Băng Diễm cảm nhận được cảm giác đau đớn kịch liệt xa lạ xỏ xuyên qua thân thể, tim đập hơi chậm lại. Nhắm mắt lại, dù anh cố gắng thế nào cũng không mở ra được, một mảnh đen tối, cảm giác đau đớn không giảm đi, mờ mịt, phảng phất như anh đã lâm vào vũng bùn địa ngục, không cách nào thoát ra mà hít thở.
Là anh không đủ dịu ngoan, không đủ nghe lời, làm bạn của thê chủ giận dữ sao? Cho nên cô ta dung thứ hình cụ kì lạ… kia đánh anh sao?
Anh thật sự không muốn bị phụ nữ ngoài thê chủ đụng chạm anh như vậy. Chuyện tới nước này, anh phát hiện anh vẫn không làm được, không thể tuyệt đối phục tùng việc người phụ nữ kia thích anh làm. Là vì anh đọc sách biết chữ, cho nên có ý nghĩ của mình sao? Là anh mượn danh hiệu vận mệnh chi tử, nên nghĩ mình không giống người thường hả?
Anh nghĩ cái gì vậy? Cuối cùng anh cũng chỉ là một người đàn ông ti tiện mà thôi.
Trí nhớ quay lại, anh phải nhớ kỹ những thời khắc hạnh phúc bên thê chủ, nhưng tất cả đều biến mất, còn lại rõ ràng chỉ có đau đớn không ngừng, trên người và trong lòng đều không tránh khỏi đau đớn.
“Tiện nô! Lại lười biếng!” Tiếng chửi rủa và tiếng roi truyền vào tai Băng Diễm.
Những tiếng… này rõ ràng rất gần, nhưng lại như bay tới nơi khác, thần trí Băng Diễm đã hơi mơ màng. Tối hôm qua, sau khi huấn luyện với Ảnh Vệ, anh không chỉ bị ngoại thương, nội thương cũng vô cùng nghiêm trọng, trời đông giá rét anh lại nhiễm phong hàn, cơ thể yếu ớt căn bản không động đậy được. Nhưng nếu đàn ông không làm việc, thì không có cơm canh, nếu đói bụng thì bệnh sẽ càng lâu khỏi.
Xiềng xích trên tay trái đã xích vào trên cối xay, cối xay này rất nặng, cần phải có hai người đàn ông cùng đẩy, hoặc là trâu ngựa kéo mới xoay được nó. Hôm nay mọi người trong cung bận việc thu xếp chuẩn bị lễ thành nhân của lục hoàng nữ, không đủ người, chỉ còn một mình anh ở đây. Anh phải dùng hết toàn lực, cả thân thể ngã nằm trên cây gỗ đẩy cối xay, dùng hai chân sớm đã run rẩy cố đẩy cối nhích về phía trước từng chút từng chút. Nếu như anh không bị thương, đẩy cối xay này sẽ không cần cố hết sức đẩy như vậy, đáng tiếc giờ anh không cách nào ngưng tụ chân khí được, chân trái còn bị vết kiếm đâm bị thương rất sâu, mỗi đi một bước đều đau tận xương cốt.
lễ thành nhân: lễ trưởng thành
Roi không chút lưu tình đánh trên vết thương đã rách ra trên lưng của anh, từng giọt máu nhỏ xuống đất, nhanh chóng đông lại.
Trời rất lạnh, nhưng đại đa số đàn ông trong phủ đều không được mang hài. Tại Đại Chu, đàn ông làm việc nặng có thể có quần áo đã là rất may mắn rồi, đạo lý rất đơn giản, có nhà nào sẽ cho trâu ngựa mặc quần áo chứ ? Có nội khố quấn quanh bên hông đã là ân đức các chủ nhân ban cho nô lệ rồi.
Lúc mùa đông bắt đầu Thất hoàng nữ đã ban cho Băng Diễm một cái trường bào rất bền, là một loại áo gồm hai tầng vải thô bên ngoài và một lớp bông mềm ở giữa, mặc ở trên người ấm áp rất nhiều. Nhưng bình thường Băng Diễm thế nào dám mặc? Nhất là khi làm việc nặng, trang phục bền cách mấy cũng sẽ bị roi đánh rách thôi.
“Tiện nô, đây là cơm dùng trong lễ thành nhân của lục hoàng nữ điện hạ, nếu trong thời gian quy định mà làm không đủ phân lượng, một mình ngươi bị nghiêm trị là chuyện nhỏ, nhưng các bộ phận khác cùng chuẩn bị bữa lễ sẽ bị phạt chung, ngươi gánh nổi không.” Giám công nghiêm nghị nói, trong ấn tượng của cô ta thân thể của Băng Diễm cường tráng hơn những người đàn ông khác, cũng rất ít ngã bệnh, tay thô chân to nên lúc làm công việc cũng nhanh nhẹn, nhưng hôm nay vì sao không biết anh kéo dài thời gian như vậy, từ khi trời còn sớm đến lúc bầu trời tối đen, làm chưa được một nửa phân lượng ngày xưa.
Giám công hoài nghi thì cũng chỉ hoài nghi, sẽ không tốn nhiều tâm tư miệt mài tìm hiểu, cô ta chỉ biết nếu trâu ngựa không chịu làm việc thì đánh nhiều hơn vài roi, đốc thúc Băng Diễm làm việc không ngừng là được.
Bé gái tại Đại Chu lúc mười sáu tuổi thì được cử hành lễ thành nhân rất long trọng, sau khi làm lễ mới được coi như là chính thức trưởng thành. Lễ thành nhân của Hoàng nữ càng long trọng hơn, trước lễ nữa năm mọi người đã bắt đầu chuẩn bị, chọn mua vật phẩm thượng thừa từ các nơi, trước khi hành lễ tháng, mọi người trong cung đã bắt đầu diễn tập. Bé gái hoàng tộc làm lễ thành nhân tổng cộng ba ngày, ngày đầu tiên là tế thiên cầu nguyện ở Thần Điện, ngày thứ hai là được mẫu hoàng ban thưởng cho một chức vị riêng, ngày thứ ba là làm đại yến mời tân khách.
chưa trưởng thành thì mình gọi bé gái / bé trai, rồi thì gọi phụ nữ / đàn ông, chứ trong cv thì nó để nữ tử / nam tử, nữ nhân / nam nhân
Tùy thuộc vào độ được sủng ái của hoàng nữ, số lượng tân khách cũng là nhiều ít khác nhau. Phụ thân của lục hoàng nữ là một trong hai danh môn của Đại Chu, được hoàng đế sủng ái, yêu ai yêu cả đường đi, lục hoàng nữ thành nhân, thiệp mời mở tiệc chiêu đãi tân khách nghe nói có thể chất đầy cả một căn phòng lớn.
Bữa tiệc xa hoa như vậy, tự nhiên phải cung cấp lượng thực phẩm nhiều gấp đôi.
Những người phụ nữ vì chuyện vui này mà phóng túng hơn nữa, tận tình hưởng thụ đồ ăn mỹ vị tinh xảo; còn đàn ông lại vì ngày này mà nỗ lực lao động càng nhiều, đổ bao nhiêu mồ hôi và máu, cố gắng dùng tốc độ của trâu ngựa mà đẩy nhanh tốc độ trong một ngày một đêm.
Đây là chuyện từ xưa tới nay, chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Chưa có ai dám hoài nghi cái gì, phụ nữ không muốn suy nghĩ nhiều, lại càng không muốn chia sẻ công việc với đàn ông.
Băng Diễm đần độn cư nhiên lại toát ra ý nghĩ đại nghịch bất đạo, hôm nay không phải anh than thở, chỉ là ảo tưởng hai năm sau, tỷ tỷ của anh, lễ thành nhân của thất hoàng nữ điện hạ, hẳn là càng có khí phái hơn lục hoàng nữ điện hạ, sẽ có nhiều tân khách tới tham gia hơn. Chỉ mong khi đó thân thể của anh tốt hơn bây giờ, có thểlàm nhiều công việc hơn, làm đầy đủ thức ăn, cho tỷ tỷ và các tân khách dùng.
Thật ra đàn ông của Đại Chu cũng có lễ thành nhân, cử hành trước sinh nhật mười bốn tuổi của bé trai, mẫu thân hoặc nữ trưởng bối ban thưởng trâm gài tóc, tuyên cáo anh đã thành nhân, có thể xuất giá.
Bé trai trong cung, bất kể thân phận thế nào cũng chỉ có một thu xếp thống nhất, vào năm cuối của mười bốn tuổi còn chưa được vị chủ tử nào lựa chọn thu vào phòng, thì trong lễ thành nhân sẽ được Tổng quản hoặc người có thân phận cao trong cung chọn gia đình cho anh.
Mà các hoàng tử thì có thể có được càng nhiều ưu đãi hơn, thường thường khi chưa tới lễ thành nhân, hoàng đế đã định ra hôn sự cho bọn họ, tìm thê chủ có gia thế và tướng mạo đoan chánh, chỉ chờ lễ thành nhân xong sẽ xuất giá, hưởng thụ cuộc sống thanh nhành hơn đàn ông bình thường rất nhiều.
Băng Diễm sắp tới sẽ hết mười bốn tuổi, mặc dù anh một mực không được sủng, dù sao cũng là cốt nhục của hoàng đế, là hoàng tử trong cung. Thất hoàng nữ từng nói cho anh, cô đã xin mẫu hoàng đồng ý, tìm kiếm thê chủ thích hợp cho anh.
Anh không có khả năng không ảo tưởng, thê chủ tương lai mà anh sẽ gả có dáng vẻ gì, những bé trai bằng tuổi anh sớm đã có người ngưỡng mộ trong lòng, cũng được rất nhiều phụ nữ vì sắc đẹp trời sinh của họ mà tranh đoạt. Anh biết mình rất xấu, đến nay không người hỏi thăm cũng không có gì kỳ lạ. Chỉ cần mẫu hoàng ra mặt, dù thế nào anh cũng có thể được gả ra ngoài sau lễ thành nhân chu?
Thê chủ của anh sẽ là người phụ nữ thế nào đây ?
Thân thể đau đớn không thôi, khiến ý nghĩ của anh le lói ý muốn bỏ trốn. Anh cố gắng suy nghĩ chuyện có thể làm mình vui một chút để quên đi cơn đau.
Giám công cả ngày quất anh, đương nhiên anh không thích bọn họ trở thành thê chủ, bọn họ đánh người rất đau, anh không muốn cả đời bị đánh đau như vậy. Hộ vệ hoàng cung đều là người có thể diện, xuất thân quyền quý, đã nạp thị từ sớm, đàn ông trong nhà đếm không hết, trong mắt họ chỉ có đàn ông dung mạo xinh đẹp thì mới được gọi đàn ông, cho tới bây giờ, xem Băng Diễm là đồ vật là trâu ngựa, bị bọn họ xem thường. Băng Diễm cũng tự mình hiểu lấy, nên cũng chẳng si tâm vọng tưởng có thể gả cho hộ vệ.
Trong hoàng cung, phụ nữ có thân phận thấp nhất, là hạ phó và tạp dịch. Những người phụ nữ này là do không tìm được nghề nào mình thành thạo, mới có thể bán mình vào cung làm nô. Những nữ phó này trong lúc làm việc không được mang thai, không được cấu kết với đàn ông trong cung, đến khi xong việc là có thể lĩnh một chút tiền thưởng hậu hĩnh, áo gấm về nhà, đến lúc đó mới có thể có suy nghĩ muốn nạp thị.
Băng Diễm nghe người ta nói, nữ phó khi đầy ba mươi tuổi mới có thể lĩnh thưởng rời hoàng cung, khi đó tuổi bọn họ đã không nhỏ, bởi vì quanh năm luôn dùng thuốc tránh thai nên đã không cách nào sinh dưỡng nữa, cho nên dù có nạp thị cũng không có được đàn ông tốt như hộ vệ, những người này ngược lại sẽ thích đàn ông có thân thể tốt, có khả năng chịu khổ nhọc của công việc, sau này làm bạn đời cũng dễ chịu hơn một chút.
Trong Tàng Thư Lâu của Thần Điện có một nữ phó phụ trách xem sách, cô ta là một người nói lắp, chân cũng bởi vì tai nạn lao động mà hơi khập khiễng, nhưng tính tình hiền lành, cũng không bao giờ đánh chửi nam nhân. Cô ta chỉ cần nửa năm lao dịch nữa là có thể ra khỏi cung.
Vào những lúc Băng Diễm đến Thần Điện hầu hạ quốc sư đại nhân thì thường đi ngang qua Tàng Thư Lâu, cũng thường xuyên gặp được nữ phó kia, anh cảm thấy cô ta khác với những người phụ nữ khác, đối với anh cũng tốt lắm, rất ít khi bắt anh làm việc khổ cực. Người phụ nữ như vậy, hẳn là phải tìm một thê chủ dịu dàng đúng không?
Vô thức, Băng Diễm tưởng tượng dáng vẻ của thê chủ tương lai tương tự như nữ phó kia, một lần lại một lần ảo tưởng trong lòng, hòa tan đau đớn trong hiện thực.
Nhưng, ảo tưởng cuối cùng cũng chỉ là ảo tưởng, thực tế tàn khốc lạnh như băng khiến anh vĩnh viễn không cách nào trốn tránh.
Ngày đó, anh không nhớ rõ mình té xỉu trên tảng đá nặng trích kia thế nào, roi da và côn bổng, nước lạnh cũng không thể đánh thức anh. May mà quốc sư đại nhân giúp đỡ, anh mới không bị kéo đi hình phòng tiếp tục nhận phạt, hơn nữa bởi vì được quốc sư đại nhân ưu đãi, không muốn cho anh vì trời rét mà nhiễm bệnh, anh được cách ly đến một phòng trống để dưỡng bệnh.
Đó là thời gian nhàn nhã anh khó có được trong đời, mỗi ngày chỉ cần quỳ xuống đất cầu khẩn, là có thể được một ít cơm canh, buổi tối tùy ý nằm dài trên giường cũng không có người tới thúc giục anh làm việc.
Quốc sư đại nhân cũng thường đến thăm anh, mang đến một bộ sách cho anh, cho anh xem những đạo lý trên thiên hạ để mở mang kiến thức.
Anh thừa dịp quốc sư đại nhân tâm trạng tốt, lại đánh bạo hỏi về lễ thành nhân, hơn nữa trên mặt còn tràn đầy chờ đợi năn nỉ quốc sư đại nhân, cầu hôn nữ phó hiền lành ở Tàng Thư Lâu kia cho anh.
Ai ngờ quốc sư đại nhân lại uyển chuyển cự tuyệt, còn nói nữ phó kia có rất nhiều khuyết điểm, khuyên anh nên bỏ đi ý nghĩ gả cho nữ phó kia. Anh lúc ấy nửa tin nửa ngờ, lại nghĩ có lẽ mẫu hoàng sẽ thu xếp một thê chủ tốt cho anh, nên không cưỡng cầu gì thêm.
Lễ thành nhân của Băng Diễm là cử hành cùng với rất nhiều bé trai đầy mười bốn tuổi. Bởi vì mẫu hoàng bận rộn quốc sự , căn bản không có thời gian tự mình tham gia, chỉ tùy tiện sai một nữ nhân cao tuổi trong dòng họ tới chủ trì, ban thưởng cho anh một cây trâm gài tóc bình thường, tên họ vẫn giữ nguyên, không có bất cứ thay đổi gì, cũng không có nhắc tới tin tức thu xếp hôn sự cho anh.
Anh yên lặng chờ đợi, đợi được cũng chỉ là tin tức nữ phó ở Tàng Thư Lâu kia cầu hôn với một người đàn ông làm lễ thành nhân cùng lúc với anh, nghe nói khi nữ phó ra cung xong, sẽ cưới người này làm chính phu.
Sau đó cuối cùng anh cũng hiểu rõ, có lẽ quốc sư đại nhân đã sớm biết nữ phó kia thích bé trai khác, thương hại anh, mới cố ý nói nữ phó kia có rất nhiều khuyết điểm, khuyên anh bỏ đi ý nghĩ không thực tế.
Sau đó anh nghe lời đồn đãi, nói là mẫu hoàng từng muốn ban anh cho một vị quan viên làm tiểu thị ấm giường, quan viên kia lại là trăm phương ngàn kế từ chối không chịu.
Sau đó, anh không ảo tưởng chuyện đời này còn có thể lập gia đình lần nào nữa.
Không thèm nghĩ nữa, là có thể làm bộ không có phiền não. Vì vậy, nhoáng một cái đã ba bốn năm, anh vẫn chưa xuất giá, cứ sống tới mười tám tuổi như vậy.
Anh xuyên qua thời không, anh đi tới Thần Tiên thánh thổ. Anh gặp thê chủ định mệnh.
Nhưng, thê chủ, hình như cũng không thích anh.
Cô không quan tâm anh đã hiến tấm thân xử nam cho cô, bắt anh dựa theo lời cô căn dặn mà đi hầu hạ một người phụ nữ xa lạ .
Cô cuối cùng vẫn sẽ vứt bỏ anh đúng không? Hoặc là cô đã từ bỏ anh rồi.
. . .
Đây là kết quả sớm muộn mà thôi.
Anh không nên lại tiếp tục lừa mình dối người, không còn bất cứ hy vọng gì tồn tại nữa rồi.
Nếu như anh có quyền lựa chọn, anh tình nguyện không được sinh ra trên đời.
Không có anh, tỷ tỷ sinh đôi – thất hoàng nữ điện hạ – nói không chừng sẽ có sức lực mạnh mẽ, có thể lại càng thêm xuất sắc, được mẫu hoàng sủng ái và các tỷ muội tôn trọng.
Không có anh, nữ thần hoàn mỹ ở Thần Tiên thánh thổ sẽ không bị anh quấy nhiễu, cũng không cần theo anh về Đại Chu chịu khổ.
Tại sao, anh không chết đi sớm một chút ? Để anh sống làm gì, khi anh làm phiền nhiều người như vậy.
Anh biết thất hoàng nữ điện hạ vì chăm sóc anh, đã bị bọn tỷ muội cười nhạo chế nhạo rất nhiều.
Anh biết quốc sư đại nhân vì dạy anh, tốn hao rất nhiều tâm huyết.
Anh biết, có lẽ đến bây giờ, bọn họ vẫn tràn đầy chờ mong anh có thể thuận lợi mời thê chủ về, cứu vớt Đại Chu.
Nhưng, anh, thật sự rất đau, rất mệt, rất sợ, rất bất lực.
Anh không muốn tỉnh lại, cho dù trong mộng chỉ toàn là những ký ức đau khổ, bởi vì anh càng sợ khi mở mắt ra, không nhìn thấy thê chủ.
Huống chi, hình phạt không thể kết thúc nhanh như vậy ? Hôn mê, anh tạm thời không cảm nhận được đau đớn nữa rồi.