Buổi tối, sau khi Vương Thạch Tỉnh trở lại cũng rất hài lòng với phong mật dữu tử trà, nhưng cá nhân hắn không thích đồ ngọt. Chuyện sinh ý này đương nhiên Trần Tam Lễ muốn làm, trước chưa nói đến việc kiếm được bao nhiêu bạc, chỉ cần có thể cùng Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh qua lại y đã rất vừa lòng. Vương Thạch Tỉnh kể lại cho Thiệu Vân An biết chuyện hắn đánh gãy chân tay của Ngụy Hoằng Chính, Thiệu Vân An trả lời rất hả giận. Hắn không chút nào lo lắng Hằng xa hầu tìm bọn họ trả thù. Giữ được tước vị trước đã rồi nói sau. Hoàng thượng có thể vì tình thế, tạm thời không động đến các thế gia đại tộc, nhưng nếu chạm đến điểm mấu chốt của hắn, vị quân chủ nắm giữ quyền sinh sát này sẽ không nương tay. Căn cứ vào sự si tình của Vĩnh Minh đế, chú quân hậu sống không lâu không phải tìm chết thì là gì, càng chưa nói đến mấy lời vũ nhục Ngụy Hoằng Chính đã nói.
Ngày hôm sau lúc lên xưởng chế trà, Vương Thạch Tỉnh mang theo mấy bình dữu tử trà Thiệu Vân An muốn gửi lên kinh thành. Thiệu Vân An tổng cộng làm bốn mươi bình nhỏ, để lại nhà năm bình, cho Tưởng Khang Ninh ba bình, còn lại ba mươi hai bình mang hết lên kinh thành. Trong ba mươi hai bình này, có tám bình là đặc biệt để dành dâng lên quân hậu thiên tuế. Hai giọt linh nhũ cộng với linh tuyền hoàn hảo thành tám bình nhỏ, hiệu quả chữa trị chắc là đủ rồi.
Tưởng Khang Ninh gọi An Nhàn tới. An Nhàn nghe nói hai vị thiếu gia muốn đưa đồ tốt lên kinh thành, lập tức đồng ý tự mình hộ tống. Đánh dấu xong bình nào mang vào trong cung, bình nào đưa cho lão gia, bình nào đưa cho Sầm lão., An Nhàn nhanh chóng chuẩn bị, cùng ngày mang theo phong mật dữu tử trà ra thẳng bến tàu. Mấy thứ này nói bình thường cũng bình thường, nhưng nói tinh quý cũng đặc biệt tinh quý, cho nên mặc dù Đại Giang hôm nay hồi kinh, Vương Thạch Tỉnh không nghĩ đến việc nhờ Đại Giang mang chúng tới kinh thành.
Vương Thanh không đi học đường, ba hài tử buổi sáng ở thư phòng học tập. Vương Thanh học tri thức ở học đường. Tưởng Mạt Hi thì tự do học tập, muốn xem sách gì thì xem sách đó, muốn làm thủ công cái gì thì làm cái đó. Thiệu Vân An để nhóc tự do nghiên cứu. Ni tử ở trong phòng luyện cầm. Tưởng Mạt Hi thường thường ở cùng bé, chờ bé tập xong thì cùng nhau đi tìm Vương Thanh. Ngủ trưa xong, ba hài tử sẽ tới phòng chế trà ở hậu viện. Đối với bên ngoài thì nói là giúp cha nhỏ làm việc, kỳ thật là vào trong không gian trồng hạt giống yêu thích của bọn nhóc, giúp đỡ cha nhỏ (An thúc) chăm sóc cây giống của hơn mười loại trái cây như nho, dưa hấu, dưa vàng và vải thiều đã phát triển. Ngoài nho và dưa hấu, các cây còn lại là do bọn nhóc nài nỉ trồng. Vì vậy, Thiệu Vân An đặc biệt phân ra một khu cho bọn nhóc tự mình chơi.
Chạng vạng, Vương Thạch Tỉnh đã trở lại, mang theo cá con giống mà Thiệu Vân An muốn, cùng với cá lớn đã hứa với bọn nhỏ. Thiệu Vân An bỏ một nửa số cá giống vào không gian, nửa còn lại nói là để bọn nhỏ nuôi, nhưng thật ra là để che dấu một nửa số cá trong không gian. Còn cá lớn mang về, không phụ sự mong đợi của mọi người, Thiệu Vân An làm món canh cá tứ xuyên đầy nước và ớt béo ngậy. Vương Thạch Tỉnh mang về cá trắm cỏ, làm canh cá hầm ớt là ngon nhất. Tưởng Mạt Hi từng ăn canh cá nhưng không nhớ rõ, cho dù ăn rồi, chắc chắn tràn ngập vị tanh. Vương Thanh và Ni tử chưa từng ăn qua. Ăn xong bữa cơm, ánh mắt ba hài tử nhìn cha (Thạch Tỉnh thúc) muốn bao nhiêu khát vọng có bấy nhiêu khát vọng. Tưởng Mạt Hi trực tiếp nhất. "Cá!"
Vương Thạch Tỉnh chỉ có thể nói, ngày mai hắn sẽ đi tìm xem thử chỗ nào còn cá. Người nơi này không ăn cá, cũng không ai bán, tửu lâu cũng không có món ca. Hoặc là tự mình ra sông bắt, hai là đến bờ sông chờ vận khí, xem coi có thể gặp người nào mới bắt được cá hay không. Cá trong không gian ít nhất phải chờ nửa tháng nữa mới lớn đủ, cho nên Thiệu Vân An chỉ có thể tặng cho Vương Thạch Tỉnh một ánh mắt không thể giúp đỡ. Bất quá Vương Thạch Tỉnh không buồn, bọn nhỏ thích ăn, hắn cũng thích ăn, chẳng phải chỉ là một con cá trắm thôi sao, cùng lắm thì hắn tự mình xuống sông bắt.
Buổi tối, tẩy đi một thân ô trọc, Vương Thạch Tỉnh thần thanh khí sảng nằm trên giường, hưởng thụ tức phụ mát xa. Ngồi trên eo Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An vỗ vỗ đánh đánh lên lưng hắn, không hề có quy tắc nào.
"Tức phụ."
"Hử?"
"Phong mật dữu tử trà của đệ Trần Tam Lễ cảm thấy rất hứng thú, hỏi có thể hợp tác với nhau hay không. Ta nói với hắn là do đệ quyết định."
"Hắn nói thế nào."
"Hắn nói hắn không có vấn đề. Hắn từng ăn qua mứt trái cây nhà lý chính, nói là tin tưởng tay nghề nhà chúng ta. Hắn nói lợi nhuận chúng ta bảy, hắn ba."
"Hắn ta có đáng tin không."
"Hắn biết đông gia phía sau chúng ta là hoàng thượng và quân hậu, bằng không, một phú gia đệ nhất huyện Vĩnh Tu, huynh trưởng lại là tri phủ đại nhân, cần gì lễ thượng vãng lai với chúng ta như vậy.
Thiệu Vân An nói. "Nhìn bộ dáng Trần Đông, xem ra Trần Tam Lễ không phải người xấu. Nhưng cũng khó đảm bảo tre xấu mọc măng tốt."
Vương Thạch Tỉnh nhắm mắt, lười biếng nói. "Đại ca nói chúng ta có thể hợp tác với hắn. Vị tri phủ đại ca kia của hắn là hoàng thượng đảng, không phải thế gia đảng."
Đọc không ít sách vở hiện đại trong không gian, Vương Thạch Tỉnh nói chuyện có chút hương vị chính trị, Thiệu Vân An đáp. "Vậy là tốt rồi, chúng ta hiện tại cùng một thuyền với hoàng thượng, phải toàn lực tương trợ, nhưng không nên hợp tác với đối thủ quá mạnh. Huynh ký khế ước với hắn ta, lợi nhuận cứ như đã nói, chia đôi năm năm. Phần lợi nhuận của chúng ta lại chia cho lý chính một nửa, đưa cho đại ca ba phần, còn lại bỏ vào Vân Long phường, huynh thấy thế nào?"
Vương Thạch Tỉnh lười biếng hỏi. "Tức phụ không cần sao?"
"Chút bạc ít ỏi này ta không thèm, Ta xem trọng chính là chuyện Đại Tư quốc mà Trần Tam Lễ nói, đó mới là đầu to."
Vương Thạch Tỉnh cười. "Được, ta nghe tức phụ. Ngày mai lập tức tìm hắn. Hắn nhất định chưa từng gặp người nào hào phóng như tức phụ."
Thiệu Vân An nằm sấp xuống, ở bên tai Vương Thạch Tỉnh nói. "Vậy phải xem là cái gì. Tiền tài trước giờ ta luôn hào phóng. Nhưng nếu có người muốn huynh, ta nhất định sẽ keo kiệt."
Lời này Vương Thạch Tỉnh thích nghe nhất. Hắn trở tay kéo tức phụ tới bên cạnh người, sau đó đè xuống.
"Tức phụ..." Giọng khàn khàn.
"Muốn hay không?"
"Muốn chết rồi!"
"Ngao ô..."
Đôi môi vừa mới kề sát, hai người lập tức rời ra. Thiệu Vân An đẩy Vương Thạch Tỉnh, "Tiếng gì thế?"
Vương Thạch Tỉnh đen mặt.
"Ngao ô...!"
Thiệu Vân An nhìn Vương Thạch Tỉnh, một giây sau. "Trời ạ! Không phải tìm tới tận cửa chứ!"
Từ trước tới nay thanh tĩnh, nhiều lắm chỉ có lợn rừng chạy xuống, thôn Tú Thủy bỗng nhiên phát ra tiếng hổ gầm, các thôn dân vội vã cầm lấy xẻng, đòn gánh chạy ra khỏi cửa.
"Ở chỗ nào!"
"Là ở chỗ nào truyền đến!"
Cả thôn dồn dập tìm chỗ phát ra tiếng hổ gầm. Lúc này, lại có thêm một tiếng gầm nữa, lý chính chạy tới hô to. "Nữ nhân và hài tử vào hết trong nhà! Hán tử già trẻ mau chóng chuẩn bị hỏa!"
Nữ nhân và hài tử bị thân nhân mang vào trong nhà, Triệu Nguyên Đức, Triệu Nguyên Khánh, Vương Văn Hòa và những người trẻ khác tương đối có can đảm chạy ở phía trước.
Trong thôn rực sáng ánh đuốc. Có người tinh mắt hô. "Hình như là hướng Vương trạch truyền đến!"
Nhà của Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ở thôn Tú Thủy đặc biệt cao cấp. Mọi người hiện tại mở miệng đều là "Vương trạch." Tiếng hổ gầm ngày càng nhiều, các nữ nhân trốn trong nhà ôm chặt hài tử. Tại nhà Vương lão thái, Vương Điền Nham ôm chặt khung cửa sổ, sợ bị lão hổ xông tới ăn thịt.
Đã sớm không xuống được giường, Vương lão thái ở trong phòng mắng. "Lão hổ xuống núi, tốt nhất là ăn hết cái nhà bất hiếu kia đi!"
Vương Quách Chiêu châm chọc mỉa mai. "Người ta đã có tân cha tân nương, có hiếu hay bất hiếu liên hệ gì tới bà."
Vương lão thái tức giận muốn há miệng, nhìn thấy gương mặt con dâu, bà lại nhịn xuống. Từ sau khi Vương Quách Chiêu trở về, Vương lão thái không còn địa vị trong nhà. Vương Quách Chiêu không vừa mắt bà, nhẹ thì mắng, nặng thì trực tiếp động thủ. Vương Điền Nham và Vương Quách Chiêu có ngu, đến bây giờ cũng nhìn ra được lão nương (gia mẫu) này được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều, chỉ biết liên lụy bọn họ. Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú ở trên huyện không trở lại, Vương Đại Lực cũng phớt lờ lão nương. Vương lão thái mắng Vương Đại Lực, ông lập tức trốn ra ngoài. Vương lão thái không có cách nào mắng tiếp. Từ sau khi bị Vương Đại Lực đánh, Vương lão thái không dám mạnh miệng trước mặt Vương Đại Lực nữa. Có thể nói, cuộc sống của Vương lão thái ở nhà hiện giờ không tốt chút nào. Bà chỉ ngóng trông Vương Chi Tùng năm nay có thể thi đậu công danh, cứu lão nương bà ra khỏi nơi khổ ải này.
Các hán tử trong thôn cầm đuốc chạy về hướng Vương trạch. Ba con hổ kim sắc ở dưới ảnh lửa dạ quang lấp lánh chạy thẳng tới Vương trạch. Cổng lớn Vương trạch mở ra, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An tùy tiện khoác áo bông chạy ra ngoài. Thủ vệ trong nhà cũng cầm vũ khí lao tới, vây quanh hai người.
Một nhóm người chạy tới, nhìn thấy Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An bị bao quanh bởi đám người mặc đồng phục, tay cầm kiếm, mọi người đều ngây ngẩn. Triệu Nguyên Đức nhớ tới Triệu Hà từng nói với y, mau chóng hồi phục tinh thần, hô. "Thạch Tỉnh, Vân An! Hình như có hổ chạy tới nhà các ngươi, các ngươi mau vào trong cài then cửa, bọn nhỏ đâu?"
Vương Văn Hòa cũng vội la lên. "Vân An ngươi mau vào trong! Giống như không phải một con hổ đâu."
Đang nói, tiếng hổ gầm "ngao ô" đáng sợ vang lên, một đám người nháy mắt hỗn loạn.
"Lão hổ!"
"Ba con hổ!"bg-ssp-{height:px}
Vương Thạch Tỉnh vội vàng ngăn cản đám thị vệ, hô lớn. "Hổ huynh, bên này!" Mọi người trong nỗi sợ hãi tột cùng có thể làm tổn thương lão hổ, nhưng chúng nó lại không hề công kích thôn dân.
Lão hổ gầm lên mang theo một làn sóng xung kích mãnh liệt, trong tiếng người hoảng sợ kêu to, ba con dã thú màu hoàng kim lướt qua đầu đám đông, đáp xuống bên cạnh Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh.
"Thạch Tỉnh!"
"Vân An!"
Tiếng kêu sợ hãi nổ tung. Ngay sau đó, đám đông chết lặng. Ba con hổ đáng sợ không hề một phát cắn vào cổ Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Thay vào đó, hai trong số chúng va vào Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, cọ cọ chân bọn họ. Con hổ lớn nhất thì đứng bên cạnh Vương Thạch Tỉnh, kiêu căng mà nhìn thôn dân, phát ra tiếng gầm cảnh cáo.
Thiệu Vân An tiến lên vài bước ngăn trở đại lão hổ, giơ tay trấn an mọi người. "Không có việc gì, không có việc gì, chúng nó là khách nhân của nhà chúng ta, tới tìm ta và Tỉnh ca. Đã làm mọi người lo lắng, ta thay hổ ca bồi tội với mọi người."
Vương Thạch Tỉnh xoa đầu con ấu hổ muốn cưỡi lên vai hắn. Ngay lúc mọi người kinh ngạc rớt cằm giải thích. "Thật không phải. Ta và Vân An không nghĩ tới chúng nó sẽ tìm tới nhà. Chúng ở ở trên núi nhà chúng ta, ta và Vân An ngày thường lên núi hay gặp chúng nó, còn cho chúng nó đồ ăn, dần dà quen thân. Chúng ta hôm nay không lên núi, chắc là chúng nó thèm ăn cho nên xuống núi tìm, thật sự là không phải."
Trong đám có người hỏi. "Núi nhà ngươi?"
Triệu Nguyên Đức mở miệng. "Thạch Tỉnh và Vân An đã mua ngọn núi phía Tây."
Đám người lập tức kinh hô.
Vương Văn Hòa hỏi. "Thạch Tỉnh, đây là, hổ các ngươi nuôi sao?"
Vương Thạch Tỉnh. "Không phải, lúc chúng ta lên núi hái trà gặp được, chúng nó không ăn thịt người, chính là thích ăn thịt Vân An làm. Gần đây Vân An bận quá, chưa làm cho chúng nó, chắc là thèm."
Thiệu Vân An cũng lập tức giải thích. Hai người ngươi một câu, ta một câu, một bên xin lỗi, một bên cường điệu rằng, một nhà hổ ca chỉ tới tìm bọn họ, sẽ không đả thương người.
Không khí trong đám thôn dân càng ồn ào. Nương ta ơi, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An cư nhiên có thể ở chung như bằng hữu với đại lão hổ, chuyện này quả thực không thể tưởng tượng!
Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An khuyên can mãi, cuối cùng mới hóa tan nỗi bất an trong lòng thôn dân. Các thị vệ cũng thu hồi binh khí. Hơn nữa, Triệu Nguyên Đức và Vương Văn hòa tín nhiệm hai người, cũng tham gia khuyên giải. Lúc này các thôn dân mới buông vũ khí, từng người trở về nhà, trong lòng đều thực thổn thức, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An mua cả ngọn núi, còn nuôi ba con hổ lớn. Hơn nữa, từ khi nào mua nhiều hộ vệ như vậy, còn mang kiếm nữa, thật là ngày càng có phong thái kẻ giàu có.
Trước khi đi, Triệu Nguyên Đức không yên tâm hỏi Vương Thạch Tỉnh. "Thật sự không có việc gì chứ?"
Vương Thạch Tỉnh. "Yên tâm, không có việc gì. Nếu có việc, ta sao dám để chúng nó tiến vào."
Vương Thư Bình nhìn mấy thị vệ còn chưa rời đi. Vương Thạch Tỉnh tiến lên hai bước nhỏ giọng nói chuyện với y. "Có người muốn lấy công thức làm trà của chúng ta, những người này là đại ca phái tới bảo hộ Vân An và hài tử."
Vương Thư Bình nghe xong vội vàng hỏi. "Đã xảy ra chuyện gì?" Đặc biệt nhìn vết xanh tím trên mặt Thiệu Vân An.
"Không phải đại sự."
Triệu Nguyên Đức nói. "Chốc nữa ta nói cho ngươi nghe." Sau đó, y nhìn Vương Thạch Tỉnh. "Không còn sớm, các ngươi mau vào nghỉ ngơi. Ba con hổ này các ngươi không có việc gì đi."
"Yên tâm."
Triệu Nguyên Đức và Vương Thư Bình tin tưởng năng lực Vương Thạch Tỉnh, thấy ba con hổ còn rất "ngoan," hai con hổ nhỏ hơn vẫn luôn cọ cọ chân Thiệu Vân An, hai người không nói thêm gì, một tay cầm đuốc, một tay cầm sài đao trở về nhà.
"Haizz!"
Lau mồ hôi trên trán, Thiệu Vân An nhìn Vương Thạch Tỉnh, dờ khóc dở cười. Vương Thạch Tỉnh che chở bọn họ đi vào, để những thủ vệ xung quanh giải tán. Chờ tới khi bốn phía không còn ai, Thiệu Vân An nhỏ giọng. "Không phải chúng ta đang bị ăn vạ đấy chứ?"
Vương Thạch Tỉnh. "Rất có thể."
Trấn an người trong nhà xong, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An dưới sự kinh ngạc không thể tin được của mọi người, mang theo ba con hổ vào trong viện của bọn họ. Động tĩnh lớn như vậy, ba hài tử cũng bị đánh thức. Nhìn thấy ba con hổ bên cạnh cha - Thạch Tỉnh thúc, và cha nhỏ - An thúc, ba hài tử, dưới tiếng thét hoảng sợ chói tai của Hạ Xuân và Hạ Thu, To Sách và Miêu Nguyên, cao hứng chạy tới, ôm ấy cổ hai con ấu hổ đang đồng thời lao về phía bọn nhỏ.
Tiếng thét im bặt, Vương Thạch Tỉnh lên tiếng. "Các ngươi về phòng đi. Tối nay thiếu gia và tiểu thư ngủ với chúng ta."
"Vâng."
Ba hài tử nghe thế thì vui không thể tả. Vào phòng, căn phòng vốn dĩ rộng rãi bỗng trở nên chật chội. Thiệu Vân An giúp Ni tử cởi giày lên giường. Tưởng Mạt Hi thấy thế cũng tự giác cởi giày leo lên. Nhưng thật ra Vương Thanh, do dự một hồi mới theo lên giường. Hai con ấu hổ cũng muốn lên theo, bị Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ngăn lại.
(Hổ cưng, mấy bé nghĩ sao mà muốn leo hết lên giường người ta vậy hả?)
"Các ngươi mà leo lên thì cái giường của ta sụp mất, móng vuốt lại toàn là bùn." Đè lại một con ấu hổ, Thiệu Vân An nhìn con to nhất. "Xem tình hình hôm nay, nếu không phải có ta và Tỉnh ca ở nhà, những người khác không rõ nguyên do, khẳng định sẽ làm các ngươi bị thương."
"Ngao ô!"
Đại lão hổ chưa có hài lòng đâu. Dường như đang nói, vì cái gì hôm nay không đưa nước cho chúng ta!
Thiệu Vân An dùng sức lau mặt, đầu hàng. "Thua các ngươi đó." Dứt lời, trong tay hắn xuất hiện một cái chậu không, rất nhanh, trong chậu lại chứa đầy linh tuyền. Sau đó, trong tay hắn biến ra một cái bình nhỏ. Nhìn thấy bình sứ kia, ba con hổ lại kích động.
"Yên tĩnh!"
"Ô ô~" Tiếng hổ gầm uy mãnh bị đè ép trở lại.
Nín cười nhìn hai con ấu hổ không dám lên tiếng, Thiệu Vân An mở nắp bình sứ, đổ vào trong chậu một giọt linh nhũ.
"An tĩnh!"
"Ngao!"
Lão hổ tíc tắc thành đại miêu.
Thu hồi bình linh nhũ, Thiệu Vân An nói. "Uống đi, hôm nay có nhiêu đây thôi. Mấy ngày này ta không thể lên núi, phải chế trà, các ngươi ở lại nhà ta hay về trên núi?"
Đầu ba lão hổ không nâng, vội vàng uống nước, không để ý tới hắn. Trong lúc này, Vương Thạch Tỉnh vẫn luôn canh giữ ngoài cửa sổ, chú ý bên ngoài. Trong nhà hiện tại có rất nhiều người ngoài, vạn sự phải cẩn thận. Chờ ba lão hổ uống xong, giống như còn chưa đã thèm liếm miệng, Thiệu Vân An lại hỏi. "Hổ ca, các ngươi đi về hay ở lại nhà ta?"
Hổ ca không trả lời, hai con ấu hổ dồn sức dưới chân, nhảy một phát ào lên giường. Tiếng cười của ba hài tử nháy mắt truyền ra, tiếng rống giận của Thiệu Vân An cũng vang lên theo đó.
"Giường sẽ sụp! Móng vuốt các ngươi dơ quá!"