Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

chương 122: yểm hộ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Anh định đi hướng nào, rời đi từ cửa phía tây?" Dù điên cuồng lắc lư Tây Tư Diên vẫn phân rõ phương hướng, cũng vì vậy mà Khỉ Ốm bội phục vô cùng, lúc này gã chỉ muốn chết sớm một chút không thì tạm dừng lại cho hai chân chạm đất rồi sung sướиɠ nôn một bãi.

"Đi từ cửa phía tây, Đào Bách Khả tạo nghiệp gì thì để tự gã đi xem." Xem chừng Tiêu Tê đã hạ quyết tâm muốn đốt lửa đến trên người Đào Bách Khả. Thẩm Trạch Đồng trước bị thương, sau lại đánh nhau nên mất đi một lượng máu lớn, anh cõng hai người không được bao lâu tốc độ đã chậm xuống, nhưng zombie lại không biết mệt, ngay cả Tiêu Tê cũng phải cố gắng hết sức để tìm ra tư thế và lộ trình ít tốn sức nhất, trong khi thây ma đang chạy nước rút với tốc độ cao, chúng cũng có thể phát ra những tiếng hú khó hiểu, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Mỗi lần đổi hướng Thẩm Trạch Đồng và Tiêu Tê đều phải giảm tốc độ, đây là giai đoạn hao phí sức lực nhất, nhưng zombie lại không phải lo lắng như vậy, chúng trực tiếp lao về phía tường tạo thành một cái dấu hình người, sau đó tự hất mình ra khỏi tường tiếp tục đuổi theo với cơ thể tan nát, nếu không nhờ quá trình phức tạp và thừa thãi như vậy thì Khỉ Ốm đã sớm bị móng vuốt đen thui vừa bẩn vừa cứng của zombie cào nát mông.

Lâm Hổ ôm chặt cổ Thẩm Trạch Đồng bên tai là tiếng gió gào thét, còn có cả tiếng thở d ốc nặng nề của người đàn ông, nhịp tim của nó đồng bộ với mỗi lần hít ra thở vào, từng nhịp từng nhịp vang lên trên lưng Thẩm Trạch Đồng.

"Đừng sợ." Nó nghe thấy Thẩm Trạch Đồng mở miệng an ủi, dịu dàng vô cùng, dù chỉ là hai chữ ngắn ngủi cũng đã khiến anh hụt hơi thở gấp không hề đáng tin nhưng Lâm Hổ vẫn mím môi siết chặt cánh tay, dụi trán lên sau gáy nóng bỏng ướt đẫm mồ hôi của đối phương, khẽ khàng thì thâm, "Không sợ."

Khỉ Ốm nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, cái đầu bị treo ngược ngoái lại nhìn về phía sau, lần này gã đã được tiếp xúc gần gũi với con quái vật gớm giếc không nỡ nhìn thẳng, " má á á!" hắn vô thức duỗi chân ra và đá, đúng lúc đạp ngay phải chiếc móng tay thon dài, zombie không sao nhưng giày của Khỉ Ốm bị chọc thủng một lỗ, còn Thẩm Trạch Đồng lập tức bị phản lực làm cho lảo đảo.

Không xong, trong đầu Thẩm Trạch Đồng chợt hiện ra hai chữ này, trong chớp mắt bước chân bất ổn anh mượn lực ném mạnh Lâm Hổ ra, sau đó kéo Khỉ Ốm vào lòng lăn tại chỗ một vòng rồi cũng ném người đi. Ngón tay zombie móc lại như móng vuốt đại bàng xuyên qua khe hở giữa Khỉ Ốm và Thẩm Trạch Đồng, nó quơ quào trong khoảng không, có vẻ cảm thấy bản thân bị đùa giỡn nó tức giận rít gào một tiếng.

Nơi phát sinh biến cố là một ngã ba, Tiêu Tê cõng Tây Tư Diên chạy vào một lỗi rẽ, rủi ro đột ngột phát sinh khiến hắn không thể không dừng lại xoay người cho zombie một - cũng là viên đạn cuối cùng, sắp tới tác dụng duy nhất của khẩu súng này chính là dùng để đập người khác.

Viên đạn trúng vào vai con zombie, hoặc có thể nói zombie cố ý vươn vai chịu đòn, mảnh đạn găm vào xương nhưng chỉ làm chậm động tác của zombie trong chốc lát, giây tiếp theo nó như không hề hấn gì gầm lên lao về phía Thẩm Trạch Đồng.

Một giây này đã đủ cho Khỉ Ốm lăn một vòng đến bên cạnh Tiêu Tê, gã túm lấy cánh tay Lâm Hổ đang đứng ngây ra giữa đường rồi quát lên: "Còn đứng ngây ra làm gì, không chạy nổi nữa à?"

"Anh Thẩm!" Lâm Hổ không kìm được gọi to một tiếng, Thẩm Trạch Đồng đã bị zombie ép về phía một lỗi rẽ khác, zombie dựa vào khứu giác và thính giác để phân biệt phương hướng, một người toàn thân đều là máu đương nhiên có sức dụ dỗ hơn bốn người lành lặn bên này cộng lại. Nghe thấy tiếng gọi của Mèo Con Thẩm Trạch Đồng giương mắt nhìn nó một cái thật sâu, trong khoảnh khắc hai mắt chạm nhau anh chủ động quay đầu, xoay người nhanh chóng lao vào trong bóng tối.

Ba mũi tên b ắn ra một mũi bị trượt, một mũi xuyên qua cánh tay của zombie, mũi tên cuối cùng ghim vào trên đùi của nó, zombie không định gỡ mũi tên xuống, nó tiếp tục mang theo những mũi tên cản trở đuổi theo mục tiêu.

Tiêu Tê cần một khẩu súng bắn tỉa ngay bây giờ, hắn hận đến lên tăng xông, Lâm Hổ cuống đến độ quay người túm lấy quần áo của hắn, "Anh Tiêu Tê, làm sao bây giờ?"

Tiêu Tê tiến về phía trước hai bước, khóe mắt liếc qua Khỉ Ốm đang ôm ngực thở d ốc ngồi trong góc nhà, lại nhìn Tây Tư Diên đang nửa quỳ đứng thẳng lên lẳng lặng nhìn hắn, "... Chúng ta đi trước." "Anh..." Lâm Hổ vô thức phản bác nhưng rồi lại nuốt lại những điều muốn nói. Sau khi đưa ra quyết định Tiêu Tê không do dự nữa, cửa ra phía tây từng xuất hiện trong miệng Từ Thâm và Đào Bách Khả trở thành nơi tụ hợp để rút lui của mọi người, mặc dù hắn muốn quay lại để cứu Thẩm Trạch Đồng nhưng trước hết phải đưa ba người phía sau đến khu an toàn rồi quay lại một mình.

Quãng đường còn lại vị trí đặc biệt trên lưng Tiêu Tê thuộc về Lâm Hổ, ban đầu nó đặt hai tay lên vai Tiêu Tê, không lâu sau lại đổi thành ôm, đùi cúi rất thấp, hơi nước trong mắt rót hết vào cổ áo Tiêu Tê chọc cho hắn tâm phiền ý loạn.

Cửa ra phía tây náo nhiệt hơn tưởng tượng rất nhiều, Tây Tư Diên đi ở phía trước Tiêu Tê từ xa đã thấy cánh cửa kim loại nát bấy và tiếng súng tán loạn không ngừng. Một đám nam nữ gầy yếu mặc áo choàng trắng ngồi tựa vào tường, có vài người nghe tiếng súng thì run rẩy sợ đến hồn bay phách lạc.

"Ai!" Bởi vì đoàn người từ xa đến đội hình lập tức rối loạn, họ vì tránh cuộc chiến nên mới rúc vào một lối đi nhỏ, lúc này lại như ong vỡ tổ co cụm thành một nhúm. Tây Tư Diên không định véo đám cây bông này để trút giận, tầm mắt của anh nhanh chóng đảo qua màu tóc và khuôn mặt của mỗi người muốn tìm em trai và em gái của mình.

Một người đàn ông mặc đồ đen cũng giả vờ sợ hãi và nấp sau những nghiên cứu viên, chờ khi Tây Tư Diên đến gần gã lập tức giờ súng máy lên, nòng súng kê cao, hai chị em người nước ngoài ngày thường nhút nhát sợ phiền phức đυ.ng tới chuột là lại kêu gào nữa ngày lúc này một người ngồi trên người gã, một người khác đang liều mạng cướp súng.

Gã đàn ông giận dữ dùng sức đẩy hai người ra, trong lúc giãy dụa súng trong tay gã ngộ thương vài nhân viên nghiên cứu, trong lúc nhất thời tiếng hét chói tai trên hành lang đạt tới đỉnh. Tiêu Tê rút dao đẩy Doria từng cho mình kẹo ra dễ dàng giải quyết gã đàn ông mưu đồ đánh lén này.

Hiện tại hắn cảm thấy người bình thường rất dễ thương, đánh nhau vừa không tốn sức lại không cần phải động não.

"What happened? (chuyện gì xảy ra?)" Tây Tư Diên đỡ em trai bị xô đẩy choáng váng của mình đứng lên, hai chị em lập tức xì xồ kể lại cho anh chuyện gì vừa xảy ra ở đây.

Trình độ kiến

thức của các nhà nghiên cứu làm nghiên cứu khoa học không thấp, trước đó họ đã cố gắng giao tiếp với hai đồng nghiệp nước ngoài này bằng tiếng Anh nhưng câu trả lời nhận được là họ chỉ biết tiếng mẹ đẻ là tiếng Hy Lạp. Sau đó, một nhà nghiên cứu có bằng tiến sĩ tiếng Hy Lạp xuất hiện, người đóng vai trò phiên dịch giữa họ và những người khác, chỉ bằng cách này họ mới có thể trao đổi tiến trình của thí nghiệm.

Nhưng là bây giờ người đàn ông tóc bạc vừa đến rõ ràng đang nói tiếng Anh, hai chỉ em kia cũng phun toàn tiếng Anh khập khiễng, cũng không phải cái loại trình độ how are you lúc trước.

Bực mình nhất là nữ bác sĩ nói được tiếng Hy Lạp, cô vốn tưởng bọn họ ít nhất cũng có thể gọi là bạn bè, không ngờ tình bạn này lại nhạt nhẽo và bất lực như vậy.

Tây Tư Diên rũ mắt nghe xong, trong đầu nhanh chóng sắp xếp lại các từ ngữ, sau khi chải vuốt xong lại giải thích với Tiêu Tê: "Vốn dĩ bọn họ đã được đưa lên xe rồi, xe vừa khởi động đã lại thủng lốp. Em đoán hẳn là do người Tuân Thiên để lại trong xe gây ra."

"Sau đó họ không thể không rút về trong căn cứ xin chỉ thị của Đào Bách Khả, có một người đến kho lấy săm lốp nhưng không thấy quay về. Từ Thâm từng tới một lần nhưng sau khi nghe nói người xâm nhập là Lưu Huy liền dẫn theo ba người rời đi, họ vẫn chờ ở đây."

"Nửa giờ sau, lối ra phía tây bất ngờ bị tấn công bằng đạn pháo, vừa vặn trùng hợp với thời điểm Tuân Thiên đưa những người thí nghiệm ra khỏi căn cứ, chắc chắn là Tuân Thiên đã ra lệnh tấn công sau khi nhận được tin nhắn để lại."

"Vốn đang nghiêng về một bên áp chế hỏa lực, nhưng phe kia đột nhiên ngừng tấn công từ mười phút trước."

Tiêu Tê giật mình trong lòng, vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" Tây Tư Diên không trả lời ngay, anh ngơ ngác nhìn nhóm nghiên cứu viên mặc áo trắng trước mặt, những người sau ngay lập tức giải tán sợ hãi, nhường đường cho họ ra thế giới bên ngoài.

Tây Tư Diên bước một chân trên đá vụn dính đầy mùi thuốc súng nhìn ra phía xa đang truyền đến tiếng va chạm vũ khí cùng với tiếng súng "... Em nhìn không rõ, anh xem đi. Gore nói đối phương có người biến dị, sau khi gϊếŧ hết người của mình liền xông ra trận địa bắt đầu tấn công người bảo vệ."

"Gϊếŧ sạch rồi?" Tiêu Tê thốt ra, tâm trạng hắn có vẻ hơi mất khống chế, hắn không thể tin được mới chỉ hơn một tiếng đồng hồ Tuân Thiên bỗng nhiên chết rồi, Tây Tư Diên vội vã an ủi Tiêu Tê: "Gore cũng chỉ là suy đoán, em ấy cũng không thấy tận mắt."

Tiêu Tê nắm chặt tay và hít một hơi thật sâu, sau đó đi nghiêng người đi tới trước mặt Tây Tư Diên nheo mắt quan sát một lúc, làm một động tác tay rồi yên lặng men theo tường chạy ra ngoài.

Hắn để Tây Tư Diên đi theo mình, Khỉ Ốm và Lâm Hổ ở lại chỗ này, Doria và Gore lập tức tụ hợp lại với hai người, bốn người cùng đứng trong một góc.

"Anh nhìn thấy gì?" Tây Tư Diên khom lưng theo Tiêu Tê tiến vào trong bụi cỏ, người sau nhanh chóng trả lời khẽ: "Zombie biến dị chính là cái người chúng ta cứu ra... Ngụy Tư Tuyền?"

"Đúng, tên là Ngụy Tư Tuyền." Tây Tư Diên nhíu mày, "Hắn là người thí nghiệm, trong cơ thể có virus zombie."

"Là anh tính toán không toàn diện." Tiêu Tê chỉ thấy Ngụy Tư Tuyền lúc chưa biến dị, một lòng nghĩ phải dẫn hắn đến khu an toàn làm kiểm tra đầy đủ, "Bây giờ hắn đang đối đầu với Đào Bách Khả."

Tây Tư Diên ừ một tiếng, bỗng cảm thấy cảnh tượng đó thật khôi hài. Đào Bách Khả dùng tốc độ nhanh nhất trốn khỏi sĩ quan phụ tá bị biến dị, vừa ra cửa lại đυ.ng phải một zombie biến dị do mình tạo ra, Tiêu Tê lại càng nhìn rõ hơn, vô số viên đạn xuyên qua cơ thể Ngụy Tư Tuyền, xương cốt toàn thân hắn đã vỡ thành mảnh nhỏ nhưng vẫn quấn chặt lấy Đào Bách Khả không tha.

"Tuân Thiên có súng bắn tỉa à?" Tiêu Tê dùng câu hỏi nhưng bước chân lại không chậm, hiển nhiên rất tin tưởng vào thói quen tác chiến ở ngoài của Tuân Thiên.

"Vâng." Đèn pin của Tây Tư Diên cuối cùng cũng hết pin, anh hết cách gỡ xuống bỏ vào túi, "Tiêu Tê, ôm em qua đó." "Ngại quá đi à." Tiêu Tê lập tức xoay người lại lập tức xoay người lại ôm hông Tây Tư Diên, "Đầu óc anh có hơi loạn, không để ý em nhìn không rõ."

Xe lúc họ tới vẫn lặng im ở điểm hẹn giấu kín ban đầu. Đầu tiên Tiêu Tê cách cửa kính nhìn vào bên trong, trên ghế lái máu me tung tóe, cửa xe bị lõm xuống một cách bất thường, mọi thứ đều mang một tín hiệu không may. Tây Tư Diên nhìn vẻ mặt hắn càng lúc càng nghiêm trọng, cho dù đáp án cách ngay một mét bên trong, anh lại lần nữa an ủi: "... Không phải anh nói anh ta cẩu thả lắm à, có khi nào cẩu thả tiếp không?"

"Cậu ta đúng là cẩu thả, cậu ta..." Hầu kết Tiêu Tê nghẹn lại, có hơi nói không ra lời. Tuân Thiên đúng là luôn mang tiếng hèn nhất trong đội, nhưng bình thường cũng sẽ vì đồng đội của mình liều lĩnh cản ở phía trước.

Tiêu Tê xoa xoa con mắt khô khốc, nuốt xuống vô số từ hình dung về Tuân Thiên, cuối cùng để lại một câu trước khi lên xe: "... Cậu ta vẫn luôn ẩu."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio