"Anh Huy ở lại đây đi, công việc trước mắt không vội.
Thừa dịp mấy ngày nay ở đây đi dạo xung quanh Tây Dương nhiều hơn." Tiêu Tê gõ đốt ngón tay lên mặt bàn, "Hàng ngày nhớ dậy sớm đưa đón Mèo Con đi học, những lúc khác đi tìm người hay nằm thẳng cẳng thì tùy ông."
"Việc này cứ để lại sau tết Trùng Cửu rồi làm, nhiệm vụ lần này các ông đá tôi ra là có ý gì, muốn vứt bỏ tôi à?" Trước đây Lưu Huy nhất định sẽ nằm trong đội quân chủ lực, sức dời núi khí trùm trời.
Có lẽ từ lúc còn ở Sơn Loan hắn đã bắt đầu cảm thấy mình thừa thãi tựa như sớm muộn gì cũng sẽ hoàn toàn thất nghiệp.
Dư Hoàn Ương đúng lúc đứng ra nói: "Việc đưa đón Mèo Con em làm được, không cần phải để anh Huy ở lại đâu.".
"Không phải, Tiểu Ngư, em đi theo bọn anh." Tiêu Tê chỉ về phòng của cô, "Cho em mười phút, chuẩn bị một chút."
"Vì..." Dư Hoàn Ương còn muốn hỏi ba chữ ra lời nhưng bỗng nhiên phản ứng kịp, đây là đang cho cô cơ hội để rèn luyện.
Mặc dù cô là phụ nữ nhưng không thể mãi trốn phía sau người khác, Dư Hoàn Ương thấp thỏm lại kích động nói vâng sau đó nhanh chóng đứng dậy trở về phòng chuẩn bị đồ đạc.
"Nếu Lưu Huy không muốn ở lại, vậy...!Khỉ Ốm nhé?" Tiêu Tê đặt khuỷu tay lên vai Tây Tư Diên, "Không thể là hai người chúng tôi đâu!"
"Lưu Huy đi cũng không có tác dụng gì, nhiều lắm thì coi như trông cửa." Khỉ Ốm nghĩ đến việc có thể đón tết Trùng Cửu bên crush, còn có thể ngắm pháo hoa cùng nhau là hân hoan vui sướng không nín được.
Lưu Huy đáng thương bị vứt bỏ, đến tận lúc tiễn mọi người lên xe vẫn càm ràm không ngừng.
Vì phải vận chuyển pháo hoa nên hiệp hội chiến đội đặc biệt cung cấp một chiếc xe bán tải màu sắc sặc sỡ, đứng trước cửa khu khí thế vô cùng.
Hùng Anh Anh thở hồng hộc từ bên ngoài chạy tới, trong tay cầm sổ ghi chép phân công công việc, "Mới vừa nhận được tin tức, chúng ta phải đi cùng người phụ trách do hiệp hội chiến đội phái tới, nhiệm vụ lần này họ phụ trách tổng chỉ huy."
"Có ý gì? Phái một người tới giám thị chúng ta làm ăn thế nào à?" Khỉ Ốm nhíu mày, "Hiệp hội chiến đội ở Tây Dương sao mà quản lắm chuyện thế?"
Hùng Anh Anh vội vàng ra hiệu suỵt suỵt, câm miệng đi nhưng người đàn ông đi theo phía sau gã đã nghe được câu oán giận của Khỉ Ốm, "Cậu hiểu lầm rồi, hiệp hội chỉ là muốn trợ giúp chiến đội Hùng Ưng các vị mà thôi.
Chúng ta đều có nghĩa vụ lao động, dù sao pháo hoa cho tết Trùng Cửu không được phép xảy ra sai lầm vốn nên do người trong hiệp hội đi chấp hành nhưng vì gần đây nhiều việc không lo được chỉ có thể treo thưởng nhiệm vụ."
"Nhưng tôi vừa đúng lúc kết thúc nhiệm vụ trong tay nên được hiệp hội cử tới trợ giúp các vị, thù lao bàn trước vẫn không đổi." Người đàn ông mỉm cười giải thích, ánh mắt khi chạm phải Tây Tư Diên thì sáng ngời, "Thật là đúng dịp, lại gặp mặt rồi, tôi là Tuân Thiên, hội phó hiệp hội chiến đội."
Là chú của cô bé đã gặp trong trường học lúc trước.
Tây Tư Diên gật đầu cùng với ý bảo, "Siesvan Ingrams...".
Anh nghĩ rất lâu cũng không nhớ ra được Hùng Anh Anh cho mình làm chức vụ gì nên chỉ có thể nói như vậy, nhưng chính bản thân Hùng Anh Anh sớm đã trợn to hai mắt đứng phía sau lưng Tuân Thiên không ngừng giơ ngón tay cái với Tây Tư Diên, nhìn khẩu hình miệng như đang nói: "Đúng là trâu bò! Thế mà đã có quan hệ với phó hội trưởng rồi!?"
"Bên tôi còn hai người đồng đội nữa là Du Mộc và Bạch Nga." Anh ta nghiêng người giới thiệu một nam một nữ ăn mặc trông có vẻ giàu kinh nghiệm phía sau.
"Bên phía các cậu có những ai tham gia hành động lần này?"
"Tôi, gọi anh Khỉ là được." Ấn tượng của Khỉ Ốm với người đàn ông tao nhã lịch sự trước mặt không tệ lắm, thái độ cũng thân thiện hơn hẳn, "Sith, Lâm Tây, còn cô em này là Tiểu Ngư.
Ủa? Lâm Tây đâu rồi?"
Ánh mắt Tây Tư Diên đã dính chặt lên người Tiêu Tê kể từ khi Tuân Thiên xuất hiện, chỉ thấy tên đàn ông kia mắt tối sầm lại rồi sụp đổ cúi đầu kéo mũ áo lên trùm kín đầu, mọi người đang làm quen cũng không tham gia mà tránh mặt trực tiếp trốn lên xe trước.
"Anh ta lên xe trước rồi." Tây Tư Diên khóa ba lô và túi đựng tên cũng đi về phía xe bán tải.
"Lâm Tây là người đàn ông đứng sau lưng cậu lúc trước đúng không?" Tuân Thiên đi theo phía sau hắn anh hỏi.
Tây Tư Diên ánh mắt vừa chuyển, khom lưng lên xe liền thấy Tiêu Tê ngồi trong góc phía sau không ngừng dùng mắt ra hiệu ngồi bên cạnh mình thì bỗng nheo mắt cười, nói với Tuân Thiên: "Lâm Tây là phân đội trưởng, hai người ngồi chung nhé!"
Ngón tay Tiêu Tê trực tiếp ghim sâu vào lưng ghế tựa phía trước, suýt chút nữa đã bóp lòi cả mút bên trong.
Tuân Thiên không có lý do gì để từ chối, ngược lại là Khỉ Ốm lại khó hiểu lầm bầm: "Phân đội trưởng không phải là ông à Sith?"
"Chào anh, tôi là Tuân Thiên." Tuân Thiên lễ phép đưa tay ra với Lâm Tây nhưng người kia lại ngoảnh mặt về phía cửa xe, khóa áo kéo cao hết cỡ, mũ cũng che hết khuôn mặt không hề đáp lời.
Dư Hoàn Ương khó hiểu nhìn về phía sau, giải thích: "Lâm Tây say xe, nhưng cũng đâu nghiêm trọng như vậy..."
Vì vẫn còn trong khu an toàn nên Du Mộc ngồi ở ghế tài xế không nhấn ga chạy nhanh, động cơ xe bán tải ổn định.
Bạch Nga móc ra một gói giấy nhỏ từ trong túi cấp cứu mang theo người, "Chỗ tôi có thuốc say xe, cho anh ta uống đi."
Dư Hoàn Ương lập tức đưa tới cho Tây Tư Diên, còn mở nắp bình nước đưa cùng.
Cuối cùng thuốc và thủy đều được Tuân Thiên nhận lấy, anh ta còn khẽ xoa lưng cho Tiêu Tê, "Khó chịu quá thì đừng miễn cưỡng."
Xe bán tải chậm rãi lái về phía cửa an toàn thông ra ngoài ở khu , số lượng xe cộ xếp hàng không nhiều lắm, nhân viên công tác đeo súng ngăn từng xe lại đứng bên cửa sổ kiểm tra thẻ căn cước.
Công tắc cửa sắt được trang bị một đòn bẩy kết cấu phức tạp phải khởi động bằng sức người, chỉ khi có tình huống vào lúc đêm khuya ít nhân viên hoặc trong trường hợp có thi triều mới được dùng đến công tắc điện.
Tiêu Tê tiếp nhận túi nước, lại giơ tay lên từ chối thuốc say xe.
Tây Tư Diên tựa lưng vào ghế ngồi nghe âm thanh người phía sau cởi mũ trùm xuống thì chậm rãi nhếch khóe môi.
Giữa trưa hai giờ, ánh nắng ngày mùa thu ấm áp ánh nắng tươi sáng chiếu lên mái tóc đen ngắn của người đàn ông ngồi bên cửa sổ.
Vài hạt bụi bay lơ lửng trong ánh sáng khiến quanh thân hắn có thêm một tầng cảm giác không chân thật.
Rốt cuộc Tiêu Tê cũng cam chịu số phận quay mặt sang đối diện với ánh mắt của Tuân Thiên: "Cẩu Thiên, chỉ có cậu mới cần uống thuốc ấy." (Chữ "cẩu" 苟 trong "cẩu thả" giống chữ "Tuân"荀 trong tên của Tuân Thiên, ở đây hiểu là bạn Tiêu đang khịa người ta bằng cách gọi biệt danh, ngoài ra thì chữ "cẩu" trong "cẩu thả" này đọc là "guo" giống chữ "chó").
"Xin lấy giấy chứng nhận ra..."
"Bộp!!!" Trong xe truyền tới tiếng vang lớn khiến nhân viên đang bình tĩnh đòi kiểm tra giấy chứng nhận lập tức căng thẳng mà giương súng lên quát lớn: "Động tĩnh gì?!" Bạch Nga cũng khó hiểu quay đầu nhìn về phía hội trưởng nhà mình, "Tuân đội làm sao vậy?"
Tuân Thiên chợt nhảy dựng lên, đầu đập phải trần xe, tiếng vang khiến tất cả mọi người tại chỗ nghe được cũng đau thay anh ta nhưng Tuân Thiên không hề để ý mà toàn thân cứng đờ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Tê.
Du Mộc và Khỉ Ốm cũng quay đầu lại nhìn Tuân Thiên, chỉ có Tây Tư Diên vẫn bình thản như cũ ung dung nhắm mắt nghỉ ngơi.
Những nhân viên trị thủ khác cũng tụ tập qua đây vây quanh xe bán tải, tay cầm súng gõ mạnh lên cửa xe, "Mở rộng cửa kiểm tra!"
Tiêu Tê dùng ánh mắt ra hiệu cho Tuân Thiên ý bảo động tĩnh ngoài cửa xe, nói nhỏ: "Trước xuất phát đã, những chuyện khác để sau rồi nói." Tuân Thiên choáng váng vì nín thở trong thời gian dài, anh ta hoảng hốt một hồi lâu đột nhiên nắm lấy cổ tay Tiêu Tê, miệng há lớn thở dốc sau khi khép lại mới tốn hơi thừa lời tàn nhẫn nói ra suy nghĩ trong lòng, "Anh đi đâu vậy? Chúng tôi đều nghĩ anh đã chết rồi!"
Khỉ Ốm tựa ở cạnh xe đẩy cửa ra, nhân viên bảo vệ rất không khách sáo mang súng chĩa vào người trong xe, ánh mắt cảnh giác đảo qua từng ngõ ngách bên trong, cuối cùng dừng lại ở chỗ hai người tựa hồ đang giằng co phía sau xe, cao giọng quát lớn: "Này! Hai người kia làm sao đấy!?"
Tuân Thiên không nhịn được quay người lại, đây là lần đầu tiên Du Mộc và Bạch Nga thấy đội trưởng trước giờ vẫn luôn ôn hòa lộ ra vẻ mặt như thế, vừa phiền muộn vừa khẩn trương.
Cổ tay Tiêu Tê vẫn đang bị anh ta túm trong lòng bàn tay, cả người bị kéo về phía trước một bước, Tây Tư Diên đúng lúc tự tay ngăn anh ta lại, lại nhận được sự đáp trả đầy phẫn hận căm tức.
" Phó hội trưởng!" Nhân viên bảo kệ trong nháy mắt kính cẩn nghe theo kính cẩn nghe theo bỏ súng xuống, thẳng lưng khép lại hai chân chào kiểu quân đội với Tuân Thiên.
Tuân Thiên kiềm chế tâm trạng giải thích đơn giản: "Đội Hùng Ưng xếp hạng và hạng vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về cùng làm nhiệm vụ, Bạch Nga, giấy thông hành."
Bạch Nga lập tức nói vâng rồi đưa lên giấy thông hành.
Thực ra khuôn mặt của Tuân Thiên chính là giấy thông hành tốt nhất, nhân viên bảo vệ cũng không nhận giấy thông hành, liếc qua một cái đã lập tức cho đi ngay.
Khi mọi vấn đề đã lắng xuống, xe bán tải cuối cùng cũng đi trên đường thì Khỉ Ốm mới muộn màng nhận ra Tiêu Tê không chỉ một lần đề cập tới việc hắn có kẻ thù ở Tây Dương.
Dư Uyển Ương cũng cho là vậy.
Hai người liếc mắt nhìn nhau cùng khởi động tinh thần cảnh giác quan sát nhất cử nhất động của Tiêu Tê và Tuân Thiên.
Nhưng vượt qua giằng co lúc ban đầu, hai người đàn ông ở hàng cuối tựa như đã ở chung hòa thuận.
Tuân Thiên nhéo một cái lên mặt Tiêu Tê, khó có thể tin mà nói: "Thật sự là anh à?"
"Nếu là trước mạt thế chỉ bằng động tác này tôi có thể phạt cậu chạy m đeo phụ trọng kg." Tiêu Tê khó chịu đẩy cái móng vuốt hạnh kiểm xấu của Tuân Thiên ra, người sau cười nói: "Làm rõ này, hiện giờ chức vụ của tôi cao hơn anh."
"Đội phó Cẩu?"
"Được được được, anh là đội trưởng, anh lớn nhất.
Lần hành động này anh tổng chỉ huy được không?" Xưng hô quen thuộc này khiến Tuân Thiên không nhịn được nụ cười sâu trong đáy mắt, anh ta dừng một chút không biết đây là lần thứ bao nhiêu phải cải chính, nói: "Là Tuân."
"Thôi đi Cẩu Thiên, ai mà không biết cậu có khả năng nhất, đã quên có một lần huấn luyện đối kháng trong rừng tôi phân cho cậu vài đội viên để mai phục đánh bất ngờ, kết quả cậu dẫn theo mười người qua loa một tí đã xong hành trình, còn tôi ở đầm lầy bị bọn Báo Tử đánh ngã trong bùn.
Cậu thế mà còn trơ mắt ếch ra nhìn, còn gọi các anh em cùng cẩu thả, cẩu thả chính là thắng lợi."
Tuân Thiên vui tươi hớn hở cười rộ lên, lại đột nhiên ảm đạm nói: "Báo Tử nghĩ anh chết còn khóc." "Cậu ta khóc vì tối?" Tiêu Tê khó có thể tưởng tượng hình ảnh mỹ lệ làm rung động lòng người kia, lại nói: "Lần sau gặp mặt tôi nhất định sẽ hỏi cậu ta ngạc nhiên không, mừng rỡ không, bất ngờ không?"
"Không gặp được nữa đâu." Tuân Thiên thở dài, khóe môi Tiêu Tê cũng thu lại nụ cười, trong con ngươi có ánh sáng nhảy nhót cũng quay lại vẻ sâu thẳm bình tĩnh ban đầu.
Khỉ Ốm ngồi hàng thứ nhất gì cũng nghe không rõ, không ngừng giao lưu với Tiểu Ngư: Gì? Gì? Bọn họ đang nói gì? Trông Tiêu Tê đầu tiên là chuyện trò vui vẻ sau lại nghiêm túc, cảm giác không giống với kẻ thù gặp mặt, giống như bạn cũ gặp lại nhau.
Gã quay đầu để ý biểu cảm của Tây Tư Diên lại phát hiện người này mở mắt, mặt không thay đổi nghĩ ngợi cái gì.
Khỉ Ốm vừa muốn mở miệng đã bị Tây Tư Diên ra hiệu im lặng, còn chỉ chỉ lỗ tai của mình và hai người phía sau, hiển nhiên đang tập trung nghe trộm.
Khỉ Ốm: "..."
Gã nhàm chán tiến đến phía sau ghế lái, "Anh Du Mộc, chúng ta đang đi đâu thế?" "Phố Nam đó!" Lúc đầu Du Mộc đang nói chuyện với Bạch Nga, sau Khỉ Ốm đi lên góp vui cũng vẫn nhiệt tình như trước, "Phố Nam có một khu mua bán pháo hoa rất lớn, nơi đó qua lại nhiều, sau khi Zombie biến dị khả năng sẽ đi hết.
Trước đó chúng tôi đã nhìn qua, nếu như không được thì lại đến xưởng chế tạo ở Tây Thành.".