Tiếng chuông điện thoại của Phó Chỉ Lan vang lên, vừa nhìn số thì là Thu Tố.
" Tiểu Lan thân ái, bạn nhận được sám hối của mình tin chưa?" Giọng nói của Thu Tố vẫn là làn điệu bất cần đời trước sau như một, "Thật ra thì khi chuyển phát lấy thư đi mình đã bắt đầu hối hận, ô ô. Xem mình thành khẩn như vậy, xin bạn tha thứ cho mình đi."
Phó Chỉ Lan tức giận nói: " Mình tha thứ bạn, nhưng Băng Diễm cũng không nói muốn tha thứ cho bạn. Còn nữa, thành thật khai báo kỳ tạp chí đồng nhất có phải đã phát ra rồi không? Có thể thu hồi không? Mặc dù hình Băng Diễm đã xử lý, chỉ là. . . . . ."
"A, Tiểu Lan bạn đừng bức bách mình như vậy, tạp chí đã cũng gửi qua bưu điện ra ngoài." Thu Tố vội vàng đổi đề tài, nịnh nọt nói, " Mình gọi điện thoại là có tin tức tốt nói cho bạn. Mình có một người bạn, cô ấy là chủ bút một Fashion Magazine chính quy, nhìn bìa mặt mới nhất, cảm thấy điều kiện Băng Diễm không tệ, muốn dùng anh làm người mẫu trnag bìa."
" Băng Diễm Nhà chúng tôi không thích chụp hình, bị bạn làm cho ám ảnh rồi." Phó Chỉ Lan nghiêm túc cường điệu trọng điểm.
Thu Tố lấy lòng giải thích: "Tiểu Lan à bạn hãy nghe mình nói đi, tạp chí chính quy người ta đều là mặc quần áo chụp hình, không phải bạn muốn giúp Băng Diễm sớm dung nhập vào xã hội sao, cũng không thể nhốt anh ấy ở nhà mãi chứ? Công việc người mẫu không cần trình độ học vấn, có người chủ biên kia bảo bọc, thủ tục nhận chức cũng dễ dàng làm. Bạn suy nghĩ một chút xem thế nào, kiêm chức cũng được."
Nể tình Thu Tố cường đại thành ý, Phó Chỉ Lan cũng không hoàn toàn cự tuyệt mà giữ lại đường sống, lại hàn huyên mấy câu thì cúp điện thoại, nghiêng đầu nhìn thấy hình như Băng Diễm nghe rất nhập thần, cô tâm niệm vừa động hỏi: "Băng Diễm, chẳng lẽ anh cảm thấy rất hứng thú với việc làm người mẫu sao?"
Băng Diễm theo thói quen cúi đầu, trong đôi mắt to lại không che giấu được toát ra tò mò và khát vọng, do dự nói: "Tôi có thể đi ra ngoài làm việc sao? Nếu như tôi có công việc, có thể giảm bớt gánh nặng của ngài, tự tôi tại gánh vác sinh hoạt phí dụng có được không?"
"Anh có thể ra ngoài làm việc, hai ngày nữa anh trai em giúp anh chuẩn bị CMND, em sẽ dẫn anh đi công ty làm. Không phải chúng ta nói xong rồi sao?" Phó Chỉ Lan cười nói, "Làm như phụ tá kiêm hộ vệ riêng của em, tiền lương là tham chiếu tiêu chuẩn hành nghề cao nhất, so với công việc người mẫu thì nhẹ nhỏm hơn."
Trong giọng của Băng Diễm có lo lắng thấp thỏm: "Nhưng những chứng kiện trình độ học vấn kia đều không phải là thật, tôi đi công ty của ngài làm, ngộ nhỡ bị tra ra là làm giả, liệu có ảnh hưởng công việc của ngài không? Tôi cảm thấy được tôi có thể bắt đầu từ nghề nghiệp không cần trình độ học vấn trước, như vậy cũng có thể gia tốc hiểu thế giới này có đúng không?"
"Nói như anh cũng có đạo lý." Phó Chỉ Lan nghĩ theo ý nghĩ của Băng Diễm, mang kèm theo ý kiến của mình nói, "Sở trường nhất cũng có lòng tin nhất của anh là làm gia vụ như quét nhà, có thể làm giúp việc theo giờ, thu phí giúp người khác sửa sang lại phòng. Còn có thể đi quán ăn rửa chén đĩa phục vụ. Lấy bề ngoài của anh đi hành nghề người mẫu cũng là dư dả. Những công việc này đều không cần trình độ học vấn. Chỉ là em, không muốn tách khỏi anh."
Nhịp tim Băng Diễm chậm nửa nhịp, trong thoáng chốc cảm thấy câu cuối cùng của cô giống như biểu đạt ý tứ sủng ái anh. Anh vui thích nghĩ lại mỗi một chữ cô nói, chữ chữ giống như Linh Đan Diệu Dược anh ủi trái tim của anh. Chỉ là ấm áp còn chưa tiêu tán, anh lại tỉnh táo lại rất nhanh, anh biết anh ảo tưởng được sủng ái là chuyện không thể nào. Anh là người làm của cô, ý của cô phải không hi vọng người làm của cô làm việc cho người khác đi?
Vì sao anh luôn là không ngừng được nghĩ tới chuyện tốt đẹp hơn vậy?
Anh rất muốn nói cho cô biết, thật ra thì anh cũng là không muốn rời đi cô.
Phó Chỉ Lan thấy Băng Diễm im lặng không nói, lại bổ sung: "Cơ hội công việc Thu Tố đề cử em cũng không có cự tuyệt, như vậy đi, tương lai có rãnh rỗi em có thể đi với anh xem tòa soạn kia một chút, coi như không làm người mẫu chuyên nghiệp, hơn một cơ hội hiểu rõ những nghề đặc biệt của thế giới này cũng không tồi."
"Ừ." Băng Diễm gật đầu đồng ý.
Anh đối với việc ảnh của mình làm thế nào được in trên sách vở hơn nữa và còn tinh tế độc nhất vô nhị hơn người thật cảm thấy hết sức hứng thú, nếu như Đại Chu lấy được kỹ thuật như vậy, là có thể ấn ra nhiều địa đồ hơn. Sông núi phong cảnh sản vật y dược, các loại cần đồ họa nói rõ biểu đạt tốt hơn vẽ tay cứng nhắc, lúc truyền bá kiến thức có thể càng thêm chính xác, tạo phúc đời sau.
Anh cho là đi thăm"Tòa soạn" là có thể giải đáp nghi vấn của mình, không biết tòa soạn không phải xưởng in ấn, đi rồi không những không chiếm được trực quan đáp án còn sinh ra khốn hoặc mới.
Buổi chiều, Phó Chỉ Lan cố gắng phấn đấu với công việc của mình. Cô để Băng Diễm ở lại thư phòng bên cạnh của cô đọc sách, cô chuẩn bị tranh minh hoạ bản 《 trên dưới năm 》và《 mười vạn câu hỏi vì sao 》cho anh, cộng thêm một quyển tự điển Trung văn phồn giản.
Băng Diễm khéo léo ngồi trên ghế quý phi học, chỉ chốc lát sau thì khó có thể tự kềm chế mà đắm chìm trong thế giới kỳ diệu hoàn toàn với quá khứ anh.
Cơm tối, Phó Chỉ Lan như cũ gọi đồ ăn bên ngoài.
Sao Băng Diễm dám để cho thê chủ của anh chuẩn bị cơm? Anh lưu luyến để sách xuống, xông vào phòng bếp, nhận lấy công việc bố trí bữa cơm, tự trách nói: "Thật xin lỗi, buổi chiều đọc sách quá mê mẫn rồi, cũng không làm việc nhà. Tôi. . . . . ."
"Đừng lo lắng, trước kia em cũng là năm ba ngày mới quét dọn một lần. Anh thích xem những sách kia thì tốt, có vấn đề gì không nghĩ ra thì hỏi em, mặc dù chưa chắc em có thể giải đáp." Phó Chỉ Lan dịu dàng mỉm cười.
Chuyện về phương diện công tác của Phó Chỉ Lan đã chuẩn bị kết thúc, tối nay có thể buông lỏng.
Ăn xong cơm tối, cô tính toán dạy Băng Diễm sử dụng máy vi tính. Có nhiều vấn đề cô không biết phải trả lời thế nào, vào internet tìm tòi thường thường nhanh chóng hơn lật sách. Cô tự định giá tương lai Băng Diễm ít nhất phải sống ba năm ở thế giới này, không biết dùng máy vi tính không thể được. Cho nên đặt mua một giường đơn trên web cho anh, còn mua một máy Laptop hạng sang, làm quà tặng đưa cho Băng Diễm cho anh một kinh hỉ.
Dùng cơm xong, Phó Chỉ Lan chủ động giúp dọn dẹp chén dĩa một tay, tán gẫu nói: "Băng Diễm, em đã đặt giường cho anh, đáng tiếc ngày mai mới có thể giao hàng, tối nay anh ngủ ở thư phòng đi. Tối nay em không cần làm việc, có thể dạy anh dùng máy vi tính."
Băng Diễm cẩn thận từng li từng tí chủ động thừa nhận nói: "Tối qua tôi đã dọn dẹo phòng người giúp việc xong ngủ ở đó, thật ra thì không cần giường cũng được, trước kia tôi ở Đại Chu không cần chăn nệm đã sớm thành thói quen."
Trong lòng Phó Chỉ Lan nhéo đau, trên mặt lại giả vờ tức giận giáo dục nói: "Băng Diễm, sao anh lại không thương tiếc thân thể của mình như vậy? Thương thế của anh chưa khỏi, không giường ngủ sẽ làm trễ nãi nghỉ ngơi."
"Thật xin lỗi, sau này tôi sẽ nghe lời, xin tha thứ tôi. Tôi biết rõ thân thể khôi phục chậm sẽ ảnh hưởng hiệu suất làm việc, chẳng qua tôi tôi cảm thấy đã tốt hơn, hoàn toàn không cần tiếp tục nghỉ ngơi ."
Băng Diễm giải thích theo suy luận cố hữu của Đại Chu khiến Phó Chỉ Lan dở khóc dở cười, anh xem mình như tài vật chủ nhà, anh cho là cô là đang lo lắng tài vật tổn thất sao? Ai, anh tiếp nhận những giáo dục kia đã ăn sâu bén rễ, cũng không phải đọc sách năm ba ngày thì có thể thay đổi. Cô không thể nóng lòng.
Cô không có trách cứ, chỉ từ từ hướng dẫn nói: "Băng Diễm, tình huống xã hội của chúng tôi đã khác《 trên dưới năm 》, tiến bộ rất nhiều. Người người từ khi sinh ra đã được hưởng tự do ngang hàng. Cho dù anh đi làm người làm làm mấy chuyện này, tuyệt đối cũng không là tài vật tư nhân của em. Quan niệm như vậy anh có thể tiếp nhận trên đầu lưỡi, trong tư tưởng cũng rất khó chân chính tán thành. Giống như quan niệm trinh tiết vậy, có phải anh không cách nào tán thành một người đàn ông xảy ra quan hệ với rất nhiều phụ nữ không?"
Vấn đề này khiến Băng Diễm nghĩ tới khốn hoặc lúc đọc sách buổi chiều, không nhịn được hỏi "Trong《 trên dưới năm 》viết Hoàng đế căn bản đều là đàn ông, bọn họ phải có tam cung lục viện Tần phi phụ nữ đếm không hết, đàn ông bình thường cũng là tam thê tứ thiếp, bọn họ và làm chuyện vợ chồng với nhiều phụ nữ nhân như vậy, rất vất vả mệt chết đi chứ? Như vậy thân thể của đàn ông hao tổn rất lớn, cho nên bọn họ đa số đều chết rất sớm đúng không? Sao bọn họ lại không biết tiết chế? Đàn ông hiện đại cũng là như vậy sao? Nếu tôi là chỉ phục thị một mình ngài, đàn ông khác sẽ xem thường tôi, còn có thể nói nói xấu ngài sao?"
Phó Chỉ Lan chưa từng nghiêm túc xem qua 《 trên dưới năm 》, cô không biết cư nhiên nhìn quyển sách này còn có thể lĩnh ngộ được chân lý như vậy.
Đàn ông không biết tiết chế phong lưu khắp nơi dĩ nhiên không tốt cho thân thể, nhưng từ xưa nếp sống xã hội Trung quốc là như vậy. Đàn ông có quan hệ thân mật với rất nhiều phụ nữ gọi phong lưu, bị đàn ông còn lại sùng bái như thần tượng. Phụ nữ cấu kết vói rất nhiều đàn ông gọi dâm đãng, là ti tiện xấu hổ, không chỉ bị đàn ông công kích còn bị những phụ nữ khác phỉ nhổ.
Các triều đại đổi thay nam hoàng đế cũng lấy số lượng phụ nữ đoạt được làm vẻ vang, mà Nữ Đế Võ Tắc Thiên bên cạnh nuôi mấy nam sủng thì bị đời sau công kích ngàn năm cho tới bây giờ cũng bị coi là điểm nhơ, sao mà bất công vậy?
Dưới lễ giáo phong kiến, phụ nữ ở thế yếu bị dạy bảo để thuận lợi cho Nam Quyền thống trị, xem trinh tiết quan trọng hơn cả mạng. Mà Băng Diễm miêu tả Đại Chu nữ tôn nắm quyền, chắc hẳn cũng là dùng phương pháp giống nhau giam cầm đàn ông, thậm chí là còn nghiêm khắc hơn Trung quốc cổ đại áp bức trói buộc phụ nữ.
Băng Diễm lớn lên trong hoàn cảnh đó nên mưa dầm thấm đất, còn có thể duy trì vào tinh khiết và muốn biết sự thật lúc này đã là khó có được.
Anh đúng sự là đặc biệt.
Cô gặp phải anh tuyệt đối là tam sinh hữu hạnh.
"Băng Diễm, ở cổ đại chúng tôi đàn ông vì duy trì địa vị thống trị của bọn họ, cố ý dùng lễ giáo quan niệm, làm phụ nữ buông tha cho việc chống lại từ trong tư tưởng, bị trói buộc dưới bóng mờ đàn ông, trở thành phụ thuộc. Đại Chu các anh chắc cũng là dùng phương thức như thế áp bức đàn ông. Có lúc anh cho là chuyện đương nhiên, căn bản là sai, là không có đạo lý, là phụ nữ vì muốn đàn ông hơn nghe lời mới cố ý vặn vẹo sự thật đổi trắng thay đen như vậy. Những vấn đề này trước kia anh có suy tư qua không? Anh là có cam chịu vừa sinh làm nô, muốn vượt qua ngày hạnh phúc không?"
Lời của cô như một cục đá rơi vào hồ trong tim Băng Diễm, kích thích ngàn tầng sóng lớn. Anh không phải không có suy nghĩ qua không phải không có chất vấn qua, nhưng anh không dám cũng không có cơ hội hỏi các loại vấn đề này ra lời. Dù là quốc sư đại nhân và thất hoàng nữ Điện hạ anh tin tưởng nhất sùng kính nhất, họ đều là phụ nữ, tất cả đàn ông bên cạnh anh đều không biết chữ ngoan ngoãn mặc cho định đoạt, trong một thời gian rất dài anh cũng cho là mình nên giống đàn ông khác, anh thậm chí là sợ mình khác với họ mà bị ghét bỏ.
Vì sao đàn ông vừa sinh ra đã phải làm nô? Vì sao không thể học chữ?
Anh gặp qua là không quên được sách học qua một chữ không thiếu chép lại. Anh có thể nhẹ nhõm học võ công mà những phụ nữ luyện một trăm lần mới có thể nắm giữ chiêu thức kỷ xảo, anh nhìn Nhân Giáo một lần mà có thể thuần thục vận dụng. Anh tin tưởng rất nhiều đàn ông khéo tay tuyệt không kém phụ nữ. Vì sao trong sách vở điển tịch lặp lại cường điệu đàn ông từ nhỏ là ngu muội ngu xuẩn, không cách nào đảm nhiệm công việc phức tạp, phải do phụ nữ chỉ huy khống chế mới có thể làm chuyện có ý nghĩa khác súc vật?
Phụ nữ có thể sinh dục hậu tự là ưu thế đàn ông không thể so sánh, ở Đại Chu đại đa số đàn ông cũng là nhu nhược nhỏ nhắn trên thể lực không cách nào thắng được phụ nữ. Nhưng cũng có người từ nhỏ đã tráng kiện cao lớn có lực, những người đàn ông kia đó thường bị ghét bỏ bị coi như trâu ngựa sai bảo, không có người phụ nữ nhân nguyện ý cưới họ cũng không thể vì bọn họ lưu lại hậu tự. Cho nên đàn ông như vậy mới có thể càng ngày càng ít trở thành ngoại tộc càng bị bài xích?
Suy nghĩ đại nghịch bất đạo thậm chí hơi hoang đường này chợt lóe lên trong đầu Băng Diễm. Anh còn chưa quyết định có nên cùng cô tham thảo loại suy nghĩ kì lạ không liên quan chính sự này không, thì nghe cô mở miệng hỏi lời nói.
"Băng Diễm, em vẫn rất kỳ lạ, vì sao ở Đại Chu, dung mạo như anh sẽ bị cho là xấu xí." Phó Chỉ Lan liều lĩnh suy đoán, "Nếu như đàn ông cao lớn cường tráng cũng bị ghét bỏ, không tìm được nữ nhân, không phải tuyệt chủng sao? Nếp sống xã hội cho phép, đàn ông lấy gầy yếu nhỏ nhắn dịu ngoan là đẹp, thật ra thì còn có lợi cho bị nữ nhân khống chế chứ?"
Khi Phó Chỉ Lan hỏi những vấn đề này, không nhịn được liên tưởng đến từ xưa tới nay thẩm mỹ của đàn ông Trung Quốc với phụ nữ, mặc dù thay đổi nhiều lần, nhưng trừ thời Đường lấy mập là đẹp, các triều đại còn lại dù đổi thay cũng càng theo đuổi loại hình phụ nữ gầy yếu nhỏ nhắn. Không chỉ muốn trinh tiết phụ đức ... Quan niệm tạo thành giam cầm Tinh Thần, còn lấy thủ đoạn quấn chân tàn phá tứ chi phụ nữ làm cho họ khó có thể đi lại, không cho học chữ làm cho họ không có cơ hội hiểu chân tướng, mặc cho đàn ông "Từng trải việc đời" trong nhà định đoạt. Dần dà, phụ nữ trời sanh cao lớn kiện mỹ thông minh hoạt bát có sức sáng tạo , làm cho đàn ông cảm thấy sợ hãi không dễ quản thúc, cũng từ từ bị loại bỏ?