Nhận được tin, Ngụy Hoằng Văn vội vã trở lại kinh thành, nghênh đón y chính là Hằng viễn hầu phủ bị niêm phong. Ngụy Hoằng Văn lo muốn chết, chạy tới Vân Long các tìm An công công. An công công chỉ nói với y một câu. "Cứ yên tâm." Nghe ông nói xong, Ngụy Hoằng Văn ngất đi. Cả đường trở về cơ hồ không ăn không uống, vừa buông lỏng thì lập tức cơ thể không chịu đựng nổi.
Đợi đến khi Ngụy Hoằng Văn "tỉnh ngủ", y ngấu nghiến ăn một bữa, sau đó tắm rửa cạo râu, sửa soạn lại bản thân, rồi mới giả trang đi theo An công công tới phủ đại tướng quân.
Quân hậu đau bụng, sau khi biết tin, An công công tức khắc tới phủ đại tướng quân, khóc lóc một trận trước mặt quân hậu. Tự trách bản thân, thời điểm quân hậu thống khổ nhất, ông làm nô tài lại không thể ở bên cạnh hầu hạ. Quân hậu dở khóc dở cười, cuối cùng chỉ có thể nói, miễn là ông lo chuyện sinh ý cho tốt, trà năm nay bán được giá, chính là lòng hiếu kính lớn nhất với quân hậu, An công công lúc này mới miễn cưỡng tiếp thu.
Tiền vào phòng của quân hậu, Ngụy Hoằng Văn quỳ xuống, một lát sau, quân hậu không không mặc chính trang từ nội gian đi ra, Ngụy Hoằng Văn lập tức dập đầu hô. "Thảo dân Ngụy Hoằng Văn khấu kiến quân hậu thiên tuế."
"Đứng lên đi."
"Thảo dân thân mang tội, không dám đứng dậy."
Quân hậu ngồi xuống, Trác Kim lập tức dâng lên một chén dữu tử trà. Quân hậu nâng chén, lại nói. "Đứng lên đi."
Ngụy Hoằng Văn dập đầu, lúc này mới đứng lên.
Quân hậu uống một ngụm trà, hỏi. "Ngươi lần này tiến đến, là vì huynh trưởng, vì phụ thân hay vì Hằng viễn hầu phủ?"
Ngụy Hoằng Văn khom người đáp. "Thảo dân lần này đến đây, vì gia huynh, cũng vì gia phụ." Không hề nhắc tới Hằng viễn hầu phủ. Y tỏ thái độ như vậy, chính là ngầm biểu hiện cho quân hậu biết, đối với y, tính mạnh người nhà là trên hết, tước vị không quan trọng.
Quân hậu vài ngụm uống hết chén trà, đặt cái chén không xuống, trên mặt mang theo vài phần hài lòng, nói. "Ngụy Hoằng Chính đại nghịch bất đạo, nhi tử phạm lỗi, phụ thân chịu trách nhiệm, việc này bệ hạ tức giận, không lập tức chém đầu cả phủ đã là nể tình sự trung thành của ngươi và Ngụy Hoằng Nho."
Ngụy Hoằng Văn cả kinh ngẩng đầu.
Quân hậu nói tiếp. "Trên dưới Hằng viễn hầu phủ, bệ hạ tự có định đoạt, ngươi cứ làm tốt phận sự của mình, cái khác, không phải việc ngươi có thể nhúng tay. Bây giờ là thời điểm hái trà, chế trà xuân, ngươi cũng phải chuẩn bị. Huynh trưởng của ngươi, Ngụy Hoằng Nho hành sự cẩn trọng, bản quân tự có sắp xếp cho hắn."
Từ đầu tới cuối, quân hậu không hề cân nhắc tới Hằng viễn hầu phủ, Ngụy Hoằng Văn muốn hỏi, nhưng để ý tới thần sắc của An công công, y ngậm miệng. Quỳ xuống dập đầu, Ngụy Hoằng Văn đáp. "Thảo dân xin nghe theo mệnh lệnh của thiên tuế, thảo dân tạ ơn thiên tuế long ân."
Ngụy Hoằng Văn và quân hậu gặp mặt không được bao lâu. An công công đưa hắn theo cổng phụ ra khỏi phủ tướng quân, dặn dò. "Hoàng thượng và thiên tuế vẫn thập phần coi trọng huynh đệ các ngươi, nhưng phụ thân ngươi, ngươi chớ cưỡng cầu. Có lẽ hoàng thượng sẽ không giết hắn, nhưng không thể lưu hắn ở kinh thành, ngươi phải tự chuẩn bị."
Ngụy Hoằng Văn cảm kích hành lễ. "Tạ An đại nhân chỉ điểm, thuộc hạ biết phải làm thế nào. Chỉ là, thuộc hạ muốn trước khi rời kinh, đến gặp huynh trưởng một chút."
An công công lắc đầu. "Ngươi bây giờ cũng là tòng phạm, không thể lộ diện, đợi hoàng thượng quyết định hình phạt cho Hằng viễn hầu phủ xong, ngươi mới có thể lộ diện."
"Là thuộc hạ làm khó dễ đại nhân. Thuộc hạ chuẩn bị xong sẽ lập tức rời đi, kính xin đại nhân có thể giao cho huynh trưởng thuộc hạ một phong thư được không?"
"Có thể."
Tới khi An công công trở lại, quân hậu còn chưa ngủ. An công công lập tức tiến lên nói. "Thiên tuế, đêm nay Ngụy Hoằng Văn sẽ rời kinh. Hắn nhờ nô tài giao một phong thư cho Ngụy Hoằng Nho, nô tài không đành lòng từ chối, nên đã đáp ứng."
Quân hậu nhàn nhạt nói. "Ngươi hành sự phải cẩn thận, đáp ứng thì đáp ứng, bản quân muốn hai huynh đệ Ngụy Hoằng Văn làm việc, cũng không thể quá lạnh lẽo với bọn họ."
"Nô tài đã nhắc nhở hắn, Ngụy Xuân Lâm có lẽ còn mệnh sống, nhưng không thể ở lại kinh thành."
Quân hậu gật đầu một cái, tiếp tục nói. "Thiệu Vân An bị Ngụy Hoằng Chính đả thương, ngươi kêu Trác Kim tìm trong tư khố của bản quân, lấy ít vải vóc, đồ trang sức nữ nhi tặng cho hắn."
"Vâng. Nô tài cũng đang chuẩn bị đưa một ít tứ tới, hiện tại hắn cũng là tôn tử của nô tài, hắn bị thương, nô tài không thể làm ngơ. Thiên tuế, không còn sớm, ngài nên nghỉ ngơi."
Quân hậu không không đáp ứng có đi nghỉ ngơi hay không, chi hỏi. "An Trạch, Thiệu Vân An muốn đàm sinh ý với Đại Tư quốc, ngươi thấy thế nào?" Thời gian này, thân mình quân hậu không khỏe, nên vẫn chưa đưa ra quyết định, hiện tại thân thể vô ưu, quân hậu cũng muốn nhanh chóng hồi âm cho Thiệu Vân An.
An Trạch đáp. "Thiên tuế, nói thật, năng lực buôn bán của nô tài, so với Thiệu Vân An còn chẳng bằng đầu ngón tay. Nô tài cảm thấy, chuyện buôn bán, cứ làm theo ý Thiệu Vân An, tuyệt đối không sai. Người xem, hắn kêu chúng ta mở sòng bạc, ban đầu, nô tài còn cho là kiếm không được bao nhiêu, vậy mà hiện tại, đã qua bao lâu đâu, vàng bạc mỗi ngày kiếm vào chưa nói, còn có thể giúp chúng ta thu thập tin tức. Cho nên, nghe hắn chuẩn không sai.
Hắn không cho chúng ta dùng vàng ròng bạc trắng để buôn bán, chỉ cho phép chúng ta dùng hàng hóa có giới hạn, nô tài cảm thấy rất có đạo lý. Đại Tư Quốc trên dưới đều là một đám tư phỉ, để bọn họ trở nên giàu có sẽ không có lợi cho Đại Yến. Nô tài cảm thấy, hắn suy tính rất xa, nếu hắn không nói ra, nô tài cũng không thể nghĩ tới. Đại Tư quốc có thể có không ít thứ tốt, nếu có thể dùng hàng hóa trao đổi, khẳng định có thể kiếm bạc đầy chậu. Hằng viễn hầu phủ tính là cái gì, tương lai, quốc khố của chúng ta sẽ gấp mười mấy lần Hằng viễn hầu phủ."
Quân hậu bị An trạch nịnh nọt mà mắc cười, hắn nhanh chóng ngừng lại, nói. "Xác thật, so với đầu óc buôn bán của Thiệu Vân An, Ngụy Hoằng Văn vẫn còn kém. Ngươi đi hồi âm, việc này, bổn quân chuẩn. Bất quá bổn quân phải phái thêm người hỗ trợ hắn phụ trách việc này, ngươi kêu hắn chờ chút thời gian, chờ người tới hãy hành sự."
An công công. "Ý thiên tuế là..."
Quân hậu. "Để "hắn" đi."bg-ssp-{height:px}
"Khụ khụ khụ..."
Vương Thạch Tỉnh vội vàng vỗ lưng cho tức phụ, Thiệu Vân An sặc một ngụm nước miếng ở trong cổ. Tưởng Khang Ninh nhanh chóng đưa cho hắn chén trà. Uống miếng nước áp xuống cơn nghẹn, Thiệu Vân An không thèm để ý, nhìn Tưởng Khang Ninh quẹt miệng. "Hằng viễn hầu phủ cứ như vậy xong rồi?"
Tưởng Khang Ninh hỏi ngược lại. "Không xong, chẳng lẽ lưu hắn lại làm chướng mắt hoàng thượng sao?"
Tưởng Khang Ninh thổn thức. "Hằng viễn hầu hoàn toàn bị thân sinh nhi tử hãm hại."
Tưởng Khang Ninh bình tĩnh nói. "Hằng viễn hầu hiện tại không xong, sau này cũng sẽ xong. Năm hoàng thượng còn là thái tử, ông ta nói muốn bảo trì trung lập, thực tế là không coi trọng hoàng thượng. Nếu khi đó ông ấy chịu dùng tài lực hỗ trợ hoàng thượng, hoàng thượng sẽ không quá khó khăn."
Thiệu Vân An gật đầu. "Đây chính là kết quả của kẻ thiển cận." Lập tức, hắn hơi ưu tư. "Vậy Ngụy Hoằng Văn làm sao bây giờ? Hắn với Ngụy Hoằng Chính không giống nhau. Nếu cũng bị phán tử hình thì quá đáng tiếc, dù gì ta với hắn cũng có chút giao tình. Đại ca có thể nhờ Ông lão cầu tình cho hắn không, còn có ca ca của hắn. Tình cảm giữa hai người họ có vẻ rất tốt."
Tưởng Khang Ninh cười nói. "Ngươi cứ yên tâm là được. Hoàng thượng hạ lệnh bắt giam toàn bộ Hằng viễn hầu phủ, nhưng không phái người truy bắt Ngụy Hoằng Văn, có thể thấy hoàng thượng còn chừa đường đi cho hai huynh đệ bọn họ. Ngụy Hoằng Văn làm việc cho quân hậu, hiện giờ lại là thời điểm quân hậu cần dùng người, đương nhiên sẽ không vì vậy mà quy tội hắn. Nhưng Ngụy Hoằng Nho, hoàng thượng và quân hậu dự định thế nào, thật sự không rõ. Nhưng ta nghĩ, lấy khả năng của Ngụy Hoằng Văn, quân hậu vẫn sẽ nể tình. Ngụy Hoằng Nho khác Hằng xa hầu, là một người chân chính có trách nhiệm, có tài năng, là một nhân tài."
Thiệu Vân An. "Vậy thì tốt. Nói thế nào cũng có giao tình, cũng coi như bằng hữu."
Tưởng Khang Ninh nói. "Việc này, Ngụy Hoằng Văn còn phải cảm tạ ngươi, nếu không phải nhờ ngươi chỉ ra lối đi, lần này, hắn cũng khó tránh kiếp nạn."
Thiệu Vân An không thèm khiêm tốn, đáp. "Việc lần này càng chứng minh, đùi lớn phải ôm thật chặt mới được!"
Tưởng Khang Ninh. "..."
Thiệu Vân An và Tưởng Khang Ninh lần lượt thu được thư tín từ kinh thành. Thiệu Vân An nhận được thư của Sầm lão. Tưởng Khang Ninh nhận được thư của Ông lão. Đối với thế cục trên kinh thành, Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh và Tưởng Khang Ninh thông qua thư tín có thể nắm rõ hết. Sầm lão gửi cho hắn hai phong thư, cái đầu tiên là kể về tình huống thân thể của quân hậu, hỏi thăm xem thân thể hắn cảm thấy thế nào, nói cho hắn biết, hoàng thượng và mọi người phát hiện ra, quân hậu dùng cố nguyên cao vào dữu tử trà của hắn thì thân thể hồi phục, không chỉ như thế, hoàng thượng, Ông lão và Đại lão tướng quân còn nhận ra thân thể có thay đổi, dặn Thiệu Vân An phải cẩn thận. Phong thư còn lại là nói cho hắn về ý định xử trí của hoàng thượng đối với Hằng viễn hầu phủ. Trong thư của Sầm lão không có nhắc đến việc, hoàng thượng tính toán xử trí Ngụy Hoằng Nho thế nào, cho nên Thiệu Vân An không biết, hoàng thượng đã có kế hoạch cho hắn và Ngụy Hoằng Nho.
Thiệu Vân An rất là cảm động. Nghĩa phụ ở kinh thành xa xôi còn nhọc lòng lo lắng cho bọn họ. Còn việc nghĩa phụ lo lắng đồ ăn hắn làm có tác dụng chữa trị bị mọi người phát hiện, Thiệu Vân An không để ý lắm. Hồi trước, hắn phải tìm lý do giải thích, hiện tại không cần. Có hổ ca nha, chỉ cần nói, Hổ ca dẫn bọn họ đi tìm linh tuyền là được. Còn vấn đề bọn họ nhận thức Hổ ca lúc nào, không phải do bọn họ tự định đoạt à! Bất quá thân thể quân hậu hồi phục, không uổng công hắn dùng nhiều linh nhũ như vậy.
Thiệu Vân An hiện giờ bận bịu tới mức chân không chạm đất. Toàn bộ kỳ môn hồng trà đều do hắn tự mình làm, chế tác, chưa kể, hắn còn phát hiện một mảng rừng trà cổ thủ đại hồng bào ở vách núi sâu trong rừng. Phải biết rằng, ở xã hội hiện đại, cây trà cổ thụ đại hồng bào chỉ còn sáu cây mẹ, sản lượng đại hồng bào của sáu cây này, người có tiền cũng chưa chắc mua được. Một cân trà đại hồng bào mẫu thụ, có thể bán hơn một ngàn vạn.
Ở hiện đại, trà đại hồng bào sinh trưởng ở núi Vũ Di, Phúc Kiến. Nhưng ở thời đại này, trong núi sâu của thôn Tú Thủy, vừa có (Kỳ Môn) hồng trà, vừa có (Tây Hồ) Long tĩnh, còn có (Vũ Di Sơn) đại hồng bào, Thiệu Vân An vô pháp giải thích nguyên nhân. Có lẽ, thế giới này vốn kỳ lạ như thế. Cây trà bất đồng đặc tính, lại có thể cùng sinh trưởng hài hòa trong một khu vực địa chất. Ngẫm lại, nơi này còn có thể mọc lên cả cây tiên thảo thần kỳ, cho nên cây trà phân bố như vậy cũng không có gì lạ.
Thao tác hái và công nghệ làm trà đại hồng bào rất phức tạp. Cách nhào và chế tác kỳ môn hồng trà cũng đồng dạng phức tạp. Có thể nói, đại hồng bào và kỳ môn hồng trà là hai loại trà cao cấp nhất trong những loại hồng trà, cho nên độ phức tạp trong kỹ thuật chế tác đương nhiên cũng phải đứng đầu. Mức độ trân quý của đại hồng bào không cần phải nói, kỳ môn hồng trà là một trong bốn loại hồng trà nổi tiếng thế giới, là loại hồng trà cực phẩm, có thể nói "Một khí thành danh chỉ vì trà, vui mừng khách tới tràn đầy trà hương".
Cách hái kỳ môn hồng trà là một mầm hai lá, một mầm ba lá, Vương Thạch Tỉnh và Đường Căn Thụ hoàn toàn có thể tự hái. Nhưng trà đại hồng bào phải do Thiệu Vân An tự mình làm. Trà đại hồng bào khác với các loại hồng trà và trà xanh khác, lá trà hái phải là loại mầm mới vừa trưởng thành (ba lá, bốn lá phải mở ra hết), mặt lá không có nước, không bị hư hại, phải tươi mới, và kích thước đồng đều như nhau. Đồng thời, lá tươi không được quá mềm, cũng không được quá cứng, tóm lại, lá phải vừa phải. Còn phải hái vào ngày không có mưa và sương sớm, rất phiền toái. Cho nên, sau khi sắp xếp hết mọi chuyện trong nhà, Thiệu Vân An mang theo Hổ ca, Đại Kim và Tiểu Kim vào núi. Vương Thạch Tỉnh cũng muốn đi theo, nhưng nếu hắn đi, lá trà ở trong viện lại không có người quán xuyến. Nhóm người Yến Phù Sinh chỉ biết hái trà, việc sau đó thì không biết, cũng không thể để bọn họ biết. Bất đắc dĩ, Vương Thạch Tỉnh chỉ có thể nhìn Thiệu Vân An một mình lên núi, à không, còn có Tưởng mạt Hi. Tưởng Mạt Hi đòi đi theo, nhất quyết đòi theo, giữ chặt y phục Thiệu Vân An không buông.
Có ba con đại lão hổ, Thiệu Vân An cũng có khả năng tự vệ, Vương Thạch Tỉnh chỉ có để đồng ý để hắn mang theo Tưởng Mạt Hi vào núi. Bất quá, lần này bọn họ có báo cho Tưởng Khang Ninh biết, Tưởng Khang Ninh đương nhiên lo lắng, nhưng hiện tại là thời điểm mấu chốt để hái trà, y lại không khuyên nhủ nổi Tưởng Mạt Hi, nên chỉ có thể thỏa hiệp. Vương Thanh và Ni tử muốn đi theo, Vương Thạch Tỉnh bắt hai nhóc ở nhà. Người ngoài nhiều, Thiệu Vân An mang theo ba hài tử, làm sao có thể lên núi. Vương Thạch Tỉnh muốn Vương Thanh ở nhà đọc sách, Ni tử luyện cầm. Tưởng Mạt Hi thì cố chấp tới mức mười con trâu cũng không kéo ra nổi, cho nên không còn biện pháp.
Vào núi, Thiệu Vân An mang Đại Kim, Tiểu Kim và Tưởng Mạt Hi vào không gian. Hắn cưỡi Hổ ca đến mảnh rừng trà đại hồng bào. Phiến rừng trong thôn Tú Thủy, đối với Thiệu Vân An mà nói giống như bảo tàng thiên nhiên. Không chỉ vì nơi đây là nơi Hổ ca dẫn hắn đi tìm tiên thảo, còn vì cánh rừng này trải dài ngàn dặm. Thời cổ đại dân cư thưa thớt, sức sản xuất chưa phát triển, con người chỉ có thể ở ngoài bìa rừng, không dám đi sâu vào trong. Thiệu Vân An có ba người bạn là chúa tể rừng rậm, Hổ ca, Đại Kim và Tiểu Kim. Dù khu rừng có nguy hiểm hay sâu đến đâu, hắn cũng có thể đi vào. Giống như khu rừng này là một tòa đại kim sơn, không ai có thể tranh đoạt với hắn.
Trên thế giới này, có thể cưỡi hổ chạy trong rừng, e rằng chỉ có một nhà bọn họ. Cưỡi trên lưng hổ không quá mềm mại, Thiệu Vân An bị choáng ngợp. Hễ nhìn thấy thứ gì tốt, hắn lại kêu Hổ ca dừng lại cho hắn đi hái. May là Hổ ca tốt tính, mỗi ngày chỉ cần cho nó uống linh tuyền, khi có linh nhũ thì cho nó một giọt, muốn nó làm cái gì nó cũng đồng ý.
Thiệu Vân An không có cách nào hỏi Hổ ca, nó cùng với Đại Kim và Tiểu Kim làm sao phát hiện ra linh tuyền. Theo lý thuyết, Hổ ca và Đại Kim, Tiểu Kim nên sống trong núi sâu. Mảnh rừng trà của hắn và Tỉnh ca chỉ coi như ở ngoài rìa, bọn họ vốn dĩ không thể gặp nhau mới đúng. Trừ phi Hổ ca biết nói, bằng không nghi vấn này, Thiệu Vân An mãi mãi không có lời giải đáp.
Bảo tàng trong núi sâu thật sự rất nhiều. Có quả dại hắn chưa từng nhìn thấy ở ngoài bìa rừng, còn có thảo dược quý giá, toàn bộ đều do Hổ ca nói cho hắn có thể ăn. Hắn còn đào được một gốc nhân sâm không biết mấy trăm năm, một cây đại linh chi, đào xong, hắn nhanh chóng cấy vào ruộng trong không gian, tưới linh tuyền. Đại Kim, Tiểu Kim chơi đùa trong không gian, cách đó không xa chính là Tưởng Mạt Hi đang làm thủ công.
Tưởng Mạt Hi sở dĩ muốn theo Thiệu Vân An, một là vì nhóc muốn đọc sách, trong không gian có rất nhiều sách không thể lấy ra ngoài; thứ hai, nhóc muốn làm thủ công. Mô hình thuyền lúc trước Thiệu Vân An cho đã bị nhóc tháo banh ra, sau đó Tưởng Mạt Hi bằng vào chính khả năng của mình, lắp ráp lại hoàn chỉnh. Rồi lại tháo, lại lắp. Bây giờ nhóc không tháo không lắp nữa, mà tự lắp ráp đồ của mình. Phương diện này, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh hoàn toàn ủng hộ, chuẩn bị đầy đủ dụng cụ và gỗ cho nhóc, phần còn lại để nhóc tự nghĩ cách.
Lên núi chuyến này, Thiệu Vân An tính toán ở trong không gian trực tiếp chế trà đại hồng bào, lúc trở về thì lấy ít lá trà để đánh lừa. Tất nhiên, bảo bối tốt thì phải dùng các công cụ chuyên nghiệp của hắn trong không gian để làm. Các công đoạn chế tác trà đại hồng bào bao gồm: Làm héo, phơi mát, lắc, làm thanh (cho lá nghỉ), sấy loại bỏ màu xanh, vò, hong khô, sao khô. Trong đó, làm thanh và rang nước là các khâu tương đối quan trọng. Làm thanh là công đoạn kết hợp giữa quá trình lên men và làm héo lá, Kỹ thuật này cực kỳ tinh vi, yêu cầu kỹ năng đặc biệt, không thể học được trong một hai ngày, hiện tại thời gian lại gấp rút, Thiệu Vân An chỉ có thể tự mình làm. Hơn nữa, kỹ thuật này, trong một khoảng thời gian dài sắp tới không nên truyền ra ngoài.
Việc rang nước đòi hỏi phải sử dụng lồng nhiệt kín để tiến hành, hoạt động theo thao tác "lưu thủy pháp" trên các khoang nướng ở nhiệt độ khác nhau. Toàn bộ quá trình đòi hỏi tốc độ nhanh, tập trung, và nên hoàn thành trong vòng mười phút, cho nên nó mới được gọi là rang nước. (đây là căn phòng để rang chè nè!! Thật sự thì Nhiên không biết dịch cái từ rang nước này ra tiếng việt làm sao cho nó sát nghĩa!)
Kỹ thuật này là cả một quá trình học hỏi tích lũy kinh nghiệm dài hạn, mà chỉ có Thiệu Vân An mới có thể hoàn thành. Sau khi nói cho Vương Thạch Tỉnh biết bí mật không gian, Vương Thạch Tỉnh dựng cho hắn một gian phòng chế trà đầy đủ tiện nghi ở một góc trong không gian. Trà xanh, hồng trà, trà hoa... Các loại trà khác nhau có cách chế tác khác nhau. Tại căn phòng chế trà trong không gian, hắn có thể thoải mái tiến hành.
Lý do tại sao Thiệu Vân An biết cách chế tác trà đại hồng bào, là bởi vì cây trà đại hồng bào mẹ khan hiếm, nhưng có rất nhiều nhánh con trồng bên ngoài, còn được trồng thành đại hồng bào cao sản. Là một người đam mê, có trình độ về trà, sao hắn lại không biết cách chế trác trà đại hồng bào cơ chứ?
Trong khi Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh, Tưởng Khang Ninh và nhiều người khác bận rộn việc chế trà, thì các tướng sĩ ở Hổ hành quan tại biên quan lại nghênh đón một vị khách đặc biệt.