Hân Hoan

chương 109: rất đẹp đôi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Bị bài báo này chọc thủng lỗ chỗ như cái mẹt.”

Đỗ Ngọc Thư công khai khiển trách Triệu Quân Nam, đối với ekip của Triệu Quân Nam mà nói, chính là đã rét vì tuyết lại còn lạnh vì sương.

Nghệ thuật gia truyền thống này, bình thường không có cảm giác tồn tại gì, nhưng đến khi họ lên tiếng, từ góc độ nào đó mà nói, đã đại diện cho ý kiến của giới nghệ thuật chủ lưu.

“Làm sao bây giờ?” Triệu Quân Nam hơi hoảng sợ, hắn có thể bỏ tiền ra PR để định hướng dư luận, chứ không thể đắc tội một nghệ thuật gia có địa vị trong giới nghệ thuật chủ lưu được.

“Đừng lo, tôi đã điều tra rồi.” Quản lý mở tin tức mà anh ta sai người điều tra được ra, “Đỗ Ngọc Thư và chồng mình phần lớn thời gian ở trong tòa nhà giáo chức mà đại học thành phố phân cho, hai vợ chồng không có con cái, hơn một nửa thu nhập đều quyên góp cho dự án của sở nghiên cứu nào đó, cuộc sống rất bình thường. Hay là chúng ta đi thăm hỏi cô Đỗ này một chút, sau đó lấy danh nghĩa cá nhân cậu quyên một khoản tiền cho sở nghiên cứu, cũng coi như lấy lòng vừa ý người ta.”

“Phải đấy, anh Triệu à, chỉ cần anh chụp một bức ảnh với cô ấy, đăng lên mạng, sau đó tạo hình tượng biết sửa chữa sai lầm trước cư dân mạng, chuyện này vẫn còn có thể xoay chuyển.” Trợ lý kích động nói, “Bây giờ em nhờ người đi liên lạc với cô Đỗ.”

Quản lý không ngăn cản, trong lòng thầm nghĩ, kiểu nghệ thuật gia tâm địa thiện lương như Đỗ Ngọc Thư, có lẽ làm việc sẽ chừa đường lui cho người ta.

Nhưng mà bọn họ không ngờ, Đỗ Ngọc Thư bình thường ấm áp dễ nói chuyện, lần này không chừa lại một chút thể diện cho họ, thẳng thắn từ chối lời thỉnh cầu của họ, thậm chí cho bên ngoài thấy bà không tán đồng với cách đối nhân xử thế của Triệu Quân Nam.

Ekip của Triệu Quân Nam trố mắt ra nhìn, có thù có oán gì mà không chừa cho người ta một chút đường lui vậy?

Ăn trưa xong, Lâm Thân phải tới trường để họp, Lâm Hồng tới sở nghiên cứu, còn lại Đỗ Ngọc Thư và Mạnh Linh ở lại nói chuyện với đôi vợ chồng trẻ.

“Tiểu Án à, con giúp bác gái mang đồ đi.” Mạnh Linh đứng ở cửa phòng cho khách, vẫy tay về phía Án Đình.

Án Đình nhìn Lê Chiêu, đứng dậy đi về phía Mạnh Linh.

Đẩy cửa phòng cho khách ra, Án Đình mới phát hiện, trong phòng chứa rất nhiều sách và báo chí. Giá sách theo phong cách thế kỷ trước, khung gỗ thật với kính chắc chắn, chủ nhân những cuốn sách hẳn rất yêu thích chúng, phân loại sắp xếp rất ngay ngắn.

“Ở cái ngăn trên cùng kia.” Mạnh Linh chỉ vào góc giá sách, “Ở đó có ảnh của Chiêu Chiêu hồi bé.”

Án Đình chân dài tay dài, dễ dàng lấy album ảnh xuống.

“Lúc mới chào đời Chiêu Chiêu kháu khỉnh xinh xắn lắm, các y tá trong viện đều bảo, hiếm khi nào gặp đứa trẻ ngoan như vậy.” Mạnh Linh lật album ảnh ra, trong đó là ảnh chụp của Lê Chiêu khi vừa chào đời.

Án Đình lặng lẽ lật xem, chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, ba mẹ chụp cho Lê Chiêu rất nhiều ảnh, có thể thấy họ rất nâng niu Lê Chiêu.

Đứa trẻ đáng yêu nhu thuận, nếu được lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ, nhất định ngày nào cũng rất hạnh phúc vui vẻ.

Trong lòng anh âm ỉ đau, anh không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía phòng khách, Lê Chiêu cúi đầu nói chuyện với Đỗ Ngọc Thư, vẻ mặt hết sức dịu dàng.

“Chuyện đã qua rồi thì để nó qua đi.” Lê Chiêu nghe nói Đỗ Ngọc Thư đăng weibo chê trách Triệu Quân Nam trên mạng, “Sau này con cũng là đứa trẻ có mẹ bảo vệ rồi, con mãn nguyện lắm.”

Vành mắt Đỗ Ngọc Thư lại ửng đỏ.

Bà là một người phụ nữ thoạt nhìn dịu dàng nhưng thực tế rất cứng cỏi, nhưng trong chuyện con cái bà lại rất dễ rơi nước mắt.

“Phải rồi.” Lê Chiêu chợt nhớ ra, cậu vẫn chưa kể chuyện tìm được ba mẹ cho nhóm chị Hà.

“Mẹ à, nào, con với mẹ chụp một bức ảnh.” Lê Chiêu dựa đầu vào người Đỗ Ngọc Thư, hai người tựa đầu vào nhau, chụp một bức ảnh hết sức thân thiết.

Sau đó cậu gửi bức ảnh vào nhóm cả nhà thương nhau, đồng thời tag tất cả mọi người vào.

Các bạn trong nhóm:??

Không phải Chiêu Chiêu với Án Đình đang yêu nhau hay sao, sao lại có hành động thân thiết với người phụ nữ khác như vậy?

Người phụ nữ này thoạt nhìn lớn hơn Lê Chiêu gần mười tuổi, nhưng ngoại hình xinh đẹp, khí chất cũng rất tốt, đối với Lê Chiêu thiếu tình thương của mẹ từ nhỏ mà nói có lẽ có lực hấp dẫn khác lạ. Nếu không với tính cách của Chiêu Chiêu tuyệt đối sẽ không tùy tiện gửi ảnh vào trong nhóm chat.

Nhưng làm người không thể như vậy được!

Ngày mai sẽ tốt hơn: Chiêu Chiêu, em có ở cùng Án Đình không?

Em là người đàn ông đã có bạn trai rồi đấy, không thể phạm sai lầm như vậy được!

Chiêu Chiêu có vận may: Có ạ, anh ấy ở trong phòng giúp thu dọn đồ đạc.

Các bạn trong nhóm thở phào một tiếng, Án Đình cũng ở đây, nhất định không phải quan hệ như họ nghĩ. Sau đó lại cảm thấy không thích hợp, Án Đình là người có tiền có năng lực, sao còn phải giúp dọn đồ.

Âm thanh hoa nở: Chiêu Chiêu, có chuyện gì vậy?

Chiêu Chiêu có vận may: Em tìm được ba mẹ rồi.

Thoạt đầu các bạn trong nhóm ngạc nhiên, sau đó thì mừng rỡ, nhao nhao hỏi chuyện Lê Chiêu tìm được cha mẹ ruột.

Đỗ Ngọc Thư biết Lê Chiêu đang nói chuyện với bạn mình, không xem nội dung cuộc trò chuyện, mà bưng hoa quả tới cho cậu ăn, thể như muốn bù đắp lại hết cho Lê Chiêu những thiếu thốn tình cảm ngày trước.

Lê Chiêu lặng lẽ nhận lấy, bởi vì cậu biết, bây giờ để ba mẹ làm mọi chuyện cho cậu, trong lòng họ mới thoải mái hơn một chút.

“Cảm ơn mẹ.” Cậu nở nụ cười rạng rỡ với mẹ mình.

“Con cái không cần phải nói lời cảm ơn với mẹ.” Đỗ Ngọc Thư mỉm cười, “Ba mẹ nên cảm ơn con, ba mẹ mang con tới thế giới này, con mang niềm vui tới cho ba mẹ.”

Thế nhưng ba mẹ lại không thể ở bên nhìn con trưởng thành.

Lê Chiêu mỉm cười, đặt điện thoại xuống, cầm dĩa xiên một miếng hoa quả đưa tới miệng Đỗ Ngọc Thư: “Mẹ cũng ăn đi.”

Đỗ Ngọc Thư nghĩ, đã rất nhiều năm rồi bà không được ăn dâu tây ngọt ngào như vậy.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lê Chiêu giữ lấy Đỗ Ngọc Thư chuẩn bị đi ra mở cửa: “Mẹ à, để con đi mở cửa cho.”

Cậu cũng muốn thử trải nghiệm nhà có khách tới, con cái chạy ra mở cửa.

“Được rồi.” Đỗ Ngọc Thư gật đầu.

Trần Lan Lan không thể ngờ người mở cửa cho mình lại chính là Lê Chiêu đã cởi mũ và khẩu trang xuống. Trong phòng ấm áp, cục cưng Chiêu Chiêu mặc sơ mi trắng, khoác thêm chiếc áo gile len sáng màu, như nam chính bước ra từ truyện tranh.

Cô là ai, đây là đâu, cô là tiểu tiên nữ may mắn nhất trần đời hay sao?

“Chào chị?” Lê Chiêu nhìn vẻ mặt cô gái này, biết rằng cô nhận ra mình, cậu mỉm cười với cô, “Mời vào.”

“Không, không cần đâu.” Tim Trần Lan Lan đập như trống nổi, “Cô Đỗ à, mẹ con nghe nói nhà cô có khách, nên bảo con mang lạc mới rang qua.

“Lan Lan à, vào nhà ngồi đi con.” Đỗ Ngọc Thư gọi Trần Lan Lan vào nhà ngồi, “Chiêu Chiêu à, đây là con gái của nhà giáo sư Trần đối diện, con bé bằng tuổi con, đã xuất bản mấy quyển manhua rồi, nghe nói được độc giả thích lắm. Nhà con bé với nhà ta là bạn cũ mấy chục năm, không cần phải lo lắng gì.”

“Không đâu, không đâu ạ.” Trần Lan Lan không dám để Lê Chiêu biết mình còn từng vẽ truyện ngắn của Chiêu Chiêu với tổng tài thần bí, không là cô nghẹt thở mất, “Chỉ có mấy người cùng sở thích thôi ạ.”

“Biết vẽ là cừ lắm rồi.” Lê Chiêu xoay người lấy đôi dép cho Trần Lan Lan.

Móa ơi, chết mất thôi, con chết mất thôi, muốn khóc quá.

Trần Lan Lan bình thường tùy tùy tiện tiện, bữa nay lại ngồi yên trong góc sofa, len lén đưa mắt nhìn Lê Chiêu. Cục cưng mắt đẹp mũi đẹp cái miệng cũng đẹp nốt, ngay cả đầu ngón tay cũng như được trời cao hôn lấy, hoàn mỹ không tì vết.

Người thật còn đẹp hơn trong ảnh!

Người gì đâu mà đẹp quá! Đẹp trai nhất trần đời!!!

Bình tĩnh lại nào, Trần Lan Lan, hôm nay mày là người con gái dịu dàng tao nhã, không thể để cục cưng ghét bỏ mày.

“Đình Đình à.” Lê Chiêu quay đầu gọi Án Đình ở trong phòng, “Hết dâu rồi, anh rửa giúp em một đĩa.”

Án Đình bước ra từ phòng cho khách, cất giọng dịu dàng: “Chỉ những lúc như này em mới nhớ đến anh.”

“Em muốn tiếp khách mà.” Lê Chiêu cười hì hì, “Nhanh lên nhanh cái coi.”

Trần Lan Lan len lén nhìn người đàn ông nói chuyện cùng Lê Chiêu, không hiểu sao cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn Lê Chiêu hết mực cưng chiều.

Vả lại… rất phù hợp với hình tượng tổng tài thần bí trong mắt cô.

“Sao có thể để Tiểu Án làm mấy cái này được, để mẹ làm là được rồi.” Đỗ Ngọc Thư cũng không muốn làm mẹ chồng bắt nạt người yêu của con trai, bà đứng dậy muốn vào phòng bếp giúp đỡ.

“Mẹ à, mẹ cho anh ấy cơ hội lấy lòng đi.” Lê Chiêu giữ lấy Đỗ Ngọc Thư, “Chỉ là mấy quả dâu tây thôi mà.”

Mẹ?

Mẹ?!!

Trần Lan Lan cảm thấy đầu mình như bị một đám đà điểu chạy qua, qua nửa buổi không kịp phản ứng.

Cục cưng của cô là cô nhi, con trai của cô Đỗ đã chết đuối lâu rồi, cho nên… sao cục cưng Chiêu Chiêu lại gọi cô Đỗ là mẹ chứ?!

Hôm nay cô vẫn chưa tỉnh ngủ à?

Đúng rồi, chắc là chưa tỉnh ngủ rồi.

Sao cục cưng có thể giống như anh chàng hàng xóm, lại có thể mở cửa cầm dép cho cô, còn cùng một anh chàng đẹp trai rắc đường trước mặt cô nữa?

Giả, tất cả là giả thôi!

Thế nhưng lúc cô ăn dâu tây trai đẹp rửa, nghe cô Đỗ kể chuyện tìm được Lê Chiêu, cái miệng há to đến mức có thể nhét ba quả dâu tây vào.

Chiêu Chiêu là con của cô Đỗ ư?

Cục cưng nhà họ, có… mẹ rồi??

Đầu tiên Trần Lan Lan đần mặt ra, sau đó thì mừng rơn.

Cục cưng nhà họ có mẹ rồi!!!

Tốt quá rồi!!

Lần trước nhìn cục cưng trong “Quy ẩn sơn lâm”, cô suýt chút nữa khóc tắt thở, chỉ ước giá mà cục cưng có thể đoàn tụ với gia đình ngay lập tức, làm cha mẹ nâng niu cục cưng trong tay mình.

Bây giờ thì tốt rồi, nguyện vọng của cô đã thành hiện thực rồi!

Trần Lan Lan vui vẻ nhìn cảnh tượng này, không nhịn được mà nói: “Tốt quá!”

Dù là đối với nhà cô Đỗ, hay là đối với Chiêu Chiêu đều rất tốt.

“Cục cưng Chiêu Chiêu à, em yên tâm, chị sẽ không nói chuyện hôm nay ra đâu.” Trần Lan Lan nhìn Án Đình ngồi bên cạnh Lê Chiêu, “Không nói dù chỉ một chữ.”

Nghe thấy đối phương gọi mình là cục cưng, Lê Chiêu cười tươi: “Chị là fan của em ạ?”

Gương mặt Trần Lan Lan đỏ ửng lên, ngượng ngùng gật đầu.

“Cảm ơn chị.” Kể từ khi biết Trần Lan Lan là con gái giáo sư Trần, cậu không nghĩ tới việc giấu giếm.

Con cái lớn lên trong gia đình như vậy, sẽ có mắt nhìn không tiết lộ bí mật của người khác. Quan trọng hơn cả, cậu không muốn để Án Đình phải chịu uất ức tủi hờn.

“Không cần khách sáo, không cần khách sáo, chuyện nên làm mà.” Trần Lan Lan không nhịn được hỏi, “Trông anh Án rất giống người lên bản tin thời sự cùng em.”

Lê Chiêu bật cười thành tiếng: “Chính là anh ấy.”

Trần Lan Lan bừng tỉnh, hóa ra đó chính là anh bạn đại gia hộ di dời vẫn luôn quan tâm tới Chiêu Chiêu, mặc dù trên mạng cô chèo thuyền Thương Lê, nhưng sau khi thấy người thật của đại gia hộ di dời, cô thấy Chiêu Chiêu và anh ấy ngồi với nhau rất đẹp đôi.

“Hai người, hai người đẹp đôi lắm.” Trần Lan Lan nghĩ, tuyệt đối không thể để họ biết mình từng vẽ webtoon thuyền Thương Lê.

“Cảm ơn.” Án Đình khẽ vuốt cằm, vừa quý phái lại vừa tao nhã.

Đêm xuống, fan hâm mộ của một mangaka nổi danh nọ thấy cô ấy vốn chèo thuyền minh tinh đẹp trai với tổng giám đốc thần bí, bắt đầu chèo thuyền minh tinh đẹp trai với đại gia hộ di dời.

Ây gù, đại gia hộ di dời vừa đẹp trai nhiều tiền lại còn dịu dàng tao nhã, đi với minh tinh đẹp trai mà trông đẹp đôi đáo để, các fan lỡ sa chân mê mẩn kêu gào.

Có fan CP tương đối lớn mật, tag thẳng chính chủ Lê Chiêu vào.

Lê Chiêu vô tình đọc được truyện tranh này, lại nhìn tên blogger là Lan Lan Lam, cũng đoán được đại khái đối phương là ai.

Cậu cho Án Đình xem truyện tranh này, vân vê tai anh: “Hầy, đại gia có hai tòa nhà di dời.”

Án Đình: “…………”

Chém gió chỉ sung sướng nhất thời, kể từ khi bị vạch trần lúc nào cũng bị đá đểu.

Anh lặng lẽ nhìn bàn tay Lê Chiêu nghịch loạn trên tay mình, bế cậu lên.

Chém gió có tội, chỉ có thể lấy thân báo đáp, mới có thể chuộc lại lỗi lầm của mình.

Lê Chiêu đang lâng lâng trong cơn mê, Triệu Quân Nam lại sống không bằng chết. Sau khi Đỗ Ngọc Thư công khai khiển trách, ngay ngày hôm sau, quản lý của hắn nhận được điện thoại từ đạo diễn chương trình gala gặp nhau cuối năm, nói bởi vì thể loại tiết mục trùng lặp, thời lượng gala có hạn nên tiết mục của họ bị hủy.

Ngay sau đó tài nguyên phim cũng bị mất, mà tức tưởi nhất là tài nguyên này bị ekip của Lục Hạo cướp mất.

Khi những kẻ thất đức bị nghiệp quật, đừng buồn, cũng đừng nhụt chí, bởi vì những kẻ này sẽ phát hiện sau đó mình còn thảm hơn.

Tài nguyên phim bị Lục Hạo chặn lấy, tiết mục trong gala cuối năm bị hủy bỏ, ngay cả thương hiệu mình đại diện còn chưa tới thời hạn mà phía đối phương đã bắt đầu liên lạc với người đại diện mới, không có ý gia hạn.

Cuối năm nhiều hoạt động thảm đỏ, phía nhãn hàng vốn đã đàm phán cho hắn mượn trang phục cũng đổi ý, không cung cấp trang phục cho hắn.

Làm nghệ sĩ hạng A, nếu ngay cả trang phục hàng hiệu mùa mới cũng không mượn được thì hắn còn mặt mũi nào để đi thảm đỏ nữa?

Ekip của Triệu Quân Nam sầu muốn rụng sạch tóc, phía quan hệ công chúng cũng cảm thấy chuyện này không thể ra tay được, có lẽ chỉ có thể.. trơ mắt nhìn mình flop dần dần.

Quả nhiên, sau khi bức ảnh Triệu Quân Nam đi thảm đỏ bị đăng lên, có rất nhiều blogger chế giễu trạng thái hiện tại của hắn không tốt, tài nguyên thời trang ít ỏi, ngay cả một bộ đồ hàng hiệu theo mùa cũng không mượn được, mà Lê Chiêu từng đóng thế cho hắn, ngay cả tên cũng không được đưa vào lại mặc đồ trong bộ sưu tập năm sau của hãng A.

Còn chưa hết, Triệu Quân Nam bị dân tình chế giễu tơi tả, hôm sau có phóng viên chụp được ảnh Lê Chiêu và người bạn thần bí tới nhà hát xem Đỗ Ngọc Thư biểu diễn, còn ngồi ghế chỗ đẹp nhất.

Kết thúc buổi biểu diễn, Đỗ Ngọc Thư còn mời Lê Chiêu và người bạn thần bí đi tới hậu trường biểu diễn.

Trái tim Triệu Quân Nam bị bài báo này chọc thủng lỗ chỗ như cái mẹt.

“Đi mua bài viết bôi đen!”

“Nói là Lê Chiêu và Đỗ Ngọc Thư có quan hệ không trong sáng, là trai Đỗ Ngọc Thư bao!”

Dù sao hắn cũng chết chắc rồi, vậy thì chết cùng nhau đi!

“Cái gì khó nghe nhất thì viết cái đó!”

Trong showbiz có rất nhiều nghệ sĩ bị tin bịa đặt gây ảnh hưởng rồi, thêm một Lê Chiêu lại càng thêm đông vui.

Lời tác giả:

Cậu bé đầu gấu lớp bên gào khóc: Graoooo!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio