Bữa sáng là món bánh mì nho khô và nước ép nho, ngoài ra còn có nho xanh ngâm mật ong và thạch nho nữa. Paharo không hiểu sao Hamyna ăn rất ít, cô ấy chỉ ăn một miếng bánh mì và chừa lại nho khô.
Đại pháp sư Ellehermia bỗng lên tiếng:
"Hai mi sắp đi xa, một chuyến đi không định trước ngày về. Ta chỉ muốn khuyên hai mi hãy luôn cẩn trọng. Những xứ xở bên kia đại dương ngay đến ta còn không muốn tới. Nhưng nếu hai mi vẫn quyết trí lên đường, ta sẽ tặng hai mi một vài món bảo bối."
Paharo mỉm cười xúc động, đại pháp sư thật chu đáo...
Món bảo bối dành cho Paharo là một bộ giáp bạc với thiết kế vô cùng tinh tế, dù có tới lớp giáp nhưng khi mặc vào thì nhẹ như không, cử động rất dễ dàng thanh thoát. Dù trên bộ giáp có khá nhiều chỗ sứt mẻ nứt vỡ nhưng vẫn khiến anh tự tin lên rất nhiều.
Hamyna cũng đã khoác lên mình món bảo bối mà đại pháp sư ban tặng. Đó là một bộ váy ngắn tuyệt đẹp với màu trắng thanh khiết như sương mai. Bộ váy ấy được dệt nên từ tơ tuyết xứ Vah'vy, dù mỏng manh nhưng có khả năng cách nhiệt tuyệt diệu giúp bảo vệ cơ thể người mặc khỏi những tác động của thời tiết, ngoài ra còn có tác dụng ngăn chặn một số lời nguyền và bùa chú.
Đại pháp sư Ellehermia tiễn Paharo và Hamyna ra cổng khu vườn cổ thụ. Nàng dừng bước trước ngưỡng cửa, giọng nàng xúc động:
"Paharo, vẫn còn nhiều phép thuật ta chưa truyền dạy cho mi, thôi đành chờ đến ngày mi trở về vậy. Còn Hamyna, mi hãy cố gắng tự bảo vệ lấy mình, đừng quá trông chờ vào Paharo, nó đuểnh đoảng lắm."
Paharo ngắm đại pháp sư lần cuối, dù trông nàng còn trẻ hơn anh nhưng anh vẫn luôn kính trọng và ngưỡng mộ nàng. Cố nén nước mắt, anh nói:
"Tạm biệt Người, đại pháp sư của con! Người ở lại xin hãy giữ gìn tiên thể và chú ý hơn đến giờ giấc sinh hoạt, đừng thức khuya dậy sớm, đừng uống rượu trước bữa ăn, đừng nổi giận không đâu vì đám sách mới, và..."
Đại pháp sư quát:
"Tên đệ tử dở hơi! Toàn lo đến những chuyện vớ vẩn! Còn không mau lên đường!"
Paharo và Hamyna vội vã bước lên những bậc thang. Lên tới một quãng cao, Paharo ngoảnh nhìn lại. Phía dưới kia, đại pháp sư Ellehermia vẫn đứng lặng yên trên ngưỡng cửa mở rộng, đôi mắt nàng lấp lánh lấp lánh...
Paharo và Hamyna đã lên tới mặt đất. Tòa tháp gương - với nhiệm vụ chính là thu nhận ánh sáng tự nhiên để cung cấp cho khu vườn dưới lòng đất - vẫn đứng sừng sững trên nền cỏ xanh. Paharo ngước nhìn tháp gương với những lưu luyến, không biết đến bao giờ anh mới có thể quay trở lại nơi đây? Hamyna ngước lên nhìn Paharo, cô như muốn nói với anh một điều gì đó, nhưng rồi lại thôi. Cuốn sổ nhạc ma thuật vẫn bay lăng xăng xung quanh cô.
Và hành trình của Paharo và Hamyna đã bắt đầu.
Để tới được Waynezhekusein, hai người sẽ phải vượt qua đại dương và rất nhiều những xứ xở xa lạ. Paharo cảm thấy mình sẽ có một chuyến phiêu lưu vĩ đại, một chuyến phiêu lưu của riêng anh và Hamyna.
Giờ đây, Hamyna là nàng công chúa váy trắng xinh đẹp nhất thế gian, còn anh là vị hiệp sĩ giáp bạc oai phong đi bên bảo vệ nàng.