Hôm kết thúc cuộc thi, diễn đàn Nam Đại liền có bài đăng nói về chuyện kỳ thi nói tiếng Phổ thông.
Chủ bài đăng miêu tả rất sinh động, khu bình luận cũng toàn là ha ha ha, có thể nói là khá tức cười.
Lâm Trạm chỉ rõ họ tên Nguyễn Kiều, khiến cho ngày thứ hai đi học, lớp 5 Trung Văn đã truyền đi mấy lượt, thậm chí có cả giáo viên cũng biết, đến giờ học gọi Nguyễn Kiều trả lời câu hỏi nhân tiện lấy chuyện này ra chọc cô.
Sau khi kỳ thi Tiếng phổ thông kết thúc, mấy ngày liền Nguyễn Kiều không để ý tới Lâm Trạm.
Thật sự là…… mất hết mặt mũi.
Lâm Trạm còn cảm thấy mình rất vô tội, chỉ là ngẫu hứng phát huy, lúc đó không khống chế được.
Hai người vùng vằng náo loạn vài ngày, nhân dịp không có tiết, cùng nhau ra ngoài ăn rồi đi dạo một lúc, rồi lại làm hòa như không có việc gì.
***
Gần đây Chu Lộc trở về trường học cũng là chuyện kỳ lạ, mấy tiết khác cô ấy đều hờ hững không quan tâm, chỉ có tiết tiếng Anh là chưa bao giờ từ bỏ.
Mặc dù không đi học nhưng cô ấy cũng không rời khỏi trường, phần lớn thời gian nếu không phải ở phòng để ngủ thì chính là ở phòng tự học làm bài.
Cô ấy nghe nói thành tích tiếng anh của Nguyễn Kiều không tệ, còn nhờ Nguyễn Kiều đến phòng tự học bổ túc cho cô ấy.
Hiếm khi trông thấy bạn cùng phòng tích cực vươn lên thế này, đương nhiên Nguyễn Kiều không phản đối đồng ý liền.
***
Trưa thứ sáu.
Nguyễn Kiều và Lâm Trạm cùng đến căn tin ăn cơm.
Canh xương rong biển vừa được lấy ra từ nồi sành lớn nên còn rất nóng, Nguyễn Kiều lấy muỗng chậm rãi múc.
Anh lựa cà rốt ra từ thịt băm hương cá (Yuxiang shredded pork).
Chọn sạch sẽ một dĩa đồ ăn xong, anh đẩy thịt băm đến trước mặt Nguyễn Kiều, Nguyễn Kiều cũng tiện tay đẩy canh xương rong biển đã bớt nóng đến trước mặt Lâm Trạm.
“Ăn canh đi, không còn nóng nữa đâu.”
Lâm Trạm không nhúc nhích, lười nhác chống cằm, nhìn Nguyễn Kiều chằm chằm, “Đút anh.”
Nguyễn Kiều trừng anh, làm bộ muốn bưng canh về.
Thích ăn mà không ăn!
Lúc này Lâm Trạm mới vội cản lại, anh vừa múc canh vừa nhìn Nguyễn Kiều, “Ơ, tuần này em có về nhà không?”
Nguyễn Kiều gật đầu, “Cũng hơn một tháng chưa về rồi, em phải về đổi chút bộ quần áo mỏng sang đây, rồi còn phải thay drap giường, mền, hơn nữa ngày mai em phải đến Sùng An gác thi.”
“Hôm nay em đi hay là ngày mai.”
“Ngày mai đi, đến gác thi luôn sau đó mới về nhà.”
Lâm Trạm buông muỗng xuống, “Vậy tối nay ra ngoài chơi nhé?”
Nguyễn Kiều không chút suy nghĩ trực tiếp lắc đầu, “Tối nay em phải đến phòng tự học với Chu Lộc, đã hẹn rồi.”
Lâm Trạm mỉm cười: “Cậu ấy rảnh rỗi giả vờ tích cực hả, chiếm lấy bạn gái của anh đã được anh đồng ý chưa?”
Nguyễn Kiều gắp cho anh một miếng thịt xào, giọng nói hơi bất đắc dĩ, “Cậu ấy nghiêm túc thật đấy, mỗi ngày đều làm một bài đọc, sau đó học thuộc 50 từ vựng, còn xem ngữ pháp gì đó nữa, anh đừng có nói xấu người ta đó?”
Lâm Trạm vẫn là dáng vẻ không muốn nói chuyện.
Nguyễn Kiều nói tiếp: “Thật ra em hơi tò mò, sao cậu ấy lại bắt đầu tích cực thế này…? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh nên học hỏi cậu ấy đi.”
“Học ai? Chu Lộc à?” Lâm Trạm cười xùy, “Cậu ấy muốn theo đuổi đàn ông, anh học theo cậu ấy làm cái gì chứ.”
……
Nguyễn Kiều đang ăn rau xanh, từ từ, hình như có chỗ nào đó không đúng!
Chiếc đũa cô đang cầm suýt chút nữa bị dọa rơi xuống, cô nhìn Lâm Trạm, lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Theo đuổi con trai…?
Lâm Trạm nhướng mày.
Nguyễn Kiều mông lung, “Cậu ấy không phải… cậu ấy không phải cái kia sao…”
“Cái nào?” Lâm Trạm nhất thời không hiểu cô kinh ngạc cái gì.
Nguyễn Kiều nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý mới nhỏ giọng nói: “Chính là bách hợp.”
Lâm Trạm sửng sốt vài giây, “Em nói cậu ấy đồng tính luyến ái à.”
Nguyễn Kiều vội đạp lên chân anh ở dưới bàn, “Anh nhỏ giọng chút!”
Lâm Trạm cảm thấy khôi hài, “Ai nói với em là cậu ấy đồng tính luyến ái, tuy có rất nhiều cô em theo đuổi cậu ấy, nhưng cậu ấy thẳng đến không thể nào thẳng hơn được nữa, nếu cậu ấy là les thì anh có thể để em ở cùng phòng ngủ với cậu ấy lâu như vậy à, hái mất cây nấm của nhà anh thì sao?”
Nguyễn Kiều nghe xong hoàn toàn mông lung.
Chính là cô ấy…… sao có thể?!
Nguyễn Kiều nhớ lại lúc trước, Chu Lộc quả thật có loại khí chất T, hơn nữa học kỳ trước lúc vừa mới khai giảng, Trần Dương Dương ở phòng ngủ nói Chu Lộc là đồng tính nữ, hồi cấp ba rất nổi tiếng.
Như vậy xem ra, tất cả đều do ấn tượng ban đầu của mình đối với cô ấy.
Nguyễn Kiều xoa đầu, may mà lúc nãy được biết chuyện này, cô vẫn hơi lo lắng ở chung phòng ngủ với Chu Lộc có thể xảy ra vấn đề gì không, cho nên vẫn luôn khách khí, không dám nói nhiều với cô ấy.
Đây là một hiểu lầm to lớn.
Thấy vẻ mặt Nguyễn Kiều không rõ ra làm sao, Lâm Trạm tiếp tục nói: “Từ nhỏ anh và cậu ấy đã là láng giềng, sau đó nhà kế bên có một nam sinh thích học chuồn đi mất, trước kia mọi người chơi chung với nhau, cậu ta học rất giỏi, hiện giờ đang ở nước Anh.”
Nguyễn Kiều hỏi: “Chu Lộc chính là muốn theo đuổi cậu ta sao…”
Lâm Trạm nhíu mày ngầm thừa nhận.
“Vậy có phải cậu ta rất tuấn tú không?”
Dù sao Chu Lộc đẹp như vậy, nam sinh trông như thế nào mới có thể lọt vào mắt cô ấy chứ.
Lời này khiến Lâm Trạm nghe xong liền không vui, anh lấy đũa gắp ớt cho Nguyễn Kiều, “Nói gì thế, sao có thể đẹp trai bằng anh chứ, tên nhóc Trình Dự kia, hừm.”
Nguyễn Kiều thấy anh còn ganh đua so sánh với cả người ở nước Anh, không nhịn được bật cười.
Lâm Trạm lại gắp ớt cho cô, đổi đề tài, “Đúng rồi, em vừa mới nói gì, ngày mai phải đi Sùng An gác thi à?”
Nguyễn Kiều gật đầu, “Chủ nhật tuần này lớp 10 ở Sùng An kiểm tra tháng, chủ nhiệm lớp trước kia hỏi trong nhóm có ai học ở Nam Thành rảnh rỗi có thể qua đó không, hình như còn cấp 100 đồng 1 ngày nữa đấy. Em nghĩ lâu rồi chưa về Sùng An, đúng lúc rảnh rỗi nên có thể đi chơi một chút.”
Cô khựng lại, “Đúng rồi, anh có rảnh không, có thể đi cùng với em không, hình như còn thiếu người, một trường thi cần có hai giám thị, anh có thể đến cùng trường thi với em.”
Lâm Trạm cảm thấy rất thú vị, “Được, vừa được coi thi vừa có tiền, nhất định phải đi chứ.”
“Vậy ngày mai thức sớm một chút, tối nay đừng lêu lổng bên ngoài đó.”
Lâm Trạm: “Ăn ớt của em đi.”
***
Sáng thử bảy, Nguyễn Kiều và Lâm Trạm mua hai ổ bánh mì ở quảng trường Ánh Tuyết xem như là bữa sáng rồi xuất phát đến trường trung học Sùng An.
Tỉnh Bình Nam là tỉnh lớn về giáo dục, người nhiều, trình độ giáo dục cũng dẫn đầu toàn nước.
Nam Thành là thành phố tỉnh lị của tỉnh Bình Nam, đương nhiên phải thể hiện tiêu chuẩn cao nhất của tỉnh.
Từ trường công lập cấp hai đầu tiên xây dựng đến trường cấp hai thứ 39, trường tư nhân cũng nhiều không đếm xuể, ở đây có năm trường cấp ba được xưng là năm trường nổi tiếng của Nam Thành.
Sùng An, Dương Thăng, Túc Đức, ba trường này là của tư nhân, còn có Nhất Trung, Nhị Trung của công lập.
Sùng An, Túc Đức là một phần của tập đoàn giáo dục Sùng Đức.
Dương Thăng khá đặc biệt, mọi người đều cảm thấy nó là trường quý tộc, bởi vì nó không hề theo quy trình tuyển sinh bình thường, nếu không có tiền và quan hệ thì căn bản sẽ không vào được, hơn nữa điểm đặc biệt nhất là, tỷ lệ du học sinh khá cao, có kha khá một phần học sinh không tham gia thi đại học trong nước.
Dọc đường, hai người trò chuyện về lúc học cấp ba, Nguyễn Kiều bất ngờ nghe thấy Lâm Trạm nói hồi cấp ba anh học Dương Thăng, cô nhất thời sửng sốt.
“Thì ra trường cấp ba của anh là Dương Thăng à.”
Lâm Trạm chỉ thản nhiên đáp: “Ừm.”
Nguyễn Kiều tò mò, “Em chưa từng đến Dương Thăng đấy, chỗ đó rất xa, lúc ấy điều kiện ở trường cấp ba của anh có tốt không?”
Lâm Trạm nheo mắt lại, ngắm rừng hoa anh đào ở Sùng An.
Đầu xuân, những cánh hoa anh đào bắt đầu nở rộ, gió thoảng lướt qua làm hoa rơi lả tả
như một trận hoa.
Lâm Trạm cảm thán: “Sao mà so được với trường của em, so với Sùng An thì Dương Thăng giống trường cấp hai Hy Vọng.”
Nói đến việc này anh liền châm chọc: “Em không biết đâu, phòng ngủ trường cấp ba của tụi anh không có nhà vệ sinh riêng, muốn tắm chính là… một phòng tắm lớn, rồi cũng không có vách ngăn cách, cũng chỉ có hai dãy vòi sen, mà vòi sen còn thường bị hỏng.”
Nguyễn Kiều không nhịn được bật cười: “Khoa trương vậy sao.”
Cô nhìn theo tầm mắt của Lâm Trạm, cách đó không xa là rừng hoa anh đào, cũng nhất thời cảm thán.
Sùng An là một trường rất tốt, ngoại trừ sau này có Tằng Gia Thụ thì đây vẫn là nơi lưu lại rất nhiều kỷ niệm đẹp đối với Nguyễn Kiều.
Cô dẫn Lâm Trạm đến tìm cô Tề - chủ nhiệp lớp trước kia.
Nguyễn Kiều còn tìm được một cửa hàng bán trái cây để mua một giỏ ở ngoài cổng trường.
Nhận quà của Nguyễn Kiều, cô Tề nâng kính, khóe môi thấp thoáng ý cười.
Nguyễn Kiều giới thiệu cho cô ấy: “Cô Tề, đây là bạn đại học mà em nói, anh ấy đang rảnh nên em kéo anh ấy đến đây gác thi.”
Cô Tề quan sát Lâm Trạm, gật đầu, “Nam sinh bây giờ đẹp trai thật đấy.”
Lâm Trạm nghiêm túc cúi chào: “Cảm ơn lời khen của cô ạ.”
Cô Tề bị chọc cười, sau đó nói những việc cần phải chú ý khi gác thi, nói bọn họ một lát trưởng ban năm ngoái sẽ mở cuộc họp, nhận giấy chứng nhận gác thi và bài thi.
Thật ra trong lòng cô Tề cũng có thắc mắc, Nguyễn Kiều và Tằng Gia Thụ đều là học sinh của cô ấy, Tằng Gia Thụ thuộc nhóm học sinh khá nổi trội mà cô ấy từng dẫn dắt.
Hôm tốt nghiệp cả lớp tề tụ lại, cô ấy vẫn nhờ rành rành, Nguyễn Kiều và Tằng Gia Thụ là một đôi.
Sao chưa đến một năm mà đã tan rã rồi?
Chỉ là mấy chuyện của người trẻ tuổi bây giờ, cô ấy cũng không xen vào được.
Sau khi hai người đi, cô ấy chỉ đành than thở, lắc đầu.
***
Từ trước đến nay, cuộc thi của Sùng An đều dựa vào thành tích lần trước mà chia địa điểm thi, sắp xếp từ lầu một đến lầu sáu thế này thì bình thường lầu sáu sẽ là người có thành tích kém nhất, tầng này cũng được gọi là đỉnh Quang Minh.
Trùng hợp, Nguyễn Kiều và Lâm Trạm được điều đến địa điểm thi đỉnh Quang Minh.
Lâm Trạm nghe Nguyễn Kiều giới thiệu xong bèn vui vẻ.
Anh thản nhiên nói: “Học sinh kém gác thi học sinh kém, được đó.”
Nguyễn Kiều trừng anh, “Đó là anh, đừng có tính luôn em.”
Lâm Trạm “hừm” một tiếng, “Nói ra có lẽ em không tin đâu, môn toán của anh cũng ổn đó, lúc thi đại học hơn 120 điểm đấy.”
Nguyễn Kiều thật đúng là không tin, “Thật à?”
Lâm Trạm xoa đầu cô, “Ít xem thường người khác đi, anh nói này, nếu mà anh nghiêm túc học thì chắc chắn sẽ không kém hơn em đâu. Không phải Hán ngữ đối ngoại giống với chuyên ngành của em sao, không có môn toán nên không có chỗ để anh phát huy.”
Nguyễn Kiều vừa cười vừa né, ra vẻ sợ hãi, “Được được được, anh nói gì cũng đúng, dù sao anh là ớt chỉ thiên, không thể trêu vào mà.”
Hai người chọc ghẹo nhau suốt dọc đường, vừa leo lên đỉnh Quang Minh thì chợt biến thành dáng vẻ đứng đắn.
Tuy Sùng An nằm trong top 5 trường nổi tiếng ở Nam Thành, lượng sinh viên ưu tú, nhưng vẫn sẽ có một số trường hợp ngoại lệ, có lẽ đều ở đỉnh Quang Minh hết rồi.
Dù sao mọi người đều kém như nhau, có sao chép bài thì cũng chẳng có kết quả gì, cho nên tình hình ở đỉnh Quang Minh khá nghiêm trọng, nào là dùng điện thoại, chép trong sách ra, còn có tài liệu in thu nhỏ nữa.
Nguyễn Kiều chừa từng gian lận, nhưng không có nghĩa cô không biết mấy trò gian lận, lúc học cấp ba là cô đã biết mấy cách này, không ngờ đến khi cô học đại học rồi thì đàn em vẫn không cải thiện…
Còn chưa thi mà cô và Lâm Trạm đã thu ba quyển sách, năm tài liệu thu nhỏ.
Ngay từ đầu, Lâm Trạm còn cảm thấy gác thi sẽ rất thú vị, nhưng khi anh gác thi một buổi sáng xong, còn phải gác thi một buổi chiều nữa thì anh cảm thấy cả người đều không ổn.
Nguyễn Kiều thấy tình hình gian lận vào buổi sáng khá nghiêm trọng nên buổi chiều trước khi bắt đầu thi thì cô lên bục nói trước vài câu.
“Thật ra thành tích cuộc thi chẳng phải quan trọng gì, nó chỉ là một cách để phản ánh kết quả mà bạn học tập trên lớp, kiến thức là của mình, có thể làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, đừng lừa gạt giáo viên, cũng đừng tự lừa mình.”
Mọi người đều hời hợt, hiển nhiên sẽ không vì một hai câu của cô mà thay đổi, Nguyễn Kiều cũng không nói tiếp nữa.
Sau khi thi xong, Lâm Trạm cho cô xem video.
Không ngờ khi cô nói chuyện, Lâm Trạm đã quay lại hết, trông thấy dáng vẻ nghiêm túc của mình, Nguyễn Kiều cũng không nhịn được cười bản thân mình.
Lâm Trạm trêu chọc: “Cô giáo Nguyễn của anh lợi hại nha.”
“Xê ra một bên đi.”
***
Kết thúc gác thi, Nguyễn Kiều dẫn Lâm Trạm dạo xung quanh Sùng An đi ăn đồ ăn vặt, hai người trò chuyện về việc gác thi hôm nay, Nguyễn Kiều cảm thấy, “Thật ra em không hiểu lắm về chuyện gian lận. Đúng rồi, anh có từng làm chuyện này chưa?”
Lâm Trạm đang uống một ngụm coca, lườm cô, “Ít coi thường người khác đi, gian lận có cái gì hay đâu, anh chừa từng làm, phiền chết.”
“……”
Anh lại vỗ đầu Nguyễn Kiều: “Nhưng em cũng hiểu học sinh kém đúng không? Vốn là không thích học, có một số người thi quá kém còn bị gia đình la mắng, xót xa chưa.”
Anh hỏi tiếp: “Đúng rồi, vậy em thích học thật, hay là học để có thành tích tốt.”
Nguyễn Kiều vừa đi vừa tự hỏi, một hồi lâu mới trả lời, “Có lẽ em…… cũng không thích học thế này, nhưng có đôi lúc nhìn thấy một số việc có đọc sách cũng vô dụng, em sẽ hơi tức giận.”
“Bởi vì em vô cùng tán thành một câu chính là… có thể tri thức không thay đổi được vận mệnh, nhưng tầm mắt có thể thay đổi nhân sinh.”
Nguyễn Kiều nói xong, Lâm Trạm yên lặng một lúc lâu.
Gió đêm rất yên tĩnh, bóng cây loang lổ được đèn được rọi vào cũng bất động yên lặng.
Lâm Trạm đưa Nguyễn Kiều đến cổng tiểu khu.
Nguyễn Kiều xoay người tạm biệt anh: “Lâm Trạm, thật ra em có chút lời muốn nói với anh nhưng cũng không biết mở miệng thế nào. Em không có ý khác, chỉ là, em hy vọng có thể tiến xa với anh hơn một chút, không biết anh có hiểu không.”
Lâm Trạm nhìn cô, mắt sáng lóe lên, thật lâu mới mở miệng, giọng hơi chút khàn khàn, “Anh biết ý của em.”
Anh vẫy vẫy tay, “Em đi lên đi, ngủ ngon.”
Nguyễn Kiều gật đầu xoay người rời đi, Lâm Trạm cũng xoay người.
Bỗng nhiên anh nghe thấy phía sau có người gọi anh: “Lâm Trạm!”
Anh quay đầu.
Không biết sao Nguyễn Kiều lại thế này, đi về phía anh, chạy thẳng một mạch đến trước mặt anh, sau đó chợt nhón chân, hôn một cái lên môi anh.
Mặt cô từ từ ửng đỏ, tay chắp ở phía sau như làm chuyện lén lút.
“Em lên đây, ngủ ngon.”