Hân Hoan

chương 32: hỉ phục

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Không phải em kết hôn, là nhân vật trong phim của em kết hôn.”

Ngày hôm sau, những bài viết chế giễu Triệu Quân Nam xuất hiện nhan nhản trên các diễn đàn lớn, nhiều như nấm sau mưa. Có người chế nhạo Triệu Quân Nam là hết thời flop dập mặt, mãi mới nổi tiếng, thái độ khó coi. Cũng có người trào phúng Triệu Quân Nam vì muốn nâng giá trị bản thân mà không cần thể diện nữa.

“Fan Triệu Quân Nam ngày nào cũng huênh hoang thần tượng nhà mình sắp làm đại diện cho một thương hiệu lớn cơ mà? Tiếc là phía thương hiệu người ta lại tỏ ý không có ý định hợp tác với nghệ sĩ nhà bọn họ.”

“Em chỉ là người qua đường, cơ mà đọc thui cũng thấy nhục giùm á.”

“Haha, tui biết trước kiểu gì cái thằng chóa Triệu Quân Nam cũng lật thuyền thôi mà, không ngờ lật nhanh như vậy. Từ lúc lão ấy đóng “Hiệp quân” nổi tiếng, ekip ngày nào cũng mua bài bóc người nọ phốt người kia. May mà lão ấy không phải đàn bà, không thì phải chèn ép cả showbiz mất.”

“Lầu trên lại không biết rồi, hôm bữa em còn thấy bài viết gì mà một khi trai đã đẹp thì mấy nghệ sĩ nữ cũng không có cửa tranh, em vào xem thế nào mà ối giời ơi đau cả mắt, fan nhà lão Triệu photoshop trai nhà mình thành gái, xong so sánh với mấy nữ nghệ sĩ chứ.”

“Thấy gớm, ekip tuyên truyền của Triệu Quân Nam gớm thế, tui muốn biết fan của mấy cô gái bị đem ra so sánh với lão ấy có cảm xúc thế nào.”

“Người bị hại tỏ ý tâm tình bất ổn, khuê nữ nhà tui là tiên nữ hạ phàm, Triệu Quân Nam là thứ yêu ma quỷ quái gì chứ, không thấy ngại khi định lấy sắc đè khuê nữ nhà tui à?”

Đây vẫn là lần đầu tiên kể từ khi nổi tiếng trở lại Triệu Quân Nam bị cả tập thể dân mạng chế giễu, hắn giận sôi, thậm chí còn nổi đóa với nhân viên phụ trách xử lý truyền thông, cho rằng năng lực của bọn họ quá thấp.

“Anh Nam, tình hình hôm nay thế này, chắc là có mấy nhà nhân cơ hội bôi đen anh đấy.” Trợ lý truyền thông an ủi Triệu Quân Nam: “Chúng ta tạm thời khiêm tốn một thời gian, yên lặng đóng phim, qua một thời gian nữa sẽ tốt thôi.”

Một lúc bị ba nhãn hàng bỏ bom, còn bị những người trong nghề biết chuyện, ngoài cách nằm yên mặc cho người ta trào phúng thì không còn biện pháp nào nữa.

Giờ tình hình như vậy, cố gắng im lặng biết điều tốt hơn bất cứ cách đáp trả nào, diễn viên suy cho cùng vẫn nói chuyện dựa vào tác phẩm.

“Qua một thời gian nữa?” Triệu Quân Nam tức điên lên: “Qua một thời gian nữa, fan phim “Hiệp quân” chạy đi hết, tôi lấy fan đâu để duy trì?”

“Anh Nam à, bộ phim “Hiệp quân” của anh là nổi tiếng thực sự, đâu giống Lê Chiêu đóng phim chiếu mạng chỉ thu hút fan bộ phim trong vài ba tháng, anh có địa vị có thực lực có tài nguyên, đâu cần phải lo con đường phát triển sau này, anh đang lo lắng gì vậy?”

Hắn lo lắng cái gì ư?

Triệu Quân Nam chán nản ngồi xuống ghế, bởi vì không ai hiểu rõ hơn hắn, từ đỉnh cao rơi xuống vực sâu đáng sợ đến mức nào. Những người chế tác, đạo diễn từng xưng huynh gọi đệ đều thay đổi thái độ, từng fan một rời đi, mới đầu còn có người chế nhạo hắn xuống dốc, sau này ngay cả những lời chế nhạo cũng không còn nữa.

Tất cả mọi người dường như đã lãng quên hắn, dù hắn không đeo kính, không đeo khẩu trang cũng không ai nhận ra hắn. Để kiếm một vai diễn mà uống đến mức nôn thốc nôn tháo, còn phải chịu ánh mắt kinh thường của hậu bối và người mới.

Mười tám tuổi hắn nổi tiếng, đến hai mươi lăm tuổi thực sự hết thời, hôm nay mãi mới nổi tiếng trở lại, cũng đã ba mươi lăm tuổi rồi. Các fan hâm mộ khen hắn trẻ trung, khen hắn đẹp đẽ, nhưng những năm qua say rượu và nghiện thuốc đã hủy hoại làn da hắn.

Hắn từng tiêm, cũng từng động dao kéo trên mặt, ngày ngày sống trong những lời fan ca ngợi hình ảnh đã được photoshop. Nhìn những cậu thanh niên vừa trẻ trung lại vừa đẹp trai, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy khủng hoảng, tất cả đều là những đối thủ cạnh tranh muốn dìm chết hắn.

Mỗi khi fan khen hắn diễn hay, tư thế tao nhã cuốn hút, sự đắc ý và chột dạ đều hóa thành thù hận nhằm vào Lê Chiêu. Sự cuốn hút và tao nhã mà fan khen tặng đều dành cho cảnh Lê Chiêu đóng thế, người mấy cô ấy yêu không phải hắn, mà là Lê Chiêu không có cơ hội ló mắt trước ống kính.

Khi hắn phát hiện Lê Chiêu đột nhiên bắt đầu nổi tiếng, hầu như đêm nào hắn cũng gặp ác mộng, mơ thấy những fan từng xum xoe bên cạnh hắn, đều chạy đi tỏ tình với Lê Chiêu, mà hắn quay trở lại thời kỳ flop nhất, không có phim để đóng, cũng không có người quan tâm.

Lê Chiêu chính là cơn ác mộng trong lòng hắn, chỉ cần Lê Chiêu ở trong showbiz thêm một ngày, là hắn lại ăn không ngon ngủ không yên thêm một ngày nữa.

“Không thể để cậu ta nổi tiếng thêm nữa.”

“Gì ạ?” Trợ lý truyền thông không nghe rõ Triệu Quân Nam nói gì: “Anh Nam, anh nói gì ạ?”

“Tôi đang nói Lê Chiêu, không thể để cậu ta nổi tiếng thêm nữa.”

Trợ lý truyền thông chau mày, cậu không tài nào hiểu nổi, tại sao anh Nam cứ đau đáu mãi cậu diễn viên phim chiếu mạng hạng F kia. Dù Lê Chiêu có công ty giải trí Dâu Tây chống lưng, thì những tài nguyên anh Nam có thể tiếp xúc, Lê Chiêu có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, đâu cần phải như vậy?

Nhưng Triệu Quân Nam không muốn nghe mấy lời khuyên nhủ của trợ lý, hắn sắp xếp seeder, cố tình chém gió trên mạng, nói một nam nghệ sĩ nổi tiếng nhờ một bộ phim chiếu mạng, sắp hợp tác với một nhãn hiệu lớn, không bao lâu nữa sẽ thông báo.

Hắn bị chế giễu thì cũng phải để Lê Chiêu chịu trận chung đi.

“Lê Chiêu, cậu sắp làm đại diện nhãn hàng lớn à?” Tống Dụ đang trong phòng nghỉ ngơi ngồi đọc được tin một cậu chàng nam chính trong bộ phim chiếu mạng nổi tiếng sắp hợp tác với một nhãn hàng lớn, lại nhìn nội dung bên trong thì biết nam chính bộ phim chiếu mạng đang hot mà blogger đưa tin chính là Lê Chiêu.

“Nhãn hàng lớn gì cơ, em á?” Lê Chiêu cúi đầu cầm hộp cơm thấy Tống Dụ gọi mình, ngẩng đầu khỏi hộp cơm to sụ nhìn Tống Dụ: “Em á?”

“Hừ, bên ngoài đang đồn ầm rằng cậu sắp làm đại diện nhãn hàng nổi tiếng, tôi thấy fan sự nghiệp nhà cậu có vẻ vui lắm.” Tống Dụ loáng thoáng cảm thấy có gì đó không ổn, ông chủ công ty giải trí Dâu Tây không theo phong cách huênh hoang thế này thì phải.

“Nhưng dạo này em không bàn bạc đại diện nhãn hàng nào mà.” Lê Chiêu nâng cốc lên uống hai ngụm: “Có phải nhầm lẫn gì không?”

“Phim chiếu mạng nổi tiếng trong vòng ba tháng, áo sơ mi trắng sạch sẽ, nở nụ cười ấm áp, cậu chàng mà nữ tổng tài bá đạo yêu nhất..” Tống Dụ nhớ những hình dung từ mấu chốt: “Cái đám blogger kia chỉ thiếu điều nói rõ là Lê Chiêu cậu thôi.”

Tống Dụ thấy Lê Chiêu đần mặt ra, ngồi thẳng người lên: “Có khi nào cậu bị người ta chơi đểu không?”

Đối phương cố tình tung tin đồn, để fan hy vọng rồi lại thất vọng, cuối cùng bỏ làm fan rồi mắng ngược lại, chuyện này ở trong giới cũng không mới mẻ gì.

Càng ghê tởm hơn cả, đám blogger này không chỉ mặt gọi tên, dù người trong cuộc muốn làm sáng tỏ cũng không thể nói rõ ràng, nếu không sẽ bị người ta chế giễu là mình tưởng bở.

“Dạ?” Lê Chiêu ăn hai, ba miếng hết chỗ cơm còn lại: “Ai lại rảnh như vậy, tốn nhiều tiền mua blogger để hại một nghệ sĩ hạng F như em chứ?”

“Cậu tốt xấu gì cũng nổi lên nhờ “Nữ tổng tài bá đạo”, lại ký hợp đồng với công ty giải trí Dâu Tây, dù sao cũng coi như hạng… D.” Tống Dụ thấy Lê Chiêu còn định ăn bánh gato đi kèm hộp cơm, không khỏi sốt ruột thay cho cậu: “Cậu còn ăn, cậu còn ăn được nữa, bị người ta bôi đen như vậy rồi mà còn tâm tình ăn được nữa à?!”

Lê Chiêu run run tay đặt bánh gato về vị trí cũ, ngoan ngoãn nhìn Tống Dụ: “Thế em phải làm gì bây giờ ạ?”

“Liên lạc với ekip của cậu, để bọn họ nghĩ đối sách.” Tống Dụ dứt lời, không nhịn được chửi một câu: “Chắc não ông đây úng nước rồi, nên mới lo cho cậu..”

“Bởi vì anh là anh chàng đẹp trai có tấm lòng nhân hậu mà.” Lê Chiêu khẽ nói một câu.

Tống Dụ: “Phắn đi!”

Làm quản lý chấp hành của Lê Chiêu, La Vinh nhận được tin blogger chuẩn bị bôi đen Lê Chiêu đầu tiên, anh gửi tin nhắn vào group làm việc, để họ không trả lời chuyện này.

“Anh La à, nếu cậu Lê không có ý kiến gì với việc hợp tác song phương, chúng tôi hy vọng có thể nhanh chóng hẹn thời gian chụp ảnh tuyên truyền.” Người phụ trách bộ phận thương vụ bắt tay La Vinh: “Dù sao từ chụp ảnh cho tới đặt biển quảng cáo cũng tốn thời gian để chuẩn bị.”

“Xin quý công ty yên tâm, nghệ sĩ chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức phối hợp tuyên truyền với quý công ty.” La Vinh bắt tay người phụ trách bộ phận thương vụ của tổng công ty Thương Hoàn xong, vẫn còn cảm thấy thế giới này không chân thực.

Là một công ty gia đình nổi tiếng toàn cầu, trong lòng mọi người trong nước, công ty Thương Hoàn vẫn giữ một vị trí quan trọng. Nghệ sĩ làm đại diện cho sản phẩm của họ, thường là người có thực lực và độ nổi tiếng rõ ràng. Lúc các fan cãi nhau khoe đại diện nhãn hàng, làm đại diện sản phẩm cho Thương Hoàn có thể một chấp mười.

Bây giờ thương hiệu ba ba một chấp mười ấy lại đột ngột chủ động tìm họ, nói rằng hình tượng của Lê Chiêu rất phù hợp với sản phẩm của công ty, hy vọng hai bên có thể hợp tác.

Thế này sao có thể gọi là thương hiệu ba ba được, là thương hiệu ông nội mới đúng, giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, một lão cao thủ chủ động đưa bí tịch võ lâm tới. Chưa nói phía thương hiệu cho điều kiện ưu đãi như vậy, dù chỉ ra giá bằng một phần mười, ekip của họ cũng không chút do dự ký hợp đồng.

Đối với rất nhiều nghệ sĩ mà nói, nếu có thể làm đại diện cho sản phẩm của Thương Hoàn, dù có phải bỏ tiền ra bọn họ cũng chịu.

Đây đâu còn là đại diện nhãn hàng thôi đâu, đây đúng là miếng thịt béo bở từ trên trời rơi xuống.

Làm đại diện nhãn hàng này rồi, mấy tin đồn muốn dồn Lê Chiêu vào chỗ chết kia quả thực giúp họ tiết kiệm phí tuyên truyền.

Cứ ầm ĩ đi, cứ bàn tán nhiều vào, bọn họ chịu được mà.

“Lê Chiêu!” Tống Dụ gào to trong đoàn phim: “Chỗ tôi có hộp bánh gato này, cậu ăn không?”

“Em tới đây!” Lê Chiêu nhanh chóng đặt kịch bản trong tay xuống, chạy tới trước mặt Tống Dụ, trong tay trợ lý của Tống Dụ cầm một bịch bánh gato siêu to khổng lồ.

Lê Chiêu ăn nhanh lắm, chẳng mấy chốc đã ăn hết sạch bánh gato.

“Hồi bé cậu bị bỏ đói à?” Tống Dụ thắc mắc nhìn miệng Lê Chiêu, cái miệng không to, tướng ăn cũng đẹp, nhưng ăn gì mà nhanh thế?

“Vâng ạ.” Lê Chiêu gật đầu: “Hồi nhỏ người nhà không vui thì không cho em ăn cơm, nên có gì ăn thì cứ nhét vào bụng trước đã, như vậy chắc ăn hơn.”

“Cậu chém gió nó quen.” Tống Dụ cười xùy một tiếng: “Thời buổi nào rồi mà còn không cho trẻ con ăn no.”

Lê Chiêu cười hì hì.

“Khụ khụ.”

Sau lưng vang lên tiếng ho nhẹ quen thuộc, Lê Chiêu quay đầu nhìn lại, nụ cười trên gương mặt lại càng trở nên rạng rỡ: “Đình Đình?! Sao anh tới mà không gọi điện thoại cho em, nhân viên đoàn phim cho anh vào à?”

“Chiêu Chiêu à, ban nãy tôi thấy anh Đình ở bên ngoài, biết anh ấy tới đây thăm đoàn phim, nên dẫn anh ấy đi vào.” Phát hiện mình không có cảm giác tồn tại nào, Đại Khả vội vã vẫy tay: “Mọi người cứ nói chuyện đi, để tôi đi lấy nước.”

“Đình Đình à, anh ngồi xuống trước đi.” Lê Chiêu kéo Án Đình ngồi xuống ghế nghỉ của mình, lo chân anh bị lạnh, liền đắp chăn chống lạnh của mình lên người Án Đình.

Lê Chiêu đội tóc giả, đầu đội kim quan nạm hồng ngọc, trên người mặc hỉ phục đỏ rực, răng trắng tinh môi hồng thắm.

“Hôm qua anh không tới đoàn phim, em còn tưởng anh không có thời gian qua đây chứ.” Lê Chiêu tiện tay cầm chiếc ghế gập, ngồi xuống trước mặt Án Đình, nháy mắt thấp hơn anh một đoạn dài.

“Xong việc rồi nên muốn tới xem một chút.” Ánh mắt Án Đình dừng trên bộ hỉ phục bên trong chiếc áo choàng: “Sợ làm phiền cậu đóng phim nên không gọi điện thoại.”

“Lúc em đóng phim để điện thoại ở chỗ anh Đại Khả, dù anh có gọi tới cũng không làm phiền em đâu.” Lê Chiêu thấy Án Đình không đeo găng tay, bèn tháo găng tay của mình ra: “Phía đoàn phim gió to, anh đeo găng của em vào đi, chỗ Đại Khả còn dư một đôi găng tay nữa!”

Chiếc găng tay vẫn còn lưu lại hơi ấm bao bọc lấy năm ngón tay lạnh lẽo, Án Đình nhìn cậu chàng đẹp trai trước mặt: “Cậu sắp kết hôn với người ta à?”

“Không phải em kết hôn, là nhân vật trong phim của em kết hôn.” Lê Chiêu liên tục xua tay, chuyện này không thể nhầm lẫn được.

“Thiên ca” là bộ phim dã sử, nhân vật cũng dựa theo sự thật lịch sử, tuy rằng nhân vật cậu diễn mất sớm, nhưng trong sách sử ghi chép rằng có thê tử.

“Còn phải chuẩn bị quay cảnh em bái thiên địa nữa, nếu hôm nay anh rảnh có thể ở lại xem.” Lê Chiêu chỉ chiếc kim quan trên đầu: “Nghe đạo diễn nói kim quan và hỷ phục của em đều chế tác dựa theo thực tế, phí chế tác còn cao hơn mấy trang phục trước đó nữa cơ. Cơ hội hiếm có đấy, anh ở lại mà xem.”

Đoàn phim đầu tư khủng như “Thiên ca” có yêu cầu rất cao với trang phục và trang sức biểu diễn, rất nhiều trang sức đều là vàng ròng bạc trắng. Như bộ trang phục trên người Lê Chiêu đây phải mất gần một tháng để chế tác, nhưng chỉ để quay mấy cảnh ngắn ngủi mà thôi.

Nhiệt độ trong đôi găng tay của Lê Chiêu dần dần tản đi hết, Án Đình nhìn bộ hỉ phục đỏ tươi, thêu long phượng chữ Tường, khẽ vuốt cằm: “Được.”

“Tôi ở lại.”

Tác giả có lời muốn nói:

Bé Chiêu: Xem bộ hỉ phục trên người em đi này, đẹp ơi là đẹp mà cũng đắt ơi là đắt ý.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio