Hắn Đến Từ Nữ Tôn

chương 58: cơ hội khó được

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Băng Diễm quỳ gối ở cửa phòng ngủ sang trọng, kiên nhẫn chờ đợi. Bên cạnh anh có ba người khác, Mỹ Thiếu Niên tóc vàng mắt xanh trần truồng nhu nhược, tuổi của bọn họ đều có mười bốn mười lăm tuổi, bình thường ở trong pháo đài cổ hầu hạ công chúa điện hạ.

Hôm nay, mẫu thân công chúa điện hạ - Hoàng bệ hạ giá lâm, vì làm mẫu thân vui lòng, công chúa điện hạ cố ý tuyển bọn họ ra, thị tẩm cho Hoàng bệ hạ.

Băng Diễm biết theo thẩm mỹ nô lệ trong trang viên, mọi người yêu thích mềm mại nhỏ yếu điềm đạm đáng yêu mới xem như mỹ. Mà anh thì cao lớn, bắp thịt cân xứng tứ chi thon dài, đường nét khuôn mặt sắc sảo, lý ra nên là bị đưa đi làm khổ nô chuyên lao động tay chây làm việc nặng trên đồng ruộng, tuyệt đối không có cơ hội ở lại trong tòa thành hầu hạ cận thân các chủ tử.

Vào giờ phút này anh có cơ duyên chờ đón Hoàng, chủ yếu vẫn là nhờ phúc phận công chúa điện hạ, còn có những chuyện xưa anh kẻ. Thật ra thì đó cũng không tính là thêu dệt vô cớ, chẳng qua là trần thuật cuộc sống ban đầu của anh trong Hoàng cung Đại Chu mà thôi.

Giờ không chỉ có là công chúa điện hạ, ngay cả Hoàng bệ hạ cũng vô cùng hứng thú. Cơ duyên đánh bậy đánh bạ ngoài dự đoán làm lửa hy vọng trong nội tâm anh đốt vượng hơn.

Người hầu của Hoàng bệ hạ là có thể ngồi trên máy bay bay lượn trên không trung lui tới ngoại giới và lãnh địa thành lũy. Mọi người trong thành bảo bao gồm cả công chúa điện hạ đều chưa từng đi ra phạm vi lãnh địa thành lũy, thế giới bên ngoài đến tột cùng là thế nào, đối với đại đa số người trong thành bảo mà nói là vô cùng mơ hồ, bọn họ cũng bị giáo dục không được chú ý chuyện này.

Chỉ có thị nữ gần người công chúa điện hạ mới có thể liên lạc ngoại giới, mọi người cũng bị cấm chỉ tiến vào gian phòng có thể liên lạc ngoại giới đó. Đã từng có một Mỹ Thiếu Niên được sủng ái, khi đi ngang gian phòng kia nhìn thấy huyền diệu trong đó. Anh âm thầm nói với những người khác, trong phòng kia cất giấu gương ma pháp khổng lồ, trong gương có thể hiện ra hình ảnh muôn màu muôn vẻ, hình ảnh trông rất sống động, còn có thể truyền lại âm thanh. Công chúa điện hạ và thị nữ chính là thông qua cái gương đó nói chuyện với Hoàng bệ hạ.

Băng Diễm nghe xong cũng không sùng kính cúng bái như những người khác, anh nhớ thê chủ của anh đã từng dẫn anh vào cái gọi là “Phòng họp”, nơi đó đặt vài khối màn ảnh lớn, có thể tiến hành hội nghị tầm xa nhiều mặt, nhân viên tham dự hội nghị thông qua Internet và thiết bị máy vi tính có thể đồng thời khai thông, kịp thời hỗ động. Không phải ma pháp, mà là khoa học kỹ thuật.

Vậy mà tất cả mọi người trong thành bảo đều cho là công chúa điện hạ có ma lực thần kỳ, mà người thống trị cao nhất thế giới là Hoàng bệ hạ, càng thêm không chỗ nào không biết không gì làm không được. Hoàng bệ hạ khêu khêu ngón tay là có thể dễ dàng giết chết dã thú hung mãnh, Hoàng bệ hạ có thể thao túng các loại pháp bảo thần kỳ lên trời xuống đất, Hoàng bệ hạ là tạo hóa, là Chúa Tể. Tương lai, công chúa điện hạ sắp sửa thừa kế, cũng là thông minh cơ trí không ai bằng. . . . . .

Cho nên, có thể được chọn trúng thị tẩm cho Hoàng bệ hạ, là vinh hạnh vô thượng.

Ba Mỹ Thiếu Niên bên cạnh Băng Diễm, ôm lòng cám ơn kích động, cực kỳ một mực cung kính, quỳ gối ở cửa phòng ngủ chờ Hoàng bệ hạ cho gọi.

Bởi vì cách dùng Băng Diễm hơi không giống thị tẩm, công chúa điện hạ chỉ muốn để anh kể chút chuyện xưa thần kỳ cho Hoàng bệ hạ nghe, cho nên anh có thể vây nội khố ở bên hông. Ở trong mắt những người khác, dung mạo xấu xí như Băng Diễm, tự nhiên không có tư cách hầu hạ gần người Hoàng bệ hạ, tránh cho ô uế thân thể cao quý Hoàng bệ hạ, nếu chỉ là quỳ xa xa kể chuyện xưa cũng không ảnh hưởng toàn cục.

Nhị tiểu thư nhà Rogers Y Toa Bối Lạp, đi ra từ trong phòng tắm hào hoa, trên người tùy ý mặc áo ngủ tơ lụa thượng đẳng, ưu nhã ngồi trên giường, phân phó thị nữ hai bên: “Gọi đầy tớ chờ đợi bên ngoài đi vào.”

Thị nữ cung kính ứng tiếng, mở cửa phòng, ra lệnh: “ Bốn đầy tớ bên ngoài, bò qua đây hầu hạ.”

Băng Diễm đi theo ba Mỹ Thiếu Niên, cẩn thận bò vào bên trong phòng. Ba Mỹ Thiếu Niên trần truồng đều là vô cùng kích động bò tới bên giường bên chân Hoàng bệ hạ, Băng Diễm thì tìm vị trí cúi đầu quỳ tại cửa, chẳng hề đến gần. Là công chúa Điện hạ giao phó trước, sợ dung mạo Băng Diễm xấu xí, làm Hoàng bệ hạ nhìn không thoải mái.

Hai thị nữ kiêm hộ vệ Nhị tiểu thư tự giác chủ động lui đến góc phòng, tròng mắt nín thở đảm đương trang sức, không dám đánh nhiễu nhã hứng chủ tử.

Y Toa Bối Lạp nhấc chân, đưa về phía Mỹ Thiếu Niên bên giường, giống như trêu chọc mèo chó, dùng chân vuốt ve cổ Mỹ Thiếu Niên. Mỹ Thiếu Niên chịu huấn luyện trước, lập tức nâng lên chân bà, dùng đầu lưỡi cẩn thận □. Một Mỹ Thiếu Niên khác nhìn ra Hoàng bệ hạ rất là hưởng thụ, cũng chủ động tiến lên, nâng lên bàn chân khác khẽ liếm. Y Toa Bối Lạp nhìn Mỹ Thiếu Niên không biết làm sao còn dư lại ngoắc nói: “Tới đây, tới trên giường hầu hạ.”

Cái đó Mỹ Thiếu Niên thụ sủng nhược kinh, không biết là vì kích động hay bị Hoàng bệ hạ ân điển chấn nhiếp, cả người run rẩy leo lên giường lớn thư thích. Bộ phận dụ người nhất hoàn toàn hiện ra bên tay Hoàng bệ hạ, mặc cho vuốt ve trêu chọc. Cậu đưa tay ra sau lưng, cố gắng khắc chế, không dám để cho mình bị trêu đùa sinh ra phản ứng xấu hổ dáng vẻ phá hư hăng hái của Hoàng.

Băng Diễm thẳng cúi đầu không dám nhìn cảnh tượng dâm, mị trên giường, nhưng mà bọn họ phát âm thanh ly kỳ cổ quái, anh không thể nào không nghe được, anh biết ba người Mỹ Thiếu Niên kia đang làm gì. Hoàng bệ hạ là người thống trị cao nhất, có thật nhiều người hầu hạ vốn là chuyện thường tình. Vì sao anh có hoài nghi với việc này? Hình như thê chủ của anh nói đạo lý thế giới này với anh, hoàn toàn khác biệt với mọi thứ trong thành.

Y Toa Bối Lạp chơi một hồi cảm thấy nhàm chán, nhấc chân đá văng hai Mỹ Thiếu Niên dưới giường ra, cho gọi thị nói: “Hai đầy tớ này tối nay cho thị nô. Trên giường rất là khéo léo giữ lại để sử dụng trước.”

Thị nô cung kính tạ ơn, vui mừng bừng bừng lôi kéo Mỹ Thiếu Niên xích, lỏa đi đến phòng ngủ cách vách. Lúc này trong phòng ngủ to như vậy chỉ để lại Hoàng bệ hạ, nô trên giường, và Băng Diễm quỳ cạnh cửa.

Sau đó Băng Diễm nghe được Hoàng bệ hạ dùng Trung văn hô: “Đầy tớ tóc đen, bò gần một chút, nói những chuyện xưa ly kỳ kia xem nào.”

Hoàng bệ hạ Trung văn vô cùng tiêu chuẩn, nếu như chỉ nghe âm thanh, giống như là người Trung Quốc tóc đen vậy. Băng Diễm chợt sinh ra loại cảm giác quen thuộc, tinh thần hoảng hốt.

Y Toa Bối Lạp thấy đầy tớ cạnh cửa không lập tức bò qua, trái tim hơi tức giận, Đại Lực đẩy Mỹ Thiếu Niên”Tính” dồn ngẩng cao bên cạnh ra, lật người xuống đất, giọng điệu cứng rắn ra lệnh: “Tiện nô, kêu đến đây? Nghe không hiểu sao?”

Băng Diễm ngẩng đầu, phát hiện Hoàng bệ hạ đã bỏ đi tất cả quần áo, thân thể đang ở trước mắt, vừa gọi anh đi bên giường, trong lòng của anh không lý do khẩn trương sợ.

Y Toa Bối Lạp không có kiên nhẫn lớn như vậy, níu lấy tóc dài Băng Diễm, kéo anh tới, tựa như kéo cái ghế.

Băng Diễm rung giọng nói: “Hoàng bệ hạ, xin buông hạ nô ra.”

Thật ra thì Y Toa Bối Lạp rất ưa thích thấy bộ dáng cầu khẩn của người, Băng Diễm sợ hãi kích thích tà ác trong nội tâm nhiều hơn nhân tử. Đưa tay bỏ nội khố bên hông Băng Diễm ra.

Băng Diễm vốn là tứ chi chấm đất phối hợp Hoàng bệ hạ lôi kéo tới bò bên giường, chợt chỉ cảm thấy bên hông lạnh, vải vóc trên người duy rớt xuống, anh nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Y Toa Bối Lạp lại bị thân thể bắp thịt cân xứng thon dài và cái kia rể cây thành thục của Băng Diễm hấp dẫn.

Ban đầu Y Toa Bối Lạp đối với nước Tôn Vương suy nghĩ là hy vọng người có thể vĩnh viễn thần phục ở dưới chân người, không chỉ cần có giáo dục từ tư tưởng nô lệ hoá con người, còn phải tiêu diệt chênh lệch thể lực. Vì vậy cứng rắn vặn vẹo thẩm mỹ của người trong tòa thành. Hướng dẫn người bên trong thích hơn người nhỏ gầy mỏng manh mềm yếu khiếp đảm ôn thuận, mà còn lại là kiện mỹ lực lượng bị ghét bỏ. Người cao lớn cường tráng bị cho rằng là xấu xí bị xiềng xích giam cầm không người hỏi han, sẽ không ai sanh con cho những người đó, gen của bọn họ cũng không có cơ hội truyền xuống tiếp, cứ thế sẽ tuyệt chủng một cách tự nhiên.

Nhưng Y Toa Bối Lạp có rất nhiều thời gian không thể ở lại trong tòa thành, luôn khó tránh khỏi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, rất khó điều chỉnh sở thích của mình. Cũng không bài xích Mỹ Thiếu Niên nhu nhược, nhưng mê luyến người cường tráng hơn, lúc kích, tình tuyệt vời. Mạc Uyên anh tuấn cao lớn là người tình rất hài lòng, nô tóc đen dưới mắt cá chân dùng thẩm mỹ bình thường xem, so với Mạc Uyên còn anh tuấn, trẻ tuổi hơn. Hơn nữa anh còn có thái độ cung kính, sợ sệt ở uy nghiêm của mình, là người hoàn mỹ mong đợi.

Sắc tâm Y Toa Bối Lạp nhộn nhạo, mỉm cười nói: “Tiện nô, tối nay không cần kể chuyện xưa, lên giường tới hầu hạ.”

Băng Diễm biến sắc, giùng giằng cố gắng kéo nội khố qua che giấu thân thể.

Y Toa Bối Lạp cười đến càng thêm dâm đãng: “Chẳng lẽ là xấu hổ? Ta là tạo hóa, là thần, được thần cưng chiều, là vinh dự chí cao vô thượng. Vật nhỏ, tới đây, cho ta sủng ái.”

Băng Diễm lại co người lại thành đoàn, khẩn cầu: “Hoàng bệ hạ, hạ nô có thê chủ, hạ nô không thể lại thị tẩm cho những người khác.”

Y Toa Bối Lạp nghe được sững sờ, tự hỏi tinh thông Trung văn biết được lịch sử đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, nhưng chưa bao giờ nghe qua chữ “Thê chủ”, hiếu kỳ nói: “Tiện nô, chữ ‘thê chủ’ là ai dạy? Có ý tứ là, đã có chủ nhân, không chịu hầu hạ nữa sao? Còn dạy trinh tiết? Ta là lần đầu nghe được đây.”

Năng lực tự kiềm chế của Y Toa Bối Lạp mạnh cực kỳ, hứng thú có thể nhanh chóng từ cảnh tượng dâm, loạn điều chỉnh đến lĩnh vực thăm dò khoa học. Khó được tốt bụng đưa ném vải vóc trong tay cho Băng Diễm, mình ngồi trở lại trên giường, ôm sủng vật Mỹ Thiếu Niên ngu dốt nghe không hiểu Trung văn bên cạnh, dù bận vẫn ung dung nói: “Tiện nô, vì sao không chịu thị tẩm, nếu đáp án khiến ta hài lòng, sẽ thưởng.”

Băng Diễm nhanh chóng vây nội khố về bên hông, giảng thuật quan niệm bị giáo dục từ nhỏ sinh ra ăn sâu bén rễ: “Hạ nô đã từng nói chuyện xưa Đại Chu với công chúa điện hạ, đó cũng không phải là chuyện xưa, mà là cố hương hạ nô. Hạ nô từ khi hiểu chuyện đã được dạy, không thị hai chủ, hạ nô đã dâng thân xử tử cho thê chủ, phải hết sức duy trì trong sạch, không thể để cho những người khác gặp mặt sờ soạng. Nếu không là thất trinh, là phải tự vận. Xin Hoàng bệ hạ khai ân, hạ nô đã có thê chủ.”

Y Toa Bối Lạp nghe thấy thì sóng lòng sôi sục, quan niệm Băng Diễm và hoàn toàn khác biệt hiểu biết trong quá khứ, cũng là phù hợp lý tưởng nữ tôn thế giới, thật sự là cảm thấy rất hứng thú với chuyện của anh rồi, tạm thời tha cho anh tiếp tục nói tiếp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio