Hãn Phu

chương 108

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vương Thạch Tỉnh rời đi không bao lâu, Vương Thanh cũng ra cửa đi học. Nơi này không có quy định hai ngày nghỉ. Bé có thể nghỉ một ngày sau mỗi sáu ngày. Ở hiện đại, cơ hồ mỗi người đều được đi học, cho nên ước gì trường học cho nghỉ nhiều một chút. Nhưng ở cổ đại, đọc sách là một việc rất khó khăn và thiêng liêng, có khổ hay mệt đi chăng nữa vẫn phải đi học.

Vương Thanh vừa tới học viện, thì bị ánh mắt từ bốn phương tám hướng bắn tới. Đi vào phòng học, Vương Thanh đang định chào hỏi Trâu tiểu béo, đối phương lại hừ lạnh quay sang chỗ khác, không để ý tới bé. Vương Thanh giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc. Bé đi tới trước bàn bỏ cặp sách xuống, hỏi Quách Ngọc.

"Hắn làm sao vậy?"

Sau đó bé nhận ra mọi người lại liếc mắt nhìn bé, bé nháy mắt mấy cái, chuyện gì xảy ra vậy?

Tay Quách Ngọc ở dưới bàn nắm chặt, lên tiếng. "Vương Thanh, sao ngươi không nói cho chúng ta biết ngươi là cháu trai của huyện lệnh đại nhân? Ta còn tưởng chúng ta là bằng hữu?"

Vương Thanh chớp mắt, ngày hôm qua đại bá tới đón bé... Bé theo bản năng mở miệng nói. "Cha nhỏ không cho ta nói. Cha nhỏ nói chờ một thời gian, mọi người sẽ biết. Nhưng nếu như ta tự mình nói, đó chính là khoe khoang."

Trâu tiểu béo xoay đầu trở về, Quách Ngọc buông bàn tay đang nắm dưới bàn ra. Trâu tiểu béo lại gần, không hề thấy vẻ giận dỗi lúc trước, nhóc hỏi. "Vương Thanh, ngươi thật sự là cháu trai của huyện lệnh đại nhân ư?"

Quách Ngọc không chịu nổi. "Còn giả được hay sao? Hôm qua ngươi chẳng lẽ không thấy?"

Trâu tiểu béo gãi gãi đầu. "Nhưng mà rất là khó tin nha."

Vương Thanh nói. "Trước đây không phải, sau đó mới đúng."

"A?"

Các bạn học đều ngây người. Lập tức, mọi người bu lại một chỗ.

Vương Thanh nói. "Cha nhỏ của ta đi lên huyện học tìm phu tử phân xử, sau đó mới nhận thức đại bá. Đại bá làm chủ cho nhà chúng ta, sau đó lại nhận cha nhỏ và cha làm nghĩa đệ, lúc này mới thành đại bá."

Quách Ngọc a một tiếng, chỉ vào Vương Thanh kinh ngạc hỏi. "Cha nhỏ của ngươi không phải là cái người vì phu quân mà chạy lên huyện học tìm phu tử phân xử, sau đó còn được huyện lệnh đại nhân và Sầm lão viện trưởng tương trợ, trừng phạt tên tiểu thúc dám khinh người quá đáng. Có phải người đó không?"

Trâu tiểu béo kêu lên sợ hãi. "Không thể nào! Vương Thanh! Cái người kia là cha nhỏ của ngươi?"

Vương Thanh sửng sốt. "Ách...các ngươi, đều biết a."

"Thật là cha nhỏ của ngươi sao?" Cả lớp sợ hãi kêu lên.

Vương Thanh toát mồ hôi lạnh, làm sao mà mọi người đều biết hết vậy?!"

Vương Thanh nổi danh, hoàn toàn nổi danh. Cuộc đại chiến của Thiệu Vân An và đệ phu trên huyện học, phạm vi truyền bá so với hắn nghĩ còn rộng hơn nhiều lắm. Cho nên huyện Vĩnh Tu còn truyền lưu vài phiên bản khác. Có người nói Thiệu Vân An không giữ đạo hiếu, bất kính với cha nương bên chồng. Nhưng tuyệt đại đa số mọi người đều tán thưởng hành động của hắn. Bị bổn gia ức hiếp như vậy, thề sống chết phản kháng, đặc biệt là đối với những người khiến người khác căm tức, càng khiến Thiệu Vân An được sùng bái không thôi.

Vương Thanh cũng không nghĩ đến việc nổi danh như vậy. Bé còn chưa tiết lộ quan hệ với Sầm lão, nhưng bởi vì bé nói ra cha nhỏ là ai, nên ngay lập tức bị mọi người hỏi có phải là tôn tử của Sầm lão hay không. Cái vị thiếu niên đại náo huyện học kia kết quả lại thành nghĩa tử của Sầm lão cơ hồ mọi người ở huyện Vĩnh Tu đều biết.

"Vương Thanh, ngươi thật không trượng nghĩa. Mệt chúng ta còn là bằng hữu, ngươi lại không nói cho ta cha nhỏ ngươi là ai."

Lúc ăn cơm, Trâu tiểu béo không nhịn được lại oán giận.

Vương Thanh thực bất đắc dĩ. "Ngươi đâu có hỏi a, tự dưng ta lại nói cho ngươi biết cha nhỏ của ta là ai thì không phải rất kỳ quái sao?"

Quách Ngọc trợn mắt. "Vương Thanh, nương của ta thế nhưng yêu thích cha nhỏ của ngươi."

"A?" Vương Thanh vội vàng nói. "Cha nhỏ thích cha của ta!"

Quách Ngọc nhất thời nhận ra mình nói sai, vội vàng khoát tay. "Không đúng, không đúng, là ta nói sai! Nương ta trước đây cũng bị nãi nãi của ta bắt nạt, sau này đại ca thi vào được Quốc Tử Giám, nãi nãi mời từ từ đối tốt với ta và nương một chút, chỉ có chút chút thôi. Cho nên nương ta khi nghe chuyện của cha nhỏ ngươi thì đặc biệt yêu thích."

"Nương ta cũng vậy!" Trâu tiểu béo ăn điểm tâm trong hộp của Vương Thanh, nói. "Lão nương của ta nói với cha, nếu cha ta còn bắt nạt nàng, nàng sẽ lên huyện học tìm phu tử phân xử."

Quách Ngọc hé miệng cười. "Nương ta cũng lén lút nói với cha như vậy."

Vương Thanh mỉm cười, cảm thấy đặc biệt tự hào, đó là cha nhỏ của bé. Trâu tiểu béo bát quái hỏi. "Vương Thanh, nãi nãi với tiểu thúc ngươi hiện tại còn dám khi dễ các ngươi không?"

Vương Thanh lắc đầu. "Nhà ta đã rời khỏi tông tộc. Cha nhỏ đưa bạc để bọn họ ký thư khế đoạn thân, về sau là người lạ."

"Oa nha~"

Trâu tiểu béo nắm tay Vương Thanh điên cuồng lay động. "Vương Thanh Vương Thanh, ta có thể đến nhà ngươi gặp cha nhỏ của ngươi một chút không?"

Quách Ngọc mong đợi nhìn Vương Thanh. Nhóc cũng muốn đi. Muốn nhìn một chút xem cha nhỏ lợi hại của Vương Thanh, muốn nhìn xem nhà Vương Thanh trông như thế nào.

Vương Thanh nghe thế, có chút khổ não. Trâu tiểu béo nhìn ra, mặt sụp xuống. "Không được sao?"

Vương Thanh lắc đầu. "Không phải không được. Mà là cha nhỏ ta gần đây bận lắm, các ngươi tới cũng không gặp được ngài. Chờ cha nhỏ hết bận, các ngươi hãy tới nhà ta, lập tức có thể nhìn thấy cha nhỏ."

Thì ra là thế. Quách Ngọc gật đầu. "Được. Vậy chờ tới khi cha nhỏ của ngươi hết bận."

Trâu tiểu béo thì lại tò mò hỏi. "Cha nhỏ ngươi bận cái gì nha?"

Vương Thanh lắc đầu. "Ta cũng không biết. Chắc là lo sinh ý trong nhà, cha nhỏ và cha không nói với ta. Cha ta bận rộn cả tháng nay rồi."

"A, vậy cha nhỏ ngươi phải bận rộn bao lâu?"

"Ờ, cha nhỏ hôm nay mới nói cho ta, có khả năng bận một vài tháng."

Quách Ngọc đá chân Trâu tiểu béo. "Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, điểm tâm nhiều như thế cũng không chặn nổi miệng của ngươi."

Trâu tiểu béo áy náy cười hì hì, không nói.

Một chiếc xe ngựa vội vội vàng vàng tiến vào thôn Tú Thuỷ, thẳng đến toà nhà lớn nhất thôn, Vương trạch. Xe ngựa dừng lại ở ngoài cổng Vương trạch, một người từ trên xe nhảy xuống gõ mạnh cổng."

"Ai đó?" Đinh Nhất Lâm mở cổng.

Người ngoài cửa nôn nóng hói. "Nơi này là nhà Vương Thanh đúng không?"

Đinh Nhất Lâm nghe thế, lập tức đáp. "Đúng vậy, xin hỏi ngài là?"

Người nọ nói. "Ta là người ở Bạch Nguyệt học đường, Vương Thanh ở thư viện đã xảy ra chuyện, xin hỏi chủ tử ngươi có ở trong viện không?"

Đinh Nhất Lâm nóng vội. "Thiếu gia xảy ra chuyện gì?"

"Vương Thanh đánh người, viện trưởng kêu ta tới tìm chủ tử nhà ngươi đi qua một chuyến."

"Đánh nhau?" Đinh Nhất Lâm thấy lạ, nhưng vẫn nói. "Ngài chờ một lát, ta đi báo cho tiểu lão gia." Nhất Lâm đóng cổng lại, trên mặt người nọ hiện lên nụ cười gian trá.

Nhận được tin tức, Thiệu Vân An thay đổi y phục nhanh chóng ra ngoài, trong miệng hỏi Đinh Nhất Lâm. "Người nọ có nói Thanh nhi vì sao đánh người không?"

"Không có. Chỉ nói Thanh nhi đánh người, viện trưởng học đường mời chủ tử qua một chuyến. Lão gia hiện tại không có ở nhà."

Thiệu Vân An nói. "Người ở kinh thành tới, các ngươi thu dọn khách phòng, buổi tối không biết có bao nhiêu người tới dùng cơm, ngươi nói Chu thẩm chuẩn bị món lẩu, đơn giản lại đầy đủ."

Đinh Nhất Lâm đáp. "Ta đi cùng ngài."

"Không cần. Tỉnh ca hẳn là ở chỗ đại ca. Ta đi tìm Tỉnh ca trước, sau đó tới học đường. Tuy sư huynh không ở đó, nhưng nếu như là chuyện nhỏ, học đường sẽ không phái người tới nhà tìm, e rằng đánh nhau không nhẹ. Chuyện trong nhà tạm thời giao cho các ngươi."

"Tiểu lão gia ngài cứ yên tâm."

Đinh Nhất Lâm tiễn Thiệu Vân An xuất môn. Người kia nhìn thấy Thiệu Vân An lập tức nói. "Ta là người ở học đường, Vương Thanh đánh nhau với đồng học, viện trường kêu ta đưa ngài qua."

Thiệu Vân An cau mày hỏi. "Thanh nhi tại sao lại đánh nhau với người ta?"

Người kia lắc đầu. "Ta cũng không rõ lắm. Chỉ nghe nói thân phận của đối phương bất đồng, viện trưởng nhất thời không thể giải quyết, muốn hai bên gia chủ đứng ra."

"Ta hiều rồi."bg-ssp-{height:px}

Thiệu Vân An lên xe ngựa của đối phương, người nọ lên xe sau, hắn nói. "Phiền ngươi đưa ta tới huyện nha trước."

"Được."

Người nọ nhảy lên xe ngựa, lệnh xa phu đánh xe.

Dọc đường đi, Thiệu Vân An đều suy nghĩ lý do Vương Thanh đánh người, nhất định hài tử bị người ta khi dễ tàn nhẫn mới có thể đánh nhau. Vấn đề là ở trong học đường, ai dám khi dễ Vương Thanh? Cho dù sư huynh không có mặt, phó viện trưởng, lão sư đều biết thân phận của Vương Thanh, làm sao lại để học sinh bắt nạt bé được?

Thiệu Vân An còn chưa nghĩ thông thì một luồng bạch quang đột nhiên lóe lên trước mắt, trên cổ dư ra một món đồ lạnh lẽo. Trong lòng Thiệu Vân An đánh thót, nhìn người đang kề dao vào cổ hắn.

"Thiệu Vân An, thiếu gia nhà ta muốn gặp ngươi."

Bị lừa rồi!

Nhìn nụ cười gian xảo trên mặt người nọ, Thiệu Vân An nắm chặt tay.

Tưởng Mạt Hi ôm Ni tử, không ngừng vỗ vỗ bé. Ni tử hai mắt hồng hồng vùi đầu vào ngực Tưởng Mạt Hi, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh. Chu nãi nãi trấn an hết lần này đến lần khác. "Ni tử không sợ, có cha nhỏ ra mặt sẽ không có chuyện gì. Lại là ở trong học đường, ca ca con sẽ không bị người ức hiếp."

Ni tử nức nở hỏi. "Vậy sao ca ca lại đánh nhau với người ta?"

Tưởng Mạt Hi nhăn mặt, nếu không phải hai vị thúc thúc không có ở nhà, nhóc phải bảo vệ Ni tử, nhóc nhất định sẽ chạy tới cái học đường kia, cho cái tên bắt nạt Vương Thanh một trận đòn.

Lại một đội nhân mã tiến vào thôn Tú Thủy, dẫn đầu là Vương Thạch Tỉnh và Đại Giang đang cưỡi ngựa. Vương Thanh ngồi trên xe ngựa phía sau. Trong đầu tự hỏi không biết hai người vừa gọi bé tiểu thiếu gia là ai, cha lại mua người sao? Đâu có nghe cha nhắc qua đâu?

"Đại thống lĩnh, đó chính là hàn xá."

Vương Thạch Tỉnh chỉ chỉ tòa nhà lớn phía trước. Đại Giang nói. "Vương huynh đệ khách khí, tòa nhà kia của ngài tuyệt không thể xưng là hàn xá. Kế tiếp đại mỗ đành phải làm phiền."

"Đại thống lĩnh, thỉnh."

Còn chưa tới trước cổng lớn, cửa đã mở. Đinh Nhất Lâm luôn canh giữ ở cửa nhìn thấy Vương Thạch Tỉnh thì vội vàng chạy tới báo. "Lão gia, nhị thiếu gia đã xảy ra chuyện!"

"Thanh nhi?" Độc nhãn Vương Thạch Tỉnh lập tức nhíu lại. Vương Thanh ở trong xe vén rèm lên, Đinh Nhất Lâm ngây ngẩn cả người, lập tức hỏi. "Nhị thiếu gia! Ngài không có việc gì chứ?"

"Ta không có việc gì nha?" Vương Thanh sững sờ. Đinh Nhất Lâm nhìn Vương Thạch Tỉnh ở phía sau, vội nói. "Nhị thiếu gia không có việc gì, thế người ở học đường sao lại nói ngài đánh nhau, mời tiểu lão gia đi qua?"

Vương Thanh hoảng loạn. "Không có, ta không có mà! Ta không nhìn thấy cha nhỏ!"

Đại Giang tức khắc hỏi. "Là chuyện khi nào? Là người ở đâu tới?"

Đinh Nhất Lâm cũng luống cuống. "Vừa mới cách đây không lâu, chưa tới một canh giờ! Người nọ nói là ở học đường, nói nhị thiếu gia và đồng học đánh nhau, viện trưởng học đường mời gia chủ qua xem, tiểu lão gia lập tức đi! Tiểu lão gia còn nói muốn tới huyện nha tìm lão gia trước. Chuyện này?"

Hỏi rõ Đinh Nhất Lâm dáng dấp của đối phương, xe ngựa trông như thế nào, Vương Thạch Tỉnh quay đầu ngựa, mạnh mẽ thúc một roi, quát lớn. "Vân An xảy ra chuyện! Đi tìm hắn!"

Vương Thanh ngay tại chỗ rơi nước mắt. "Cha nhỏ!"

Hiện trường nhất thời rối loạn. Đại Giang lưu lại bốn người, mang theo sáu người còn lại đuổi theo Vương Thạch Tỉnh, ở phía sau lớn tiếng hô. "Mọi người Vương trạch ở yên trong nhà. Không thể ra ngoài!"

"Cha nhỏ cha nhỏ..."

Vương Thanh sợ tới mức tê liệt ở trên xe, Đinh Nhất Lâm ôm lấy bé, Yến Phù Sinh ở một chiếc xe khác bước xuống lập tức nói. "Mọi người vào bên trong trước." Vừa mới đến Vương trạch, còn chưa bước vào cửa, Yến Phù Sinh đã phải tiếp nhận lần khảo nghiệm đầu tiên.

"Đi vào!"

Bị bịt mắt, trói tay, Thiệu Vân An bị người đẩy về phía trước một cách không khách khí. Thiệu Vân An lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, có người kéo miếng vải bịt mắt của hắn xuống. Thiệu Vân An híp mắt thích ứng một chút ánh sáng, dần dần thấy rõ tình huống xung quanh.

Trước mặt hắn có một người ngồi bắt chéo hai chân, một tay đặt ở bên cạnh bàn. Bên cạnh người nọ có bốn thủ vệ, phía sau có hai người. Bên hông bốn người kia đều mang theo kiếm. Tóm lại chính là bốn chữ "lai giả bất thiện."

"Ngươi, chính là thôn Tú Thủy, Thiệu Vân An?" Người nọ mở miệng. Nhìn chất liệu y phục và trang sức y mang trên người có thể thấy y rất giàu có, cũng là lão đại của mấy người này. Ngũ quan cũng tương đối, nhưng ánh mắt quá tệ.

Thiệu Vân An lên tiếng. "Chính là ta, xin hỏi ngươi là?"

Một người thủ vệ bên cạnh người nọ lập tức quát. "Ngươi có thân phận gì mà dám hỏi danh tính thiếu gia nhà ta!"

Thiệu Vân An ngậm miệng, không hỏi thì không hỏi, ai hiếm lạ!

Người nọ ngạo mạn trên dưới đánh giá Thiệu Vân An một phen, nói. "Tận mắt chứng kiến, quả nhiên còn là thiếu niên. Ta thật không nghĩ ra, một tên nhóc con như ngươi cư nhiên lại có thể khiến ta ăn thiệt thòi lớn như vậy, cư nhiên có thể khiến hoàng thượng và quân hậu làm chỗ dựa cho ngươi, lợi hại, đúng là lợi hại!"

Tên gia hỏa này rốt cuộc là ai? Biết cả hoàng thượng và quân hậu, nghe giọng nói giống người kinh thành, là ai nhỉ?

Thiệu Vân An bất động thanh sắc quan sát đối phương, nói. "Ngươi nếu biết hoàng thượng và quân hậu chống lưng cho ta, ngươi còn..." Hắn nhìn hai tay bị trói của mình.

Người kia hừ lạnh, đáp. "Hoàng thượng và quân hậu chống lưng cho ngươi thì thế nào? Ta muốn bóp chết ngươi dễ như trở bàn tay."

Thiệu Vân An: "Ngươi không sợ Hoàng Thượng cùng quân hậu mà biết sẽ không cao hứng sao?"

Người nọ đứng lên, ánh mắt đen tối đi đến trước mặt Thiệu Vân An, Thiệu Vân An cắn chặt khớp hàm. Quả nhiên, nam nhân kia giơ tay mạnh bạo đánh Thiệu Vân An một bạt tai, trực tiếp khiến đầu Thiệu Vân An lệch qua một bên.

Ta thao mẹ ngươi! Thiệu Vân An thiếu chút nữa là rống lên. Hắn nuốt xuống vị rỉ máu ở trong miệng, cố nhịn xuống cơn tức giận. Người kia nắm búi tóc trên đầu Thiệu Vân An nhấc lên, hung dữ nói. "Ngươi cho rằng có hoàng thượng và quân hậu làm chỗ dựa thì không ai dám động vào ngươi ư? Hoàng thượng thì như thế nào? Hoàng thượng cũng cần bạc, một đống bạc! Ta chỉ cần dời đi kim sơn của hoàng thượng, hoàng thượng bất quá chỉ còn là cái ngai trống không có bạc mà thôi! Còn cái tên nam nhân Đại Tề Du dựa vào mông kia, có thể sống tới sang năm hay không còn chưa biết! Mà ngươi!" Y giựt mạnh tóc Thiệu Vân An. Thiệu Vân An chịu đựng đau đớn.

"Ngươi tốt nhất là nên ngoan ngoãn viết ra phương pháp làm trà và rượu, ta còn có thể lưu lại cho ngươi một cái mạng. Bằng không..." Hắn nhìn qua bốn gã đại hán bên cạnh. "Ngươi không phải thích bị nam nhân thao mông sao? Ta sẽ khiến ngươi vui vẻ hưởng thụ tư vị bị làm."

Thiệu Vân An cố gắng kìm xuống lửa giận trong lòng. Con mẹ nó, hắn lớn như vậy, sống hai đời cũng chưa có người nào dám nói chuyện với hắn như thế. Hắn từng gặp người không sợ chết, nhưng còn chưa gặp được người nào không sợ chết như vậy!

Há miệng, miệng rất đau. Thiệu Vân An ngoan ngoãn đáp. "Được thôi. Nhưng, để người khác viết thay, ta không biết viết tự."

Người nọ giơ tay định đánh thêm một cái, Thiệu Vân An vội vàng nói. "Ta thật sự không biết viết!"

"Ngươi không biết viết?" Người nọ thúc một quyền vào bụng Thiệu Vân An, rồi giựt đầu hắn lên. "Ngươi cho rằng ta dễ bị lừa lắm ư?"

Thiệu Vân An thở gấp, giọng nói khàn khàn. "Ta biết viết, nhưng có nhiều tự còn không biết...Không tin, ngươi đi tra đi. Ta có thể đọc hiểu, nhưng viết tự thì không nhiều lắm. Ta tự mình viết, người khác xem cũng không hiểu. Nếu ngươi không yên tâm, thì ta nói, ngươi viết."

Người nọ buông tóc Thiệu Vân An ra, vừa lòng nói. "Coi như ngươi thức thời. Đi, lấy giấy bút tới!"

Lập tức có người ra ngoài lấy giấy bút. Thiệu Vân An liếm liếm khoang miệng bị tàn phá, trong đầu nhanh chóng vận chuyển. Rất nhanh, giấy bút đã tới, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến.

Người nọ đi tới bàn ngồi xuống, cầm bút lông nhìn Thiệu Vân An. Thiệu Vân An nhìn trái nhìn phải, có lòng tốt nhắc nhở. "Ngươi, chắc chắn chứ?"

Biểu tình gười nọ nhất thời chựng lại, nói. "Các ngươi ra ngoài hết đi."

Những người khác đi ra ngoài, người nọ thúc giục. "Đừng có ra vẻ, nói!"

Thiệu Vân An tiến lại gần người nọ, nói. "Vậy, ta nói về trà trước." Hắng giọng một cái, Thiệu Vân An tiếp tục. "Trà Long Tĩnh. Tiên diệp, hái, sau đó...Ta, miệng đau, nói chậm, ngài, đừng để ý nha."

Người nọ vốn dĩ định thúc giục, nhưng nhìn hai má Thiệu Vân An sưng lên, tím tím đen đen, khóe miệng cũng bị rách, âm thầm hối hận vừa rồi ra tay quá mạnh, không vui nói. "Đừng để ta biết ngươi cố ý kéo dài! Chỗ này không ai có thể tìm được, ngươi đừng nghĩ chạy trốn. Thành thật nghe lời, ta sẽ cho ngươi thư thả chút, nếu ngươi dám tính kế, hừ!"

"Không dám, không dám."

"Tiếp tục!"

"Được, sau đó. Sau đó, dùng nước trong, ngâm ba ngày."

Thiệu Vân An chậm rãi nói, người nọ cúi đầu viết, không hề để ý đến cánh tay bị trói phía sau Thiệu Vân An chậm rãi di động

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio