Tác giả có lời muốn nói: lần sau Cập Nhật là thứ ba.
Về vấn đề người nào đẩy ngã người nào—— mọi người đừng nghĩ sai.
Băng Diễm người tôi là thiếu nam đàng hoàng, tình hình chung sẽ không bỏ cho nghi ngờ đưa ôm.
"No chỉ là em họ của tôi, còn chưa đầy mười tám tuổi, ở nơi này chúng tôi còn là đứa bé chưa thể kết hôn. Nó thỉnh thoảng tới ở, không thường. Tôi còn chưa kết hôn. . . . . . Ý là còn chưa có thành thân đó." Phó Chỉ Lan trả lời rất chắc canh, rất cố gắng phủi sạch quan hệ với em họ yêu nghiệt kia của cô, hơn nữa động tác nhanh chóng lựa ra vài bộ quần áo to lớn, đi trở lại trước mặt Băng Diễm.
Nghe nói cô còn chưa kết hôn, trong lòng Băng Diễm không khỏi dâng lên vui mừng. Cô là cô gái ưu tú như vậy, còn chưa từng cưới phu ? Nhưng cẩn thận nghĩ lại, vui mừng của Băng Diễm lập tức biến mất.
Ở Đại Chu, cô gái chỉ cần chưa cưới chính phu, đều thuộc về phạm vi chưa thành thân, trong nhà như cũ có thể nuôi một đám tiểu thị và tôi tớ vô danh giải sầu tịch mịch. Em họ của cô xinh đẹp như vậy, đối với cô ân cần chu đáo dịu dàng săn sóc, chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của cô, cũng không vào được mắt của cô, như vậy loại người tướng mạo xấu xí như anh cơ hội ở lại bên người cô càng bé nhỏ hơn đúng chứ ?
"Những quần áo này anh thử một lần xem có thể mặc vào không." Phó Chỉ Lan cầm quần áo mở ra đặt bên cạnh giường Băng Diễm, sau đó kéo anh từ trên mặt đất lên.
"Ngoan, nhấc chân, mặc quần vào.” Phó Chỉ Lan ngồi xuống bên giường, khom lưng, nâng một cái quần jean rộng thùng thình để anh nhấc chân chen chân vào có thể đi vào vị trí tốt nhất.
Phó Chỉ Lan nghĩ thầm, nếu Băng Diễm tỉnh, hay là trước để cho anh cầm quần áo mặc chỉnh tề mới phải. Thật ra thì nếu trong nhà không có người khác, cô có thể sẽ không làm điều thừa, dù sao dưỡng thương nghỉ ngơi mặc quần áo rất phiền toái. Nhưng mà trước mắt có em họ yêu nghiệt cá tính cách khó dò ở đây, cô vì danh dự của mình, cũng ngượng ngùng sống chung một phòng với người đàn ông kì lạ căn bản không mặc gì cả.
Băng Diễm nghe lời đứng lên, cẩn thận nâng chân lên, lại phát hiện trên chân mình còn"Giầy"do quần áo thê chủ làm thành, giờ anh ở trong gian phòng sàn nhà đều lát gỗ, hoàn toàn không cần thiết mang "Giầy" , anh vội vàng cởi "Giầy" xuống cất bên người, mới ý thức được không nên để thê chủ khom lưng phục vụ anh mặc quần áo, vì vậy vội vàng nhận lấy quần, sợ hãi nói: "Thê chủ đại nhân, hạ nô tự mình mặc quần áo. Xin ngài nghỉ ngơi đi."
Phó Chỉ Lan cũng là cả đêm không ngủ, say rượu nhức đầu, rất muốn muốn lập tức nằm vật xuống. Băng Diễm chủ động tỏ thái độ mình sẽ mặc y phục, cô thở phào nhẹ nhõm không hề quan tâm nữa, đứng lên lần nữa tiến vào gian thay đồ.
Quần áo trên người Phó Chỉ Lan còn tản ra hơi ẩm bị nước mưa thám vào, dinh dính rất khó chịu. Cô từ trong gian thay đồ chọn một bộ quần áo mặc ở nhà thay thế, vừa thay quần áo vừa không quên dặn dò: "Tự anh mặc quần áo tử tế trước, tôi thay quần áo, anh ngàn vạn lần đừng tới đừng nhìn." Nam nữ hữu biệt, phi lễ chớ nhìn.
"Dạ, hạ nô hiểu." Uất ức trong lòng Băng Diễm cuồn cuộn dâng lên, tất nhiên là cô ghét bỏ anh tay thô chân to, mới không cần anh hầu hạ cô thay quần áo chứ gì ? Thậm chí cô không cho phép anh nhìn cô.
Cô cho anh quần áo, cô ôn hòa nói chuyện với anh như cũ, anh nhìn không ra cô yêu ghét, thế nhưng anh lại càng lo lắng, anh nên làm gì ?
Nếu như anh không làm một chút chuyện có thể làm cho cô hài lòng vui vẻ, liệu cô sẽ lập tức đuổi anh đi khỏi đây chứ ?
"Đúng rồi, không được thấy người thì quỳ, không được gọi tôi là thê chủ." Phó Chỉ Lan không quên tận dụng mọi thứ dạy Băng Diễm một chút vấn đề thông thường. Cô hoài nghi cho dù cho Băng Diễm mặc quần áo bình thường, cũng không cách nào che giấu loại cử chỉ lời nói ti tiện maa anh bị thế giới nữ tôn thuần hóa, cô mang Băng Diễm như vậy ra cửa phiền toái nhất định không ít. Cô bắt đầu mưu tính nên trong lúc Băng Diễm dưỡng thương tiến hành đặc huấn với anh, dạy anh những điều cơ bản thông thường của thế giới này, đợi nhân cách và thân thể của anh cũng khôi phục rồi mới dẫn anh ra cửa không muộn.
"Dạ." Mặc dù Băng Diễm không quá rõ, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời. Anh sợ nếu như anh nói không hiểu, sẽ bị chán ghét hoàn toàn. Nhưng anh thật không biết rõ quần áo thê chủ đưa cho anh nên mặc theo thứ tự thế nào, cũng nghĩ không ra dưới tình huống nào anh có thể không quỳ xuống. Anh là rõ ràng nhất chỉ có một điều, cô không muốn anh gọi cô là thê chủ.
Cô vẫn là không cách nào tiếp nạp anh sao ?
Tim của anh trong nháy mắt bị hoảng sợ chiếm cứ. Ở nơi Thần Tiên Thánh Thổ xa lạ này, anh chỉ là một người đàn ông, nếu không người nào chứa chấp, kết quả sẽ như thế nào đây? Cho dù anh biết võ công anh biết chữ, thế nhưng chút có thể đổi được đất đặt chân có thể sinh tồn được sao ? Nếu như anh không thể khẩn cầu thê chủ của anh cùng về Đại Chu, anh sống còn có ý nghĩa gì nữa?
Không, nhất định phải nghĩ biện pháp, khiến chủ mau mau tiếp nạp anh mới được.
Phó Chỉ Lan đổi xong quần cụt đáy ngắn mặc ở nhà, xõa tóc đi ra khỏi gian thay đồ, phát hiện Băng Diễm chỉ mặc quần dài lên người, khóa kéo chưa kéo, đôi tay khẩn trương giơ lên lưng quần, hình như là dáng vẻ gặp vấn đề.
Phó Chỉ Lan đưa cho Băng Diễm là cái quần dài nhất của mình, phong cách trung tính, chỉ là mặc trên người Băng Diễm hình như hơi ngắn, không giấu được thương thế trên mắt cá chân của anh.
Cổ chân của anh có phải do trước kia thường bị trói chặt hoặc là bị xiềng xích khóa lại không, da thịt liên tục bị mài mỏng đi, mới có thể lưu lại nhiều vết sẹo kỳ lạ quanh co như vậy ? Anh sống trong thế giới nữ tôn cuối cùng khổ sở tới cỡ nào.
Nghĩ đến những chuyện này, mẫu tính trời sanh của Phó Chỉ Lan càng thêm tràn lan, giọng nói cũng biến thành dịu dàng nói: "Loại quần này mặc như vậy, tôi giúp anh."
Khi em họ yêu nghiệt còn nhỏ, cô cũng giúp em họ mặc quần. Băng Diễm cũng chỉ mới mười tám mười chín tuổi, nhỏ hơn cô gần mười tuổi, đối đãi như em út cũng không phải không thể.
Vì vậy cô rất tự tại nhích tới gần anh, đưa bàn tay đến vị trí khóa kéo, lúc này mới phát hiện ra thì ra là nội khố của anh cản trở mặc quần bình thường. Đáng tiếc chỗ này của cô không có dự bị quần lót kiểu nam, chẳng lẽ phải dỗ dành Băng Diễm cởi nội khố xuống, ván chưa sơn mặc quần jean? Nếu như thực là dạng ấy, hình như hơi tà ác —— cô là người biết tự hạn chế, nhất định không thể làm như vậy, phải khắc chế, phải trước giữ vững hình tượng huy hoàng mặt Băng Diễm, phải dạy dỗ anh trình tự mặc quần áo chính xác, tránh cho tương lai để lại thói quen không tốt, làm hại thế gian.
Trong đầu cô là tà niệm và lý trí phân trang, tay vô thức dừng ở bộ vị nhạy cảm giữa hai chân anh.
Băng Diễm ý thức được vấn đề đó, khẩn trương tim đập nhanh hơn, mặt đỏ bừng, mặc dù thê chủ cũng không thật sự đụng vào anh, nhưng nhiệt độ bàn tay cô, ánh mắt nóng rực của cô anh có thể cảm thấy rõ ràng. Anh càng bắt buộc mình không nên nghĩ bậy bạ, nơi đó trên thân thể lại càng không an phận, máu quanh thân giống như ngựa hoang mất cương, không chịu khống chế mà tuôn về chỗ mắc cở đó hội tụ. Mảnh vải che giấu chỗ kín đã không giấu được, nơi đó đang từ từ ngẩng đầu.
Không được đâu, để thê chủ nhìn thấy anh có phản ứng xấu hổ bực này, nên làm thế nào cho phải? Anh vội vàng lấy ra một cái tay cố gắng điều chỉnh miếng vải che giấu bộ vị đó.
Phó Chỉ Lan lại hiểu sai ý, cho là anh giống cô cũng muốn dùng phương pháp bạo lực cứng rắn nhét, tay của cô đi theo Băng Diễm dấu tay đặt lên nội khố kia, tính toán giúp một tay, thật sự nhét vào không lọt sẽ dùng cây kéo xử lý một chút, nhiều cắt bỏ một chút vải. Cô cảm thấy dù sao cách tầng vải thô thật dầy, không thể nhìn nên không thấy được chứ?
Sự thật chứng minh chuyện bịt tai trộm chuông lừa mình dối người cũng cần định lực. Hiển nhiên Phó Chỉ Lan còn chưa tu luyện tới cái loại trình độ cao thâm đó, ánh mắt của cô không chịu khống chế tập trung ở trên người của anh.
Tại sao chỗ của anh đột nhiên chống lên lều nhỏ?
Chẳng lẽ cái bộ vị đó của anh có phản ứng?
Trời ạ? !
Phó Chỉ Lan cuống quít dừng tay, lui ra một bước, lúng túng nói: "Thật xin lỗi, anh , a, ừ, quần này có thể quá chặt không thích hợp, cởi đi, nếu không anh trùm áo choàng tắm lên trước đi."
Phó Chỉ Lan xoay đầu qua một bên, tận lực không nhìn tới thân thể trưởng thành sức quyến rũ trí mạng của Băng Diễm, cùng vẻ mặt xấu hổ vô tội, cầm áo choàng tắm bình thường cô tắm rửa xong mặc ném cho anh.
Cấu tạo của áo choàng tắm và bào phục thời cổ rất gần gũi, Băng Diễm thành thạo gói kỹ lưỡng bộ quần áo này, buộc chặt vạt áo, xác nhận có thể che đến đầu gối, anh mới cởi quần dài xuống, lại quỳ về trên đất, cẩn thận gấp quần áo chỉnh tề.
"Không phải rôi đã nói, đừng có luôn quỳ xuống sao?" Phó Chỉ Lan nói lớn tiếng cường điệu lần nữa, che giấu lúng túng khẩn trương vừa rồi.
Trong quá khứ Băng Diễm đã quen quỳ trên mặt đất làm việc, lúc này cảm thấy thê chủ bất mãn rõ ràng, anh vội vàng đứng lên, thấp thỏm lo âu xin tội nói: "Hạ nô không hiểu quy củ, xin ngài tha thứ, xin ngài trách phạt."
Nếu là người qua đường Giáp ất Bính, chỉ sợ Phó Chỉ Lan sẽ không có cảm giác tức giận này, nói một lần đối phương không chịu nghe cô cũng chẳng thèm nhiều lời. Nhưng Băng Diễm khác họ, anh rất đặc biệt. Anh là loại hình cô thích, là người cô tính toán tạm thời chứa chấp trước. Xuyên qua thời không, anh gặp cô, không phải cô có trách nhiệm ít nhất cũng nên dạy anh sinh hoạt thường thức cơ bản ở Xã Hội Hiện Đại sao ?
Cô không nên nóng nảy, vừa rồi rõ ràng là cô động sắc tâm, là cô không đúng.
Nhưng dáng dấp anh mê người như vậy, cô cũng không phải là người mù, sao có thể làm như không thấy?
Ai, ông trời đối với cô thật tốt quá, cô mới vừa bị đá, lập tức bồi thường cho cô một người đàn ông ưu tú như vậy. Vấn đề là, coi như bồi thường cũng có thể bồi thường một người quan niệm khác biệt hơi nhỏ một chút không ?
Cô thở dài một cái, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, lần nữa khôi phục lại trạng thái kiên nhẫn nói: "Băng Diễm, đàn ông nơi này của chúng tôi không dễ dàng quỳ xuống với người ta. Có một câu nói là dưới gối nam nhi có hoàng kim, anh nhớ nha. Sau này coi như là muốn biểu hiện thái độ cung kính với người khác, cũng chỉ cần đứng là tốt rồi. Ở chỗ này của tôi rất tùy tiện, thương thế bệnh trong người của anh, nên nghỉ ngơi thật tốt. Anh đói chưa? Đi ăn cơm với tôi trước. Ăn no nằm trên giường ngủ một giấc thật ngon, tập tục khác, tôi từ từ dạy anh."
Dưới gối nam nhi có hoàng kim? Những lời này Băng Diễm là lần đầu nghe nói, anh u mê gật đầu.
Vào giờ phút này, anh không thể cẩn thận suy nghĩ câu nói kia và anh nhận thức khác biệt thế nào, thật ra thì tim của anh còn dừng thời khắc vừa nãy tiếp xúc chặt chẽ với cô. Anh đến lúc nàu vẫn xao động bất an, không nhịn được suy nghĩ xằng bậy.
Vừa rồi cô mặc quần cho anh dịu dàng như vậy, hình như cũng không ghét anh, tay của cô cơ hồ dán vào nơi xấu hổ kia. Không phải cô đối với anh cũng có một phần nửa phần yêu thích chứ ?
Dù sao cô cũng là phụ nữ, anh dù sao cũng là đàn ông.
Nếu như anh chủ động hơn một chút, hiến mình cho cô, một khi cô chân chính đoạt lấy anh, liệu có thể sinh ra nhiều thương hại hơn, giữ anh ở bên người cô lâu dài hơn không?
Mặc dù anh không xinh đẹp, nhưng anh tự tin thể lực của anh tốt hơn đàn ông Đại Chu một chút, cho dù giờ anh có thương tích cho dù mệt mỏi đói bụng, thân thể cũng có thể thỏa mãn cô sử dụng. Hơn nữa anh còn là xử tử, liệu có phải cô vì điểm này, mới có thể đối với anh tha thứ như vậy, có hứng thú với anh không?
Cô tao nhã lễ độ, cô tuấn mỹ dịu dàng.
Cô là thê chủ định mệnh của anh.
Anh hầu hạ cô, giao tất cả của mình cho cô, là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Thừa dịp cô còn không ghét anh, thừa dịp cô đối với anh còn tò mò và hứng thú, anh không thể do dự nữa, anh phải tìm một thời cơ tốt, mau mau hành động, anh nên vứt bỏ bộ mặt đàn ông dè dặt, chủ động hơn một chút để xin cô tiếp nạp anh.
Che giấu dưới áo choàng tắm thật mỏng, thân thể cao lớn bắp thịt đều đặn của Băng Diễm vẫn rất hấp dẫn như cũ. Phó Chỉ Lan âm thầm sám hối, xin Thần tha thứ cô sắc tâm nổi lên. Cô thật sự nhịn không được nhìn nhiều mấy lần, hình nam trai đẹp, các loại từ ngữ ca ngợi tràn đầy đầu óc của cô.
Chỉ là, còn giống như có chỗ nào rất khó chịu.
Đúng, ấy là xiềng xích lóng lánh ánh lạnh.
Phó Chỉ Lan nhanh chóng xông về phía hộp tủ của mình, tìm kiếm chìa khóa vạn năng bị chôn vùi trong đống đồ linh tinh. Số cô không tệ, trí nhớ cũng coi như được, hai ba lần tìm được cái chìa khóa. Cô cười ngoắc nói: "Băng Diễm, anh qua đây, để tôi xem cái chìa khóa này có thể mở xiềng xích của anh ra không. Chỗ chúng tôi trừ phi là tội phạm, nếu không không mang loại xiềng xích này."
Băng Diễm nghe lời đi tới trước mặt cô, để tùy cô kéo tay trái của anh.
Cô nhìn ổ khóa cẩn thận chu đáo, rất nghiêm túc cắm chìa khóa vào, thử xoay tròn.
Năm đó cô nhất thời vui mừng mua chìa khóa vạn năng này, không ngờ thật vẫn có tác dụng.
Ổ khóa ‘cạch’ một tiếng mở ra.
"Ha ha, mở ra!" Phó Chỉ Lan vui mừng cười to, rất có cảm giác thành tựu mèo mù gặp phải chuột chết.
Băng Diễm cũng vô cùng kích động, không cách nào nói thành lời.
Ở Đại Chu, xiềng xích trên cổ tay đàn ông, chỉ có chủ nhân và thê chủ mới có thể mở ra. Anh đi tới Thần Tiên Thánh Thổ, gặp phải cô, lại gặp một cái chìa khóa, dễ dàng mở xiềng xích của anh ra.
Đây càng chứng minh cô là thê chủ trong mệnh đã định trước của anh chứ hả?
Cô là thê chủ của anh, anh không hoài nghi nữa.
Anh quá may mắn!
Anh tuyệt đối không thể để mất vậy cơ hội tốt đi như, anh nhất định phải dùng hết toàn lực tranh thủ trở thành phu thị của cô, ở lại bên người cô!