Nguyễn Kiều hạ mí mắt, lông mi run rẩy, giống lá cây đang khẽ dao động trên cành cây.

Qua rất lâu, cô mới dám nâng mắt, đối mặt với Lâm Trạm.

Mà Lâm Trạm cũng đang nhìn cô, mãi đến khi tầm mắt hai người chạm nhau, anh mới mở miệng nói chuyện.

“Đã qua một học kỳ rồi, bình thường thời gian “thử việc” cũng chỉ ba tháng, cậu định khi nào thì tuyên bố chính thức đây?”

Dưới đèn đường, mái tóc màu tro xen lẫn xanh nhạt của anh gần như trong suốt, đầu hơi nghiêng, có thể nhìn thấy lông tơ nho nhỏ mềm mịn dưới ánh đèn đường.

Lòng của cô cũng trở nên mềm mại hơn.

Vào lúc cô định mở miệng thì có xe chạy qua, đèn lớn chói mắt cùng tiếng bóp kèn dài chói tai.

Bầu không khí bị phá vỡ, Nguyễn Kiều đột nhiên hoảng loạn khi bị phát hiện.

Cô theo bản năng gãi tóc, cúi đầu, “Tớ… Tớ… suy nghĩ thêm một chút nữa, được không.”

Lâm Trạm cúi người nhìn cô.

Mặt Nguyễn Kiều hơi nóng, cũng không biết tránh đi đâu.

Cô hơi nghiêng đầu, dùng má đối diện với Lâm Trạm.

Đột nhiên, có một nụ hôn rơi lên má phải cô.

“Suy nghĩ đến ngày lễ tình nhân, không được hơn nữa.”

“Nụ hôn lúc nãy, xem như là sử dụng quyền lợi của bạn trai dự bị, đương nhiên, cậu cũng có thể sử dụng quyền lợi của bạn gái dự bị thử, tớ không ngại đâu.”

Tim Nguyễn Kiều đập loạn bình bịch.

Như chú nai con đi vào trong mê cung, đi loạn khắp nơi.

Cô hoảng loạn quay đầu muốn chạy, lại bị Lâm Trạm khẽ ôm lấy từ phía sau lưng, “Tớ còn chưa nói, hôm nay cậu rất giống viên kẹo sữa bò vị dâu tây.”

Rất ngọt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio