Lúc Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An tới phòng ăn, La Vinh Vương và Tưởng Mạt Hi đang chơi cờ, Ni tử ngồi ở bên cạnh Tưởng Mạt Hi, một tay còn bị Tưởng Mạt Hi nắm, mặt đỏ chót. Vương Thanh ngồi bên người La Vinh Vương, có hơi không thoải mái. Nói thật, thấy đại ca hôn muội muội, còn tuyên thệ quyền sở hữu với muội muội, Vương Thanh vẫn không dễ chịu. Trời ạ, Ni tử mới năm tuổi! Còn là tuổi mụ! Nếu không có La Vinh Vương ở đây, Vương Thanh nhất định không nhịn nổi mà quát. "Đại ca, người không được hồ nháo!"
Hai người đi tới, Vương Thạch Tỉnh hô. "Vương gia."
Tưởng Mạt Hi quay đầu, muốn đứng lên, bị người đối diện ấn ngồi xuống. Hai đầu lông mày La Vinh Vương nhíu chặt, đôi mắt nhìn chằm chằm ván cờ, rất không nể mặt nói. "Các ngươi bận chuyện thì đi làm đi, ta và Hi nhi ở đây chơi cờ."
Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. "..."
"Cha nhỏ, cha!" Ni tử kỳ thực rất muốn chạy, Hi ca ca ngày hôm nay hôn bé ba cái rồi!
"Cha nhỏ, cha." Vương Thanh cũng muốn đi. Đại ca vừa nãy hôn Ni tử!
La Vinh Vương hết sức chuyên chú nhìn bàn cờ, rất là khổ não. Tưởng Mạt Hi nhìn Ni tử và hai vị thúc thúc, quay đầu lại, giơ tay, giống như ngẫu nhiên mà đặt một quân đen trên bàn cờ, sau đó, La Vinh Vương biến ngốc. Tưởng Mạt Hi giống như đếm đậu, từng hột từng hột thu gom quân trắng trên bàn, không thương tiếc lấy đi một mảng lớn, rồi ngẩng đầu. "Thua!" Tiếp theo nhóc đứng lên, kéo Ni tử tới bên cạnh Thiệu Vân An đang đồng thời ngây ngốc. "Đói!"
Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh. "..."
La Vinh Vương không cam chịu, "Lần nữa lần nữa! Lần này là ta sơ ý!"
Thiệu Vân An giật nhẹ Vương Thạch Tỉnh, Vương Thạch Tỉnh không thể không lên tiếng. "Vương gia, nhà chúng ta không ai có thể chơi thắng Hi nhi, nghĩa phụ ta, sư huynh, đều không phải đối thủ của nó." La Vinh Vương. "..."
Tưởng Mạt Hi đang rất đói bụng, nhóc mà đói bụng thì tính tình không tốt lắm đâu. Đối với người nhà còn dễ dãi, chứ đối với ngoại nhân, sẽ siêu cấp không kiên nhẫn. Hiểu rõ tính cách nhóc con, Thiệu Vân An muốn mang Tưởng Mạt Hi đi dùng bữa trước, ăn cơm xong rồi lại bồi La Vinh Vương chơi cờ. Thiệu Vân An mượn cơ hội mang ba hài tử đi, chỉ để lại Vương Thạch Tỉnh và La Vinh Vương. La Vinh Vương còn chưa hoàn hồn, Vương Thạch Tỉnh tự mình rót nước cho ông, nói. "Hi nhi rất thông minh, môn cờ nào cũng vậy, trong nhà không ai là đối thủ của nó."
La Vinh Vương giương mắt. "Ta nhớ trước đây thân thể nó không được tốt đúng không? Hay là nhớ nhầm?" La Vinh Vương tự nhiên đổi danh xưng thành "ta".
Vương Thạch Tỉnh thành thật trả lời. "Hi nhi trước đây có hơi tự bế. Từ khi Khang Thần đại ca đưa nó tới đây, có thể là nhờ Thanh nhi và Ni tử làm bạn, cũng có thể là nhờ hoàn cảnh nơi này đơn giản, không có ai bắt nạt nó, nên thân thể dần dần tốt lên. Bây giờ nói chuyện tuy rằng không thể bằng người bình thường, nhưng để giao lưu không thành vấn đề, hơn nữa nó rất thông minh, Vân An nói có thể là thần đồng."
La Vinh Vương gật gật đầu. "Cờ nghệ của ta, mặc dù nói không phải kinh thành đệ nhất, nhưng cũng khó gặp địch thủ, giao phong với Ông lão còn có thể thắng mấy hiệp. Còn với Hi nhi, hoàn toàn không có khả năng chống đỡ nha." Dứt lời, ông lắc lắc đầu, cũng không biết là đang tiếc hận điều gì.
Tiếp theo, La Vinh Vương hỏi. "Lúc trước ngươi nói, các ngươi phát hiện một loại trà mới ở trên núi, tức phụ ngươi lên núi chính là vì việc này, hắn có tìm được chưa?"
Vương Thạch Tỉnh. "Có, chỉ là mảnh rừng trà kia quá xa, số lượng cũng không nhiều, cho nên tốn thời gian chút. Mấy ngày nữa còn phải lên núi hái một chuyến. Chốc lát Vân An còn phải đi xử lý lá trà, nếu để quá lâu, lá trà làm ra hương vị sẽ không còn tốt."
La Vinh Vương vừa nghe lập tức nói. "Vậy các ngươi mau đi làm đi. Trà sự quan trọng, cái khác, chờ các ngươi hết bận rồi nói. Ta cũng không vội hồi kinh, hiếm khi có cơ hổi ra ngoài kinh thành, ta phải thảnh thơi hưởng thụ chứ."
"Vương gia tùy ý, ngài nếu cần gì cứ việc nói."
La Vinh Vương không khách khí. "Tiểu Mục làm món súp thịt thái lát hương vị rất ngon, buổi tối làm thêm một lần, còn có rượu vàng, mùi vị cũng không tồi. Trà của các ngươi, khi nào mới có thể uống thế?"
Vương Thạch Tỉnh. "Còn chờ niêm phong một thời gian mới có thể uống. Nếu Vương gia không vội hồi kinh, có thể chờ nhóm trà long tĩnh đầu tiên khai phong, khoảng chừng bảy tám ngày nữa. Hồng trà thì phải chờ lâu một chút, Vân An nói hồng trà để càng lâu thì hương vị càng thơm."
Ánh mắt La Vinh Vương tức khắc sáng rực, ha ha cười nói. "Có, có, ta nha, nhiều nhất chính là thời gian. Ngược lại, các ngươi cũng không có thương vong, trước mắt, ta cứ trình tấu chương lên hoàng thượng là được. Ta phải ở đây chờ nhóm trà đầu tiên khai phong. Bổn vương lời đã nói, đừng có dùng đôi ba lời nói lừa gạt bổn vương."
Câu cuối cùng này, La Vinh Vương lấy thân phận vương gia ra uy hiếp, Vương Thạch Tỉnh lại cảm thấy đối phương là một lão nhân dễ mến. Hắn có qua có lại nói. "Điểm tốt nhất khi uống trà long tĩnh chính là chờ, mà không phải là uống loại trà đặc biệt, ta sẽ lưu lại cho ngài. Còn có, rượu trắng chúng ta nhưỡng cũng sắp sửa khai phong, ngài ở chỗ này, vừa lúc có thể nhấm nháp."
La Vinh Vương mắt lấp lánh. "Tốt, tốt, quá tốt. Ngươi mau đi làm, không cần để ý ta, ta đi vườn trồng rau của các ngươi nhìn một cái."
"Ta kêu người đưa ngài đi."
"Được."
Vương Thạch Tỉnh gọi Yến Phù Sinh. La Vinh Vương vuốt râu mép cười to. "Quá tốt, quá tốt nha."
Cơm chiều, La Vinh Vương ăn cùng ba hài tử, ông còn đặc biệt gọi Quách Tử Mục tới, ngồi vào bàn ăn cơm. Không chỉ như vậy, ông còn lấy thân phận vương gia, bắt Quách Tử Mục tháo cái mặt nạ chướng mắt xuống. Nguyên văn câu nói của La Vinh Vương là thế này. "Mặt mũi dễ nhìn, nhìn nhiều còn có thể ăn thêm hai bát cơm, mang theo mặt nạ đen thùi lùi, còn ăn cái gì!"
La Vinh Vương nhỏ tuổi hơn với Ông lão, nhưng cũng đủ tuổi làm phụ thân của Quách Tử Mục. Hơn nữa, ánh mắt của La Vinh Vương cũng giống như tiểu lão hài, nhìn Quách Tử Mục không có một tia hèn mọn, chỉ là chán ghét nhìn bộ dáng Quách Tử Mục đeo mặt nạ, Quách Tử Mục mới tháo mặt nạ ra.
Yến Phù Sinh và Tần Âm ở bên cạnh hầu hạ, hai người ở trong cung đi ra, La Vinh Vương không có ấn tượng với hai người họ, nhưng hai người lại có ấn tượng khắc sâu đối với vị thân vương này. Không quản thời tiên đế tại vị, La Vinh Vương có được sủng ái hay không, cũng không quản La Vinh Vương thời nay có còn quyền thế hay không, đây là vị thân vương chân thực. Nhóm hài tử đối với hiện diện của La Vinh Vương không có cảm giác gì đặc biệt, chủ yếu là vì La Vinh Vương ăn vận giống như một nông gia bình thường, hành vi cử chỉ ôn hòa, nhưng Yến Phù Sinh và Tần Âm lại không dám có một chút thất lễ.
La Vinh Vương tùy ý để hai người ở bên hầu hạ, Quách Tử Mục mười phần không hề dễ chịu, y không phải là chủ nhân vương trạch, mà La Vinh Vương lại yêu thích y, không cho y đi. La Vinh Vương còn nhắc mãi chuyện Quách Tử Mục làm cơm ngon. Nghe nói y còn là đầu bếp chính của Vân long điểm tâm cục, nên ông cành mạnh mẽ ép Quách Tử Mục làm điểm tâm cho ông. Quách Tử Mục cũng không biết vì cớ gì lại lọt vào mắt La Vinh Vương.
Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không tiếp khách, không phải tránh né, cũng không phải làm bộ làm tịch, mà là thực sự bận đến nỗi không đi nổi. Trong nhà chất một đống lớn lá trà mới thu mua, nếu không phải trong tay Vương Thạch Tỉnh có linh tuyền, đám lá trà này không thể để lâu được. Hai người tận dụng hết khả năng thời gian ngắn ngủi, đem toàn bộ lá trà đã phơi nắng chế tác xong. Vương Thạch Tỉnh đã chế tác một phần, nhưng đều là trà hạng ba, hạng bốn. Trà hạnh nhất và thượng hạng phải do Thiệu Vân An đích thân làm, tay nghề của Vương Thạch Tỉnh còn chưa tới. Hơn nữa, vì đảm bảo chất lượng, lá trà nhất đẳng và thượng hạng phía bên Tưởng Khang Ninh, sau khi phơi nắng xong sẽ mang qua chỗ Thiệu Vân An chế tác. Cho nên, Thiệu Vân An bận rộn cả mười ngày nửa tháng.
Hổ ca, Đại Kim và Tiểu Kim uống một bụng no linh tuyền, ăn một sọt táo tây rồi mới trở về núi. Ở bên trong vương trạch có ngự tiền thị vệ mà Đại Giang mang tới, còn có vương phủ thị vệ của La Vinh Vương, quá nhiều người, bọn nó ngại phiền, trở về núi cho thanh tịnh. Sở dĩ không tiến vào trong không gian là vì có quá nhiều ngoại nhân, Thiệu Vân An nhất định phải cẩn thận.
Gian phòng bên này, ăn no, Ni tử rất hiểu chuyện đi pha hoàng cúc tơ vàng cho Mộ Dung gia gia. La Vinh Vương kéo Vương Thanh chơi cờ. Tưởng Mạt Hi mệt mỏi, nhưng không chịu về phòng ngủ, nhất định phải nằm ở cái giường nhỏ để chơi cờ mà ngủ. Ngược lại, Ni tử pha trà xong thì rất "hiền lành" đắp kín chăn cho Hi ca ca.
Tưởng Mạt Hi có thể giết hết quân cờ của La Vinh Vương như mây trôi nước chảy, Vương Thanh thì một chút cũng không phải đối thủ của La Vinh Vương. La Vinh Vương rốt cuộc có thể tìm lại một ít tự tin trong dĩ vãng, tâm tình tốt đẹp chỉ điểm cho Vương Thanh làm sao để chiến thắng. La Vinh Vương còn đang nói nói, Tưởng Mạt Hi đột nhiên mở mắt, cũng không biết có phải bị giật mình hay không. Nhóc xoa xoa con mắt ngồi xuống, nhìn ván cờ. Nhìn ước chừng mất một khoảng thời gian uống cạn nửa chén trà, nhóc cầm lấy quân đen của Vương Thanh, "cạnh" một tiếng. La Vinh Vương còn chưa kịp phản ứng, rào rào, một đống quân trắng bị ăn.
Tưởng Mạt Hi kéo Ni tử xuống giường. "Ngủ."
Vương Thanh. "..."
Có người nổi giận. "Tiểu tử thúi! Ai cho ngươi đánh thay hắn!"
Tưởng Mạt Hi đứng lại, quay người, cầm lấy một quân cờ trắng. "Cạnh" một tiếng lớn, đám quân đen lại bị ăn.bg-ssp-{height:px}
Vương Thanh. "..."
Có người. "..."
Tưởng Mạt Hi lại cầm quân đen. "Cạnh", quân trắng bị ăn.
"Rồi rồi rồi, Mộ Dung gia gia sai rồi, ngươi ngủ, ngươi đi ngủ đi." La Vinh Vương đầu hàng, đi phân cao thấp với một thần đồng, đúng là tự bêu xấu mà.
Tưởng Mạt Hi ngẩng đầu nhìn La Vinh Vương, sau đó một tay nắm Ni tử, một tay kéo Vương Thanh còn trong trạng thái "bất động", đi. La Vinh Vương nhìn bàn cờ, nhìn không ảnh của ba đứa nhỏ, khoang ngực thở hồng hộc.
"Tiểu tử thúi."
Tiếp theo, ông phụt cười, lầm bầm lầu bầu. "Thú vị, thật thú vị. Chuyến đi này đúng là không uổng công."
Tại huyện nha, mới từ gian chế trà trở về, Tưởng Khang Ninh tùy tiện ăn một tô mì, rồi ngã gục xuống giường. Lần này bọn họ đánh giá quá thấp số lượng lá trà thu được. Nhân thủ mà quân hậu phái tới học chế trà hoàn toàn không đủ. Nếu Thiệu Vân An mà biết Tưởng Khang Ninh phải xắn tay áo tự mình ra trận, nhất định sẽ kinh ngạc rớt cằm. Sau khi quan sát nhiều ngày, Tưởng Khang Ninh cũng nắm được mấu chốt, thử bắt đầu vài lần, cũng có thể miễn cưỡng làm được trà tam đẳng.
Tưởng Khang Ninh mệt mỏi ngã trên giường, còn chưa trở về nhà, Quách Tử Du cũng ngồi phịch xuống giường ngoài khách phòng. Quách Tử Du đại diện cho vương trạch, toàn quyền thay thế cho Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An phụ trách công tác chế trà. Vương Thạch Tỉnh bận rộn lo trà ở trong nhà, không rảnh tới xưởng chế trà, gánh nặng toàn bộ đặt ở trên người Quách Tử Du và Tưởng Khang Ninh. Tưởng Khang Ninh xắn tay áo lâm trận, Quách Tử Du cũng không nhàn rỗi. Lòng bàn tay y nổi đầy bọt nước, cũng may nhờ bôi thuốc mỡ nên giảm rất nhiều. Hiện tại, Quách Tử Du đối với Thiệu Vân An là tâm phục khẩu phục, người nọ làm sao có thể nghĩ ra cách chế trà như vậy, thảo nào hương vị vô cùng dễ uống.
Ngay từ đầu, Quách Tử Du còn có thể hồi thôn Tú Thủy mỗi tối, hiện tại, hoàn toàn xem huyện nha là nhà. Nửa năm trước, y và đệ đệ Quách Tử Mục còn ở huyện thành ăn xin, hiện tại lại giúp đỡ huyện lệnh đại nhân làm việc, thế sự đúng là khó liệu.
Có người gõ cửa, Quách Tử Du lên dây cót tinh thần, đứng dậy mở cửa, ngoài cửa là Đại Giang. Đại Giang hành lễ nói. "Quách huynh đệ, ta có chuyện cần thương lượng, chẳng biết có thuận tiện hay không?"
Quách Tử Du nghiêng người. "Thuận tiện, mời ngài vào."
"Quấy rầy."
Đại Giang sải bước vào nhà, Quách Tử Du đóng cửa. Y định đi rót nước, Đại Giang ngay lập tức ngăn cản. "Không cần khách khí, ta nói xong sẽ đi."
"Đại phó thống lĩnh mời nói."
Đại Giang vào thẳng vấn đề, hỏi. "Ta nghe nói đệ đệ của Quách huynh đệ biết làm đồ chua."
Quách Tử Du nghe đối phương nhắc tới đệ đệ, lập tức cẩn thận, gật đầu. "Đúng, là Vân An dạy hắn."
Đại Giang nói. "Ta có yêu cầu hơi quá đáng. Ta ở kinh thành từng ăn qua đồ chua, mùi vị vô cùng tốt. Quan trọng nhất là, đồ chua còn hơi cay, rất thích hợp cho vùng biên quan lạnh lẽo. Nhưng đồ chua ở kinh thành số lượng bán rất ít, giá lại cao, ta muốn mua một ít gửi cho huynh đệ ở biên quan, quả thực quá ngại ngùng, nhưng không biết ta có thể nhờ đệ đệ của Quách huynh đệ bán giá rẻ cho ta không. Ta biết, Vân Long viện trên kinh thành có bán đồ chua, nhưng ta không muốn phiền hà tới thiên tuế."
Quách Tử Du nghe tới đây thì nhẹ nhõm, nguyên lai là vì đồ chua. Vân Long viện trong lời của Đại Giang, quả thực Thiệu Vân An có từng nhắc tới là tập đoàn Vân Long. Quân hậu nghe theo kiến nghị của Thiệu Vân An, toàn bộ sinh ý đều lấy hai chữ Vân Long làm đầu. Thời đại này chưa có nhóm hay tập đoàn kinh tế. Quân hậu lấy tên là Vân Long viện, kỳ thực cũng là một loại tập đoàn. Nếu Đại Giang báo chuyện này lên quân hậu, quân hậu nhất định sẽ xử lý, đồng thời không cần để y nghĩ biện pháp. Thế nhưng Đại Giang thừa biết, hoàng thượng và quân hậu hiện tại thiếu bạc, thân là thần tử, y nên tự mình nghĩ biện pháp thì hơn.
Quách Tử Du đáp. "Đại phó thống lĩnh kỳ thực không cần lo lắng. Nếu như tại hạ nhớ không lầm, Vân An có từng nói qua, quân hậu có gửi đồ chua và gia vị nướng thịt tới Hổ Hành quan. Thạch Tỉnh và Vân An còn quyên tặng ba nghìn năm trăm lượng vàng cho Đại Chiến Kiêu tiểu tướng quân. Vân An nói quân hậu đã phái người đưa đi, người hộ tống hình như là huynh trưởng của huyện lệnh đại nhân, Tưởng nội quan."
Đại Giang bị kinh sợ. "Thạch Tỉnh và Vân An quyên tặng ba nghìn năm trăm lượng vàng cho Chiến Kiêu?" Lập tức đổi giọng. "Cho Võ Uy tướng quân Đại Chiến Kiêu?"
Quách Tử Du gật đầu. "Đúng. Năm ngoái thu trà, Thạch Tỉnh và Vân An trích tiền lãi, tặng cho Đại tiểu tướng quân ba nghìn năm trăm lượng vàng. Thạch Tỉnh trước đây là bách phu trưởng dưới trướng Đại tiểu tướng quân. Vì thế, Vân An muốn thành lập một quỹ cứu trợ, việc này quân hậu cũng đồng ý, hình như còn đang chuẩn bị, chi tiết phải hỏi Vân An và Thạch Tỉnh mới biết được."
Đại Giang lập tức hỏi. "Quỹ cứu trợ là cái gì?"
Quách Tử Du giải thích quỹ cứu trợ cho Đại Giang. Đại Giang càng nghe càng kích động, thời điểm đứng dậy y còn hướng Quách Tử Du hành lễ. "Ta thay mặt các tướng sĩ biên quan cảm tạ Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An."
Quách Tử Du vội vàng đứng lên, dở khóc dở cười. "Đại phó thống lĩnh nên trực tiếp nói lời này với Vân An và Thạch Tỉnh mới đúng. Ta không thể nhận công lao của bọn họ. Việc đồ chua, không bằng cứ hỏi Vân An và Thạch Tỉnh trước đã, tướng sĩ biên quan đông đảo, chỉ với sức lực của một mình ngài, sợ cũng như muối bỏ biển. Chỉ có điều, Thạch Tỉnh và Vân An đang bận rộn làm trà xuân, nhất thời không thể lo chuyện này. Đại phó thống lĩnh không bằng chờ bọn họ hết bận lại hỏi."
Đại Giang lại hướng Quách Tử Du hành lễ. "Cũng nên cảm tạ Quách huynh đệ nói lời này cho ta biết."
Quách Tử Du xua xua tay. "Đại phó thống lĩnh không cần đa lễ. Có lẽ không bao lâu nữa, quân hậu thiên tuế sẽ chiếu cáo thiên hạ về quỹ cứu trợ. Bây giờ, sự an toàn của Thạch Tỉnh và Vân An còn nhờ vào Đại phó thống lĩnh, việc ta có thể làm cho hai người họ thực sự có hạn."
"Quách huynh đệ quá khiêm tốn. Vương Thạch Tỉnh có thể yên tâm giao việc chế trà cho ngươi, theo ta thấy, không chỉ đơn giản là tín nhiệm nữa."
Đại Giang lại hành lễ. "Không còn sớm, vậy ta cáo tử, chắc Quách huynh đệ cũng mệt mỏi."
"Được, Đại phó thống lĩnh đi đường thong thả."
Quách Tử Du tiễn Đại Giang xuất môn. Có thể do y thật sự quá mỏi mệt. Bên chân trái vốn không lưu loát đột nhiên như nhũn ra. Trong giây phút sắp ngã xuống đất, một cánh tay cường ngạnh nhanh chóng đỡ lấy y. Đầu của y thuận thế đụng vào lồng ngực đối phương. Quách Tử Du cảm thấy đầu mình như đụng vào tường đồng vách sắt, có hơi choáng váng.
Đỡ Quách Tử Du còn đang chóang váng, nhìn y tựa hồ chưa thể lấy lại sức, Đại Giang vốn đi tới cửa đành đỡ Quách Tử Du vòng trở về, ấn người ngồi xuống ghế.
Quách Tử Du lúc này mới phục hồi tinh thần, theo bản năng xoa xoa chỗ bị đâm đau. "Vừa rồi, cảm tạ Đại phó thống lĩnh."
Đại Giang nhìn gương mặt hằn rõ vẻ mệt mỏi của Quách Tử Du, xin lỗi nói. "Là ta làm phiền. Quách huynh đệ mau nghỉ ngơi, không cần tiễn."
"À, không có, là chân của ta vốn không lưu loát." Quách Tử Du đứng lên, Đại Giang ngăn cản y. "Ta tự mình đi, Quách huynh đệ không cần tiễn."
"Được."
Quách Tử Du nhìn Đại Giang mở cửa rời đi, y nhanh chóng thở hắt ra, ngồi xuống. Đầu còn hơi đau, y lẩm bẩm. "Người nọ lớn lên thế nào? Sao da thịt cứng như vậy? Chẳng trách có thể trở thành thống lĩnh thị vệ của hoàng thượng, chẳng lẽ có thể đao thương bất nhập?"
Đứng ở cửa, Đại Giang bởi vì hổ thẹn mà chưa có rời đi, nghe được mấy lời lẩm bẩm của Quách Tử Du thì có chút dở khóc dở cười, bất quá cũng có hơi tự đắc. Sờ sờ lồng ngực cứng rắn của mình, Đại Giang đột nhiên có chút lo lắng, vừa rồi không biết người nọ bị đụng có đau không.