Nguyễn Kiều khẽ giật mình, Chu Lộc cũng biết chuyện bát quái này à?
Cô vô thức lấy muỗng múc hoành thánh trong bát, nhưng không ăn, qua thật lâu mới “ừm”, xem như là trả lời câu hỏi của Chu Lộc.
Sắp tới ngày nhập học, bị người khác biết cũng là chuyện sớm muộn, không cần thiết phải che giấu.
Nhìn Chu Lộc không chút kinh ngạc chỉ lo ăn hoành thánh, Nguyễn Kiều đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô nhẹ giọng hỏi: “Đúng rồi Chu Lộc, có phải cậu và Lâm Trạm rất thân không?”
Chu Lộc không nâng mắt, giọng rất thản nhiên: “Bình thường thôi, là hàng xóm.”
?!
Nguyễn Kiều kinh ngạc hỏi ngược lại, “Hàng xóm?”
Chu Lộc khẽ gật đầu không nói thêm gì nữa.
Bát hoành thánh của cô ấy rất nhanh đã được ăn xong, cô ấy cầm cặp da đứng dậy, vỗ vai Nguyễn Kiều, giọng nhàn nhạt, “Cảm ơn hoành thánh của cậu, tớ còn có chút việc, đi trước nhé.”
…
Nguyễn Kiều còn chưa đụng tới hoành thánh trước mặt, cô mông lung.
Tình huống gì thế?
Chu Lộc kỳ quái thật đấy.
Nhưng cô ấy và Lâm Trạm vậy mà là hàng xóm, sao trước giờ chưa từng nghe hai người họ nhắc tới?
Nguyễn Kiều nhớ kỹ việc này trong lòng, trở về cô gửi weixin hỏi Lâm Trạm, Lâm Trạm thú nhận rất nhanh, nói là nhập học có rảnh sẽ nói với cô về chuyện Chu Lộc.
Dựa vào âm lịch thì ngày khai giảng là 16 tháng Giêng, coi như trường học cũng có lương tâm, cho bọn họ ăn Tết Nguyên Tiêu xong mới bắt đầu đi học.
Nhưng Nguyễn Kiều làm việc ở trong Hội học sinh nên phải đến trường trước ba ngày.
Dần dần cũng có học sinh ở nơi khác đến sớm, đã nhiều ngày đi dạo trong sân trường, dù sao cũng có thể nhìn thấy hành lý lăn trên mặt đất, còn có phụ huynh tiễn đưa, dặn đi dặn lại.
Một kỳ nghỉ đông không gặp nhau, cũng có hai ba bạn thân cùng nhau đi mua đồ, giống như có chuyện nói không hết.
Đã là cuối mùa đông, ánh nắng mỏng manh vẫn mang theo chút hơi lạnh.
Nguyễn Kiều cầm một ly chocolate nóng, nhìn sân trường Nam Đại dần dần bắt đầu khôi phục vẻ náo nhiệt, trong lòng không hiểu sao trở nên rất tốt.
Giống như nhiều năm như vậy, chưa từng có chuyện mong chờ nhập học thế này.
Cô ở trước thư viện uống chocolate nóng, ném cốc giấy vào thùng rác thu hồi, lúc này mới đến phòng tự học.
Chương trình học của học kỳ này ngoại trừ thay đổi thời gian ra thì tổng thể số lượng lịch học cũng không thay đổi.
Nhưng rất nhanh sẽ có kỳ thi tiếng Phổ thông và cuộc thi máy tính, hơn nữa Nguyễn Kiều còn phải phụ trách hoạt động tiệc ngày xuân năm nay, hơn nửa học kỳ, thời gian của cô có thể nói là rất eo hẹp.
Nhân dịp còn rảnh rỗi, Nguyễn Kiều định đến phòng tự học xem tài liệu nguyên lý máy tính.
Thư viện của Nam Đại rất lớn, hai tòa lầu nối với nhau, mỗi tầng đều có hành lang thông qua.
Phía trước một tòa là thư viện đúng nghĩa, phía sau một tòa là phòng tự học, phòng đọc sách công nghệ và tập san, phòng triển lãm xen kẽ nhau.
Có rất nhiều phòng tự học, chia dựa theo khoa, nhưng không có quy định rõ ràng lắm nên mọi người thường đến ngồi ở chỗ gần nhất.
Nguyễn Kiều cách cánh cửa sổ nhìn vào, mấy phòng tự học đằng trước đều đã bị nhóm học bá chiếm hết rồi.
Cô đi đến cuối dãy, phòng tự học của khoa Văn không có ai.
Nguyễn Kiều nghĩ, có thể là do máy điều hòa của hai căn phòng tự học cuối dãy bị hỏng rồi.
Dù sao cũng là cuối đông đầu xuân, thoạt đầu vẫn còn hơi lạnh, không ít người vẫn rất sợ lạnh.
Nhưng Nguyễn Kiều vốn không thích máy điều hòa thổi hơi nóng, một mình chiếm lấy một căn phòng tự học, ngược lại càng yên tĩnh hơn.
Cô chọn một vị trí bên cửa sổ ngồi xuống, sáng sủa, thích hợp đọc sách.
Nhưng còn chưa đọc được một lúc thì hình như cô nghe thấy tiếng gõ cửa sổ khe khẽ rất có quy luật, cô vô thức quay đầu lại nhìn thì không thấy ai cả.
Có lẽ là nghe lầm, Nguyễn Kiều không để ý lắm.
Nhưng cô cầm bút đánh đấu, đúng lúc tô môt đoạn trọng điểm thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa sổ.
Lần này càng rõ hơn, có tiếng lanh lảnh của thủy tinh.
Nhưng cô quay đầu nhìn thì vẫn không có ai.
Cô yên lặng nhìn chằm chằm cửa sổ một lúc, không có khác thường.
Nguyễn Kiều cảm thấy có thể mình nghe nhầm rồi.
Cô quay đầu lại, còn chưa xem xong một trang này nhưng âm thanh đó lại xuất hiện.
Gặp quỷ rồi, gặp quỷ rồi!
Nguyễn Kiều đứng dậy đẩy cửa sổ.
Cô không tin ma quỷ, ngoài cửa sổ là bãi cỏ vắng vẻ, người không thể nào trốn được, muốn trốn thì chỉ có thể trốn ở dưới.
Cô ngược lại muốn xem thử là tên nhóc nào nhàm chán đang nghịch dai!
Nguyễn Kiều đẩy cửa sổ ra, cuộn quyển sách lại chuẩn bị giáo huấn đứa nhỏ thì phát hiện dưới cửa sổ không có một bóng người.
Cô khựng lại vài giây, đột nhiên sống lưng lạnh lẽo.
Con quỷ này cũng khủng bố quá, ban ngày ban mặt…
Cô trở về chỗ ngồi, lúc này nhìn phòng tự học, cảm thấy vô cùng vắng vẻ quạnh hiu, còn có một chút… u ám?
Không không không!
Trong ngực cô đánh trống, ép mình bình tĩnh, bây giờ là thế kỷ 20, mọi người đều tin tưởng vào khoa học, tin vào chủ nghĩa Mác-Lê nin, làm một công dân đúng nghĩa, không được nói đến yêu ma quỷ quái, không nói, không nói…
Nhưng động tác cất sách cũng không thể nhanh hơn, Nguyễn Kiều thuần thục nhét hết sách vở vào trong cặp, dáng vẻ như muốn chạy trốn.
Chỉ là cô chưa ngồi dậy thì có một đôi tay che mắt cô.
Trước mắt đột ngột tối đen, Nguyễn Kiều cảm thấy tim mình bỗng ngừng đập một giây, giọng cũng mắc kẹt ở cổ họng, không phát ra được.
Tuổi còn trẻ vừa mới yêu đương với bạn trai, vẫn còn đang trong kỳ nghỉ, còn chưa ngọt ngào mà mình bởi vì quá thích học nên bỏ mạng ở phòng tự học!
Thật là “tuyết tháng 6” còn oan hơn Đậu Nga, còn thảm hơn nữ Mạnh Khương mà!!!
“Quả Hồng muội muội, đoán xem anh là ai?”
Vào lúc Nguyễn Kiều đang căng thẳng đến cực điểm thì có một giọng nam quen thuộc vang lên ở bên tai, còn mang theo chút chọc ghẹo.
Năm giác quan của Nguyễn Kiều chết lặng bỗng trở về như cũ, cô mới phát hiện, xung quanh mình đã sớm bị vây bởi mùi thuốc lá hương chanh nhàn nhạt quen thuộc.
Nguyễn Kiều gần như không suy nghĩ nhiều, bèn dùng gót chân hung hăng giẫm lên chân người kia.
Lâm Trạm không phòng bị, kêu “oa” một tiếng, dưới tay cũng nới lỏng chút sức.
“Em mưu sát chồng hả!”
Nguyễn Kiều rất nhanh tránh xa anh, xoay người đối diện với anh.
Tim cô vẫn còn đập rất nhanh, cả người đều sắp bị tức chết rồi.
Cô lớn tiếng hỏi Lâm Trạm: “Không phải anh thích chơi trò Vương Giả à, biết lời thoại của Kinh Kha là gì không?”
Chân Lâm Trạm còn rất đau, chưa hoàn hồn thì Nguyễn Kiều đã nói thẳng: “Không biết tên của ngươi, nhưng biết ngày chết của ngươi!!!”
Nói xong, Nguyễn Kiều còn chưa bỏ qua nhào lên, cầm cặp da đánh anh.
Vừa đánh vừa nói: “Ai bảo anh làm em sợ! Đồ vô lại!”
Chân Lâm Trạm bị giẫm lên rất đau, người còn đang mông lung, chật vật nhảy cò một chân trốn đánh.
“Ôi ôi ôi, Quả Hồng muội muội, Quả Hồng muội muội!”
“Đừng đánh, đừng dánh, đừng dánh!”
“Đừng đánh vào mặt!!!”
Phòng tự học không có ai, Nguyễn Kiều đuổi theo tới nửa hành lang để đánh Lâm Trạm.
Lâm Trạm bị đuổi đánh rất chật vật, cuối cùng mới phản đòn, lắc mình trốn về sau, thừa dịp Nguyễn Kiều đánh hụt, khống chế cô từ sau lưng.
Anh vội nói: “Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh...”
Nguyễn Kiều còn muốn tránh khỏi trói buộc của anh, lấy khuỷu tay huých vào bụng anh, chỉ là bụng anh cứng nên bị thế này cũng không có cảm giác gì.
Nguyễn Kiều tức đến đỏ mặt, còn muốn đánh nữa.
Lâm Trạm vất vả lắm mới khống chế được cô, cực kỳ mệt, thở phì phò hỏi: “Quả Hồng muội muội, em đánh anh làm gì thế, anh một lòng nhớ em chạy về trường ngay lập tức
như tên bắn mà em đối xử với anh thế hả!”
Nguyễn Kiều ngược lại chất vấn: “Người lúc nãy gõ cửa làm em sợ có phải là anh không?”
Lâm Trạm thuận miệng đáp: “Người gõ cửa là anh, không phải anh muốn cho em bất ngờ sao? Em sẽ không như này mà bị dọa đấy chứ?”
Nguyễn Kiều tức giận cúi đầu cắn anh.
Cánh tay Lâm Trạm vinh quang bị thương, hét lớn một tiếng.
Tránh khỏi Lâm Trạm, Nguyễn Kiều cầm cặp da rồi liếc xéo anh, tức giận đi ra phòng tự học.
Lâm Trạm vội vàng đuổi theo, “Ôi ôi ôi, bị dọa thật à?”
“Không thể nào… ban ngày ban mặt mà…”
Nguyễn Kiều đột nhiên dừng bước trừng anh, sau đó nổi giận đùng đùng đi về trước, bước chân còn nhanh hơn.
Cô và Lâm Trạm cứ dùng dằng với nhau, khi đi qua con đường chính trong vườn trường, không đề phòng bị một chiếc xe đạp đột nhiên xông tới từ đường nhỏ.
Vào lúc Lâm Trạm nhìn thấy chiếc xe bèn theo bản năng ôm Nguyễn Kiều vào trong lòng, che ở trước người cô.
Chỉ là không truyền đến đau đớn như trong dự đoán.
Người nọ thắng lại rất nhanh, còn chưa đụng thì đã dừng lại.
Hai người nhìn sang, vị trung niên đi xe đạp là cô giáo, cô ấy thắng lại dừng xe, đang không ngừng vỗ ngực thuận khí.
Thấy hai người thân mật thế này thì cô ấy rất tức giận.
“Hai trò ở khoa nào thế, trong đại học có thể yêu đương, nhưng nội quy trường có viết rõ ràng, không được lôi lôi kéo kéo, ôm ấp ở nơi công cộng, nhìn hai em xem, còn ra thể thống gì nữa!”
Nguyễn Kiều sửng sốt, sau đó vội tránh khỏi lồng ngực Lâm Trạm, kéo khoảng cách nửa bước với anh, khuôn mặt đỏ bừng.
Cô thật thà cúi đầu xin lỗi, giọng không chút sức lực, “Xin lỗi cô, xin lỗi cô ạ…”
Cô giáo hít thở đều xong rồi đỡ mắt kính, vừa nói vừa tiếp tục đạp xe, còn không ngừng lắc đầu.
“Học sinh thời nay thật là phóng khoáng, tuổi còn trẻ đã thế ở trên đường, còn chưa ra khỏi trường đã làm việc không đứng đắn, muốn ôm ôm ấp ấp…”
Xe đạp chạy xa một khoảng, hai người không nghe rõ cô ấy nói gì.
Nguyễn Kiều lấy hai tay che mặt, cảm thấy mình mất hết mặt mũi rồi.
Lâm Trạm vô tội nhún vai, “Chuyện này cũng không thể trách anh.”
Không trách anh thì trách ai hả! Nguyễn Kiều cảm thấy không còn mặt mũi nhìn người, cúi đầu xoay người rời đi.
Trên đường trở về phòng ngủ, Nguyễn Kiều cũng không để ý tới Lâm Trạm.
Chỉ là Lâm Trạm đã sớm quen với tính cách của Nguyễn Kiều, nếu như cô tức giận thật thì sẽ không phải thế này.
Vì thế anh thản nhiên ôm vai Nguyễn Kiều, nói mấy chuyện thú vị khi đi nghỉ phép.
Nguyễn Kiều hất tay anh ra mấy lần, nhưng chưa được hai giây thì Lâm Trạm mặt dày đặt lên tiếp, cô lười tiếp tục hất tay anh ra.
Phòng ngủ của nhóm Lâm Trạm cũng chỉ có anh một mình đến trường sớm, mấy giường khác còn trống, Lâm Trạm lừa gạt kéo cô trở về phòng ngủ của mình, nói là có quà tặng cho cô.
Nguyễn Kiều vào phòng ngủ của họ, không đóng cửa chặt, người cũng chỉ đứng đánh giá xung quanh, ngồi cũng không chịu ngồi.
Sau đó cô nhìn thấy đống chăn mền quăng tùy ý trên giường Lâm Trạm, cô thuận miệng nói: “Anh còn chưa trải giường à?”
Lâm Trạm vô cùng thản nhiên đáp: “Không biết trải.”
Quả thật Nguyễn Kiều cảm thấy khó tin: “Vậy trước kia anh ngủ làm sao?”
Lâm Trạm gãi đầu, “Giang Thành trải giúp anh.”
“Hôm nay Giang Thành có đến không?”
Lâm Trạm lắc đầu.
“Cho nên tối nay anh…?”
Lâm Trạm vô cùng thuận miệng đáp: “Không phải có em rồi sao?”
Nguyễn Kiều nhìn dáng vẻ cợt nhả của anh thì thấy tức giận, cô xoay người muốn chạy thì Lâm Trạm đã giữ chặt cô, “Đừng đi mà, nhìn xem nè, quà anh chuẩn bị cho em.”
Nguyễn Kiều theo bản năng quay đầu lại, khi nhìn thấy bức tranh kia thì vẻ mặt ngẩn ra.
Lâm Trạm chỉ vào bức tranh đã được lồng kính nói: “Maldives cũng không có gì để mua, anh rảnh rỗi vẽ cho em cái này, có thích không?”
Trên bức tranh là một cô gái ngồi trước cửa sổ đang viết nhật ký.
Tóc cô ấy không dài lắm, tóc uốn cúp vào trong, hơi khom người, dáng vẻ rất nghiêm túc, trên bàn còn có con mèo lười nhát nằm sấp đang nhìn cô ấy.
Rõ ràng chỉ là một bức tranh nghiêng người, nhưng lại khiến người khác có cảm giác rất yên tĩnh.
Nguyễn Kiều hết giận hơn phân nửa.
Cô ngắm thật lâu, nhẹ giọng hỏi: “Anh vẽ em à?”
Lâm Trạm gật đầu, nói: “Nếu không thì sao? Anh nhớ ở nhà em chính là khung cảnh này.”
Nguyễn Kiều cẩn thận đánh giá bức tranh, nhỏ giọng phản bác, “Em đâu có nuôi thú cưng.”
Lâm Trạm chỉ vào con mèo nói: “Này là hóa thân của anh, anh đang nhìn em, có phải con mèo này rất đẹp trai không?”
Nguyễn Kiều vừa cười vừa hất tay anh ra, “Thì ra anh cảm thấy mình có bộ dạng ngốc nghếch thế này, ha ha ha.”
Lâm Trạm không vừa ý, “Ngốc chỗ nào chứ?”
Nguyễn Kiều lười tranh luận cùng anh, bỏ đi, nhìn tranh anh vẽ đã bớt giận đi phần nào.
Cô nhét bức tranh vào trong ngực Lâm Trạm, giả vờ lạnh lùng nói, “Cầm đi, đứng xa một chút, đừng ảnh hưởng tới em.”
Cô ngẩng đầu nhìn giường Lâm Trạm, đỡ trên lan can, hòa nhã giúp anh trải chăn mền.
Lâm Trạm đứng ở dưới nhìn, khóe môi cong lên.
Quả Hồng muội muội không khác gì bốn chữ “khẩu thị tâm phi”.
Động tác Nguyễn Kiều rất nhanh, trải giường xong bèn định đi xuống, khi xuống thang lầu, cô hơi sơ ý đạp không trúng bậc, cả người ngã ra phía sau.
“Cẩn thận.”
Lâm Trạm kêu lên một tiếng, Nguyễn Kiều sợ hơn khẽ buông tay, ngã ra phía sau.
Lâm Trạm muốn đỡ cô ở sau lưng, nhưng hướng hơi chệch, sức nặng ngã xuống đập vào bên trái anh, khiến anh ngã ra phía sau, anh kéo cánh tay bên trái của Nguyễn Kiều lại.
Vốn Nguyễn Kiều ngã ra phía sau, nhưng được kéo thế này nên cả người lật sang, trực tiếp nhào vào trong lòng Lâm Trạm.
Hai người cùng bị ngã xuống đất.
Trừ cảm giác bị đau do lôi kéo ra, có Lâm Trạm làm đệm thịt nên Nguyễn Kiều không thấy đau gì.
Lâm Trạm bị đập đến tinh thần hơi mơ hồ…
Lúc này trừ đầu không đau ra, thì những chỗ khác không nói được cụ thể là đau ở đâu.
Nguyễn Kiều vùi vào ngực Lâm Trạm, thật lâu mới phục hồi tinh thần từ trong nỗi kinh ngạc, tim vẫn đang đập dồn dập, thấy Lâm Trạm cau mày, vẻ mặt đau đớn, cô bèn giật mình.
“Lâm Trạm, anh không sao chứ?”
Tay anh vẫn còn đang ôm eo Nguyễn Kiều, Nguyễn Kiều nhất thời không thể động đậy, cũng chỉ có thể hỏi: “Anh có thể đứng dậy không? Không gãy xương chứ?”
Lâm Trạm té ngã nhưng vẫn không quên chiếm tiện nghi: “Em hôn anh một cái, anh sẽ có thể đứng dậy.”
Nguyễn Kiều lờ mờ, nghĩ rằng anh không sao, chỉ do xấu xa không biết xấu hổ muốn chiếm tiệm nghi nên cô định đánh anh.
Một giây sau.
Lâm Trạm ngẩng đầu hôn lên môi cô.
Môi mềm mại giống như chiếc bánh ngọt xốp.
Bầu không khí giống như ngưng lại vào giờ phút này.
Giang Thành đứng ở cửa phòng ngủ, nuốt nước miếng.
Mẹ ơi, con cảm thấy con còn có thể về nhà nghỉ thêm hai ngày nữa! Che mắt! Bẩn!