Nhiệt Ba thì vẫn đi tắm như bình thường chứ không vì nhà Bo Yong sập xệ mà ghét bỏ hay gì cả. Lúc này Bo Yong nằm dưới ghế sofa cảm giác lưng mình đang nằm trên tảng đá một dạng, lúc ngồi thấy cũng êm nhưng mà năm lên lại không êm chút nào.
Rồi tự dưng trong đầu hắn hiện lên hình ảnh sau này của hắn, có có vợ nhưng mà lại phải ngủ bằng sofa. Vừa có suy nghĩ đó xong hắn liền mặc định cho đó là ác mộng và tự nhủ trong lòng sau này có cơ hội hắn hứa sẽ mua cái sofa đắt tiền nhất. Một sự cảm thông với bố hắn bổng dưng xuất hiện.
Cuối cùng hắn cũng biết nổi khổ của những người đàn ông rồi a. Nằm lim dim xem mấy cái chương trình chiếu lại, thường thường giờ này là hắn đã ngủ như heo chết thế mà hôm nay hắn lại không cách nào ngủ được. Trong sâu nội tâm Bo Yong đang nghỉ tới điều gì đó, nhưng dám chắc là không gì tốt lành cả.
Đúng lúc hắn đang hận đời hận mình thì hắn nghe thấy một tiếng động mà nãy giờ hắn mong chờ. Tiếng mở cửa từ trên lầu truyền đến, nhoẻn miệng cười có chút dâm nhưng rồi dần bình tỉnh giả vờ nhấm mắt.
Nghe từng tiếng bước chân tuy nhỏ nhưng mà sao hôm nay tai hắn thính hơn hay sao mà nghe rõ hơn bao giờ hết. Nhìn thấy tiếng bước chân đã rất gần hắn liền giả vờ như gặp ác mộng đầu lắc qua lắc lại khuôn mặt giả vờ đau khổ. Miệng thị hô khe khẻ
"Nhiệt Ba đừng rời xa anh! Đừng mà!"
Lúc này Nhiệt Ba vì chổ có chút lạ, cộng với là phòng con trai trên giường lại còn lưu lại mùi hương của Bo Yong nên cô ấy có chút không ngủ được. Nằm lăn lộn một hồi thì quyết định đi xuống xem sao. Cố gắng làm mọi thứ thật nhỏ để không đánh thức một ai. Đi tới gần sofa thì cô nghe thấy tiếng nói của Bo Yong tưởng là anh ấy chưa ngủ nhẹ nhàng đi tới, nhưng khi tới nơi nghe được câu nói của Bo Yong thì lòng của Nhiệt Ba thực sự rất ấm áp
Nghe được tiếng nói cùng biểu cảm khuôn mặt với lại con gái khi yêu IQ tự tụt về âm vô cùng nên tưởng là Bo Yong đang gặp ác mộng thực nhưng nào đâu ngờ tất cả là sự xắp xếp của Bo Yong. Nhẹ nhàng lấy tay sờ lên khuôn mặt Bo Yong rồi nhẹ nói
"Em ở đây! Không đi đâu cả!"
Lúc biết được mình đã thành công nên hắn cũng giả vờ bật dậy với vẻ mặt hốt hoãn, ôm choàng lấy Nhiệt Ba miệng thì nói
"Anh không muốn mất em Nhiệt Ba!"
Khuôn mặt đó khi ôm thì nụ cười thành công đã hiện lên, hắn tự cảm thấy mình rất bỉ ổi lắm a, nhung trời sinh sao sống vậy thôi.
Nhiệt Ba thấy vậy liền khuôn mặt trìu mến vuốt tóc Bo Yong
"Em ngay đây mà!"
Cứ thế mọi thứ theo đúng kế hoạch của linh hồn tà ác Bo Yong. Nhiệt Ba lúc này thấy vậy thì cũng chui vào mền nằm cạnh Bo Yong.
"Oppa mơ thấy gì á?"
"Anh mơ thấy em sẽ bỏ anh mà đi!"
"Nào có! em sẽ ở đây bên anh mà!"
Nhiệt Ba nói xong câu đó thì càng ôm chặt Bo Yong, khuôn mặt kề vào ngực Bo Yong như đang cố nghe nhịp tim của Bo Yong lúc này. Còn Bo Yong thì nở nụ cười thỏa mãn nội tâm tà ác của mình. Hắn cảm thấy tội lỗi nhưng mà cái ác trong hắn lớn mạnh quá a.
Cứ ôm vậy một lúc sau chắc có lẽ mệt nên Nhiệt Ba cũng ngủ thiếp đi hắn cũng bởi vậy mà không biết lúc nào cũng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ an lành.
Sáng ra thì một tiếng mở cửa làm kinh động cả Bo Yong cùng Nhiệt Ba lúc này. Đó là mẹ hắn đã thức dậy, luống cuống lấy cái mền đắp che đi người Nhiệt Ba. Còn cô ấy thì ôm càng chặt hắn hơn, thở cũng không dám thở mạnh.
Mẹ hắn muốn đi tới để xem con trai thì từ tới nơi bà thấy Bo Yong đã nhắm mắt ngủ nhưng mọi thứ làm sao có thể thoát khỏi đôi mắt của bà được. Nhìn trong mền có sự nhúc nhích, hơi liết xuống ghê sofa thấy có tận hai đôi dép trong nhà thì bà cũng biết cái gì đang xảy ra.
Nở nụ cười thỏa mản rồi giả vờ ưởng vai nói đủ lớn để Nhiệt Ba trong mền cũng nghe được
"Phải đi vệ sinh thôi!"
Lúc đi vào bà còn cố ý đóng mạnh của như kiểu tạo ra tiếng động. Cửa vừa đóng lại thì Nhiệt Ba ngó đầu từ trong mền ra nhìn xem bà thực sự đi chưa, rồi lập tức thoan thoắt chạy nhanh lên phòng.
Còn Bo Yong lúc này thì nhìn về hướng của phòng vệ sinh ẩn ý cười cười. Trong lòng hắn lúc này " Mẹ à! Con mẹ thực sự là nể phục mẹ như nước sông cuồn cuộn a!"
Một hồi sau thì mẹ hắn cũng giả vờ đi lên phòng Bo Yong để đánh thức Nhiệt Ba dậy. Nếu có giải Oscar cho bà nội trợ thì hắn dám tự tin mẹ hắn sẽ là ứng cử viên sáng giá cho giải. Lúc sau thì cả nhà ngồi ăn cơm sáng, Nhiệt Ba thì trở thành con gái cưng của mẹ từ khi nào liên tục được bà gắp đồ ăn cùng hỏi hang ân cần, làm bố và hắn cứ thấy hai người phụ nữ người nhập người đọc thì cũng bó tay.
Ăn xong thì bố hắn vẫn định kì đi làm, mẹ hắn thì tới chợ. Lúc đó mẹ hắn còn đòi rủ Nhiệt Ba đi chợ với bà, Bo Yong nhìn vào cũng biết là bà muốn đêm ra khoe các kiểu đây mà. Nhưng với lý do hai đứa đã hẹn đi chơi cùng với chiều nay Nhiệt Ba phải về nên bà cũng buông tha cho việc đó.
Hai đứa sáng nay đã có dự định trước đó là Nhiệt Ba sẽ mặc đồ Hanbok để đi đến Hanok Bukchon để chụp hình cùng tham quan. Đợi hai mẹ con nói lời tạm biệt rồi còn mặc quần áo mất gần một giờ đồng hồ để họ làm việc đó khiến hắn ngồi ngoài đợi mà muốn đập đầu tư sát tai chổ luôn. Sau đó hắn hối dữ lắm thì mới chịu lẹ cái chân nhanh cái tay mặc đồ.
Làm kể hoạch của hắn bị phá sản đáng ra h là đến nơi ai ngờ đến h hơn mới lọt tọt đến nới. Nhìn đường phố chủ yếu là kiến trúc cổ đại Hàn Quốc làm Nhiệt Ba cùng với hắn đều có chút hoài niệm. Cứ thế dạo loanh quanh rồi chụp cái này chụp cái kia chủ yếu là hắn đi sau Nhiệt Ba tung tăng đi trước.
Đi được một hồi thì hắn gặp nơi đây có một cặp tình nhân đang tổ chức hôn lể kiểu truyền thông
"Oppa, em cũng muốn a!"
Kí đầu Nhiệt Ba một cái rồi gằn giọng nói "Muốn cái gì mà muốn, em biết hậu quả của việc chưa kịp lớn mà đã làm mẹ là như thế nào không?"
"Không biết a!"
"Là trong nhà có tới hai đứa bé?"
"Oppa kêu em con nít chứ gì?"
"Anh chưa nói điều đó?"
"Oppa này!"
Hai người vui chơi tới trưa thì cũng phải đi ăn rồi chạy tới sân bay. Dù sao chuyến bay của Nhiệt Ba là lúc h trưa, lúc đó trời nắng rất đẹp hắn cùng Nhiệt Ba đi trên con Vespa. Một ngày sao tự dưng lại trôi nhanh như vậy, cả hắn cũng cảm thấy vậy. Nhìn cảnh sân bay đã có chút đông đúc mà hai người lúc này cứ như đang ở trong không gian riêng của mình.
Anh nhìn em đôi mắt đầy sự nồng nhiệt của tình yêu.
"Lát em phải về rồi?"
"Nhớ về đó cẩn thận lại đừng để gặp lại tình cảnh lúc trước!"
"Anh sẽ tới thăm em chứ?"
"Tất nhiên rồi anh rảnh sẽ tìm tới em!"
Lúc đi Nhiệt Ba còn không quên để lại trên môi Bo Yong nụ hôn tạm biệt. Đứng ở đó chỉ là vẫy tay rồi nói những câu tấm tình.