Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
“Này… có thể hay không là chuẩn đoán sai rồi.” Tuy rằng hắn biết y thuật của Phượng Nghiêu rất tốt, tất nhiên là không thể sai được, nhưng… Phù Yến nhất thời cảm thấy thật đau đầu.
Đây quả thực là một vũ nhục của thần y!
Phượng Nghiêu thu ý cười lại, lời nói kiên định: “Đây là hỉ mạch, không thể sai được.”
“Nhưng…” Phù Yến còn muốn nói điều gì đó.
Trong lòng Phù Yến ảo não không thôi — Đường Táo đến Ma cung cũng chỉ có mười ngày, như vậy đứa nhỏ trong bụng sẽ không phải là của sư huynh, nhưng sư huynh lại thích nàng như vậy, chỉ sợ chuyện này có chút khó giải quyết, hắn nhìn sang sư huynh: “Sư huynh, dù sao nàng ấy cũng đang mang thai, huynh vạn lần đừng…”
“Đều cút hết ra ngoài cho ta.”
Dứt lời, Phù Yến bật người mang theo Phượng Nghiêu đi ra ngoài. Phượng Nghiêu còn đang trong trạng thái lọt vào trong sương mù, mở miệng nhắc nhở: “Đi chậm một chút, chậm một chút, lão phu theo không kịp…”
Cửa điện khép lại rất mạnh, Đường Táo trên giường cũng tỉnh.
Cách một lớp mành, Đường Táo không thấy rõ được bộ dáng của sư phụ. Đường Táo sờ cái bụng dưới chăn, lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ. Trọng bụng nàng có một sinh mệnh…
Nàng thật sự có đứa nhỏ sao?
Nếu là hai mươi ngày, thì đó là… Đường Táo hiểu rõ. Phù Yến sư thúc đã nói, trong ảo cảnh này nếu nàng bị thương, thì đó sẽ là sự thật, hiện giờ mang thai cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái lắm. Trước kia nàng chưa bao giờ nghĩ tới một ngày sẽ có đứa nhỏ của sư phụ, hiện giờ là thời khắc vui mừng, nhưng sư phụ lại không nhớ.
Hiện tại nàng mang thai, sư phụ sẽ nghĩ nàng như thế nào?
Sẽ cảm thấy nàng là một cô nương hư hỏng sao? Đường Táo không dám tưởng tượng ra bộ dáng lúc đó của sư phụ nữa. Lúc nàng giấu diếm thân phận, sư phụ đã đem nàng giam ở địa lao, giờ phút này nàng còn hoài thai —- sư phụ tất nhiên sẽ không cho rằng đấy là đứa nhỏ của hắn, nàng không biết sư phụ sẽ suy nghĩ thế nào nữa.
Hắn hẳn là sẽ rất tức giận.
Mành bị một bàn tay to vén lên, Đường Táo nhanh chóng nhắm chặt hai mắt lại, không dám phát ra tiếng, lưng cũng đổ mồ hôi, quần áo bị ướt dính lên người.
Nhìn lông mi nàng rung động, Trọng Vũ biết nàng đã tỉnh. Nếu lúc trước phát sinh tình huống này, hắn nghĩ mình sẽ giết nàng, nhưng hiện tại cảm giác của hắn… hắn tức giận sao?
Ánh mắt Trọng Vũ lạnh thấu xương —- hắn sao có thể không tức giận!
Vươn tay ra đem người đang nằm ôm vào trong ngực, tiểu cô nương trong ngực hắn lại đang run rẩy. Nàng sợ sao? Vừa mới đe nàng ở địa lao đi ra, nàng giờ phút này hẳn là sợ.
Cảm nhận được bàn tay sư phụ đang sờ mặt mình, Đường Táo biết mình không thể lừa gạt được, liền mở mắt ra, thanh âm yếu ớt: “Sư.. sư phụ?”
Nhìn con ngươi của nàng, một lúc lâu sau Trọng Vũ mới mở miệng: “Nếu cho ta biết, là ai khi dễ nàng?” Nàng ngốc như vậy, nhất định là bị người khác khi dễ, bằng không cũng sẽ không… nhất định không phải nàng tự nguyện.
Sư phụ không trách nàng, mà còn hỏi ai đã khi phụ nàng? Đường Táo vốn đang sợ hãi, hiện giờ ủy khuất tràn đến, vùi đầu vào trong ngực hắn khóc nức nở.
“Đừng khóc.” Tiếng nói Trọng Vũ nhu hòa đi không ít.
Thấy nàng khóc, trong lòng hắn rất khó chịu. Vừa nghĩ tới ở trước hắn có nam nhân khi dễ nàng, hắn chỉ hận mình không gặp được nàng sớm hơn. Hắn không thể trách nàng, nàng chỉ là một tiểu cô nương không rành thế sự, hơn nữa tu vi còn thấp kém, nếu có người muốn làm gì, quả thực là dễ như trở bàn tay.
Hắn không được trách nàng. Hắn vẫn tự nhủ với lòng mình như vậy, nhưng vẫn không nhịn được phẫn nộ của bản thân, bàn tay dưới tay áo nắm chặt lại thành quyền,gân xanh đều nổi lên.
“Ta… ta không có…” Đường Táo ngập ngừng nói. Nàng không muốn khóc, có đứa nhỏ, có sư phụ, nàng lên vui vẻ mới đúng. Nhưng hôm nay sư phụ lại không nhớ rõ, biết nàng có thai nhưng không có một chút trách cứ nàng.
Thấy nàng như vậy, Trọng Vũ cho là nàng bị người khác khi dễ, hiện giờ trong lòng rất khó chịu, liền ô chặt lấy nàng, bàn tay to vỗ về trấn an nàng.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
“Tiểu Táo, nàng muốn đứa bé này sao?” xuất phát từ nội tâm, hắn tất nhiên nghĩ nàng chỉ được sinh con cho mình hắn. Nhưng hắn biết, đó là đứa nhỏ của nàng, nàng mềm lòng như vậy, chỉ sợ sẽ phải…
Nghe xong lời sư phụ nói, Đường Táo ngẩn ra, lúc sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn, cắn môi: “Sư … sư phụ?” Ý sư phụ là — muốn nàng xóa bỏ đứa bé này?
Đúng rồi, sư phụ không tức giận đã nằm ngoài dự kiến của nàng rồi, làm sao lại có thể cho phép nàng đem đứa con của người khác sinh hạ ra?
Nhưng….
Đường Táo đặt tay lên bụng, bất quá mới hai mươi ngày, nàng căn bản chưa cảm thụ được, nhưng đích xác trong bụng nàng bây giờ đang có một sinh mệnh.
Đứa nhỏ của sư phụ và nàng.
“Ta…” Nàng đương nhiên không thể xóa bỏ nó được, nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ là nên nói với sư phụ thế nào.
Trọng Vũ thấy bộ dáng của nàng, tất nhiên là biết quyết định trong lòng nàng, trong lòng có chút không thoải mái. Hắn không muốn nàng khóc thêm nữa, nói: “Nếu nàng muốn, vậy sinh đi.”
Đường Táo ngây ngẩn cả người, đôi con mắt mở ra thật to, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn, nhịn không được ôm thật chặt hắn. Nàng còn lo lắng sư phụ không thích nàng nữa, nhưng hôm nay lại tin rồi.
Nếu không phải sư phụ để ý đến nàng, cũng sẽ không nói những điều như vậy.
Có nam tử nào muốn nữ tử của mình hạ sinh đứa nhỏ của người khác? Nhưng sư phụ lại lo lắng nàng khổ sở trong lòng, cho nên mới bảo nàng như thế.
Đường Táo khóc xong lại ngây ngô cười, Trọng Vũ có chút không vui vẻ lắm, quyết định này, đích xác không phù hợp với tác phong của hắn, nhưng… Trọng Vũ nhíu mày, hắn không còn biện pháp nào khác.
Đang nghĩ ngợi liền thấy một đôi môi mềm mại chạm vào môi hắn. Hắn đã hưởng qua nhiều lần, tất nhiên biết đó là cái gì, tuy rằng bất mãn với vui vẻ hiện tại bây giờ của nàng, nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể ngăn được nhiệt tình của nàng, cúi đầu hôn lại. Hắn không dám tức giận, sợ dọa tới nàng, hiện giờ hôn nàng, toàn bộ tức giận trong lòng đều toát ra. Bàn tay to nâng cái ót của nàng lên, quấn quýt lấy cái lưỡi của nàng.
Có chút không chịu nổi, tiểu cô nương trong ngực kêu vài tiếng, nhưng làm sao hắn sẽ buông tha cho nàng được, hắn hôn đến nỗi hai gò má nàng ửng hồng mới cho nàng nghỉ ngơi, thấy nàng há miệng ra thở, hắn lại không nhịn được, lại một lần nữa hôn xuống.
Triền miên lâu như vậy làm cơ thể Đường Táo có thể hóa thành nước, thấy sư phụ có hành động khác, nhưng giờ mình đang có đứa nhỏ, liền lấy tay đẩy hắn.
Trọng Vũ tất nhiên là hiểu được, mang thai nên phải đề phòng, như vậy lại làm hắn căm tức vào phần.
Hắn thật sự cho nàng sinh hạ? Chính hắn cũng có chút khó tin. Sau đó hắn liếc nhìn cái bụng bằng phẳng của nàng, sắc mặt lạnh lùng.
Đường Táo trộm nhìn sắc mặt sự phụ, rõ ràng là một bộ dáng không vui vẻ, nhưng… bây giờ thật sự không được đâu.
Suy nghĩ hồi lâu, Đường Táo đưa tay mình xuống dưới thắt lưng của sư phụ, lập tức xấu hổ đỏ mặt.
…
Tuy rằng mình được thoải ái, nhưng nàng cũng mệt nhọc, thân thể nho nhỏ nằm ở trong ngực hắn, im lặng mà ngủ. Trọng Vũ hôn mặt nàng, đưa tay xoa bụng nàng, một đôi con ngươi u ám, như bóng tối.
Kỳ thật, hắn cũng không biết vì cái gì.
Có cảm giác như đứa bé này là của hắn, cho nên hắn mới không đành lòng.
Biết rõ nghĩ như vậy là quá hoang đường, nhưng trong đầu hắn luôn có một ý niệm như vậy. Hắn chưa từng gặp qua nàng, nếu không phải nàng trà trộn vào Ma giới, hắn cũng sẽ không nhận thức nàng.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
—- lần đầu tiên gặp mặt đến giờ chưa được hai mươi ngày, đứa bé này sao có thể là của hắn?
Đến cùng là của ai? Trọng Vũ nhìn dung nhan đang ngủ say của nàng, đối với một tiểu cô nương mà nói, chuyện như vậy sao có thể mở miệng? Nhưng hắn không kiềm chế được nỗi lòng của mình, chỉ muốn biết người nọ là ai, sau đó giết chết hắn ta, không để cho nàng biết.
“Tiểu Táo.” Trọng Vũ thấp giọng gọi một tiếng, hôn lên cái trán của nàng, rồi sau đó đưa tay đặt lên đầu nàng.
Về sau, hắn sẽ không để cho một kẻ nào khi dễ được nàng.
Bàn tay to trên đỉnh đầu phát ra một trận bạch quang. Trọng Vũ nhắm mắt lại, tuy rằng đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng vừa nhìn đến hình ảnh nàng bị người khác khi dễ, nhất thời tâm huyết lại cuồn cuộn lên.
Bỗng dưng, Trọng Vũ trợn to hai mắt, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ cùng kinh ngạc.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, nàng đang nhu thuận như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn vậy.
Hắn cảm thấy tay hắn đang run rẩy…
Như thế nào… lại như vậy?
Khi Đường Táo tỉnh lại, sư phụ đã đi mất. Nghĩ đến lúc thần y chuẩn đoán bệnh, liền đưa tay lên bụng cảm thụ động tĩnh bên trong.
Còn nhỏ như vậy, đương nhiên là chưa phát hiện gì rồi.
Nhưng vừa nghĩ tới bên trong là một đứa nhỏ, nàng liền vui vẻ.
Bất quá…
HIện tại chắc sư phụ rất tức giận đi? Đường Táo thu lại ý cười, khuôn mặt nhỏ nhắn u sầu đi một nửa.
Nàng tất nhiên là muốn chia sẻ tin tốt này với sư phụ, nhưng sư phụ hiện giờ lại không nhớ nàng, nếu nàng nói như vậy, sẽ cho rằng nàng đang nói loạn. Nhưng nếu không nói cho hắn, trong lòng hắn nhất định sẽ tức giận, tuy rằng… hắn sẽ không mắng nàng.
“Đường cô nương, người đã dậy?” Hải Đường thấy Đường Táo bình an vô sự, hơn nữa còn được tôn thượng sủng ái như vậy. Mới đầu nàng còn không rõ, nhưng sau khi nghe Phù Yến cùng Phượng Nghiêu nói, trong lòng liền hiểu ra.
“Ân.” Đường Táo gật đầu: “Sư.. tôn thượng đâu?”
“Nhiều ngày nay tôn thượng có việc, hiện giờ Đường cô nương đã tốt lên rồi, liền đi vội.” Hải Đường bưng bát canh đến: “Đường cô nương hiện giờ đang mang thai, vẫn là không nên đứng dậy, nghỉ ngơi nhiều một chút mới tốt.”
Đường Táo ngẩn ra, động tác dừng lại, mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Ngươi… làm sao ngươi biết?” Nếu Hải Đường biết, có phải những người trong Ma cung này đều biết hết hay không? Như thế, mặt mũi của sư phụ sẽ bị hủy hoại.
Hải Đường lè lưỡi, cười khẽ nói:”Đường cô nương sao lại muốn gạt nô tỳ? Lúc đầu nô tỳ còn tưởng rằng tôn thượng cùng Đường cô nương nhất kiến chung tình, nhưng không ngờ là tôn thượng bên ngoài nuôi kim ốc tàng kiều, hiện giờ Đường cô nương lại mang thai đứa nhỏ của tôn thượng, lúc này mới luyến tiếc, đến Ma cung tự mình chiếu cố.” Nghĩ đến chuyện tôn thượng lo lắng cho Đường cô nương như vậy, thật sự là bất ngờ.
Là như thế phải không?
Chóp mũi Đường Táo chua xót, nước mắt rơi xuống. Sư phụ nhất định biết đứa bé này không phải của người nhưng vẫn suy nghĩ cho nàng, nhận thức đứa bé này.
Trong lòng có bao nhiêu cảm động, Đường Táo không biết nên biểu đạt thế nào cho hết, chỉ gắt gao cắn lấy môi, áp chế cảm xúc.
“Đường cô nương?” Hải Đường thấy sắc mặt Đường Táo có chút kỳ quái, cảm thấy không thích hợp cho lắm. Nhưng nghĩ người có thai cảm xúc luôn mẫn cảm, nên cũng không nói điều gì nữa, chỉ im lặng đứng bên cạnh.
“Ta không sao.” Đường Táo mỉm cười, rồi sau đó nói: “Ta muốn đi ra ngoài một chút.”
Nàng vẫn không nhịn được muốn đi tìm sư phụ.
Biết sư phụ cưng chiều nàng, thị vệ ngoài điện cũng không ngăn cản nàng, chỉ cung kính hành lễ sau đó mời nàng vào.
Đường Táo đi vào, thấy nam tử đang ngồi trên vị trí cao nhất kia, nhịn không được đánh giá thần sắc của hắn. Hiện giờ vẻ mặt hắn thản nhiên, tất nhiên không nhìn ra được điều gì, chẳng qua sư phụ lớn lên rất đẹp mắt, nhìn như vậy thôi cũng thấy vui.
Dung nhan sư phụ tuấn lãng, đẹp như tranh vẽ.
Nghe được động tĩnh, Trọng Vũ ngẩng đầu nhìn, thấy người tới thì vội vàng kinh ngạc, vội đi xuống cầm lấy tay nàng, nói: “Sao lại tới đây?”
Đường Táo mỉm cười, ánh mắt trong suốt sáng long lanh, chỉ ôm lấy hắn, đầu tựa vào ngực hắn, ngữ khí mềm mại: “Nhớ chàng.”
Da mặt nàng luôn luôn mỏng, nói như vậy vẫn là lần đầu tiên. Mặt mày Trọng Vũ nhất thời nhiễm ý cười, nghĩ: nếu giờ phút này nàng nói muốn tim của hắn, hắn cũng sẽ không chút do dự mà móc ra đưa cho nàng.
“Chúng ta trở về đi.”
Đường Táo ngẩng đầu, ngây ngốc hỏi: “Sư phụ, người bận việc xong rồi sao?” Vừa hỏi xong cảm thấy mình thật ngu ngốc. Làm sao mà đã xong, rõ ràng là thấy mình đến đây nên mới muốn trở về. Nàng có chút ngượng ngùng, chỉ nắm lấy góc áo hắn: “Ta đến đây để nhìn chàng, không cần trở về đâu.”
Sư phụ không nói gì, Đường Táo rốt cuộc nhịn không nổi nữa, đem lời trong lòng nói ra: “Sư phụ, đồ nhi… đồ nhi có một chuyện muốn nói cho người.”
“Ân?” Vẻ mặt Trọng Vũ nhu hòa.
Đường Táo cầm lấy tay sư phụ, sau đó đặt trên bụng mình, nhỏ giọng nói: “Đứa nhỏ này, là của sư phụ.” Sợ sư phụ không tin, Đường Táo giương mắt: “Đồ nhi không nói láo, đồ nhi cũng không bị nam tử khác khi dễ, đứa nhỏ này, thật sự là của sư phụ.”
Ánh mắt Trọng Vũ nhìn nàng, không có lấy một tia biến hóa.
Đường Táo nóng nẩy, vội hỏi: “Nếu sư phụ không tin…”
“Ta tin.” Trọng Vũ nói.
“Sư… sư phụ?’ Đường Táo mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn hắn. Nàng muốn giải thích, nhưng sư phụ đã nói như thế, nàng còn giả thích điều gì nữa?
Thấy bộ dáng sốt ruột của nàng, Trọng Vũ đau lòng đem nàng ôm chặt vào lòng, bàn tay to sờ bụng nàng, cúi đầu nhẹ hôn lên đỉnh đầu của nàng, ôn nhu nói: “Tiểu Táo, vi sư biết.”