Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Băng diễm còn phải thử thách rất nhiều rất nhiều —— nhưng anh sẽ dần dần thích ứng .
Ngày mai giữa trưa tiếp tục Cập Nhật
Phòng ngủ của Phó Chỉ Lan cách âm không tệ, Băng Diễm nín thở ngưng thần mới có thể nghe được vài câu đối thoại mơ hồ không rõ.
Thê chủ đại nhân là đang hỏi bạn mượn đàn ông sao?
Thì ra nơi này không khác Đại Chu lắm. Trừ chính phu ra, những người đàn ông không được thê chủ sủng ái hoặc không có danh phận, cũng có thể bị thê chủ cho mượn, hoặc là dùng để hầu hạ bạn bè hoặc chiêu đãi khách mìnhi.
Nếu như anh may mắn có thể được thê chủ cho ở lại, có phải cũng sẽ chịu kết quả như vậy không? Anh đã từng gặp qua những người đàn ông dung mạo bình thường hoặc không còn trẻ nữa bị thê chủ bắt đi hầu hạ người phụ nữ khác, tư sắc của bọn họ tự nhiên không thể làm khách vừa lòng, vì vậy thường phải thừa nhận sự thô bạo và các loại tàn khốc làm nhục phát tiết của khách.
Có lẽ anh rất thích hợp bị như vậy.
Thê chủ đại nhân không cho anh quần áo, nhốt anh trong căn phòng thoạt nhìn thực sạch sẽ này, lại không vứt bỏ anh, có phải anh vẫn còn dùng được, nên cô muốn giữ anh lại làm đồ chơi cho khách không?
Thẹn thùng và ủy khuất không nên có, tràn ngập trong ngực vốn đã hít thở không thông của anh, vết thương ngoài da như liền với vết thương lòng, không chút lưu tình hung hăng dày vò anh.
Ý thức Băng Diễm dần dần mơ hồ.
“Bạn muốn vậy sao ?” Phó Chỉ Lan vừa xấu hổ vừa giận dữ la lên, lại ý thức được giọng của mình có thể sẽ ảnh hưởng đến phòng em họ bên cạnh, vì vậy nhanh chóng che giấu xúc động, hạ giọng giải thích, “Chỗ này của mình có một người tạm thời không thể đi bệnh viện, muốn mời chồng của bạn mang theo công cụ chữa bệnh ngoại thương đến xem một chút. Anh ta bận lắm sao? Nếu như thật sự không được, mình đành tìm biện pháp khác vậy.”
“A, hóa ra là như vậy. Mình xin lỗi, Tiểu Lan à, bạn nói rất dễ làm cho người ta hiểu lầm.” Thu Tố phát hiện hiểu lầm ý của cô, vội vàng không ngừng xin lỗi, “Nhưng tối hôm nay anh ta đi chơi với người yêu rồi, mình sẽ hẹn trước giúp bạn, nhanh nhất cũng phải chờ sáng mai mới được.”
“Không có việc gì, có thể qua đây là đươc rồi, vô cùng cảm ơn bạn.” Phó Chỉ Lan âm thầm nghiến răng nghiến lợi, nhưng giọng nói thì vẫn khách khí chu đáo.
“Không thành vấn đề, cứ an tâm đi.” Thu Tố nói, lại được voi đòi tiên nói thêm, “Có cần mình qua tìm bạn bây giờ không? Thật ra mấy cái vết thương đơn giản mình cũng biết xử lý.”
Phó Chỉ Lan liên tưởng đến sở thích và tính tình lạ lùng của Thu Tố, nhớ lại năm đó bị cô ta cưỡng bức chụp các loại ảnh chụp vô cùng biến thái, nhanh chóng cự tuyệt: “A, trời không còn sớm nữa, cũng đã tối rồi, bạn tiếp tục ngủ đi. Mình không quấy rầy nữa.”
Có lẽ do thói quen dậy sớm làm việc, thời gian Băng Diễm hôn mê cũng không quá dài, anh phỏng đoán được bên ngoài đã là sáng sớm. Bình thường giờ này, anh đã phải đi gánh nước, sau đó đến phòng bếp hỗ trợ. Nhưng trong phòng thê chủ, chỉ cần mở cơ quan ra, là nước sẽ tự chảy ra. Những thứ kỳ lạ trong phòng bếp anh cũng không biết dùng, những việc anh có thể làm thật quá ít.
Không thể trách em họ thê chủ ghét bỏ anh, muốn thê chủ mang anh đi chỗ khác.
Không thể trách thê chủ không muốn cho anh ở lại, không chỉ vì là tối qua anh to gan xâm phạm cô, còn có thể vì anh vụng về vô dụng.
Tỉnh táo suy nghĩ lại, anh không thể không lần nữa đối mặt với vấn đề đau đớn này.
Anh nên làm thế nào, mới có thể tiếp tục ở lại?
Không có hình phạt và đánh đập, không có bị xiềng xích treo ngược, anh cuộn mình ngồi một đêm không nhúc nhích, vết thương trên người đã ngừng chảy máu. Anh dùng tay chạm đến đầu vai và sau lưng, vết thương sưng đỏ là khó tránh khỏi, cánh tay cũng có ứ đọng xanh tím, trên trán vẫn nóng như trước. Cơ thể không khỏe và đói khát, anh cảm thấy mình bắt đầu hôn mê. Gay go nhất là vai phải chỉ cần nhúc nhích lập tức đau nhức khó nhịn, chẳng lẽ là do da thịt bị xé rách, gân cốt bị thương rồi sao?
Loại trạng thái này thật là không tốt, nếu như lúc này, thê chủ hạ lệnh cho anh làm việc, cánh tay phải anh động tác khó khăn, có phải càng bị ghét không? Trước kia anh không yếu ớt vô dụng như vậy, so với hiện tại, trước kia dù trách phạt nặng thế nào, chỉ cần ngủ một giấc là có thể làm việc được.
Anh đột nhiên nhớ tới quốc sư đại nhân đã dạy anh, máu còn sót lại trong vết thương nếu không xử lý, sẽ sinh mủ rồi nóng lên, rất khó khép lại. Cho nên những vết thương này, tốt nhất cần phải rửa sạch, nếu không thể lực của anh rất khó khôi phục được. Băng Diễm cắn răng, đứng lên, quỳ bên bồn nước.
Phòng của người giúp việc vô cùng nhỏ hẹp, từ chỗ anh vừa mới cuộn mình nằm đến bồn rửa tay, chỉ là một hai bước chân. Nhưng vừa đứng lên, anh càng cảm thấy đầu óc càng choáng váng, trán thật sự rất nóng. Anh ngã bệnh rồi sao? Sao có thể ngã bệnh trong lúc này được?
Tại Đại Chu, đàn ông ngã bệnh nếu là người trẻ tuổi, còn có thể được người khoan dung, cho phép tĩnh dưỡng mấy ngày. Nếu là già yếu, nuôi mấy ngày còn không thấy khởi sắc, tất nhiên sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Anh không chỉ một lần nhìn thấy những người đàn ông ốm yếu lưu lạc ngoài đường, trừ phi là chính phu, còn không thì phải tự sinh tự diệt nơi đầu đường.
Anh còn trẻ, từ sau khi tập võ rất ít ngã bệnh, nhiều nhất là vì là vết thương do bị phạt hoặc là do tập võ để lại, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày không cần bôi thuốc anh cũng sẽ chống đỡ được. Không sai, anh nhất định sẽ tốt lên, anh không thể để cho thê chủ biết anh ngã bệnh, như vậy cơ hội để anh ở lại sẽ càng ít hơn.
Đúng, dùng nước lạnh rửa, có thể sẽ đỡ hơn, rửa sạch sẽ vết thương và vết máu, sẽ không sinh mủ nữa. Cơ thể anh lúc này nóng rần lên, có lẽ là bởi vì vết thương mấy ngày trước không được xử lý nên mới bị vậy. Nhất định là như vậy rồi.
Băng Diễm bối rối mở vòi nước ra, đầu tiên là mở nhỏ nhỏ, để nước lạnh chảy qua tóc đen, sau đó lại nghĩ biện pháp đưa nước xuống dưới lưng, nơi nào có vết thương, rửa nơi đó.
Nước thật lạnh, càng tắm càng lạnh.
Độ nóng trên trán cũng không thấy biến mất, cảm giác đói bụng vì anh cử động mà càng kịch liệt hơn.
Anh uống vài ngụm nước, miễn cưỡng đỡ đói.
Anh ý thức được thân thể đã đứng không vững, gục bên bồn nước, dựa vào vách tường gạch men trắng noãn, thử từ từ điều chỉnh hô hấp, vận chân khí cố gắng làm thân thể ấm áp lại.
Anh phát hiện trong phòng có một lỗ nhỏ thần kỳ, mới vừa rồi anh xả nhiều nước như vậy, lại đều từ lổ nhỏ kia biến mất không thấy, chỉ còn lưu lại một màu hồng nhàn nhạt.
Máu anh làm dơ sàn nhà?
Trời ạ, anh khẩn trương dùng hai tay lau vết máu trên mặt đất đi, lại quay đầu thoáng nhìn vách tường anh dựa vào cũng hiện lên màu đỏ. Anh sợ đến run rẩy, nhưng may mà vách tường và mặt đất rất dễ lau. Anh dùng tay dính nước chà một hồi, rửa sạch những… vết máu dơ dáy này rất nhanh.
Nhưng để không làm nơi nào dính máu nữa, anh không dám lại dựa vào tường nghỉ ngơi, thẳng tắp quì bên cạnh bồn cầu, lấy tay chống trên mặt đất, như vậy coi như ngất xỉu cũng sẽ không lập tức ngã xuống, sẽ không lại làm dơ vật trong phòng.
Vận công điều tức một hồi, Băng Diễm cảm thấy mình đỡ hơn vừa rồi một chút, vết thương lạnh như băng đã đau chết lặng, cảm giác đau đớn và đói khát anh cũng đã dần dần quen. Anh có thể lấy một chút tinh lực ra, điều tra động tĩnh ở ngoài.
Khách của thê chủ tới rồi? Anh nghe thấy giọng của phụ nữ xa lạ nói chuyện.
“Tiểu Lan, thấy mình siêng không, sáng sớm lập tức chạy tới nhà bạn báo danh.” Thu Tố vui vẻ nói.
Thần sắc Phó Chỉ Lan thất vọng, lúcmở cửa còn tưởng rằng là Thu Tố mang theo chồng cùng đến, xem ra còn phải chờ vị bác sĩ kia một chút.
Cao Nhạc ngủ say suốt đêm, dựa theo giờ giấc bình thường mỗi ngày mà chuẩn bị đi phòng bếp làm bữa sáng. Anh thấy xuất hiện thêm hai bím tóc trong phòng, giương mắt lên nhìn thì phát hiện trong phòng trừ chị họ còn có thêm một người phụ nữ, vì vậy hỏi: “Chị họ, sớm như vậy đã có khách ? Bữa sáng làm bốn phần hả?”
“Không cần, Thu Tố không ăn sáng.” Phó Chỉ Lan cố ý nói như vậy để tỏ vẻ bất mãn.
Thu Tố bất chấp cô không làm phần ăn cho mình, mắt lộ ra ánh sáng, lại ngồi trên ghế sa lông, nhìn chăm chú Cao Nhạc giống như sói thấy dê, hí hửng nói: “Tiểu Lan, bé trai này là người thân của bạn hả ? Rất có thiên phú đó ! Nếu không phải mình kinh nghiệm đầy mình, thật đúng là khó phát hiện anh ta không phải nữ nhân.”
Cao Nhạc theo bản năng lui về sau hai bước, trong lòng nói thầm, bạn của chị họ nhìn thế nào cũng thấy không bình thường? Người này hình như rất nguy hiểm, tốt nhất nên tránh xa. . . Anh chạy đi, chạy vào phòng bếp.
Phó Chỉ Lan lúng túng nói: “Tên…kia, là em họ của mình. Thu Tố, bạn đừng để ý em họ của mình, nó vẫn còn chưa trưởng thành. Mấy chuyện chụp ảnh, tìm mình là được.”
“Đúng, còn tuổi vị thành niên. . . Mình, sao lại dạy hư trẻ con?” Rõ ràng Thu Tố nghĩ một đằng nói một nẻo, ánh mắt và tâm tư đều vào phòng bếp với Cao Nhạc.
Phó Chỉ Lan rít gào quát: “Mình đang nghiêm túc!! Đàn ông của bạn khi nào thì tới?”
“Mình gọi cho anh ta, anh ta đã đồng ý rồi, nói là buổi sáng sẽ tới đây.” Thu Tố vô tội đáp, “Tiểu Lan a, không nên hét như vậy đâu. Nếu bạn thấy khó chịu, nên đi ngủ một giấc đi. Dù sao mình còn phải bố trí lại chỗ chụp ảnh, chụp ngoài sân nhà bạn được không? Lần trước mình có mua mấy bó hoa giả, chắc vẫn còn hả?”
“Tất cả đều ở đây. Nhưng mình đang lo, cũng không dám ngủ a.” Phó Chỉ Lan nghĩ trình độ hủ nữ của Thu Tố, nhất định sẽ làm mọi cách để nói chuyện với em họ, cô tuyệt đối sẽ không để cô ta có cơ hội tiếp cận em họ.
“Tiểu Lan, bạn đừng nhìn mình như vậy, mình, cũng là phụ nữ kết hôn rồi, chúng ta biết nhau lâu như vậy, bạn cũng biết mình không là người xấu.” Thu Tố ý thức được Phó Chỉ Lan đang đề phòng mình, cố gắng giải thích.
“Người xấu của hỉ nữ đối với bọn mình còn khác biệt nhiều lắm.” Phó Chỉ Lan kêu lên.
Thu Tố là người co được dãn được, mắt thấy lừa gạt mỹ thiếu niên không thành công, lập tức đổi hướng: “Mình đi bố trí nơi chụp ảnh. Cái chân máy ảnh lần trước mình để nhà bạn, bạn để đâu rồi? Lần này mình đi qua vội quá, không có cầm theo nó. . .”
Phó Chỉ Lan trôi chảy trả lời: “Mình nhớ hình như là nằm trong phòng người giúp việc. . . A, bạn đừng vào, mình lấy giúp bạn.”
Thu Tố thường xuyên chụp ảnh trên đường nên thân thủ cũng rất lanh lẹ, động tác còn nhanh hơn Phó Chỉ Lan, đã tới trước của người giúp việc, trong miệng còn nói: “Thân là nhiếp ảnh gia, sao có thể làm phiền người mẫu cầm đồ giúp mình chứ, bạn cứ ngồi đừng đi đâu.”
“Trong phòng người giúp việc có. . .” Phó Chỉ Lan thật không biết giải thích như thế nào nha.
“Có cái gì? Có con gián mình cũng không sợ.” Thu Tố cười, động tác thuần thục mở cửa.
“A!”
Một nam một nữ kêu to hai tiếng kinh ngạc .
Thu Tố nhanh nhẹn nhảy ra, sau lưng đụng vào thân mình cao lớn của Phó Chỉ Lan, hai người thiếu chút nữa cùng nhau té ngã ngửa .
“Tiểu Lan, trong phòng này sao lại cóđàn ông… không mặc quần áo chứ?”
Băng Diễm thì hoảng sợ co rúm trong không gian nhỏ hẹp, cố gắng dùng hai tay che lấp thân thể và bộ vị bí ẩn của mình, mặc dù anh đã không còn là xử nam, mặc dù anh sắp là đàn ông bị thê chủ vứt bỏ, nhưng cũng không thể bị phụ nữ xa lạ nhìn chằm chằm được. Dù sao anh cũng biết thẹn mà.
Đó là khách của thê chủ đại nhân hả? Vì sao cô ta lại xông vào nơi này? May mà thê chủ đại nhân chạy theo sau, anh không biết lý do tại sao mình lại cảm thấy an tâm, có thê chủ ở đây là tốt rồi, anh không cần sợ nữa.
Phó Chỉ Lan từ sau lưng đỡ lấy Thu Tố, không cần hỏi không cần nhìn cũng có thể cảm thấy trong thân thể cô hủ nữ này bắt đầu khởi động ý nghĩ tà ác rồi.
Thu Tố nhìn người khỏa thân không biết bao nhiêu lần, phản ứng lúc này của cô căn bản không phải sợ hãi, mà là dã thú thấy con mồi mà hưng phấn, cô nghĩ ngoài việc vào phòng lấy giá máy ảnh, còn có thể nhờ người này ra một chút.
Phó Chỉ Lan nhìn sơ qua tạp chí mà Thu Tố chụp hình, bên trong tất cả đều là mỹ nam và mỹ nữ. Lâu lâu cũng có tiểu thuyết ngược luyến, đi kèm với ảnh minh họa người thật. Bản thân Thu Tố cũng là người cuồng ngược luyến đam mỹ. Hôm nay Thu Tố thấy tận mắt thấy được một hàng mẫu thiếu niên cả người đầy vết thương tận xương cốt tất nhiên cô ta sẽ dâng lên phấn khích không ngừng, cùng lúc bạo phát.
Thu Tố hoàn toàn quên đi giá chụp hình, ánh mắt dịu dàng ban nãy biến thành ánh mắt của tinh tinh, xoay người tràn ngập chờ đợi ngẩng đầu nhìn Phó Chỉ Lan, kích động khẩn cầu : “Tiểu Lan, cho mình mượn người đàn ông này một chút được không? Mình biết bạn không thích chụp ảnh, mình không miễn cưỡng, nhưng hôm nay nhất định bạn phải giúp mình.”
Phó Chỉ Lan nghiêm giọng đáp: “Thu Tố, bạn không thấy anh ta thương tích đầy mình sao?”
“Không sao, tiết kiệm thời gian hoá trang, mình càng thích như vậy, rất chân thật, rất có cảm giác. . . Mình phải nắm bắt cơ hội này nha. Đi mà. . . trừ … tiền nhuận bút, mình có thể miễn phí đưa tặng bạn tạp chí cả năm, sau này chỉ cần bạn mở miệng, dạng đàn ông nào mình cũng tìm giúp bạn. . .”