“Chị họ, chuông cửa đã vang lên lâu rồi đó!” Lúc này Cao Nhạc đã tháo trang sức, tóc rối bời, những vẫn không che được đôi mắt thâm quầng, thân thể mảnh khảnh của thiếu niên dường như đã chống đỡ hết nổi, thân thể như cây liễu trước gió mà nghiêng ngả, gượng gạo mở cửa ra sân kêu một tiếng, sau đó theo bản năng quay lại phòng, nhanh chóng biến mất.
Thu Tố chuyên chú chụp tư liệu sống ngàn năm khó gặp, Phó Chỉ Lan cũng chăm chú nhìn Băng Diễm, hoàn toàn quên đi việc khác. Cho đến khi nghe tiếng Cao Nhạc la, hai người mới giật mình tỉnh lại.
“Có thể là anh ta đến, bạn đi mở cửa đi.” Thu Tố tùy ý nói một câu, dùng cả hai tay thuần thục thao tác trên camera, ánh mắt thẳng tắp nhìn chăm chú hình ảnh, trên mặt nở nụ cười mê hoặc.
Không biết vì sao Phó Chỉ Lan không yên lòng, nhìn Thu Tố chỉnh tư thế của Băng Diễm, không hiểu sao cô rất khó chịu lo lắng. Cô sợ cái gì ? Chẳng lẽ còn sợ nếu mình vắng mặt, Băng Diễm sẽ lột bỏ mặt nạ tổn thương Thu Tố? Rõ ràng cô tự lấy cớ ở lại, nếu cô sợ, chỉ sợ cũng là sợ cái cô hủ nữ Thu Tố này thừa dịp cô không có ở đây lừa gạt Băng Diễm làm ra động tác càng xấu hổ nhục nhã .
“Mình kêu em họ đi mở cửa.” Phó Chỉ Lan thấp giọng nói thầm, không dám bỏ đi.
Trong lòng Thu Tố nảy lên ý nghĩ tà ác, ước gì đuổi Phó Chỉ Lan đi, ánh mắt xoay vòng, giả vờ nói: “Vậy thì bạn đi mở cửa đi, em họ của bạn lại không nhận ra anh ta, lỡ là người xấu thì làm sao bây giờ?”
Phó Chỉ Lan là người mạnh miệng nhưng hay mềm lòng, bị Thu Tố nói, không thể phản bác. Cô bất đắc dĩ đưa đèn pin cho Thu Tố, thấp giọng dặn dò: “Người đàn ông này có thể tinh thần không được bình thường, nếu như anh thừa dịp mình khuất mặt mà làm bậy, bạn lập tức dung thứ…này đối phó anh. Đừng để bề ngoài anh mê hoặc, cẩn thận thì hơn.”
Mặc dù có cảm thấy đồng tình với Băng Diễm, nhưng an toàn của Thu Tố quan trọng hơn, Phó Chỉ Lan tại giờ khắc này tương đương tỉnh táo, không dám khinh thường.
Thu Tố nhận đèn pin, vẻ mập mờ trong giọng nói tăng thêm, hài hước nói: “Thật đoán không ra nha, những vết thương trên người anh ta không phải do bạn làm ra chứ ? Bạn hạ thủ ngoan độc như vậy, không trách được bạn lại không dám dẫn anh ta đi bệnh viện.”
Phó Chỉ Lan ủy khuất muốn giải thích, vừa mở miệng thì nghĩ đến dù sao trên người Băng Diễm cũng có vết thương do cô gây ra, là sự thật, cô cần gì nhiều lời vô ích. Vì vậy cô làm bộ không có nghe thấy, xoay người rời đi.
Thu Tố nhìn Phó Chỉ Lan rời đi,cô lập tức lộ ra răng nanh, dùng đèn pin chỉ vào Băng Diễm mà cười híp mắt ra lệnh: “Này, anh kia, anh quỳ giống như trong phòng người giúp việc hồi nãy đi.”
Mặc dù thê chủ rời khỏi, nhưng thê chủ đã căn dặn, Băng Diễm không dám cãi lời, anh phải nghe theo mệnh lệnh của người phụ nữ xa lạ này, hầu hạ cô ta vừa lòng mới được. Anh hít sâu một hơi, giãy giụa bò lên quỳ thẳng, cẩn thận che lấp được chỗ xấu hổ, không dám mở mắt nhìn chung quanh, thầm nghĩ nếu mình không nhìn thì sẽ cảm thấy dễ chịu một chút. Anh vừa nghĩ vừa từ từ nhắm hai mắt lừa mình dối người, tưởng tượng tất cả chỉ là ác mộng, lát nữa tỉnh lại, có phải sẽ không còn đau như vậy nữa?
“Nghiêng người qua một chút, cánh tay chống trên mặt đất, lưng thấp một chút, cái mông nâng lên một chút, đúng, cứ như vậy, đừng cử động đó!” Thu Tố được voi đòi tiên, những người mẫu nam cô tìm để chụp hình, có rất ít người chịu chụp loại tư thế khuất nhục thế này, hôm nay cô chỉ là cao hứng thử một lần, ai ngờ thiếu niên anh tuấn thân thể loang lổ vết thương này lại chịu để cho cô chụp.
Thu Tố vô cùng hưng phấn, thầm thấy may mắn vì mình tới sáng sớm, bán chồng để đổi lấy người mẫu tốt như vậy, rất có lời.
Người đàn ông vừa bước một chân vào nhà Phó Chỉ Lan không lý do cảm thấy lưng lạnh cả người, động tác cũng hơi chần chờ.
Phó Chỉ Lan không rõ chuyện gì nên vẫn nhìn người đàn ông, nói: “Đổng tiên sinh mau vào đi. Lát sau Thu Tố sẽ đến, đang ở ngoài sân chụp ảnh đó.”
Đổng Thanh Hạo nắm chặt hòm thuốc trong tay, cuối cùng cũng kiên trì đi đến, trong miệng không yên lòng hỏi han: “Phó tiểu thư, bệnh nhân cô muốn trị liệu ở đâu? Thu Tố cô chẳng lẽ đến nơi này không phải là nhờ cô làm người mẫu chụp ảnh?”
Phó Chỉ Lan trên trán hiện lên hắc tuyến, lúng túng nói: “Cái…này, lúc đầu định bảo ta làm người mẫu. Nhưng, aiz, như thế nào giải thích đây…”
Đổng Thanh Hạo còn tưởng rằng Phó Chỉ Lan có cái gì khó nói, anh từ trước tới nay cật lực bảo trì khoảng cách với nữ giới, tận lực không bao giờ thâm giao, cho nên theo thói quen cũng không hỏi cô bị gì. Pho Chỉ Lan do dự mà không nói, anh cũng không hỏi. Anh chỉ nghĩ muốn sớm xử lý thương tích của bệnh nhận, nói không chừng xế chiều còn có thể tiếp tục hẹn hò với bạn trai.
Vì vậy Đổng Thanh Hạo khách khí nói: “Không cần giải thích, cô dẫn tôi đi xem bệnh người là tốt rồi.”
Phó Chỉ Lan vốn cũng chưa nghĩ ra nên giải thích như thế nào, thì không cần phải nhiều lời nữa, trực tiếp đi phía trước dẫn đường, chạy đến sân.
“Cô không phải vẫn để người bị thương ở ngoài sân chứ?” Đổng Thanh Hạo nhịn không được hỏi một câu, tấm lòng thầy thuốc bắt đầu nảy mầm, giọng điệu cũng ít vài phần khách khí.
Phó Chỉ Lan vội ho một tiếng, không cần nhiều lời, sau một khắc, Đổng Thanh Hạo thấy được một màn khiến người khác rung động.
Tia nắng ban mai chiếu qua sương sớm, những dàn hoa trồng quanh sân đủ màu sắc khiến nơi đây tựa như tiên cảnh, nhưng thiếu niên tóc dài thương tích khắp nơi quỳ ở giữa sân cùng cảnh vật xa hoa ở đây có phần không hợp. Hơn nữa còn có Thu Tố đang giơ đèn pin không biết làm sao, cảnh tượng từ tiên cảnh biến thành nơi ở của yêu ma quỷ quái.
Đổng Thanh Hạo biết người vợ trên danh nghĩa của mình rất nguy hiểm, bình thường khi anh ngẫu nhiên về nhà, thấy cả phòng bay loạn toàn là tạp chí cùng những dụng cụ phục vụ “tinh thần hủ nữ” của cô. Nhưng thật sự thấy tận mắt lúc cô bạo lực với mỹ thiếu niên kia, vẫn khiến anh hoảng hốt không thôi.
Hộp thuốc trong tay của anh suýt nữa rơi xuống đất, anh run giọng hỏi: “Các ngươi đây là đang làm cái gì vậy? Thu Tố, cô…”
Thu Tố vội vàng bỏ qua đèn pin, giải thích nói: “Không phải tôi, không phải tôi… A Hạo, anh hãy nghe tôi nói, người đàn ông này chính là do Lan Lan tìm tới. Tôi…”
Không đợi Đổng Thanh Hạo tiếp tục hỏi, Phó Chỉ Lan cũng đã nhìn ra Băng Diễm đang quỳ rõ ràng là đã lâm vào hôn mê, anh gần như là chỉ dựa vào đầu gối và hai tay chống giữ để không ngã xuống, trong lòng cô nhói một cái, tiến lên, lớn tiếng chất vấn: “Thu Tố, bạn thừa dịp mình đi khỏi đã làm cái gì vậy? Bạn sẽ không thực sự cầm đèn pin đánh anh chứ?”
“Mình, mới vừa rồi chỉ là không nhịn được tò mò, muốn nhìn xem anh ta có phải thật sự rất nghe lời không, mình ớii gần anh ta, làm bộ hù dọa anh, cái gì cũng chưa làm. Anh ta vốn là đang quì, đột nhiên xoay người, mình bị dọa cho hoảng sợ. Bạn cũng biết mình nhát gan, sợ hãi quá nên luống cuống tay chân, đèn pin cũng không biết thế nào đụng trúng người anh.” Thu Tố miêu tả việc xảy ra vừa rồi.
Phó Chỉ Lan nghiến răng nghiến lợi nói: “Thu Tố, bạn có biết trên người anh ta bị thương rất nghiêm trọng không?Bạn… bạn mới vừa rồi nhất định có ý đồ bất chính, nếu không anh ta…”
Thu Tố ủy khuất la lên: “Làm sao vậy, làm sao vậy được? Tại sao chỉ cho quan viên phóng hỏa, lại không cho dân chúng đốt đèn? Thương tích cả người của anh ta cũng không phải do mình làm mà.”
Sắc mặt Đổng Thanh Hạo xanh mét, liếc mắt nhìn Phó Chỉ Lan, sau đó hung hăng nhìn Thu Tố, trong lòng đã xếp hai người phụ nữ trước mắt trực tiếp đưa đến hàng ngũ cực độ nguy hiểm, nghiêm túc nói: “Các người đừng cãi nữa, cứu người trước quan trọng hơn.”
Phó Chỉ Lan và Thu Tố đồng thời im lặng, đều tự thấy mình có lỗi, không dám tranh cãi nữa.
Bệnh nhân và bác sĩ là lớn nhất, bọn họ lập tức bắt đầu tích cực phối hợp.
Đổng Thanh Hạo không hổ là người giỏi nhất của khoa y, liếc mắt vài cái thì biết Băng Diễm bị bệnh như thế nào. Băng Diễm trừ… những ngoại thương ra, vết thương bị xé rách chồng chất lên nhau, toàn thân còn có máu bầm do bị đánh, gân cốt đầu vai tổn thương nhẹ, mặt khác rất có thể bởi vì mất máu đói khát mệt nhọc dài ngày, cho nên mới lâm vào hôn mê sâu. Anh ta bị thương nặng như vậy, sốt đến như thế, hai người phụ nữ này một chút thương hại cũng không có, vẫn còn tiếp tục gây sức ép cho anh? [rin: nói thiệt chứ mình rất ghét người này chút nào, ngược đãi người bệnh]
Trời ạ, nếu không phải cô ta là vợ trên danh nghĩa của anh, một người vợ rất yêu thích ngược đãi đàn ông, tuyệt đối anh sẽ không nén giận. Vết thương trên người thiếu niên thê thảm như vậy, cho dù là người ta trời sinh chịu ngược cuồng, bọn họ cũng không nên hành hạ anh ta như thế chứ?
Đổng Thanh Hạo suy nghĩ, quyết định không lãng phí nước miếng so đo với hai người phụ nữ nguy hiểm kia nữa, vẫn là cứu người trước quan trọng hơn, cùng lắm thì chữa xong lại tính sổ!
Phó Chỉ Lan và Thu Tố toàn tâm toàn lực nghe Đổng Thanh Hạo chỉ huy, hai người hợp lực mang Băng Diễm vào phòng ngủ của Phó Chỉ Lan, nhẹ nhàng đặt anh lên trên giường.
Tất cả chuẩn bị thỏa đáng xong, Đổng Thanh Hạo đem dụng cụ giải phẫu ra, thay đổi đồ giải phẫu, lây ra đồ nghề đơn sơ, lập tức đuổi hai phụ nữ nguy hiểm này ra ra ngoài, nín thở ngưng thần bắt đầu xử lý ngoại thương của Băng Diễm .
Phó Chỉ Lan không nhịn được hỏi: “Đổng tiên sinh, Băng Diễm thật bị thương nghiêm trọng như vậy sao ? Sáng sớm hôm qua tôi bôi thuốc cho anh ta, thấy anh ta còn rất khỏe, không giống như là đang sốt cao hoặc thân thể có gì khó chịu mà.”
Đổng Thanh Hạo tức giận nói: “Những vết thương này của anh ta bị lâu như vậy, trước kia chỉ sợ cũng chưa từng chữa trị, vất thương cũ chồng lên vết thương mới, cô không nhìn thấy sao? Người này hơn phân nửa là trời sinh chịu ngược cuồng, nhưng cô cũng rất quá đáng. Cô ngược đãi ta anh bao lâu rồi hả? Người ta thảm như vậy mới nhớ ra phải tìm bác sĩ? May mà anh đã trưởng thành, nếu không…”
Thu Tố hiểu rõ Đổng Thanh Hạo đã nổi lên lòng muốn bênh vực kẻ yếu, biết trên miệng anh oán cô, nhưng trong lòng tất nhiên là theo phe mình, se giữ bí mật cho mình. Cho nên cô cũng dịu bớt giận dữ vì Phó Chỉ Lan mắng cô, rất nhanh liền đi mới vừa rồi cô đã làm hại Băng Diễm thế nào, khuôn mặt tràn đầy tò mò hỏi: “Lan Lan, bạn tìm ở đâu được một nam nô dịu ngoan như vậy? Gioi thiệu một người cho mình đi, sau này nếu muốn chụp ảnh cũng không cần lo nữa.”
Phó Chỉ Lan thở dài nói: “Anh là do mình khi ra ngoài vùng ngoại ô tìm thấy, lai lịch đầu óc của anh có vấn đề. Sau này mình mới biết anh thật sự rất nguy hiểm.”
“Nguy hiểm? Sao mình không nhìn ra? Trước khi mình tới anh đã bị nhốt trong phòng người giúp việc, đã nhốt bao lâu? Không phải bạn là lợi dụng lúc người ta khó khăn tinh thần suy kiệt mà không cho người ta mặc quần áo chứ?”
“Mình… Mình…” Phó Chỉ Lan có trăm miệng cũng khó giải thích, chẳng lẽ kể cho bọn họ chuyện tối hôm qua mình bị Băng Diễm đẩy ngã trên giường ? Rất dọa người, rõ ràng cô là người bị tổn thương, đánh Băng Diễm cũng là phòng vệ đúng không ? Vì bị hiểu lầm đến loại tình trạng này, cô thật rất muốn giải thích, nhưng làm sao mà nói rõ ra được chứ?
Giọng nói Đổng Thanh Hạo trở lại bình thường: “Phó Chỉ Lan tiểu thư, vừa rồi cô cố ý kêu tôi gia tăng lượng thuốc mê, không phải là muốn anh không tỉnh, sau đó các người lại làm chuyện xằng bậy trong lúc anh ngủ chứ?”
Tự nhiên Thu Tố biết vì sao cô làm như vậy, một mặt cảm kích Phó Chỉ Lan đến mức này còn muốn cho cô chụp hình, một mặt lại lo lắng bị chồng nhà mình khinh thường, ngượng ngùng lui qua bên cạnh không dám lên tiếng.
Vừa rồi vấn đề kia không thể giải thích, nhưng cái…này không thể không giải thích , nếu không hình tượng thục nữ của cô lại bị bôi nhọ, Phó Chỉ Lan vội vàng tiếp lời nói: “Đổng tiên sinh anh hiểu lầm. Là vừa rồi anh cứ nói thương thế Băng Diễm nghiêm trọng vẫn còn sốt rất cao, tôi hoài nghi thân thể của anh ta có thể có sức chịu đựng cao hơn người bình thường, lượng thuốc mê bình thường không có tác dụng. Nếu trong quá trình anh khâu lại vết thương, anh ta tỉnh lại, sẽ không phải càng đau sao?”
“Chỉ cần các ngươi không mưu ma chước quỷ, mưu đồ muốn được tiếp tục ngược đãi anh là tốt rồi.” Hiển nhiên Đổng Thanh Hạo không quá để tâm mà nói một câu, động tác xử lý ngoại thương trên tay nhanh hơn.
Đợi đến khi tất cả vết thương bị rách ra đều khâu lại xong, anh ngừng lại một lát hỏi, “Anh không ăn cơm bao lâu rồi vậy? Còn nữa, bệnh tình anh nghiêm trọng như vậy, chẳng lẽ anh không có tiêm vào cơ thế các vắc-xin phòng bệnh cơ bản? Tôi muốn lấy máu anh cẩn thận kiểm tra một phen, nếu anh ta là không hợp với thuốc, thể chất đặc biệt, chất kháng sinh và các loại thuốc linh tinh khác không thể tùy tiện dùng được.”
“Sáng hôm qua tôi cùng anh cùng nhau ăn điểm tâm, buổi tối tôi đi dạo phố… Em họ tôi ở nhà nấu cơm, hẳn là không thể nào không gọi Băng Diễm ăn cơm.”
Phó Chỉ Lan nói tới đây, trong lòng cũng càng ngày càng lo lắng, lai lịch của Băng Diễm khiến cô lo lắng lần thứ hai. Nếu như Băng Diễm thật là xuyên qua từ một quốc gia nữ tôn lạc hậu, trong cơ thể anh không có vắc-xin phòng bệnh kháng thể, vết thương dễ dàng bị lây nhiễm, ăn khớp với lời nói và cử chỉ kỳ lạ của anh mấy ngày nay, hình như có thể giải thích hợp lý .