"Hắn vẫn ở đây."
Bốn chữ nhẹ nhàng, cho tôi toàn bộ thế giới.
Tôi ngơ ngác đần độn nhìn hắn, Thẩm Yến cúi đầu, tôi đưa tay chạm vào hắn, đầu ngón tay lướt qua lông mày, bàn tay đã run cầm cập, tôi cẩn thận miêu tả từng chút một. Hắn không nhúc nhích tùy ý tôi vuốt ve lông mày mình, tôi thấp giọng gọi, "Thẩm Yến..."
Hắn nắm lấy tay tôi, gọi tôi Ôn Gia.
Hắn thật giống Thẩm Yến, nhưng hắn không phải, không phải.
Tôi đẩy hắn ra, tông cửa xông ra ngoài.
Tôi nghe thấy hắn ở sau lưng gọi tôi, tôi chạy đến cửa, hắn kéo tôi lại, chúng tôi dây dưa ở giao lộ, tôi quát, "Anh rốt cuộc muốn thế nào? Anh có thể trả thân thể cho anh ấy, có thể để anh ấy ra đây không?" Tôi chỉ vào hắn, nói: "Anh không thể, vậy thì đừng tới tìm tôi, đừng tiếp tục cho tôi hy vọng nữa."bg-ssp-{height:px}
Tôi mạnh tay lau nước mắt, quay đầu rời đi.
Tôi băng qua đường lớn, hắn ở phía sau gọi tôi, giọng kinh hãi, hắn nói: "Triệu Ôn Gia, cậu quay lại cho tôi."
Tôi không quay đầu lại, dường như điên rồi, ngơ ngác đứng giữa đường. Giữa dòng xe cộ qua lại, tôi nghe thấy họ bấm còi, rồi cánh tay bị dùng sức nắm lấy, tôi bị hắn kéo đến ven đường. Tay hắn đang run rẩy, tôi đẩy tay hắn ra, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Đến nước này, anh ấy vẫn không hề xuất hiện, anh ấy... sẽ không trở về nữa."
"Xin lỗi, trước đây là tôi một mực quấn quít lấy anh, chúng ta sau này sẽ không gặp lại nhau nữa."
Tôi lùi về sau, hắn tiến lên, tôi không muốn tiếp tục nhìn mặt hắn nữa, lúc trở về, lại nghe hắn nói, "Triệu Ôn Gia, cậu có thể nghe tôi vài câu không? Tôi có lời muốn nói với cậu."