Edit: 笑顔Egao.
Trợ lý đã đặt sẵn phòng khách sạn, đến chiều tối hai người xuống máy bay về khách sạn ngủ một giấc, Thẩm Đình say máy bay, tuy trước khi đi đã uống thuốc, nhưng rõ ràng không có hiệu quả, mấy tiếng trên máy bay đều dằn vặt cậu, ói ra mấy lần, đồ ăn cũng ăn không nổi, chỉ uống được ít nước, sau đó quấn chăn mỏng ngồi trên đùi Cố Triều Ngạn ngủ thiếp đi.
Thế nhưng cậu ngủ cũng không ngon, trung bình cứ mấy phút lại tỉnh một lần, khuôn mặt nóng rực nằm trong lồng ngực Cố Triều Ngạn hỏi hắn sao còn chưa tới.
Cậu nói hay là chúng ta về nhà thôi, cậu không đi gặp bác sĩ nữa.
Cố Triều Ngạn mắt nhìn cậu khó chịu, trong lòng hắn cũng không thoải mái, cảm thấy buồn bực, liên tục thay đổi phương pháp dời đi lực chú ý của cậu, nhẹ nhàng nói: “Em ngủ thêm chút nữa mở mắt là tới.”
Thẩm Đình biết máy bay đã bay lên trời, cậu nói cái gì cũng vô dụng, không thể quay trở lại, có quấy nhiễu cũng không thể làm cho bản thân dễ chịu, liền nhẫn nhịn một mình.
Ngủ ở khách sạn đến tận khi đói bụng mới tỉnh, Cố Triều Ngạn dùng điện thoại gọi người đưa cơm tới, cậu ăn xong tinh thần mới khá lên một chút.
Phòng cao cấp tầng trên cùng của khách sạn năm sao, cách trang trí phòng và sắp xếp vật dụng đều thông qua thiết kế tỉ mỉ, kỳ thực nhìn không giống khách sạn mà càng giống nhà nghỉ dưỡng hơn, Thẩm Đình thay đổi nơi ở cảm thấy thật mới mẻ, sau khi khôi phục tinh thần liền tự đi tìm thú vui, Cố Triều Ngạn không để ý cậu, cậu cũng có thể tự chơi một mình rất vui vẻ.
Trợ lý gửi lịch trình vài ngày tiếp theo cho Cố Triều Ngạn, cái gì có thể hủy hắn đều hủy, không hủy được cũng tận lực trì hoãn, chỉ còn dư lại một việc quan trọng nhất, đó là ngày mai dẫn Thẩm Đình đi gặp vị bác sĩ kia, Chu Khúc Sơn.
Mười hai giờ lẻ năm phút, Thẩm Đình bị Cố Triều Ngạn ném lên giường cưỡng ép đi ngủ, cậu buổi chiều ngủ quá nhiều giờ không muốn ngủ, dựa vào ánh đèn mờ nhạt hắt vào từ thành phố bên ngoài, dùng tay nhẹ nhàng gảy lông mi của Cố Triều Ngạn.
Cố Triều Ngạn biết lúc này mình không cần để ý đến cậu, Thẩm Đình vẫn thường như vậy, trước khi đi ngủ phải lôi kéo người khác chơi cùng mình, nếu không có ai để ý đến mình, chính cậu lại cảm thấy nhàm chán, rất nhanh liền đi ngủ.
ều Ngạn im lặng dung túng động tác của cậu, đầu tiên là sờ lông mi, sau đó là nắn mặt, sau nữa là liếm cần cổ.
Cậu không hề câu dẫn một cách tình sắc nào cả, giống như chỉ tò mò duỗi đầu lưỡi ra dính lấy cần cổ hắn một hồi, Cố Triều Ngạn ngay lập tức có phản ứng.
Cậu có khả năng chỉ thuần túy tuân theo bản năng, muốn gần gũi ôm ấp ca ca chặt một chút, cậu cảm thấy mùi vị trên người ca ca rất dễ chịu, nếm thử chắc sẽ rất ngọt.
Liếm xong, Cố Triều Ngạn không có phản ứng, cậu liền ôm một cánh tay của ca ca, an tâm đi nhỉ.
Ngay khi cậu nhắm mắt lại, Cố Triều Ngạn ngay lập tức mở mắt, nhìn cậu, kỳ thực hắn có rất nhiều thứ muốn hỏi cậu.
Thẩm Đình, em sợ khám bệnh sao? Sợ cũng vô dụng, nhất định phải khám, sau khi khám có khả năng còn phải trị liệu, đó sẽ là một quá trình dài dằng dặc, dài đến bao lâu anh cũng không biết, nhưng anh sẽ luôn bên cạnh em, em cũng biết đúng không, vì ở bên em chăm sóc em, anh cũng bỏ ra một ít công sức, vì vậy chờ đến khi em tỉnh táo lại, có lẽ sẽ đòi hỏi em một số thứ, em có để ý hay không?
Để ý… không được, không được để ý.
Không được, Thẩm Đình.
Cố Triều Ngạn lo lắng, giả bộ mình đang nằm mơ, lơ đãng ôm Thẩm Đình vào lồng ngực.
Nếu hiện tại cầu thần bái Phật còn có tác dụng, hắn chỉ có một nguyện vọng, hi vọng sau khi Thẩm Đình khôi phục có thể nhớ tới hắn, cũng hi vọng… Thẩm Đình đừng chán ghét hắn.
Hắn còn nhỡ rõ vẻ ghét bỏ trên mặt Thẩm Đình trong cuộc gặp nhiều năm về trước.
Hi vọng đó chỉ là ảo giác.