Ba năm đã trôi qua. Hamyna ngày càng trở nên xinh đẹp hơn, mái tóc dài suôn mềm như dòng suối huyền ẩn, làn da trắng mịn như cánh hoa trinh tuyết, nhưng trên gương mặt cô vẫn luôn phảng phất nét u hoài.
Một chiều mưa, Hamyna đứng lặng lẽ trên cây cầu Braja với chiếc ô trắng, đôi mắt huyền trong nhìn xuống dòng sông dậy sóng. Những làn mưa lâm thâm mang theo một nỗi buồn khôn xiết. Thời gian là một dòng chảy lạnh lùng, nghiệt ngã. Mỗi ngày trôi qua với Hamyna đều thật khó khăn. Cô đã chờ đã đợi Falachy với một niềm tin dường như đang ngày càng tắt dần...
Bỗng, có một giọng nói trầm vang lên từ phía sau lưng Hamyna:
"Hamyna, anh biết sẽ tìm thấy em ở đây mà."
Paharo nhẹ nhàng bước đến đứng bên Hamyna, anh giờ đã trở thành một chàng trai cao lớn, phong thái đĩnh đạc nghiêm nghị, khuôn mặt rất đẹp và nam tính như tượng thần, đôi mắt màu xanh lá sáng trong mà sâu thẳm. Trên tay anh cầm một chiếc ô màu tím sẫm.
"Ngày nào anh cũng nói câu ấy..." - Hamyna lẩm nhẩm. Suốt năm qua, chiều nào Paharo cũng tới đây đứng bên cô, giúp cô bớt cô đơn.
Mùa xuân, mùa hạ, mùa thu rồi mùa đông... mỗi buổi hoàng hôn, dù mưa hay nắng, dù gió thổi hay tuyết rơi... người đến bên cô không phải là Falachy, mà là Paharo.
Họ đứng im lặng trong vài phút, trong cơn gió se lạnh và tiếng mưa rơi trên nóc những chiếc ô. Phía dưới kia dòng sông cuộn sóng, chẳng có nổi một bóng thuyền. Chân trời thăm thẳm mờ mịt.
"Em phải quên cậu ta đi chứ." - Paharo bỗng nói.
"Vâng." - Hamyna đáp.
Paharo thoáng ngạc nhiên, anh quay nhìn Hamyna.
"Từ ngày mai em sẽ không đi tới cây cầu này nữa." - Hamyna nói, cô cũng không ngờ mình có thể nói ra những lời này nhẹ nhàng đến thế.
"Ừ." - Paharo mỉm cười - "Chỉ tội nghiệp cho cây cầu này thôi."
Hamyna cười khúc khích. Paharo cũng cười vui vẻ, đã lâu lắm rồi anh mới lại được thấy nụ cười ấy, vẫn đẹp và đáng yêu vô cùng, như đóa hướng dương nở dưới ánh mặt trời, khiến người ngắm say mê...
Đúng lúc ấy, một tiếng gọi chợt vang lên từ phía sau hai người:
"Hamyna..."
Hamyna và Paharo cùng quay nhìn lại, và cả hai người tưởng như đang nhìn thấy ảo ảnh...
Là Falachy đang đứng đó với chiếc ô trắng!
Hai chiếc ô của Hamyna và Paharo cùng rơi xuống mặt cầu đẫm nước.
Cơn mưa như thêm nặng hạt.
Falachy ấp úng:
"Hamyna, anh..."
Hamyna chợt nắm lấy bàn tay Paharo, ánh mắt cô băng giá nhìn Falachy, và giọng cô càng lạnh lẽo hơn bội phần:
"Falachy, anh trở về thật đúng lúc. Hai chúng tôi sắp đính hôn rồi, anh chúc mừng cho chúng tôi chứ?"
Rồi Hamyna và Paharo cùng quay lưng bước đi, xa dần vào cơn mưa. Bỏ lại Falachy đứng sững sờ, buông rơi chiếc ô trắng...