Edit: 笑顔Egao.
Hết năm cũ, dì Ngô về nhà ăn Tết đoàn viên, trong nhà cũng chỉ còn lại hai người Cố Triều Ngạn cùng Thẩm Đình.
Thẩm Đình không nhắc lại chuyện của bà, nhưng Cố Triều Ngạn lại có thể nhìn ra quả dưa ngốc này đang buồn phiền, cậu thường xuyên chống cằm nhìn về phương xa, thật giống như đang suy tư rất nhiều vấn đề mà cậu không nên suy nghĩ, không mở miệng nhìn còn có vẻ thâm trầm, nhìn không khác gì người thường, có thể vì đủ thứ chuyện không hài lòng trong cuộc sống mà buồn phiền, nhưng vừa mở miệng liền phá hủy cảnh này, phun ra mấy lời chỉ có trẻ con mới nói.
Có cần đưa em ấy ra ngoài đi dạo hay không? Cố Triều Ngạn nghĩ, Thẩm Đình luôn tình nguyện đi ra ngoài chơi, đối với cậu mà nói, mọi thứ ở thế giới bên ngoài đều rất tốt, cậu thích nhìn bầu trời trong xanh, thích tất cả thành phố nằm bên dưới nền trời trong trẻo, ngay cả xa cộ đang chạy trên đường cậu cũng rất yêu thích.
Nhưng cậu lại luôn khát vọng về nhà nhiều hơn bất kì ai, Cố Triều Ngạn biết.
Dạo chơi đủ ở ngoài biết mình phải về nhà, khi đói bụng chạy còn nhanh hơn thỏ, có một lần lỡ tay nhốt bản thân ngoài cửa, cậu nhưu thể một con chó con bị vứt bỏ liên tục đập cửa, gọi dì Ngô mở cửa, nói mình muốn vào nhà, cậu chỉ sợ mình không thể vào trong nhà.
Cố Triều Ngạn vừa nghĩ xong liền lập tức hành động, hỏi Thẩm Đình có muốn đến khu giải trí gần nhà hay không.
Thẩm Đình dùng hai tay nâng cằm, đang nằm trên giường nhìn flashcard Cố Triều Ngạn mua cho, từ mới tiếng Anh viết bên trên đã được Cố Triều Ngạn dạy, trí nhớ của cậu rất tốt, có bản đều đã nhớ kỹ.
“Khu giải trí à, em không muốn đi.”
“Tại sao?”
Cố Triều Ngạn buồn bực, theo lý thuyết không nên là như vậy, Thẩm Đình rất ham chơi, không thể có chuyện không động lòng với khu giải trí.
“Không muốn đi.”
Thẩm Đình lề mề: “Quá nguy hiểm, nhỡ bị ngã xuống thì làm sao bây giờ.”
Cậu rất tiếc mệnh.
Cố Triều Ngạn sáng tỏ, nói: “Không nguy hiểm, em chơi mấy trò an toàn là được.
Đến đây Thẩm Đình cũng có chút do dự, chỉ là cậu vừa bảo không muốn đi mất rồi, đành phải giả bộ từ chối một phen: “Có trò gì không nguy hiểm vậy?”
Cố Triều Ngạn làm sao biết, hắn chưa đi bao giờ, chỉ thuận miệng nói những gì hắn nghe đồn: “Vòng quay ngựa gỗ.”
“Ồ, còn gì không?”
“Chẳng phải em đến là sẽ biết sao.”
“Anh đi với em không?” Thẩm Đình không thèm liếc mắt tới flashcard, hai bàn chân trắng nõn đung đưa, đập từng nhịp lên ngực Cố Triều Ngạn: “Ca ca chơi với em, em mới đi.”
Cố Triều Ngạn chỉ dự định dẫm cậu đi chơi mà thôi, không nghĩ đến việc muốn chơi cùng cậu, trong khu giải trí mặc dù có không ít người trưởng thành, nhưng nếu thực sự bắt hắn phải ngồi lên ngựa gỗ… Hắn không dám tưởng tượng.
Nhưng vì Thẩm Đình, cũng không phải hắn không thể làm.
“Anh chơi với em, em biết phải làm gì sao?”
Đây là quy định mới thêm sao? Thẩm Đình nói: “Không biết, em phải làm gì?”
Cố Triều Ngạn giơ nửa mặt ra, Thẩm Đình hiểu ý, ôm hắn hôn lung tung.
“Được rồi,” Cố Triều Ngạn nóng hết hai tai, giả bộ lau mặt: “Toàn là nước miếng, em hôn một chút là được rồi.”
“Vậy anh hôn trả lại đi.”
“……” Bản dịch thuộc về 笑顔Egao, các bản dịch ngoài egao đều là ăn cắp.
Cố Triều Ngạn mua hai vé dành cho người lớn, sau khi đi vào Thẩm Đình không hề ngại ngùng ôm lấy khuỷu tay của hắn, chỉ sợ bị lạc. Trong khu vui chơi đa số vẫn là trẻ con, hàng hóa bày bán hai bên đường đủ loại màu sắc, nhìn vừa rực rỡ vừa ấu trĩ.
Trước khi ra khỏi nhà Cố Triều Ngạn dùng khăn quàng cổ của mình bao Thẩm Đình kín mít, chỉ để lộ cái đầu nhỏ, hai tai còn đeo bịt tai màu trắng, mặc áo lông vũ màu vàng nhạt cùng kiểu với Cố Triều Ngạn, đi giữa đám đông nhìn kiểu gì cũng có chút chói mắt.
Đặc biệt là sau khi Thẩm Đình gọi một tiếng ca ca, Cố Triều Ngạn rõ ràng nghe được âm thanh khác lạ truyền ra từ đám đông.
“Là anh em ruột sao?”
“Nhìn không giống lắm…”
“Còn nắm tay…. a a a… Thật đáng yêu!”
“Đừng chụp đừng chụp! Bọn họ phát hiện rồi!”
Cố Triều Ngạn hơi hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy, bên cạnh có hai nữ sinh đang giơ điện thoại hướng về phía hắn và Thẩm Đình.
Hắn không quá thích hành vi chụp trộm như thế này, lập tức nghiêm mặt bước ra, nói: “Đã làm phiền, có thể xóa ảnh không?”
Mặt nữ sinh lập tức đỏ chót, giơ điện thoại lên: “A… Xin lỗi… Còn chưa, chưa có chụp…”
“Cảm ơn.” Bản dịch thuộc về 笑顔Egao, các bản dịch ngoài egao đều là ăn cắp.
“Cảm ơn~”
Thẩm Đình cái gì cũng không hiểu, chỉ là nghe thấy Cố Triều Ngạn nói cảm ơn, cậu cũng bắt chước nói cảm ơn.
Mặt nữ sinh càng đỏ hơn, lấy hết can đảm hỏi: “Đây là em trai của anh sao? Thật… đáng yêu…”
Thẩm Đình ngẩng đầu nhìn Cố Triều Ngạn, nhìn giống như đang chờ đợi câu trả lời của hắn, Cố Triều Ngạn lạnh nhạt trả lời một cách có thâm ý: “Không phải.”
Đại khái ai cũng có thể hiểu thâm ý trong này, hai nữ sinh mỉm cười, đùn đẩy nhau đi hướng khác.
Thẩm Đình nhìn chằm chằm vào phương hướng hai nữ sinh rời đi, liếm liếm môi, Cố Triều Ngạn mới ra hai cô gái ôm hộp bỏng ngô trên tay, vừa nãy Thẩm Đình còn lén nhìn mấy lần.
Cố Triều Ngạn có chút buồn bực Thẩm Đình vẫn luôn nhìn con gái nhà người ta, đẩy cậu một cái, nói: “Mới chỉ khen em đáng yêu thôi, vẫn còn nhìn! Có muốn đi theo người ta luôn không.”
Thẩm Đình ôm hắn rất chặt, không bị đẩy ra, cậu làm sao có thể vì một hộp bỏng ngô mà đi theo người lạ được: “Không được!”
“Ném em ở lại đây luôn bây giờ!”
“Anh không ném được em đâu!” Chóp mũi Thẩm Đình bị đông lại thành màu hồng, hai gò má bắt đầu có một chút thịt, da dẻ vừa trắng vừa mềm, giống viên bánh trôi nhỏ, trông đáng yêu cực kỳ: “Anh đừng có gạt em, Thẩm Đình chỉ có một, vứt đi là không còn nữa đâu!”
Cố Triều Ngạn véo mặt cậu, không dùng lực, nói theo bản năng: “Vậy anh liền mang người khác về nhà.”
“….”
Thẩm Đình bỗng nhiên trầm mặc, phồng miệng cúi đầu nhìn mui chân, sau đó lại không biết nghĩ đến cái gì, nói: “Em cảm thấy như vậy không được tốt lắm.”
“Làm sao mà… không tốt?”
Cố Triều Ngạn bỗng nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, hắn muốn biết nguyên nhân khiến Thẩm Đình nói ra lời đó, có phải câu trả lời hắn mong chờ hay không.”
“Dẫn người lung tung về nhà là không được.” Thẩm Đình suy nghĩ một lát, nếu Cố Triều Ngạn mang người khác về nhà, người kia có thể sẽ ngồi lên ghế của cậu, dùng bát của cậu, còn dùng cả thìa hình con ếch của cậu nữa.
Cố Triều Ngạn đối xử với cậu rất tốt, nếu như hắn cũng đối xử tốt như vậy với người khác, cậu lại không muốn.
Trước đây Chương Tước cướp đồ của caauk bà lại dạy cậu phải biết chia sẻ, nếu như coi nhiều thứ thành “chia sẻ” mà không phải bị cướp đi, tâm trạng sẽ tốt hơn.
Nhưng cậu không muốn chia sẻ ca ca với người khác.
“Anh đưa người khác về nhà, ba mẹ người ta sẽ để bụng…”
Lại nói tiếp có khả năng sẽ khóc, Cố Triều Ngạn biết điểm dừng, hắn muốn thấy Thẩm Đình để ý mình, muốn nhìn cậu ghen,nhưng lại không muốn cậu khóc: “Được rồi, anh đùa em thôi, sẽ không bỏ em lại, càng không mang người khác về nhà.”
Thẩm Đình kề sát hắn thêm một chút, mặt dán lên cánh tay hắn, thấp giọng nói: “Anh không vứt được em đâu, em sẽ bám theo, em đi theo anh khắp mọi nơi.”
“Vậy em cũng thật là lợi hại.”
Nếu không phải đang ở chỗ đông người, Cố Triều Ngạn chắc chắn sẽ nâng mặt hắn lên hôn một ngụm.
Đi sâu vào khu giải trí có càng nhiều trò chơi hiện ra trước mắt, bốn phía thi thoảng truyền tới tiếng thét chói tai, Thẩm Đình ôm hộp bỏng ngô Cố Triều Ngạn vừa mua cho, hoảng sợ đến cằm đều rơi mất, nhìn lên đám đông đang đung đưa trên không trung, phảng pjhaats như người ngồi trên đó là cậu, căng thẳng đến mức tim đập bình bịch, còn trốn sau lưng Cố Triều Ngạn không dám nhìn, sợ mình vô tình nhìn thấy cảnh tượng khủng bố.
Cố Triều Ngạn đẩy cậu, nói: “Đi chơi đi, sao trò gì cũng không chơi, em vào đây chỉ để ăn bỏng ngô à?”
Phải chơi trò này sao? Thẩm Đình sợ đến mức cà lăm: “Nhỡ rơi, rơi xuống thì phải làm sao bây giờ!?”
Đầu cậu lắc như trống bỏi: “Không chơi trò đó, em không chơi đâu.”
ái gì mà thuyền hải tặc, tàu siêu tốc, đu quay trên không, chỉ cần nhìn thấy cậu lập tức đi đường vòng, cuối cùng chỉ chọn đu quay ngựa gỗ và vớ cá vàng.
Mới vớt được một lần lại đau lòng cá nhỏ, lôi kéo Cố Triều Ngạn đi ngồi tàu chạy trên mặt nước.
Chỉ là loại tàu hỏa đi chậm, dưới đường ray có một ao nước mà thôi.
Thẩm Đình cũng không hứng thú lắm, dựa vào lồng ngực của hắn không động đậy. Tàu hỏa lại đi chầm chậm, bên trong đường hầm tối om, Thẩm Đình mệt rã rời, dụi dụi hai mắt xoay người tìm một tư thế ngủ trong lồng ngực Cố Triều Ngạn.
“Đừng có ngủ, bây giờ ngủ làm sao mà về được.”
“Buồn ngủ…”
“Biết là em buồn ngủ, tàu sắp tới đích rồi, đến nơi chúng ta lập tức về nhà.”
“Mắt em không mở ra được, buồn ngủ quá.”
“Dám ngủ là anh hôn em đấy!” (Móa, em lại sợ anh quá cơ =)))
Thẩm Đình cố gắng mở to mắt, thử vài giậy vẫn không chịu nổi, cơn buồn ngủ ập tới: “Hôm em cũng phải ngủ…”
Trận chiến này giống như trẻ con đang càn quấy, không được lại bắt đầu làm nũng.
Cố Triều Ngạn cố nhẫn nhịn, ngón tay ngứa ngáy, cánh tay tiếp giáp với Thẩm Đình không kiềm chế được mà siết chặt, hắn liếc mắt trước sau, không có ai, đường hầm vẫn còn rất dài, phỏng chừng bốn, năm phút nữa vẫn chưa ra được.
Hắn tựa nheu lén lút làm gì đó không thể cho ai biết, căng thẳng tới mức nuốt nước miếng, nắm cằm của Thẩm Đình nâng lên, cúi đầu hôn.
Vách tường bên trong đường hầm có ánh đèn năm màu, chiếu lên mặt Cố Triều Ngạn thành một bóng dáng mơ hồ.
Thẩm Đình buồn ngủ không chịu được, miệng khẽ nhếch lên tự như đang mê hoặc phạm nhân bắt đầu hành vi phạm tội.
Hắn hôn một cách khắc chế, gần như chỉ chạm qua là thôi, vừa chạm tới đầu lưỡi mềm mại của Thẩm Đình, nếm được vị ngọt của bỏng ngô trong miệng cậu liền lập tức tách ra.
Quá ngọt!
Thái dương Cố Triều Ngạn đổ mồ hôi, ngón tay không an phận xoa xoa, quả dưa ngốc của hắn nếm một miếng thật sự quá ngọt!
Thẩm Đình không bị hôn tỉnh, sau khi được thả ra trực tiếp gối lên vai Cố Triều Ngạn, cậu chép miệng một cái, thanh âm rất nhỏ, thoảng qua bên tai Cố Triều Ngạn: “Ca ca hôn môi em…”
Cố Triều Ngạn chỉ cảm thấy trong óc như có một ngọn núi lửa muốn nổ tung.