Ngoài thành đô, trong một cung điện ngầm dưới đất thần bí.
Toàn thân cao thấp băng bó nhiều chỗ, thất hoàng nữ sắc mặt tái nhợt vô lực dựa vào giường êm, ngưng mắt nhìn phụ cận trên bản đồ toàn cảnh Đại Chu treo trên vách tường đã bị cờ xí quân địch phủ đầy, mây đen đầy mặt.
Quốc sư đi ra từ một gian mật thất, che giấu vẻ mặt mệt mỏi, báo cáo tình huống với thất hoàng nữ. Quốc sư dĩ nhiên nói tin vui trước: "Điện hạ, ngài không cần lo lắng, chỗ Băng Diễm có tin tức."
Trong mắt Thất hoàng nữ nháy mắt bắn ra vẻ vui mừng, kích động nói: "Quốc sư đại nhân, ngài nói Băng Diễm có tin tức? Hắn, hắn có mạnh khỏe? Hắn là có tới Thần Tiên Thánh Thổ không?"
"Hắn rất may mắn, đã tìm được thê chủ mệnh trung chú định." Lúc Quốc sư nói câu nói này vốn định biểu lộ mấy phần sắc mặt vui mừng, vậy mà có chuyện trong lòng nên chân mày làm thế nào cũng không giản ra được.
Thất hoàng nữ nhìn thấu thần sắc rối rắm của quốc sư, không tránh được suy đoán nói: "Quốc sư đại nhân, có phải tình huống Băng Diễm nơi đó không hề tốt giống hắn nói không? Băng Diễm thông minh hiểu chuyện, không muốn cho chúng ta thêm phiền toái, có đúng không? Hắn có khổ sở gì cũng chưa bao giờ dám nói ra."
"Điện hạ rất hiểu rõ hắn." Quốc sư thấy không gạt được chỉ đành phải nói thẳng, đồng thời cũng là lấy mở ra nghi ngờ trong lòng mình, "Điện hạ, ta thông qua pháp bảo có thể liên lạc hắn trong giấc mộng, có thể khai thông ý niệm tiếng lòng hắn, còn có thể xuyên thấu qua cảm thụ của hắn đại khái hiểu rõ tình trạng quanh người hắn. Hắn tốt khoe xấu che, nhưng mà chuyện hắn tìm được thê chủ cũng không giả, hắn biết đúng mực sẽ không nói bừa."
"Ừ, quốc sư đại nhân, ngài thông qua ánh mắt của hắn nhìn thấy gì? Tình huống của hắn thật không lạc quan sao?" Thất hoàng nữ lo âu hỏi thăm.
"Hắn phải co rúc trong căn phòng chật hẹp tối đen, không có chăn nệm, may mà trên người bọc trường bào. Nhưng hắn lại bị đánh vào đít, có vết thương mới rõ ràng, thân thể của hắn rất đau." Quốc sư cũng là lo âu tự thuật, "Hắn nói dung mạo của hắn ở Thần Tiên Thánh Thổ cũng không xấu xí, thê chủ của hắn dịu dàng săn sóc rất ít đánh chửi hắn, nhưng cũng không phải chưa từng đánh chửi. Hắn nói hắn không hiểu quy củ đã phạm vào lỗi lúc thị tẩm, thê chủ của hắn không trách phạt quá lâu, mà dù sao cũng là có trách phạt rồi."
Thất hoàng nữ nghe nói Băng Diễm thê thảm như vậy, không nhịn được động dung nói: "Quốc sư đại nhân, Băng Diễm hắn. . . . . . Từ nhỏ đến lớn bị rất nhiều uất ức, giờ đi đến Thần Tiên Thánh Thổ xa lạ, cho dù hắn so với nam tử bình thường có tri thức hiểu lễ nghĩa lại tập luyện võ công, hắn vẫn phải đối mặt rất nhiều khó khăn nguy hiểm ? Hắn là một nam tử, không được giúp đỡ không ai chăm sóc, thật sự có thể gánh chịu trách nhiệm nặng nề sao? Quốc sư đại nhân, xin ngài nghĩ biện pháp, đưa ta đi Thần Tiên Thánh Thổ, nếu ta ở bên cạnh hắn, có thể có càng nhiều hi vọng mời Cứu Thế Chủ về Đại Chu ?"
"Xin Điện hạ tĩnh táo. Hoàng đế bệ hạ đã băng hà, Thái nữ Điện hạ sống chết chưa rõ, trừ ngài, huyết mạch trực hệ của hoàng tộc sợ rằng đều đã rơi vào tay quân địch. Ngài không thể rời khỏi! Trước khi Cứu Thế Chủ trở về, còn có một năm, ngài phải làm đầy đủ chuẩn bị để thu phục giang sơn. Ngài thân là hoàng nữ nghĩa bất dung từ, phải đứng ra kêu gọi người trung nghĩa trong thiên hạ, mới có thể ngưng tụ sức mạnh. Đổi lại người khác, không cách nào gánh chịu trách nhiệm nặng như vậy."
"Nhưng ta...ta. . . . . . Ta lo lắng Băng Diễm. Hắn. . . . . . Dù sao hắn chỉ là một nam tử. Nếu như có thể xác nhận Thái nữ Điện hạ còn sống, kính xin quốc sư đại nhân đi đến phụ tá thái nữ Điện hạ. Nhưng nếu có thể, đưa ta đi Thần Tiên Thánh Thổ được không? Ta thật sự không yên lòng Băng Diễm."
Quốc sư bất đắc dĩ lắc đầu khuyên nhủ: "Điện hạ, mở ra lối đi đến Thần Tiên Thánh Thổ là cần Thiên Thời, Địa Lợi đặc biệt. Thánh động gần thành đô đã sụp xuống, một thánh động khác ở Nam Phương Đại Chu cách nơi này xa ngàn dặm, chúng ta cần trong một năm tránh khỏi quấy nhiễu quân địch an toàn chạy tới đó. Mà nơi đó pháp bảo tồn lưu ở pháp lực có hạn, có lẽ chỉ có thể mang Băng Diễm và thê chủ của hắn về. Ta không dám mạo hiểm, cũng không dám lãng phí cơ hội có hạn. Xin ngài tha thứ, ta không thể nào đưa ngài đi Thần Tiên Thánh Thổ."
Thất hoàng nữ chuyển hướng nhìn phương xa, giống như xuyên thấu qua thạch bích vừa dầy vừa nặng, xuyên qua thời không, nhìn thấy đệ đệ trong lòng nàng tư niệm. Nàng hiểu chuyện, nàng hiểu trách nhiệm của mình, quốc gia đại nghĩa trước mặt, nàng phải dứt bỏ thân tình. Nàng thân bất do kỷ, nàng không để ý tới đệ đệ, nàng chỉ có thể liều chết làm mình tin tưởng đệ đệ có thể hoàn thành sứ mạng của hắn. Đúng, hắn kiên cường thông tuệ, hắn nhất định có thể hóa hiểm thành lành. Bây giờ nàng vẫn không thể đi giúp hắn, hắn sẽ tiếp tục chịu đựng những khó khăn và uất ức kia, ở Thần Tiên Thánh Thổ xa lạ không có ai an ủi hắn chăm sóc hắn, nàng phải nhanh khôi phục một chút, cho dù là liên lạc trong mộng với hắn, trò chuyện với hắn, vậy cũng có thể an ủi hắn khích lệ hắn chứ?
Khi đó nàng sẽ nói cho hắn biết, họ đã làm xong chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ hắn thuận lợi đón Cứu Thế Chủ về Đại Chu.
Khi đó nàng sẽ vì hắn và thê chủ của hắn tạo một hoàn cảnh an toàn thư thái, cho hoàng tử như hắn có đối xử đặc biệt nên có, không cho hắn tiếp tục chịu khổ.
Vẻ mặt từ đau lòng lo lắng biến thành kiên nghị quả quyết Thất hoàng nữ, hoàn toàn bỏ qua ý niệm đi đến Thần Tiên Thánh Thổ trợ giúp Băng Diễm, nghiêm mặt nói: "Quốc sư đại nhân, vừa rồi là ta luống cuống. Ta sẽ không đẩy trách nhiệm của mình, ta có chuyện mà hoàng nữ phải làm."
Trong mắt Quốc sư lộ ra vẻ tán thành: "Điện hạ, mỗi người đều có sứ mạng của mình. Học thức và năng lực của ngài không hề kém Thái nữ Điện hạ, nếu thái nữ Điện hạ bất hạnh gặp nạn, nhất định ngài có thể thay thế nàng tổ chức lực lượng cứu quốc, hoàn thành nghiệp lớn phục quốc."
"Nhưng thân thể của ta, ngài cũng biết, ta có bệnh tim. . . . . . Sợ là không cách nào tới sa trường, chỉ huy đại quân như thái nữ Điện hạ, ta thật sự có thể thay thế nàng sao?" Thất hoàng nữ lo lắng nói, "Ta nghĩ, ta nên nhanh chóng cứu tỷ muội may mắn sống sót còn lại ra. Họ thích hợp hơn ta chứ? Ta có thể ở một bên hiệp trợ họ."
"Thất hoàng nữ Điện hạ, cổ ngữ có câu bày mưu tính kế quyết định thắng lợi sau cùng. Ngài không thể tự coi nhẹ mình, xung phong liều chết ở tiền tuyến là tướng soái tài, nhưng Nhất Quốc Chi Chủ cần ổn tọa trong doanh thông qua tướng soái binh mã mà khống chế toàn cục thiên hạ. Mặc dù cứu những hoàng nữ còn lại là việc bắt buộc phải làm, nhưng ngài không thể lùi bước, phải nắm chặt thời gian bố cục nghiệp lớn phục quốc. Vào giờ phút này, ta cũng nói thẳng, nếu không phải ngài bị xuất thân liên lụy, từ phương diện tính tình tâm trí mà nói, thật ra thì thích hợp hơn thái nữ." Quốc sư lời nói khẩn thiết nói: "Điện hạ, trong quốc nạn nếu ngài có thể vươn mình ra ngăn cơn sóng dữ, sau này cùng Cứu Thế Chủ khai sáng thịnh thế danh chánh ngôn thuận xưng đế, mới có thể có quyền thế và thực lực đầy đủ bảo vệ những người ngài quan tâm."
"Ta biết." Trong mắt Thất hoàng nữ dấy lên ngọn lửa hi vọng, quốc sư ám chỉ rõ ràng như thế, sao nàng có thể không hiểu. Trong loạn thế, nàng hoàn toàn có cơ hội đi lên vị trí trước kia nàng không dám nghĩ kia, nàng hoàn toàn có cơ hội thay đổi thế đạo này, để cho nàng người quan tâm sống tốt hơn trước kia. Nàng không thể do dự nữa.
. . . . . .
Hiện đại, một sáng sớm bình thường.
Có thể do gần tới cuối tuần, Phó Chỉ Lan cảm thấy không khí cũng tản ra mùi vị lười biếng. Tối qua chuyên tâm xử lý công việc, không để ý làm việc tới khuya, cô sợ quấy rầy đến Băng Diễm nghỉ ngơi, chưa từng đi ra phòng ngủ đi thư phòng thăm anh, vội vàng rửa mặt đi ngủ.
Hôm nay dậy trễ hơn hai ngày trước rất nhiều, nếu không phải là Vương Vân Vân điện thoại cho cô không biết còn ngủ tới khi nào.
Trong lòng cô khó tránh khỏi tự trách, trong nhà đã không phải chỉ có một mình cô, còn có Băng Diễm. Nếu như cô lười biếng như vậy, buổi tối không ngủ sáng không dậy nổi, chăm sóc Băng Diễm thế nào? Nguy rồi, đã qua chín giờ rưỡi, nên đổi thuốc cho Băng Diễm rồi. Hơn nữa không phải anh ngây ngốc chờ cô, ngay cả ăn cơm cũng không dám chứ?
Phó Chỉ Lan vội vã cúp điện thoại, cũng không đoái hoài tới rửa mặt, rối bù mặc đồ ngủ lao ra khỏi phòng ngủ chính.
Mùi thức ăn thơm nhào tới trước mặt. Phó Chỉ Lan giương mắt nhìn, chỉ thấy Băng Diễm thấp thỏm đứng cạnh bàn ăn. Thức ăn bày trên bàn mặc dù không mê người như em họ làm, nhưng tốt hơn hôm qua rõ rệt, ít nhất ngửi không có mùi khét.
Phó Chỉ Lan mừng rỡ, tán dương: "Băng Diễm, điểm tâm là anh làm? Thật không tệ."
Băng Diễm cúi đầu, ngượng ngùng giải thích: "Những thứ này là tối hôm qua lúc chiêu đãi anh trai ngài còn dư lại một chút, tôi dùng lò vi ba hâm nóng, tôi tự làm chỉ có cháo trắng. Thật may là không có làm khét."
Băng Diễm khai báo thật tình, len lén quan sát của sắc mặt của thê chủ, thấy cô chậm chạp không chịu ngồi xuống, trong nội tâm khó tránh khỏi căng thẳng, lại cẩn thận cẩn thận bổ sung: "Thật ra thì ở Đại Chu, người có thân phận trong cung đều sẽ không ăn thức ăn còn dư lại, tôi lười biếng dùng cái này chút chuẩn bị bữa ăn sáng có chọc giận ngài không? Xin ngài trách phạt."
"Tiết kiệm lương thực là mỹ đức, món ăn thừa có cái gì không thể ăn. Đúng rồi, anh ăn cơm chưa? Không phải chờ em đến bây giờ chứ?" Sắc mặt vui mừng của Phó Chỉ Lan dần dần bị sầu lo thay thế.
"Chủ nhân chưa từng cơm, tôi tớ há có thể đi quá giới hạn?" Băng Diễm trả lời như chuyện đương nhiên.
Phó Chỉ Lan thở dài nói: " Em dậy trễ, tại sao anh không đi gọi em dậy? Còn có, sau này không cần em dặn dò, anh đói bụng thì tự mình tới phòng bếp tìm thức ăn. Trong nhà không có nguyên liệu, nói sớm một chút em đi mua."
"Thật xin lỗi, tôi không biết ngài nên rời giường sáng sớm. Tôi. . . . . . Tôi làm trễ nãi chuyện của ngài rồi sao?" Băng Diễm theo bản năng muốn quỳ xuống, lại nghĩ tới tới quy củ của cô, thân thể đung đưa mấy cái cuối cùng thì đỡ cái ghế cạnh bàn ăn đứng vững.
Phó Chỉ Lan không dám lại dùng thái độ nghiêm túc này nói chuyện, đem chỉnh vẻ mặt đến nhẹ nhõm ôn hòa, bắt được cổ tay Băng Diễm, kéo anh đi sofa lớn phòng khách: "Đừng sợ, em sẽ không tức giận. Đổi thuốc trước, sau đó chúng ta cùng nhau ăn cơm. Để em xem thử thương tích của anh có chuyển biến tốt không, để cho em nếm thử cháo anh làm có ngon hơn hôm qua không nữa chứ."
Băng Diễm thuận theo nằm trên ghế sa lon, anh vốn chỉ bọc một cái áo ngủ, giờ phút này hai ba lần đã bị Phó Chỉ Lan lột ra. Mà ngày trước Phó Chỉ Lan luôn là áo mũ chỉnh tề bôi thuốc giúp anh, hôm nay lại khác với bình thường.
Dù sao Phó Chỉ Lan cũng là một người phụ nữ trưởng thành, trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ đơn bạc, nút áo còn mở ra nhiều cái, cô lại không hề có tự giác, dính vào bên cạnh Băng Diễm, nghiêm túc bôi thuốc băng bó cho anh, trong lúc vô tình cảnh xuân lộ ra ngoài.
Băng Diễm không dám nhìn, đỏ mặt khẽ nghiêng đầu, nhưng giác quan càng trở nên nhạy cảm. Ngực của cô phất qua thân thể của anh, mùi thơm cơ thể của cô tràn ngập miệng mũi anh, tay của cô dịu dàng chạm tới thương tích của anh, những vết thương kia thật ra không đau đớn thế nào. Thay thế là bị cô đụng chạm nên da thịt truyền đến cảm giác hơi tê tê, từ bụng nhỏ dần dần nảy sinh, chỗ mắc cở kia, càng phát ra xấu xa. Trong đầu của anh không nén được, khát vọng cô đến gần hơn một chút.
Anh thích cộ. Tính tình của cô người của cô cũng có lực hấp dẫn trí mạng với anh.
Anh nghĩ nếu bị cô ôm vào trong ngực.
Nghĩ như vậy, mặt của cô cũng dần dần đến gần. Đầu óc của anh trong nháy mắt mất đi lý trí khống chế, thoáng ngẩng đầu, hôn lên gương mặt của cô.
Mặc dù thân phận của anh là nô bộc, nhưng ở Đại Chu, tất cả của tôi tớ bao gồm thân thể đều là tài vật của chủ nhân, anh biết có thật nhiều đàn ông vô danh sẽ chủ động đi quyến rũ chủ nhân, nhưng nếu hầu hạ chu đáo thì sẽ được chăm sóc nhiều hơn. Nếu như có thể khiến chủ nhân mang thai sinh hạ hậu tự, danh phận có thể nói dễ như trở bàn tay.
Tối hôm qua trong mộng, dặn dò của quốc sư đại nhân anh không dám quên. Huống chi thể chủ của anh là người tốt đẹp thế nào, anh không nhịn được nữa muốn "Quyến rũ" cô.