Hàm Răng Ngọt Ngào

chương 46: bình tĩnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không biết cánh cửa phòng nào đột nhiên mở ra, người say rượu bên trong còn đang rống bài “Cao nguyên Thanh Tạng”, giọng hát chói tai phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong khoảnh khắc đứng hình ở ngã rẽ.

Nguyễn Kiều bình tĩnh nhìn Lâm Trạm, Lâm Trạm cũng không chớp mắt nhìn cô.

Tầm mắt hai người giăng co với nhau, giống trò chơi của mấy đứa nhỏ đang nghịch trò đối mặt, ai chuyển ánh mắt trước thì người đó thua.

Giang Thành đau bụng, ngồi toilet một lúc lâu nên chân hơi tê.

Vừa mới ra toilet liền quay về phòng bao thì thấy có người ở ngã rẽ chắn đường, cậu vỗ vai nam sinh phía trước, “Soái ca à, nhường đường được không?”

Tằng Gia Thụ khẽ nghiêng người, nhìn cậu.

Giang Thành chỉ nhìn anh ấy một cái, rồi nhìn thấy Lâm Trạm đang đứng ở phía đối diện.

Vừa xoay đầu thì lại thấy Nguyễn Kiều.

Giang Thành còn chưa rõ tình hình, nghĩ rằng Nguyễn Kiều được Lâm Trạm kêu đến chơi cùng, vì thế thân thiện chào hỏi, “Ơ Tiểu Kiều, sao cậu lại ở đây, tớ…”

Giang Thành còn chưa dứt lời thì Lâm Trạm đã ném điều thuốc còn đang hút dở vào thùng rác, ánh lửa lập lòe vẽ ra một đường cong trong không trung.

Giang Thành ý thức có gì đó không ổn bèn im bặt không lên tiếng.

Lâm Trạm đi về trước, ánh mắt xẹt qua Dương Tử Việt khá gần ở đó, dừng trên người Tằng Gia Thụ.

Anh nhìn thẳng Tằng Gia Thụ, nhưng lại nói với Dương Tự Việt, “Cậu tránh ra.”

Dương Tử Việt cả buổi vẫn không nhúc nhích, giống như không ý thức được Lâm Trạm đang nói chuyện với cậu ấy.

Lâm Trạm khẽ cau mày, không kiên nhẫn đi ngang qua, giọng lạnh đi mấy phần, “Tránh ra.”

Thấy Dương Tử Việt vẫn không có ý muốn động, Lâm Trạm đưa tay đẩy ra.

Dương Tử Việt bất ngờ bị đẩy nên loạng choạng nghiêng sang một bên.

Nguyễn Kiều được Dương Tử Việt che phía sau, lúc này mới xem như mặt đối mắt với Lâm Trạm.

Lâm Trạm đến gần muốn kéo tay cô.

Nguyễn Kiều né về sau tránh anh.

Mắt Lâm Trạm càng sâu hơn.

Qua một lúc, anh mới mở miệng, giọng không nghe ra chút tâm tình gì, chỉ có hai chữ ngắn ngủn, “Đi thôi.”

Nguyễn Kiều nhìn anh, ánh mắt lại đảo qua phía Dương Tử Việt.

Dương Tử Việt bị Lâm Trạm đẩy thế này cũng không biết trật tay từ lúc nào, lúc này cậu ấy đang ôm cánh tay, không nói câu nào đứng ở một bên.

Nguyễn Kiều thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

Nói xong, cô mới đi theo Lâm Trạm ra ngoài.

Thấy Nguyễn Kiều đi, Tằng Gia Thụ ở phía sau theo bản năng gọi tên của cô: “Nguyễn Kiều!”

Nguyễn Kiều chỉ thoáng khựng lại nhưng không dừng bước, chỉ là Lâm Trạm đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn.

Anh híp mắt, đối mắt với Tằng Gia Thụ.

Tằng Gia Thụ đi về trước, không chút luống cuống nhìn anh.

“Tôi có lời muốn nói với một mình Nguyễn Kiều.”

Lâm Trạm cụp mắt tỏ vẻ ngờ vực, khẽ mỉm cười.

Một giây sau, anh bất ngờ nắm cổ áo Tằng Gia Thụ, đánh anh ấy.

Nhóm người xung quanh hoảng sợ, không ngờ biến cố đến bất thình lình.

Tằng Gia Thụ nhất thời chưa kịp phản ứng, bị Lâm Trạm đánh đến không ngừng lùi về sau.

Lâm Trạm thả lỏng cổ, giọng mang theo chút đùa cợt: “Cậu muốn nói chuyện riêng với bạn gái của tôi? Đã được tôi đồng ý chưa.”

Lâm Trạm đột nhiên đánh nhau, Nguyễn Kiều cũng bất ngờ, lúc này mới phản ứng kịp, cô vội kéo Lâm Trạm còn muốn tiến lên.

“Lâm Trạm! Anh làm gì vậy?”

Lâm Trạm nhìn cô, cô cũng bình tĩnh nhìn Lâm Trạm, tay còn đang nắm chặt lấy áo của anh.

Giọng Nguyễn Kiều rất nhẹ, nhưng có sự kiên định không thể phản bác được, “Đừng làm loạn nữa, theo em ra ngoài.”

Lâm Trạm không nhúc nhích, hai người chỉ nhìn nhau, dường như ai cũng không chịu nhượng bộ.

Cuối cùng vẫn là Lâm Trạm gật đầu, ôm vai cô, nhấn mạnh từng chữ, “Được, ra ngoài.”

Có lẽ vì ban ngày khá nóng nên đến ban đêm, trên đất vẫn còn chút hơi nóng hầm hập dâng lên, buổi tối cũng trở nên khô nóng, cho dù chỉ đứng yên thì rất nhanh có thể cảm nhận được trên da dính một chút hồ hôi.

Hai người vẫn luôn yên lặng.

Vừa ra khỏi KTV, Nguyễn Kiều tránh khỏi tay đang đặt lên vai mình của Lâm Trạm, kéo xa khoảng cách với Lâm Trạm.

Lâm Trạm dựa vào cây cách chỗ cô nửa thước, mỉm cười nói: “Vừa thấy bạn trai trước liền vội vã phân rõ giới hạn với anh à.”

Nguyễn Kiều không nhúc nhích, đột nhiên hỏi: “Sao anh biết cậu ấy là bạn trai em?”

Giọng Lâm Trạm không cao không thấp hỏi ngược lại: “Quan trọng sao?”

Nguyễn Kiều cụp mắt, không biết đang nghĩ gì, đột nhiên lên tiếng: “Đúng, không quan trọng. Vậy bây giờ anh biết thứ gì mới quan trọng hơn không?”

Giọng cô hơi nâng cao, không tỏ ra yếu thế chất vấn: “Anh nói với em phải về nhà, KTV là nhà anh sao?”

“Nguyễn Kiều, bây giờ chúng ta đang nói chuyện của em.” Lâm Trạm dùng gót chân chống dưới gốc cây, ngẩng đầu, “Em nói với anh phải đến Sùng An tuyên truyền Nam Đại cho đàn em, em tuyên truyền đến KTV luôn sao? Bình thường hiếm thấy em trang điểm, hôm nay em còn tô son nữa.”

Nói đến đây, anh lại khẽ gật đầu, trào phúng nói, “Có lẽ em thấy anh không biết cáu kính với em đúng không.”

Hai người cách đường cái rất gần, chợt có chiếc xe chạy nhanh qua, không bật đèn báo động nhưng chạy gấp như đi cứu hỏa vậy, bóp kèn inh ỏi suốt dọc đường.

Lâm Trạm theo bản năng che trước người cô.

Chiếc xe đó còn mở cửa sổ, có tiếng nhạc điếc tay truyền ra, hò hét chạy qua, còn có mùi rượu gay mũi.

Hai người chợt dựa nhau rất gần.

Trên người Lâm Trạm vẫn là mùi hương quen thuộc, cụp mắt là có thể nhìn thấy bàn tay của anh đang buông lỏng bên người, ngón tay thon dài, mu bàn tay phảng phất có thể nhìn thấy gân xanh.

Nguyễn Kiều chỉ dựa sát vào anh vài giây, sau đó bèn lùi lại kéo khoảng cách về ban đầu.

Giọng của cô thật bình tĩnh, cũng không biết là đang giải thích hay trần thuật, giọng không chút gợn sóng, giống như là không mang theo chút cảm xúc.

“Em đã nói trước với anh rồi, có rất nhiều bạn học cấp ba đến Sùng An tuyên truyền, tối tụi em sẽ đi họp lớp, khi em đang nói chuyện này thì anh đang chơi game, là anh không nghe thấy.”

Lâm Trạm nâng mắt, Nguyễn Kiều nhìn sang.

“Em không biết tại sao anh biết Tằng Gia Thụ là bạn trai trước của em, có lẽ đối với anh việc đi dò xét bí mật của người khác cũng không phải khó khăn gì, hoặc là… mỗi phiếu điểm của em ở Sùng An anh đều có?”

Hỏi vấn đề này ra, hai người yên lặng vài giây.

Nguyễn Kiều nâng môi, vừa gật đầu vừa nói.

“Anh cảm thấy chuyện này không quan trọng, được, vậy không nói chuyện này nữa.”

“Tằng Gia Thụ trở về cũng không nằm trong dự đoán của em, nếu như biết cậu ấy đến, em sẽ né tránh, cho dù chuyện này từ đầu tới cuối người sai không phải là em. Nhưng thật đáng tiếc, em không biết.”

“Anh không có bất kỳ lý do gì để đẩy bạn của em, sau đó bởi vì một câu mà đánh người khác… Anh không muốn để em và Tằng Gia Thụ nói chuyện với nhau, rõ ràng nói ra là được rồi, tại sao cho dù là làm chuyện gì, phản ứng trong tiềm thức của anh vẫn là đánh người?”

Lâm Trạm quay đầu, hỏi: “Nói xong chưa.”

Nguyễn Kiều thấy dáng vẻ điềm nhiên của anh, phút chốc chỉ cảm thấy lòng lạnh đi, “Còn chưa xong, em cũng không muốn so đo mấy chuyện này với anh. Nhưng anh đang gạt em, nếu anh không muốn học, không muốn theo em dài lâu, cũng chỉ là chơi đùa mà thôi thì anh có thể nói thẳng, đừng gạt em, thật sự đấy.”

Nguyễn Kiều rất mệt.

Nói xong lời cuối cùng, giọng trở nên nhẹ đi, có phần không chân thực.

Đèn đỏ phía trước cách đó không xa biến thành đèn xanh, một lượng xe được cho qua, cô vẫy tay, xe taxi còn trống dừng lại.

Cô lập tức đi qua, mở cửa xe.

Vào lúc cô ngồi lên xe định đóng cửa lại thì có một bàn tai chặn cửa xe.

Nguyễn Kiều ngẩng đầu.

Cách gần đó, cô nhìn thấy mắt Lâm Trạm ửng đỏ, dường như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc gì đấy.

Giọng của anh không lớn, hơi uể oải khàn tiếng, hòa vào trong đêm tối.

“Nguyễn Kiều, nói chuyện rõ ràng trước.”

Nguyễn Kiều vẫn khăng khăng muốn đóng cửa xe, vẻ mặt cô bình tĩnh, “Em nói rất rõ ràng, là anh nên suy nghĩ rõ ràng trước, Lâm Trạm, chúng ta cần thời gian yên tĩnh một chút.”

Cô dời mắt đến cánh tay đang đè nặng trên chóp cửa xe.

Cánh tay kia từ từ nới lỏng lực rồi buông xuống.

Nguyễn Kiều chỉ do dự trong nháy mắt, đóng cửa xe lại liền, nói với người tài xế đằng trước, “Thành tiểu khu Ngự Cảnh Thiên, cảm ơn.”

Cả ngày chủ nhật Nguyễn Kiều đều ở trong nhà.

Di động tắt máy, cô không muốn nhận điện thoại của bất kỳ ai, cứ ngồi đọc sách suốt.

Nguyễn Kiều không xem những thứ khác, tiện tay lấy đơn đã đủ số tiền giảm trên mạng để mua những quyển sách súp gà cho tâm hồn.

Vốn định bổ sung chút dinh dưỡng hảo huyền, để bản thân mình tìm được lý do tha thứ và chấp nhận.

Nhưng đây lại là canh gà có độc.

Trong tám câu chuyện thì có bảy đều là kết thúc trong chia ly.

Nam nữ chính còn lại cố gắng ở cùng nhau sống qua ngày, mỗi ngày đều cãi nhau, hai người nhìn mà phát ghét.

Nguyễn Kiều đặt sách xuống, lấy một chai nước chanh đường phèn từ trong tủ lạnh ra.

Uống một ly nước vừa ngọt vừa chua xót.

Cô không muốn trở về trường, định ngày mai mới về thẳng đi học.

Di động lẳng lặng nằm trên bàn trà trước ghế sofa, cô do dự một lúc, khởi động điện thoại.

Không thấy cuộc gọi nhỡ nhưng tin nhắn và weixin chưa đọc không hề có của Lâm Trạm.

Cô click mở một số điện thoại lạ, trong đó có một câu ngắn ngủn, “Tớ muốn đích thân xin lỗi cậu.”

Có lẽ là Tằng Gia Thụ.

Cô trượt sang trái, ấn phím xóa.

Rất nhanh lại có điện thoại gọi tới, Nguyễn Kiều nhìn, là của Nguyễn Chấn Minh.

Nguyễn Chấn Minh rất ít khi gọi điện thoại cho cô.

Cô hơi tò mò, ấn phím nghe.

“Alo, cha hả.”

Nguyễn Kiều ở đầu bên kia hỏi cô: “Kiều Kiều, tuần này con có về nhà không?”

Nguyễn Kiều khẽ “dạ” một tiếng: “Đang ở nhà ạ.”

Nguyễn Chấn Minh tiếp tục nói, “Là thế này, tuần này cha điều tra nghiên cứu ở đại học Đế Đô, hôm nay còn ăn cơm cùng với giáo sư Lưu Tư Mân, cha có nói tình hình của con với thầy ấy, thầy ấy rất hoan nghênh con đến chỗ thầy ấy làm nghiên cứu sinh, một lát nữa cha gửi hộp thư của thầy ấy qua cho con, con có thể sấp xếp lại một số tài liệu, tác phẩm của mình gửi cho thầy ấy, có vấn đề gì về phương diện văn học Tiền Tần (*) đều có thể trao đổi trực tiếp với giáo sư Lưu.”

(*) Giai đoạn lịch sử của Trung Quốc trước khi nhà Tần thống nhất

Nguyễn Kiều kinh ngạc.

Lưu Tư Mân là viện trưởng khoa văn học đại học Đế Đô, cũng là học giả nổi tiếng về văn học cổ đại, văn học Tiền Tần, nhưng hình như thầy ấy… đã rất ít khi dẫn dắt nghiên cứu sinh rồi.

Nguyễn Kiều vẫn luôn muốn học nghiên cứu theo hướng văn học Tiền Tần, văn học cổ đại, so với văn học Đường Tống và văn học Nguyên Minh Thanh mà nói thì khá ít được quan tâm hơn.

Nếu như muốn học văn học hiện đại thì trực tiếp theo Nguyễn Chấn Minh là đủ rồi.

Nguyễn Chấn Minh khá rộng rãi trong việc lựa chọn học thuật, ông chưa từng ép Nguyễn Kiều nhất định phải chọn theo hướng gì, sau khi biết cô muốn học văn học cổ đại, vẫn thường để ý tới, tìm giúp cô người hướng dẫn thích hợp.

Qua một lúc, Nguyễn Kiều mới lên tiếng, “Vâng ạ, cha.”

Nhận được câu trả lời của Nguyễn Kiều, Nguyễn Chấn Minh tiếp tục nói.

Từ trước đến nay hai cha con rất ít khi tán gẫu, cũng là lúc Nguyễn Kiều lên đại học học văn học ngôn ngữ Hán, Nguyễn Chấn Minh mới chỉ bảo đôi chút về chuyên môn cho cô.

Nguyễn Kiều cầm di động, tay trái tay phải đổi tay cầm mấy lần, thỉnh thoảng đáp lại vài câu nhưng cô cảm thấy Nguyễn Chấn Minh đang lòng vòng cái gì đó.

Cô kiên nhẫn chờ, Nguyễn Chấn Minh nói xong vấn đề về học tập, cuối cùng mới nói tới trọng điểm.

“Kiều Kiều, mẹ con không cho cha nói, nhưng cha vẫn phải nói với con một việc.”

“Bây giờ con học đại học rồi, yêu đương, cha mẹ không ngăn cấm. Yêu đương, đây là nơi phát ra linh cảm để sáng tác văn học từ thời cổ chí kim, trong nước và ngoài nước.”

“Nhưng chuyện yêu đương nhất định phải có chừng mực.”

“Cha mẹ đều là người từng trải, đại học là một giai đoạn rất quan trọng, không phải dùng để sống qua ngày, con nhất định phải nắm chắc, cân bằng giữa việc học và yêu đương, phía trước liên quan đến tương lai, phía sau có thể không đi được quãng đường xa, đi không được xa thì là gì? Đó chính là cảm giác kích động tạm thời mà thôi.”

Nguyễn Chấn Minh nói rất uyển chuyển, Nguyễn Kiều xem như nghe hiểu.

Ngày đó cô ở dưới lầu hôn môi với Lâm Trạm.

Họ trông thấy rồi.

Cô cầm điện thoại, giọng rất nhẹ, “Cha… con biết rồi ạ.”

Trò chuyện với Nguyễn Chấn Minh xong, Nguyễn Kiều ngồi một mình trên ban công.

Tối nay ít sao, gió rất nhỏ, còn mang theo thời tiết nóng.

Lời nói của Nguyễn Chấn Minh vẫn luôn quanh quẩn trong đầu, không xua đi được.

Nguyễn Kiều nhìn hoa đã úa tàn, vẻ mặt cô đơn.

Trước kia cô yêu đương với Tằng Gia Thụ, về cảm giác tình cảm phần lớn đều là ngượng ngùng của thời thiếu nữ còn ngây thơ, còn tự mình vẽ vời mơ mộng, suy ngẫm một câu chuyện bình thường không có gì lạ thành hương vị tình yêu.

Bây giờ nghĩ lại, rất nhạt, rất nhạt.

Nhưng khi ở bên Tằng Gia Thụ, cô không hề lo lắng ảo tưởng về chuyện tương lai.

Bây giờ ở cùng Lâm Trạm, mỗi ngày cô đều cảm nhận rõ ràng là bọn họ đang yêu.

Nhưng mỗi ngày cô đều thầm lo lắng hai người không có sau này.

Cô không phải là thiếu nữ 16 tuổi ngây thơ không biết gì, chỉ cần có tình yêu là có thể no, cô biết cái gì gọi là hiện thực, hiện thực chính là tình yêu môn không đăng hộ không đối nhất định sẽ không lâu dài.

Môn không đăng hộ không đối này không chỉ nói về vật chất.

Có lẽ ai đó có thể vì tình yêu mà phấn đấu quên mình, quăng tất cả mọi việc ra phía sau.

Nhưng xin lỗi là, cô ý thức được, tình yêu không thể trở thành tất cả của cô.

Cô không muốn làm cây hoa tầm gởi dựa vào việc leo bò mà sinh trường, cô muốn làm một gốc cây kapok.

Nhưng cô là kapok, thì đối phương cũng phải là một cây sồi già.

Hai giờ sáng.

Gió cũng lặng hẳn.

Nguyễn Kiều khép đầu gối ngồi lâu trên sân thượng nên chân hơi tê.

Cô rất mệt, muốn đi ngủ.

Ngày mai cô phải rời giường sớm để trở về trường đi học.

Trong nhà trống trải, ngay cả tiếng bước đi cũng vang vọng lại.

Trên bàn nhỏ, di động chợt rung một lúc, là điện thoại của Lâm Trạm.

Vang lên một hồi thì di động yên tĩnh lại, nhưng chưa qua vài giây lại bắt đầu rung lên.

Nguyễn Kiều ấn nút nghe máy.

Đến giây trò chuyên thứ năm, Lâm Trạm ở đầu bên kia mới mở miệng, giọng khàn khàn, “Quả Hồng muội muội, anh muốn gặp em.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio