Ah.
Cả người tôi nhũn hết ra rồi.
Tôi không biết bao nhiêu ngày mà tôi phải vận động không đúng cách rồi.
Chỉ điều đó thôi thì chưa đủ để khiến các cơ trong người tôi gào lên trong tuyệt vọng, nhờ việc phải ở với lũ sâu gạo cả đêm, tôi thậm chí còn ngủ quên giữa thang trượt.
Không, nhưng làm thế nào để có thể nghỉ ngơi một cách con người với lũ côn trùng đó? Tôi là dân thành phố ghét bọ và thậm chí không thể cuốc đất làm nông.
Tôi không thể sống như thế này.
Thật không công bằng và tẻ nhạt, vì vậy tôi không thể làm điều này.
Tôi sẽ chạy trốn.
Tôi về nhà đây!
Ngay sau khi đưa ra quyết định đó, Kyle bước vào phòng làm việc và nhặt tất cả bọ trong lồng.
"Sen nói thức ăn sống có thể không hợp khẩu vị của ngươi.
Ta sơ suất rồi"
- Jjiek.
(Vâng.
Là sơ suất của ngài.)
"Sáng nay ta được mời ăn thử cá minh thái khô và chuẩn bị thịt bò cho bữa tối.
Đang trong dịp lễ hội nên có rất nhiều loại thịt.
Ngươi có muốn một ít thịt gà vào ngày mai không?"
Tôi có nên nghĩ tiếp về việc bỏ chạy không?
Vâng, biết hối lỗi là điều đáng khen ngợi.
Dù bằng cách nào, ngài cũng đã ở đây và xử lí xong mọi chuyện rồi.
Khi tôi đi xuống cầu trượt và ngước lên nhìn, khuôn mặt của Kyle như toả ra hào quang.
Hắn vội vàng đặt vào tay tôi một miếng cá minh vàng khô, cầm lấy cái chậu nước mà tôi đã lật đổ, và thay cho tôi nước sạch.
Tôi gặm miếng cá minh thái vàng.
Có vẻ như nó không được ướp gia vị, nhưng vẫn đủ để nuốt mặc dù hơi nhạt.
Thành thật mà nói, nếu nghĩ về những thứ gớm ghiếc đã chiếm bát ăn cho đến gần đây, thì đây là cao lương mỹ vị rồi.
Đáng lẽ nên như thế này từ trước đó có phải tốt không."
Nếu tôi phải ép mình ăn thứ đó....Ôi trời ơi
Tôi nghẹn và đập vào ngực liên tục.
Kyle nhanh chóng đặt một bát nước bên cạnh tôi.
"Gần đây bầu không khí trong lâu đài có chút xáo trộn.
Dù sao thì ngươi cũng chỉ sống ở đây thôi nên cũng không có gì phải cẩn thận, nhưng đề phòng tên bạn đồng hành nửa thái đó muốn xâm nhập vào thư phòng...
Jijik!
Tôi bị vấp ngã khi đang uống nước và suýt chút nữa thì bị dính mũi vào đĩa.
Nửa thái thái là cái quái gì?
Ngài đang nói về tôi
Không, thể loại ngu ngốc nào lại phát minh ra và đặt một danh hiệu như vậy.
"Ta đã cho bảo vệ canh trước phòng làm việc, vì vậy ngươi không cần phải lo lắng, Cashew à."
Chắc chắn.
Không có gì phải lo lắng.
Bởi vì tên nửa thái đó là tôi...!Khi tôi gật đầu, Kyle nhấc tôi lên và bắt đầu hôn tôi.
Này, dừng! Ngài là con đỉa nghiện hôn à? Người của ngài có biết ngài đang làm việc này không? Uh!
Được cho là Lãnh chúa của Phương Bắc.
Được cho là kiếm sĩ mạnh nhất ở Meinhardt, người không biết nhân từ là gì.
Họ nói rằng đó là Đại Công tước vĩ đại nhất trên lục địa, người đã hồi sinh một vùng đất chết.
Đồ cuồng hamster chết tiệt!
"Điện hạ."
Rồi, có người gõ cửa.
Kyle đặt tôi xuống với tốc độ nhanh hơn cả tốc độ vượt đèn đỏ và đứng thẳng lưng.
Như thể đã trở thành một người hoàn toàn khác, hắn nói với vẻ mặt trang trọng.
"Mời vào."
Đó cùng một người sao?
Tôi vẫn không thể tiêu hóa được chuyện này dù nhìn bao nhiêu lần đi chăng nũa.
Với hình tượng hoàn toàn khác xa với ban nãy, hắn quay lưng lại và nhận báo cáo của người hiệp sĩ đưa lên.
Nội dung là hoàng tử thứ , Belial Serena Meinhardt, sẽ sớm đến điền trang.
Lễ chào mừng, vị trí đặt vật trang trí, đường đến khu vực ăn uống và thậm chí cả thực đơn đều tỉ mỉ đến mức thật bất thường khi báo cáo chúng.
Chỉ cần nghe nội dung, tôi có thể hiểu rằng một số loại kiểm toán nhũng đã xuất hiện.
Ngay cả vẻ mặt nghiêm túc của hắn cũng nó lên điều đó.
Tôi biết quan hệ với Hoàng thất của ngài không mấy tốt đẹp, tôi cũng đã nghe được thêm khi chạy quanh...Nhưng sao mọi chuyện lại nghiêm trọng đến vậy?
Chỉ cần nhìn vào biểu hiện của hắn, tôi sẽ tin sái cổ nếu nói rằng đến quỷ cũng bị hắn doạ sợ.
"Ta phải đi ngay bây giờ."
Kyle liếc nhìn lại tôi.
Đó là một ánh mắt đầy tiếc nuối.
Tôi không biết làm thế nào mà hắn che giấu được tính cách thân thiện đó.
Hay chỉ đối với mình tôi? Hắn chỉ tử tế với động vật, vì vậy không có gì sai với điều đó...
"Nào, Cashew."
Thay vì trả lời, tôi chìa tay ra.
Đưa cho tôi một miếng cá khác và đi đi.
"Ăn nhiều không tốt." Hắn nhỏ giọng.
Được rồi.
Tôi quyết định nằm xuống và tưởng tượng món ăn mà tôi muốn ăn.
Một chiếc bánh hamburger với ba miếng thịt, viên tôm trong nồi lẩu, một miếng sườn to hơn mặt và hai miếng thịt ba chỉ trên xà lách.
Vào mùa thu, thì có sashimi cá nguyên con, vào mùa đông, sashimi cá muôi tuyệt vời, vào mùa xuân..
Xem nào.
Sau khi trở lại hình người, tôi sẽ chỉ ăn thịt trong ba ngày ba đêm
Khi tôi đang nằm xuống và lăn lộn sau khi loại bỏ những mảnh cá minh thái vàng còn sót lại, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu tôi.
Nghĩ lại thì, tại sao Kyle lại có mối quan hệ không tốt với hoàng gia? Hắn không phải quá thiếu thốn, nhưng dù sao hắn cũng là con trai của Hoàng đế hiện tại.
Chà, có thể một chuyện đã xảy ra, nên thay có tiếng nói của một Hoàng tử, thì hắn lại phải ngồi vào vị trí Đại Công tước chốn hoang vu này.
Kyle Jane Meinhardt không phải là một nhân vật quá quan trọng trong câu chuyện gốc.
Bên cạnh đó, hắn ta chết rất nhanh nên không đời nào câu chuyện quá khứ của hắn lại được coi trọng như vậy.
Hắn muốn gì? Nếu tôi nghe thêm về điều đó, tôi có thể sẽ thay đổi được tương lai.
[Điều ước duy nhất mà Kyle muốn là trả thù.]
Ngài cũng muốn trả thù sao...
Nơi đây đầy rẫy những ý niệm trả thù.
Lý do tại sao hắn nổi dậy chống lại gia đình hoàng gia có lẽ là vì xuất thân.
Bởi vì mẹ của hắn không được chấp nhận là Hoàng thất và phải kết thúc cuộc đời trong đau khổ.
Nhưng điều đó không có nghĩa Kyle và Belial là kẻ thù không đội trời chung ngay từ đầu.
Belial có thể đã chạm vào trái tim của Kyle vài lần trước đó, nhưng Kyle vẫn kiên định.
Nhưng có lẽ là do vùng đất Bắc này nguy hiểm đến mức không ai muốn đặt chân đến, và sẽ tốt hơn nếu loại bỏ những vật cản đường càng sớm càng tốt.
Nhưng bất chấp những nỗ lực của Kyle, sự khiêu khích của Belial đã thành công.
Nói chính xác là hắn kiếm cớ gây để sức ép với miền Bắc.
Đúng lúc đó, hệ thống hiện lên đoạn nguyên tác phát sinh lúc sự cố.
["Kyle Jane Meinhard âm mưu phản quốc dưới vỏ bọc của một lễ hội.
Bằng chứng là tại bữa tiệc vào ngày cuối cùng của lễ hội I, chiếc đèn chùm đã rơi xuống vị hoàng tử thứ hai, Belial Serena Meinhardt! Theo đó, gia tộc Klein coi Kyle như một kẻ thù của gia đình hoàng gia, và tuyên bố rằng họ sẽ đối đầu với tất cả những người có liên quan đến điền trang Blake."]
Chính nó.
Sự cố đèn chùm!
Vào ngày cuối cùng của lễ hội, do sự cố xảy ra với Belial, gia đình ngài ấy đã tuyên bố rằng họ sẽ thù địch với lãnh địa Công tước Blake.
Và lúc này, nếu đúng theo nguyên tác, Serena, giờ được gọi là Sen, sẽ lần đầu tiên nói gặp mặt.
Có lẽ rằng Sen đã chữa lành vết thương cho Belial và tâm trí của họ được kết nối chăng?
Nếu Belial và gia đình của mẹ anh ta, Công tước Klein, hợp lực chống lại nhau, phương Bắc sẽ bị cô lập triệt để hơn bây giờ.
Đó sẽ là một yếu tố quan trọng trong việc đẩy nhanh cái chết của Kyle.
Vì vậy, trường hợp này nên được dừng lại.
Đó là một bữa tiệc vào ngày cuối cùng...
Ngăn chặn nó sẽ dễ thôi.
Dù bằng bất cứ cách nào, miễn là Belial không thể tham dự bữa tiệc đó.
Tôi nên làm gì đây.....
Tôi nên gặp Belial trực tiếp trước, phải không? Bởi vì tôi phải nghĩ ra một thân phận khác đã.
Tôi cũng sẽ phải suy nghĩ về cách thuyết phục.
Lỡ mọi thứ không suôn sẻ thì sao?
Với suy nghĩ đó trong đầu, tôi thô bạo bới tung đống mùn cưa lên.
"Tại sao anh lại để lính gác ở cửa?"
Một giọng nói xa lạ vang lên từ bên ngoài phòng làm việc.
Đó là một giọng nói mềm mại, dịu dàng và có thể được miêu tả bằng từ đẹp đẽ.
Với tiếng cách, cánh cửa mở ra và Kyle để khách vào.
"Tôi đã nói với cậu là để tăng cường an ninh vì một vài vấn đề nhỏ."
Hắn trả lời với giọng cứng nhắc, dường như ẩn sự thờ ơ trong câu nói đó.
Người đàn ông bước vào sau Kyle khẽ cười.
"Có vẻ như trong nơi của Đại Công tước cũng có thể xảy ra những thay đổi bất ngờ."
Điều đó có nghĩa là anh không thể quản nổi nhà của mình sao? Nụ cười lạnh lùng trên mặt Kyle vụt tắt trong giây lát.
Tôi ra khỏi nơi trú ẩn và đi lên tầng cao nhất cạnh bánh xe để xem hai người họ.
Rồi tôi nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông ngồi đối diện với Kyle.
[Belial Serena Meinhardt.]
Đúng như dự đoán, đó là Belial.
Mái tóc vàng óng màu mật ong, đôi mắt xanh lục lấp lánh, dáng vẻ tràn đầy sức sống và thân thiện, đôi mắt cụp xuống như một chú cừu hiền lành, và một nụ cười lịch sự như thói quen...
Nếu tưởng tượng về một chàng hoàng tử trong truyện cổ tích, tôi sẽ miêu tả y chang như vậy.
Tất nhiên, anh ta đúng là hoàng tử mà.
"Hơn nữa, tôi nghe nói rằng anh đang nuôi một con ma thú lạ trong phòng làm việc."
Nếu là một con ma thú kỳ lạ, ngài đang nói về tôi.
Vừa nhai quả óc chó mà tôi vừa bóc vừa hóng chuyện, lông mày của Kyle giật giật trong giây lát.
Này, này.
Bình tĩnh.
"Đây là ma thú chỉ sống ở rừng phía Đông lạnh giá, không đáng hoàng tử để ý."
"Tôi nghe đồn rằng con thú đó khi trưởng thành sẽ ăn thịt người.
Nuôi một con vật như vậy, dũng khí của Đại Công tước thật đáng kinh ngạc."
Belial cong mắt và mỉm cười.
Kyle nhìn chằm chằm vào anh với vẻ mặt vô cảm trong suốt thời gian đó.
Có vẻ như một vài tia lửa đang bay ra từ cái bầu không khí này rồi.
Lễ hội sắp đến gần, vậy tại sao phải căng làm gì? Hòa thuận với nhau nào, hòa thuận nào.
"Hay là, anh có kế hoạch khác?"
Thật không thể tưởng tượng nổi cảnh hai người họ vui vẻ với nhau mà.
"Lời đã nói ra thì không thể rút lại được, Hoàng tử Belial."
"Sao anh không từ chối ngay từ đầu đi?"
Đó rõ ràng là một lời khiêu khích.
Đó cũng là một chủ đề có chất lượng kém, chẳng hạn như hỏi liệu Kyle có đang nuôi một con ma thú và gây ra một cuộc nổi loạn hay không.
Nhưng, nếu anh nhìn vào ngoại hình của tôi, liệu anh còn nói được những lời đó chứ? Khi nào tôi sẽ mạnh lên và tấn công Hoàng thành? Tôi chỉ bằng nửa nắm tay của anh.
Tôi thậm chí không để tâm vì đó là một từ không hợp lý.
Nhưng Kyle lại ở trong một tình huống khác.
Ngay cả khi nhiệt độ không đổi, không khí quanh hắn lại đông cứng lại.
Tôi nhìn họ và xoa hai chân trước.
Này, chờ đã.
Chắc chắn, ngài không định rút kiếm, phải không? Ngài sẽ thoát khỏi tội giết người nếu ngài chịu đựng thêm.
Hãy kiên nhẫn, kiên nhẫn.
"Anh định tấn công tôi sao, Kyle.
Thô tục giống như mẹ anh vậy."
Tay của Kyle với về phía thanh kiếm.
Hey! Ngài không thể giết hắn! Tất nhiên, tôi sẽ từ bỏ mọi giá trị đạo đức của mình khi có tên dám nguyền rủa mẹ tôi! Nhưng mà!
Không còn thời gian để suy nghĩ nữa.
Tôi bật dậy, hít một hơi rồi ngã nhào xuống.
Khi cơ thể tròn trượt xuống cầu thanh, âm thanh tong, tong, tonk vang đều.
Nghe tiếng động đột ngột, cả hai đều hướng mắt về phía tôi.
Giả chết.
Giả chết đi.
"Cashew?"
Ngạc nhiên, Kyle nhảy dựng lên.
Khi tôi không phản ứng gì, hắn ta hét với bảo vệ ngoài cửa.
"Dẫn Hoàng tử đến chỗ ở của ngài.
Và gọi bác sĩ đến mau."
Hắn vội tiến lại gần tôi.
Sau đó, có tiếng lạch cạch, cánh cửa mở ra và ai đó bước vào phòng làm việc.
Là Sen cùng với đống đồ ăn vặt của tôi.
"Điện hạ?"
"Sen.
Đưa Hoàng tử đến phòng ngủ của khách."
Kyle vừa nói vừa kéo tôi ra khỏi lồng.
Sen quan sát tình hình một lúc, sau đó cô ấy gật đầu và rời khỏi cùng với Belial.
Căn phòng xôn xao nhanh chóng trở nên im ắng.
Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của Kyle đang nhìn vào tôi.
Ổn rồi.
Đây sẽ là một màn trình diễn đi vào lịch sử.
Hả.
Tại sao.
Hãy nhìn xem mọi người đã bị lừa như thế nào.
Nếu đây không phải là màn kịch đáng để nhận giải Oscar thì là gì?
Tôi giả vờ như vừa ngủ dậy và mơ màng.
Rồi Kyle thở phào nhẹ nhõm khi đưa mặt hắn lại gần.
Hắn hỏi với giọng thân thiện,
"Ngươi có sao không?"
Quả nhiên, trông ngài thế này còn tốt hơn là trưng bộ mặt lạnh như vừa nãy ra.
Note:
-Về cái tựa đề, tui để nó theo câu Đặt bản thân vào vị trí của người khác.
Nhưng ở đây Cashew sẽ đặt lạc và óc chó thay vào:D.