“Thôi xin fan Lê từng tâng bốc nữa!”
“Phải, là anh đó. Anh là đám mây trên trời cao, là người đặc biệt nhất dưới mặt đất.”
“Lê Chiêu người ta là gương mặt đại diện của công ty đồng hồ Thương Thời thuộc Thương Hoàn, đương nhiên nhận được thư mời của Thương Hoàn rồi. Chính chủ nhà chế không nhận được thư mời thì chui vào góc lặng lẽ ăn bánh gato là được rồi, bới móc cục cưng nhà tui làm gì?”
“Tui chỉ là người qua đường thôi, tuy rằng tui cũng cảm thấy Lê Chiêu không đủ vị thế, nhưng người ta đường đường là đại diện của đồng hồ Thương Thời, xuất hiện ở đây cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa tối qua blogger đã rò rỉ danh sách khách mời đêm hội thường niên năm nay rồi còn gì. Người bạn này dùng IE à?”
Lê Chiêu xuất hiện khiến hiện trường rôm rả hẳn lên. Mấy fan Lê giơ biển tên Lê Chiêu vất vả chen chúc trong hàng ngũ fans, suýt chút nữa bị fan nhà khác đẩy rơi bảng tên.
“Chiêu Chiêu à, cố lên nhé!”
Lê Chiêu nghe thấy có người gọi tên mình, dừng bước quay lại nhìn, thấy mấy cô gái đang cố gắng vẫy tay về phía cậu, cậu giơ tay chào mấy cô bé, nở nụ cười tươi rói.
“Aaaaaa, Chiêu Chiêu nhìn thấy chúng ta rồi!”
“Chiêu Chiêu cười đẹp quá, tui muốn yêu đương, tui muốn yêu đương rồi!”
Mấy cô gái hớn hở nhảy tại chỗ, dù có vậy cũng không quên lấy điện thoại ra quay lại video ở hiện trường, chia sẻ với những fans khác.
Không thể nán lại ở thảm đỏ quá lâu, Lê Chiêu tiếp tục đi về phía trước, thi thoảng sẽ có phóng viên giữ cậu lại chụp ảnh, cậu mỉm cười phối hợp, sau đó càng đi càng nhanh.
Bộ lễ phục này đẹp thì đẹp, nhưng không giữ ấm, lúc gió thổi, hơi lạnh xuyên thấu xương.
“Chiêu Chiêu à, xin hãy dừng bước.” MC đợi Lê Chiêu ký tên trên bảng xong, giữ cậu lại phỏng vấn nhanh.
“Chào MC.” Là một diễn viên mẫu mực, cho dù trong lòng lạnh đến mức muốn run lên cầm cập, thế nhưng vẫn có thể kiên cường kiềm chế lại.
“Chiêu Chiêu à, đây là lần đầu tiên cậu tham gia đêm hội thường niên của chúng tôi, cậu có cảm giác thế nào?”
“Dạ phía ban tổ chức rất nhiệt tình, thảm đỏ thì rất dài, gió thì thổi rất lạnh.” Lê Chiêu nhận lấy micro, thành thật trả lời: “Trước khi đi anh quản lý không cho em dán miếng dán giữ nhiệt, giờ em hơi hối hận vì nghe lời anh ấy.”
MC không ngờ Lê Chiêu lại là cậu bé thành thật như vậy, khẽ cười nói: “Bên trong ấm lắm, chúc cậu hôm nay tham gia vui vẻ.”
“Em cảm ơn.” Lê Chiêu trả lại chiếc micro cho MC, màn hình trực tiếp zoom vào chiếc đồng hồ của Thương Thời trên cổ tay cậu.
Trương Tiểu Nguyên ngồi ở hậu trường xem livestream: “…………”
Tiêu rồi, anh lại bị fan Lê chửi cho mà xem.
Thực ra thì lần này fan Lê còn không kịp chửi Trương Tiểu Nguyên, bọn họ còn đang bận liếm màn hình, còn đang bận cap ảnh đẹp, với cả gào rú aaaaaaaaaaa.
Trước đó Lê Chiêu chưa từng tham gia hoạt động thảm đỏ, bởi vậy nên fan Lê chưa từng thấy Lê Chiêu mặc lễ phục đường hoàng. Xem livestream xong, mấy fan tự xưng là mẹ lặng lẽ trở thành fan bạn gái.
“Huhuhu tui không xứng làm fan mẹ hiền huhuhu, khoảnh khắc cục cưng xuống xe, tui thế mà lại muốn giật cổ áo sơ mi thằng nhóc ra xem xương quai xanh nó thế nào huhuhuhu.”
“Tư tưởng của lầu trên nguy hiểm quá, kiến nghị lầu trên tránh xa cục cưng nhà em ra một chút, để em lên cho.”
“Cục cưng nhà em vừa mặn mà lại vừa ngọt ngào, đúng là bảo bối tuyệt trần mà. Cục cưng, con chờ đó, mẹ có phải nhịn ăn nhịn mặc cũng sẽ mua một chiếc đồng hồ Thương Thời.”
“Chiếc đồng hồ cục cưng đeo thuộc công ty Thương Thời chứ, sao lên mạng tìm không thấy cái nào tương tự nhỉ?”
Thấy câu hỏi này, các fans nhất thời căng thẳng. Ekip của cục cưng sẽ không phạm sai lầm sơ đẳng như vậy đâu đúng không?
Đây là đêm hội thường niên của Thương Hoàn, cục cưng làm đại diện cho thương hiệu đồng hồ đeo tay, nếu đeo đồng hồ của thương hiệu khác, chẳng khác nào một cái tát vào mặt Thương Hoàn.
“Mọi người cứ bình tĩnh, ekip mà công ty giải trí Dâu Tây sắp xếp cho cục cưng là một ekip giàu kinh nghiệm, tuyệt đối không mắc phải sai lầm này, mọi người đợi thông tin chính thức xem thế nào.”
Đúng là trong giới từng có nghệ sĩ mắc phải sai lầm này, cuối cùng phía thương hiệu không những hủy hợp đồng, còn bắt anh ta phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng. Từ đó trở đi, anh ta đều hết sức để tâm trong những trường hợp quan trọng nên ăn mặc thế nào.
Chẳng mấy chốc weibo chính thức của Thương Thời tiếp liều thuốc trấn an cho fan Lê.
Đồng hồ đeo tay Thương Thời V: Chiếc đồng hồ trên tay cậu Lê Chiêu chính là sản phẩm mà nhà thiết kế đứng đầu của công ty chúng tôi thích nhất khi còn sống, tác phẩm Tinh Hải, ngụ ý dù ngân hà có vô vàn vì sao tỏa sáng, chỉ có cậu là người sáng chói nhất. Hy vọng con đường của cậu lấp lánh, muôn vàn vì tinh tú sánh bước cùng.
“Lê Chiêu bá đạo thật đấy! Không phải fan Lê nhưng tôi thật lòng hâm mộ. Có lẽ mọi người không biết địa vị của Tinh Hải trong số các tác phẩm đồng hồ đeo tay của Thương Thời, nhưng phàm là người đam mê sưu tầm đồng hồ đeo tay đều biết, người sáng lập thương hiệu Thương Thời chính là một tiền bối trong gia tộc Thương Hoàn, có người nói lúc bà ấy còn trẻ, yêu một người rất ưu tú, sau này người ấy vì cứu người khác mà mất mạng, để tưởng niệm người yêu từ trần, bà Từ thiết kế chiếc đồng hồ đeo tay Tinh Hải, đồng thời cả đời không kết hôn.”
“Nói vậy có lẽ mọi người còn chưa đủ rõ. Vậy tôi đổi cách nói khác, chiếc đồng hồ Tinh Hải này là độc nhất vô nhị, những năm qua vẫn luôn nằm trong tủ sắt của tổng bộ Thương Thời, thế nhưng bây giờ chiếc đồng hồ này lại nằm trên cổ tay Lê Chiêu. Gương kia ngự ở trên tường, mấy đời đại diện ai bằng Lê Chiêu?!”
Dân tình hóng hớt sốc không nhặt được miệng, Lê Chiêu chỉ là tay tân binh hạng F thôi mà, sao Thương Thời lại đối xử với cậu ta tốt như vậy?
“Fan Lê đang viết tiểu thuyết đấy à? Gió này mà cũng dám chém, không nhìn lại xem nghệ sĩ nhà mình hạng gì đi?”
“Thay vì tâng bốc chiếc đồng hồ đeo tay của Lê Chiêu bá đạo thế nào, sao không nhìn lại xem chính chủ nhà mấy người đang mặc gì đi. Các nghệ sĩ khác đã có hàng hiệu ra nhận rồi, có mỗi nhà mấy người thì thần thần bí bí, không một blogger thời trang nào có thể nói cậu ta mặc trang phục gì.”
“Một tên tân binh hạng F không có tác phẩm, không có thực lực, có chút cảm giác tồn tại đều dựa vào Thương Thời thì lấy đâu ra trang phục của các thương hiệu lớn, đương nhiên chỉ có thể mặc đồ của hàng hạng F mà thôi.”
“Lầu trên cứ nói quá, dựa vào đâu mà người ta phải mặc đồ hàng hạng F chứ, không thể mặc đồ fake à?”
Những người chế giễu fan Lê Chiêu đều là fan của những đại diện thương hiệu Thương Thời trước đó. Bọn họ đã ngứa mắt việc người ta tâng bốc Lê Chiêu từ lâu, bởi vậy nên nhân cơ hội này cà khịa lại.
Có fan cứng nghe ngóng tin tức ngầm, Lê Chiêu chỉ nhất thời được đưa vào trong danh sách khách mời, phía công ty giải trí Dâu Tây vốn không mượn được lễ phục hàng hiệu thích hợp. Bởi vậy nên họ có lý do chính đáng để nghi ngờ trang phục trên người Lê Chiêu là hàng fake hoặc là của nhãn hiệu tầm thường.
Các fan có chuỗi khinh bỉ, fan người tên tuổi xem thường fan tân binh là chuyện hết sức bình thường. Nếu fan tân binh dám phản bác, sẽ bị chụp đủ loại mũ, bởi vậy nên rất nhiều fan tân binh vì nghệ sĩ nhà mình mà học được cách co cách duỗi, đối mặt với cuộc sống bằng nụ cười trên môi.
Lúc Lê Chiêu bước vào bên trong, các bàn đã ngồi gần đủ cả rồi, nhân viên dẫn cậu đi tới một chiếc bàn tròn ở chính giữa, các nhân viên tới gần sau khi nhìn mặt bàn thì vẻ mặt có chút khó xử.”
“Anh Lê, mong anh đợi một chút.” Nhân viên đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, thấy bảng tên Lê Chiêu ở một chiếc bàn trong góc.
“Tiểu Lê đây hả?” Một nam nghệ sĩ ngồi giữa bàn quay đầu nhìn Lê Chiêu, cười nói: “Tôi ngồi đây nói chuyện với bạn, đổi chỗ với cậu một chút, cậu không ngại chứ?”
Lê Chiêu nhìn bàn khách mời này, có siêu sao quốc tế, có đạo diễn tên tuổi, có mấy người đàn ông và phụ nữ trung niên không rõ thân phận.
Nhân viên dẫn đường khẽ chau mày, thế nhưng trước mặt đông đảo khách mời, cũng không nói gì thêm.
“Vâng ạ, chúc các tiền bối nói chuyện vui vẻ.” Lê Chiêu không chút do dự, xoay người đi tới ngồi xuống chiếc bàn ở trong góc.
“Anh Lê, bọn em sẽ đi nói chuyện với người trong cuộc, sẽ giúp anh điều chỉnh vị trí nhanh thôi.” Nhân viên khom người khẽ xin lỗi bên tai Lê Chiêu: “Đây là sai sót của phía chúng em, mong anh thứ lỗi.”
“Không sao đâu, chỗ này ổn mà.” Lê Chiêu mỉm cười nói với nhân viên: “Không cần đổi lại đâu.”
Nhân viên thấy Lê Chiêu thật sự không để ý, mới yên tâm rời đi. Sau khi quay trở lại hậu trường, báo cáo chuyện này với cấp trên.
Chẳng mấy chốc, tên của nghệ sĩ này được truyền tới bộ phận quan hệ công chúng.
Người của bên bộ phận quan hệ công chúng bận đến độ chân không chạm đất, vốn không để chuyện đổi chỗ ngồi trong lòng, nhưng họ nhìn lại, người bị đổi thế mà lại là nghệ sĩ mà trợ lý Tần coi trọng, nhất thời hít sâu một hơi: “Cuối năm rồi mà mấy nghệ sĩ này cứ gây chuyện.”
“Nghệ sĩ nhà này không hiểu chuyện, sau này hợp tác đại diện không để ý tới họ nữa.” Phó quản lý của bộ phận quan hệ công chúng nhấp ngụm cafe nâng cao tinh thần: “Tiện thể rò rỉ tin này cho quản lý nhà anh ta, để bọn họ biết nồi này từ đâu ra.”
Nhiều chỗ nghệ sĩ khác không đổi, lại chọn Lê Chiêu mà đổi, muốn kiếm quả hồng mềm để bóp chứ gì? Bóp sướng tay lắm phải không, không nghĩ xem bộ phận bọn họ gặp bao nhiêu phiền phức đi.
Đại diện Thương Hoàn lên phát biểu là phó tổng giám đốc của Thương Hoàn, và quản lý các cấp cao khác, Lê Chiêu không thấy ông chủ thần bí.
Cùng bàn với cậu là đại diện của những công ty khác, những người này không quen Lê Chiêu, nhỏ giọng buôn chuyện trong nội bộ Thương Hoàn.
“Vị kia năm nay vẫn không xuất hiện.”
“Năm ngoái cũng không tham gia, tôi nghe nói chi bên kia nhà họ Từ đang nghĩ đủ mọi cách, muốn xin người kia giơ cao đánh khẽ.”
“Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, mấy món nợ xấu của nhà họ Từ cuối cùng cũng được thanh toán sạch sẽ trên tay vị kia.”
“Vị kia ra tay tàn nhẫn quá, cả một đại gia đình, bị vị ấy tống vào ngục năm, sáu người, còn lại cũng bị dọa mất mật.”
“Nếu tôi tận mắt chứng kiến mẹ ruột mình bị đám người này…”
“Suỵt, đừng nói nữa!” Có người để ý tới trên bàn còn một người ngoài như Lê Chiêu, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, “Dùng bữa uống rượu thôi, nói mấy chuyện thóc mục vừng thối kia mà làm gì.”
“Phải đấy phải đấy.” Mấy người đàn ông trung niên rượu vào nhiều lời giật mình bừng tỉnh, cười ha hả cho qua câu chuyện.
Lê Chiêu cúi đầu ăn, vờ như không hề nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.
“Người anh em, cậu là thanh niên tuấn kiệt của công ty nào vậy?” Người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Lê Chiêu nâng chén rượu lên: “Nào, mọi người ngồi cùng bàn là có duyên rồi, uống một chén đi.”
“Cháu cảm ơn.” Lê Chiêu chạm cốc với người cùng bàn xa lạ này, uống một hơi cạn sạch chén rượu vị táo chua: “Cháu là người đại diện cho sản phẩm thuộc công ty Thương Hoàn ạ.”
“Ồ…” Người đàn ông trung niên kéo dài giọng: “Cậu là nghệ sĩ à?”
Nghe thấy Lê Chiêu là nghệ sĩ, thái độ của mọi người trên bàn tùy ý hẳn lên, thậm chí có ông chủ ngầm ám chỉ với Lê Chiêu, có rảnh bàn chuyện hợp tác “riêng” với ông ta không.
“Ngại quá, nghệ sĩ không thể bàn chuyện hợp tác “riêng” được ạ.” Lê Chiêu cười đến là ngây thơ: “Nếu quý công ty có ý định hợp tác, xin hãy liên lạc với quản lý của cháu.”
“Mấy người trẻ tuổi đúng là không hiểu chuyện, lão Lý quan tâm tới chuyện làm ăn của cậu, cậu có thể nói chuyện với ông ấy trước một chút, rồi để quản lý của cậu đi làm hợp đồng sau…”
“Cậu Lê.” Tần Tiêu đi tới, cắt ngang cuộc trò chuyện trên bàn ăn. Mọi người trên bàn sau khi thấy rõ người tới là ai thì nhất thời biến sắc.
“Các ông chủ ăn ngon miệng.” Tần Tiêu đẩy cặp kính trên sống mũi lên, không đợi những người này mở miệng, nói thẳng: “Đây là đứa trẻ nhà bạn của tôi, lần đầu tham gia đêm hội thường niên, ngồi sai vị trí, để tôi dẫn cậu ấy qua bàn của tôi, mong mọi người đừng để bụng.”
Để bụng ư? Họ nào dám!!
Nhất là ông chủ Lý ban nãy ám chỉ Lê Chiêu, muốn bàn chuyện hợp tác riêng với cậu lúc này sợ đến độ tái mét mặt mày, thấy Tần Tiêu và Lê Chiêu đi xa rồi, vẫn chưa hoàn hồn lại.
Cả bàn mới nãy còn trò chuyện rôm rả, lúc này không ai dám ho he tiếng nào nữa.
“Những người kia đều là những thương hiệu hợp tác với công ty dưới trướng Thương Hoàn, nếu bọn họ nói linh tinh trước mặt cậu, không cần phải nể nang gì.” Tần Tiêu dẫn Lê Chiêu tới bàn các quản lý trong Thương Hoàn ngồi xuống: “Đây đều là đồng nghiệp của tôi.”
Quản lý cấp cao thấy Tần Tiêu dẫn một cậu chàng trẻ tuổi đi tới đây, còn tưởng là dẫn nghệ sĩ tới đây chúc rượu, không ngờ là dẫn cậu ấy ngồi xuống đây.
“Mọi người, đây là đứa nhóc nhà bạn tôi, mới đây ký hợp tác làm đại diện cho Thương Thời thuộc công ty chúng ta, bình thường mọi người gặp cậu ấy thì nhớ chăm sóc một chút.” Tần Tiêu bảo phục vụ mang bộ đồ ăn mới cho Lê Chiêu: “Nào, Chiêu Chiêu chào chú các bác đi.”
“Cháu chào các bác các chú ạ.” Lê Chiêu ngoan ngoãn chào hỏi, tuy rằng cậu cảm thấy một người bác trong đó rất giống phó tổng Thương Hoàn vừa phát biểu trên sân khấu.
“Chào cậu.” Nhóm quản lý cấp cao nở nụ cười hòa ái, trong lòng rất tò mò, không biết đứa trẻ nhà ai mà lại có thể diện như vậy, thế mà được trợ lý Tần dẫn tới cho họ nhận mặt.
Dưới sự chăm sóc của các bác các chú “hiền lành hòa ái”, Lê Chiêu an ổn ăn hết hai bát cơm. Ăn xong còn nhận được những ánh mắt ngợi khen từ họ.
“Tiểu Lê giỏi quá, ăn được hai bát lận.”
Không đâu không đâu, như bình thường, cái bát bé như vậy, cậu ăn được năm bát ấy chứ.
Nếu không phải ở nơi này không thích hợp, Lê Chiêu còn nghi họ sẽ vỗ tay bộp bộp khen ngợi cậu nữa cơ.
Chỉ vì cậu ăn hai bát cơm.
Người của công ty lớn đều gần gũi bình dị như vậy à?
Trong lúc Lê Chiêu được cánh quản lý cấp cao của Thương Hoàn nhìn bằng ánh mắt hiền lành nhất, dịu dàng nhất, thì trên mạng chuyện liên quan tới trang phục của Lê Chiêu đã ầm ĩ cả lên.
Nguyên nhân vì một blogger thời trang nào đó đăng weibo.
Blogger thời trang: Càng nhìn càng cảm thấy chiếc ghim cài trên ngực Lê Chiêu giống với “Đôi mắt thiên sứ” mà quý tộc nọ thế kỷ trước thích nhất, nếu đây là hàng thật, chẳng khác nào Lê Chiêu khoác mấy căn hộ lên người.
“Ôi thôi xin fan Lê đừng tâng bốc nữa, lúc thì nói Tinh Hải là đồng hồ đeo tay có địa vị cao nhất ở Thương Hoàn, lúc lại nói chiếc ghim cài trên áo có giá bằng mấy căn phòng, sao mấy người không tâng bốc khắp người cậu ta từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu cao cấp, mỗi viên cúc áo cũng đáng giá bằng một căn nhà đi?”
“Nghệ sĩ nọ cách đây không lâu còn nói trước truyền thông là mình nghèo, bây giờ mới mấy tháng trôi qua đã định khoác lên mình thiết lập công tử nhà giàu, tưởng cư dân mạng không có trí nhớ à?”
“Tôi vốn là fan qua đường của Lê Chiêu, nhưng nhìn ekip nhà cậu ta PR mà thấy lúng túng nổi cục u luôn ý.”
“Ekip bá đạo như vậy, sao vẫn chưa có thương hiệu nào đứng ra nhận trang phục là hàng của mình thế?”
“Hahaha tuy rằng tôi mặc lễ phục fake, tui rất nghèo, nhưng ghim cài áo trên ngực tui đáng giá mấy căn phòng lận á?”
“Ekip của Lê Chiêu tưởng cư dân mạng là lũ ngu à?”
Vua chuyên gia ngọc ngà: Tôi hiểu mọi người có tâm lý chế giễu người mới, nhưng tôi có chung cái nhìn với blogger thời trang kia, chiếc ghim cài áo trên ngực Lê Chiêu đúng là rất giống “Đôi mắt thiên sứ”. Tôi xem ảnh của “Đôi mắt thiên sứ”, so sánh từng chi tiết nhỏ nhất với chiếc ghim cài trên ngực Lê Chiêu, nhận thấy độ trùng khớp gần đạt %.
Chuyên gia ngọc ngà này là một chuyên gia giám định ngọc có tiếng trên mạng, lời anh ta nói vẫn có độ tin cậy rất cao. Có lẽ bởi vì đáng tin, nên mới càng gây náo động trên weibo.
Tác giả có lời muốn nói:
Trợ lý Tần: Đứa trẻ nhà bạn, mấy người hiểu chứ?
Mọi người: Bốp bốp bốp, cậu bé này giỏi quá. Giỏi chỗ nào không quan trọng, cứ khen trước cái đã.