Biệt uyển Giang Nam.
Một bé trai khoảng năm tuổi, mặt thâm trầm chỉ vào tổ ong vò vẽ trên mái hiên: "Đệ đệ, muội muội, các ngươi xem!"
Một đám bé củ cải đồng loạt ngẩng đầu nhìn tổ ong vò vẻ kia, một là Hiên Viên Sở Cuồng, một là Hiên Viên Niệm Mặc, một là Vũ Văn Lạc Nhạn - nữ nhi nhà Tiểu Nguyệt và Đình Vân, còn có một Liên Mộ Hoa chính là con trai của Liên Vụ và Dạ Mạc Oanh!
"Ca ca, ca ca, đây là cái gì?" Tất cả đứa bé đồng loạt quay đầu, nhìn Hiên Viên Lạc Thần. Ca ca rất lợi hại, cái gì cũng biết đấy!
Hiên Viên Lạc Thần chạy đi tìm tới một cây gậy, giao cho Hiên Viên Sở Cuồng cầm: "Ta cho ngươi biết, cái đó gọi là tổ ong vò vẽ, ngươi dùng cây gậy này đánh nó rớt xuống, bên trong có rất nhiều thứ để chơi. Ta là ca ca, sẽ không cướp đồ chơi của các ngươi, ta đi khóa cửa biệt uyển, tránh cho ta không nhịn được đi vào cướp đố chơi của các ngươi."
Lời này vừa nói ra, cả đám trẻ con rất hân hoan gật đầu: "Ca ca thật tốt!"
Vì vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Hiên Viên Lạc Thần treo một nụ cười âm hiểm, đi ra khỏi cửa biệt uyển này, sau đó quay đầu lại khóa kỹ cửa lại.
Cũng không lâu lắm, từng tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ bên trong, nhất là Hiên Viên Sở Cuồng, kêu vô cùng thê thảm!
Hiên Viên Lạc Thần ôm bụng cười ha ha ở cửa ra vào. . . . . .
Chợt, nhìn thấy Hiên Viên Vô Thương và Vũ Văn Tiểu Tam đang đi tới từ xa, vội vàng mở cửa ra, sau đó khuôn mặt quan tâm mở miệng: "Các ngươi làm sao vậy?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ tràn đầy quan tâm, cố nén cười, nhìn những bọc lớn trên mặt bọn họ.
"Ca ca, ngươi lại trêu chọc chúng ta!" Trên khuôn mặt nho nhỏ của Hiên Viên Sở Cuồng tràn đầy tức giận.
"Làm sao vậy hả?" Giọng nói của Vũ Văn Tiểu Tam vang lên từ cửa.
Bọn nhỏ đang muốn tố cáo, Vũ Văn Tiểu Tam liền rất căm tức mở miệng về phía Hiên Viên Sở Cuồng: "Nhìn con đi, trên mặt bẩn thành dạng gì rồi hả? Hiên Viên Vô Thương, rửa mặt sạch sẽ cho nó!" Mấy bọc lớn rõ ràng trên mặt kia, hoangdung_๖ۣۜdiendanlequydncm Vũ Văn Tiểu Tam chỉ cho là bọn nhỏ nghịch ngợm, lười phải trông nom. Mấy đứa bé này thật là vô pháp vô thiên, không việc xấu nào không làm, bị chích thành mấy bọc lớn trên mặt cũng coi như là báo ứng!
Mỗ nam rất đàng hoàng kêu hạ nhân đem nước tới, rửa mặt cho Hiên Viên Sở Cuồng, khăn lông vừa chạm tới trên mặt, liền đụng đau bọc lớn trên mặt Hiên Viên Sở Cuồng, kêu thảm một tiếng: "A! Con không rửa mặt đâu! Con không rửa mặt đâu!"
"Không rửa mặt? Đã bẩn thành cái dạng gì rồi mà còn không rửa mặt? Rửa cho ta!" Giọng nói giận dữ của Vũ Văn Tiểu Tam vang lên.
Lúc này Hiên Viên Sở Cuồng đưa hai bàn tay nhỏ bé ra che mặt mình, ngửa mặt lên trời la lớn: "Con không rửa mặt, con không có mặt! Con không có mặt!"
Nghe câu nói không có mặt kia, Hiên Viên Vô Thương và Vũ Văn Tiểu Tam trực tiếp bị nó nói làm cho dở khóc dở cười!
Không bao lâu sau, Tiểu Nguyệt và Dạ Mạc Oanh cũng chạy tới, dạy dỗ đứa bé cứng đầu cứng cổ nhà mình. Mà Hiên Viên Lạc Thần - người khởi xướng chuyện này lại đang ở một bên cười trộm.
Hai năm qua, Hiên Viên Ngạo thoái vị, Hiên Viên Triệt lên ngôi. Thiên hạ vẫn thái bình, không có gặp chiến loạn gì. Dưới thiên hạ thái bình như vậy, chăm sóc mấy tiểu hài tử phá phách này, cũng có chút cảm giác khác, chỉ là luôn không nhịn được nghĩ tới nam tử trơn bóng như ngọc đó, nhớ tới trên gương mặt ôn nhã đó luôn là nụ cười khiến người ta như đang tắm trong gió xuân.
"Thương Thương, biết bây giờ Hiên Viên Ngạo đang ở đâu không?" Người bạn cũ này đã không gặp rất lâu rồi.
. . . . . .
"Này, biết gì không? Hôm qua nơi này của chúng ta đã tới một người nam tử tóc trắng, dáng dấp rất đẹp trai!” Bờ biển, một cô nương đang ôm trái tim nhỏ của mình, cười hì hì mở miệng.
“Thôi đi, không lẽ Tiểu Đề Tử ngươi lại tư xuân rồi! Thiên hạ này làm gì có nam tử tóc trắng!” Cô nương bên cạnh vỗ một phát lên đầu nàng ta.
“Ai nói không có? Không phải có chiến thần nổi danh thiên hạ, Tam vương gia Hiên Viên đế quốc đó sao?” Một cô nương khác ở một bên mở miệng.
“Ai nha, vậy ngươi nói người ta nhìn thấy không phải là hắn đấy chứ?”…
Mọi người chỉ biết, có một nam tử tóc trắng áo lam, phong thái tuấn lãng, đi qua rất nhiều nơi trong thiên hạ. Có lúc là ở Vân Nam, có lúc là ở giữa núi rừng, có lúc là ở Tùng Lâm, có lúc…
Không ai biết đó là người nào, nhưng người đó phong thái tuyệt đại, lại khiến người đời khuynh đảo! Hắn chưa bao giờ dừng lại ở chỗ nào quá lâu, luôn sống giữa núi rừng…
“Thật sự là một người kỳ quái! Ta nhìn hắn rất lâu, trên mặt hắn đều không có chút biểu tình!”
“Ngươi nói, chắc là Vong Trần công tử đó?”
“Đúng vậy, người trong thiên hạ đều biết, Vong Trần công tử không hỏi nơi tới, không biết đường về. Đi khắp thiên hạ, không vì bất kỳ việc phàm tục nào mà dừng lại, ngươi nói đây không phải là ‘Vong Trần’, còn có thể là cái gì?”
“Đúng rồi!” Ánh mắt cô gái lâm vào mê say, “Ta chỉ nhìn hắn đứng ở bờ biển đó, tóc dài màu trắng tung bay theo gió, quả nhiên là đẹp vô cùng. Nhưng chung quy lại cảm thấy có chút tiêu điều, giống như là một người cô đơn. Tấm lưng kia, thật khiến lòng người ta chua xót muốn rơi lệ…”
“Thôi đi, giặt y phục của ngươi đi!”…
…..
Hiện đại, thế kỷ hai mươi mốt!
Trong tập đoàn thương mại Mạc thị lớn nhất thành phố S.
Hai cô gái khoảng hoặc tuổi cùng nhau bước vào thang máy.
Một cô gái tóc dài đã vỡ giọng, nói với cô gái tóc ngắn không ngừng ngáp bên cạnh cô ta: “Cậu biết không? Nghe nói con trai của tổng giám đốc đã trở lại, muốn tới công ty đảm nhận chức CEO, tên là Mạc Thiếu Quân! Nghe nói dáng dấp rất đẹp trai, đẹp đến nỗi trời đất hoảng sợ, quỷ thần khiếp đảm! Nhưng đáng tiếc, trở lại không bao lâu liền bị xe đụng, khi tỉnh lại trên tay nắm chặt một cây quạt. Nghe nói, cú va chạm đó đã khiến đầu óc anh ta không bình thường, vẫn tự xưng là ‘trẫm’ gì đó, còn coi mình là hoàng đế! Còn phát điên nói anh ta là Hiên Viên Mặc gì đó, ha ha ha….”
“Chỉ là, cũng may thực lực tổng giám đốc của chúng ta rất hùng hậu, mời tới một đội bác sĩ quốc tế nổi tiếng giúp anh ta điều trị hơn hai tháng, anh ta mới nói mình là Mạc Thiếu Quân!”
Cô gái tóc ngăn bên cạnh cô ta giống như không có nghe thấy, tự lo ngáp một cái…
“Tớ nói, cậu rốt cuộc có đang nghe tớ nói chuyện không đó?” Âu Tình rốt cuộc không thể nhịn được nữa gầm lên với cô bạn thân của mình.
“À? Cậu nói cái gì?” Cô gái tóc ngăn một bộ dáng chưa tỉnh ngủ, mê mang ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn cô ta.
Suýt nữa khiến Âu Tình phun ra một ngụm máu tươi! “Cậu… cậu! Tớ lười nói với cậu!”
Cô gái tóc ngắn gãi đầu, lần nữa ngáp một cái, ngước đầu nhìn đỉnh thang máy, mơ màng há mồm cảm thán nói: “Những năm này, chúng ta tức giận có vài người thương tiếc, có vài người tốt bụng… Umh, cậu có biết tớ nói gì hay không?” Thật ra thì cô cũng không biết mình đang nói cái gì.
Âu Tình rất không dễ dàng mới đứng vững thân thể, không có ngã chết trong thang máy! Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, Âu Tình sải mấy bước liền đi ra, ở cùng một chỗ với người đầu óc không bình thường kia nữa, mình sớm muộn gì cũng sẽ bị tức chết!
Mà cô gái tóc ngăn cũng bước ra thang máy, chợt nhớ tới bảo biểu của mình vẫn còn ở bên trong phòng làm việc chưa lấy ra, ngáp một cái xoay người, đi vào thang máy, trở lại lầu trên để lấy báo biểu.
“Đinh!” Đến nơi, mở nửa mắt liền đi ra ngoài. Chợt bị một người va chạm ngã xuống đất, vật trong tay càng thêm rơi đầy mặt đất.
Khuôn mặt phong thần tuấn lãng, trơn bóng như ngọc xuất hiện trước mặt của mình. Trên mặt người đàn ông kia treo nụ cười làm cho người ta như đang tắm trong gió xuân, đưa ra một tay chuẩn bị kéo cô đứng lên: “Xin chào, tên tôi là Mạc Thiếu Quân!”
Cô gái tóc ngắn nhìn lên gương mặt của người đàn ông vô cùng đẹp trai đó, sau khi hơi sững sờ mấy giây, ở trong lòng đặt câu hỏi… Chẳng lẽ đây chính là nhị thiếu gia thối nát ‘đại soái ca cực phẩm’ trong truyền thuyết “Nói chết liền chết, không có trách nhiệm mà giao nghĩa vụ cung kính cha mẹ cho cô” mà Hà Tiểu Tam vẫn nhắc đến mỗi ngày kia sao? Đưa một tay ra: “Xin chào, tên tôi là Hà Lão Đại!”