Hãn Phu

chương 148

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có người gõ cửa, Vương Thạch Tỉnh lập tức tỉnh táo, Thiệu Vân An lẩm bẩm, kéo chăn che đầu, ngủ tiếp. Vương Thạch Tỉnh mặc áo ngủ xuống giường, đi ra gian ngoài, mở cửa, nhìn thấy người tới, phản ứng đầu tiên của Vương Thạch Tỉnh là. "Con đứng bao lâu?"

"An thúc."

"An thúc còn ngủ." Vương Thạch Tỉnh kéo Tưởng Mạt Hi vào phòng, tay đã lạnh ngắt.

"Hừng đông."

Vương Thạch Tỉnh ôm Tưởng Mạt Hi tới bên giường, cởi giày, nhét nhóc vào trong ổ chăn ấm áp. Thiệu Vân An khó khăn kéo chăn, nhấc mí mắt nhìn người vừa tới, mệt mỏi hỏi. "Hi nhi, nghĩ cái gì mà ngủ không được thế? Haizz..." Ngáp dài một hơi.

"An thúc, ta, Ni tử, thành thân."

Miệng Thiệu Vân An còn đang ngáp to đã bị Tưởng Mạt Hi quảng vào một quả bom. Vương Thạch Tỉnh nghiêm mặt ngay tại chỗ.

"Con và Ni tử còn nhỏ, không thể thành thân." Hắn không hề khách khí, cự tuyệt yêu cầu vô lễ của Tưởng Mạt Hi.

Thiệu Vân An không thể không thanh tỉnh, ngồi dậy, hỏi. "Tại sao lại muốn thành thân với Ni tử? Các con còn nhỏ, không có ai còn nhỏ mà đã thành thân."

Tưởng Mạt Hi. "Ni tử, tức phụ, ta thân, ngâm lồng heo."

Thiệu Vân An có hơi chóng mặt, Vương Thạch Tỉnh nháy mắt đã hiểu. Hắn ngồi xuống bên cạnh Tưởng Mạt Hi, nhân cơ hội giáo dục, nói. "Cho nên con không thể tùy tiện thân Ni tử, cho dù còn nhỏ cũng không được. Ni tử là khuê nữ, con làm vậy sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của Ni tử."

"Ni tử, tức phụ."

Vương Thạch Tỉnh nói xong, Thiệu Vân An đã hiểu ý của Tưởng Mạt Hi, hắn đùa. "Con sợ Ni tử bị ngâm lồng heo, vậy con phải nhịn, không được thân Ni tử, chờ con và Ni tử thành thân thì có thể hôn nàng."

"Vân An!" Vương Thạch Tỉnh còn chưa quyết định có gả Ni tử cho Tưởng Mạt Hi hay không. Không phải không thích Tưởng Mạt Hi, mà là, là nhạc phụ tương lai, Vương Thạch Tỉnh đương nhiên có hơi kén chọn nữ tế.

Tưởng Mạt Hi không chịu. "Ni tử, tức phụ, muốn hôn."

Vương Thạch Tỉnh đen mặt, Thiệu Vân An ha ha cười to. Cảm thấy, có lẽ Tưởng Mạt Hi sợ không thể tùy tiện thân Ni tử, sợ người ta nói Ni tử thất trinh, nếu thành thân với Ni tử thì có thể quanh minh chính đại hôn. Không thể không nói, suy nghĩ của thần đồng luôn luôn vượt bậc.

Thiệu Vân An nói. "Hi nhi, thành thân không phải là chuyện của con và Ni tử, còn là sự tình của Vương gia và Tưởng gia. Cha nhỏ con đi biên quan chưa trở về, nếu tùy tiện quyết định chuyện hôn sự của các con, là không tôn trọng Ni tử. Còn nữa, con muốn thú Ni tử, phải có sự đồng ý của Ni tử chứ. Mặc dù chúng ta đã nói là làm tổng tài bá đạo, nhưng bá đạo thể hiện ở việc mong muốn chiếm hữu Ni tử, chứ không phải không tôn trọng quyết định của Ni tử. Điểm quan trọng nhất là cả con và Ni tử còn nhỏ, còn chưa tới tuổi thành thân hợp pháp. Ở tuổi các con chỉ có thể đính thân, không thể thành thân. Ít nhất phải đợi Ni tử mười tám tuổi, mới có thể gả cho con."

"Mười bốn!" Tưởng Mạt Hi không chịu, không muốn chờ lâu như vậy.

Thiệu Vân An lắc đầu. "Không được, sớm nhất là mười tám. Mười tám vẫn còn quá trẻ."

"Mười lăm!"

"Mười tám!"

"Mười sáu!"

"Mười tám!"

"Mười sáu!"

Thôi được rồi, quả nhiên không thể lừa gạt thần đồng. Nhóc ta còn biết độ tuổi thành thân hợp pháp là bao nhiêu. Nữ nhi nhà người khác, mười ba mười bốn đã gả chồng, nếu đợi tới mười tám tuổi, ngược lại bị coi là ế.

"Vân An." Vương Thạch Tỉnh không thể không lên tiếng nhắc nhở, hắn làm cha còn ở ngay đây mà.

Thiệu Vân An vỗ vỗ Vương Thạch Tỉnh làm dịu cơn nóng nảy, tiếp tục cò kè mặc cả với Tưởng Mạt Hi. "Được rồi, mười sáu thì mười sáu. Nhưng phải là Ni tử nguyện ý. Nếu Ni tử không chịu thì không tính."

Tưởng Mạt Hi nhìn chằm chằm Thiệu Vân An, một lát sau, nhóc nhảy xuống giường, xỏ giày vào chạy, rõ ràng là đi tìm Ni tử. Thiệu Vân An cười ngã ra giường. "Mắc cười quá. Thần đồng thiếu niên chấp nhất với tình yêu, lần đầu tiên ta nhìn thấy nha."

"Vân An, trò đùa này hơi quá." Vương Thạch Tỉnh không vui.

Thiệu Vân An vỗ vỗ bên người, Vương Thạch Tỉnh ngồi xuống, Thiệu Vân An ngừng cười, nghiêm túc nói. "Huynh không cảm thấy, Ni tử nếu gả cho Hi nhi sẽ rất hạnh phúc sao?"

"Ni tử còn nhỏ."

Thiệu Vân An nói. "Ni tử còn nhỏ, nhưng Hi nhi là thiên tài, vốn phát triển sớm, hiện tại, nó đã bắt đầu có nhận thức. Với tính tình của Hi nhi, nếu thích Ni tử, sẽ thích mãi mãi, hơn nữa, nó sẽ không cho phép Ni tử thích người khác. Nó là kiểu người, nếu Ni tử yêu người khác, nó sẽ bất chấp đi cướp người. Nếu thế, chẳng bằng chúng ta thổi gió thêm củi để hai đứa nhỏ vô tử trở thành thanh mai trúc mã, đợi tới khi Ni tử lớn lên, hai đứa sẽ tự nhiên kết hôn sinh con, kết thành một mối nhân duyên tốt đẹp, thật là tốt."

Vương Thạch Tỉnh nói. "Không phải ta không thích Hi nhi, ta chỉ sợ khi nó lớn lên, lại nhận ra tình cảm dành cho Ni tử là tình huynh muội, hoặc tình cảm Ni tử dành cho nó chỉ là huynh muội, không phải sẽ trở thành oán lữ hay sao?"

Thiệu Vân An. "Cho nên chúng ta mới phải đốc thúc. Thật ra, nếu Ni tử và Hi nhi ở cùng nhau, có một điểm chúng ta có thể yên tâm."

"Điểm gì?"

"Nó sẽ không bởi vì tham tiền và quyền lực mới thích Ni tử."

Điểm này, Vương Thạch Tỉnh thật không nghĩ tới.

"Hai đứa yêu nhau, tình yêu của hai đứa nhỏ sẽ là tình yêu thuần khiết nhất. Ta thích ngươi, ngươi thích ta, sẽ không tồn tại lợi ích, vật vất, là tình yêu đơn thuần. Chẳng lẽ như vậy không tốt sao. Chúng ta có thể bồi dưỡng EQ cho Ni tử, để nàng hiểu rằng, chỉ có Hi ca ca của nàng mới thật lòng thích nàng, chứ không bởi vì nàng là nữ nhi của Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, không phải vì nàng là nội tôn của Sầm Nguyệt Bạch, càng không phải vì gia đình nàng và hoàng gia có quan hệ, mà là vì nàng là Vương Cảnh Nghiên."

Được rồi, Vương Thạch Tỉnh bị Thiệu Vân An dùng lời nói thuyết phục. Hắn và Thiệu Vân An đến với nhau vì bất đắc dĩ. Hắn hiểu, tình yêu thuần túy đương nhiên quý giá, và hắn cũng hiểu, nó ngọt ngào như thế nào. Rốt cuộc, nữ nhi sẽ phải thành thân với ai đó, đương nhiên, nhất định sẽ là một nam nhân yêu nàng, thương nàng.

Thấy Vương Thạch Tỉnh đồng ý với mình, Thiệu Vân An nói. "Chúng ta báo trước cho đại ca một tiếng, đợi Khang Thần đại ca trở về thì thương lượng với hắn, nếu Khang Thần đại ca đồng ý, Ni tử cũng đồng ý, thì có thể đính hôn cho hai đứa trước, đợi tới khi Ni tử mười sáu tuổi thì có thể thành thân. Chúng ta có thể ra điều kiện rằng, sau này hai đứa lớn lên, chỉ cần một trong hai đứa cảm thấy tình cảm giữa chúng chỉ là tình cảm huynh muội, vậy thì việc thành thân sẽ chấm dứt."

Vương Thạch Tỉnh. "Việc này không phải trò đùa."

"Kết hôn, kết chính là ngươi tình ta nguyện, nếu một bên không muốn thì còn kết hôn cái gì. Giống như huynh nói, như thế chẳng phải thành ra oán lữ sao. Bất quá ta thấy, điều kiện đưa ra chỉ là để phòng ngừa vạn nhất, mà cái vạn nhất này lại không lớn. Với tính khí của Hi nhi, nếu để Ni tử trốn thoát, nó sẽ không còn là Tưởng Mạt Hi."

Vương Thạch Tỉnh. "Vì sao Ni tử phải trốn, có lẽ Hi nhi sẽ trốn trước thì sao?"

Thiệu Vân An tự tin nói. "Suy nghĩ của thần đồng không thể so sánh với thường nhân, nó nha, nhất định sẽ không thay lòng."

"..."

Ở phòng bên này, Ni tử vừa mới rời giường, Tưởng Mạt Hi đã vọt vào, khiến Hạ Xuân và Hạ Thu hết hồn. Tưởng Mạt Hi vừa tiến đến, đã quay sang Hạ Xuân và Hạ Thu nói. "Đi ra ngoài!"

Hạ Xuân và Hạ Thu không dám lề mề, vội vã đi ra. Ni tử còn chưa xỏ giày, Tưởng Mạt Hi quỳ xuống trước mặt bé, giúp bé mang giày vào. Ni tử xoa xoa con mắt. "Hi ca ca, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng."

"Ca ca đâu? Đến thư viện sao?"

"Ừm."

Mang giày xong, Tưởng Mạt Hi đứng dậy ôm lấy Ni tử. Ni tử cọ cọ lồng ngực Hi ca ca, cũng ôm lấy Hi ca ca, ngọt ngào cười.bg-ssp-{height:px}

"Ni tử, thành thân."

Ni tử không hiểu mà ngẩng đầu. "Thành thân?"

Tưởng Mạt Hi cúi đầu hôn lên mặt Ni tử một cái. "Ni tử, Hi ca ca, thành thân."

Ni tử chớp chớp mắt, khuôn mặt nháy mắt ửng hồng.

"Ni tử, thành thân, ngoan."

Ni tử cười, gật đầu. "Vâng!"

Tưởng Mạt Hi đôi mắt lấp lánh, lại cúi đầu hôn mạnh một cái lên mặt Ni tử, tâm tình thật là tốt.

"Đi."

Ôm Ni tử xuống, Tưởng Mạt Hi dắt tay Ni tử đi tìm An thúc và Thạch Tỉnh thúc, hai nhóc phải thành thân!

"Hố hố hố hố. Hi nhi và Ni tử muốn thành thân hả!"

"Là đính thân."

"Hố hố hố. Đính thân cũng tốt nha."

Sáng sớm dậy, nghe thấy tiếng Tưởng Mạt Hi hô lớn muốn thành thân với Ni tử, La Vinh Vương vô cùng vui vẻ. Đây là tình cảm vô tư thuần khiết, thanh mai trúc mã, rất quý giá. La Vinh Vương không quan tâm phụ thân của Ni tử có đồng ý hay không, thái độ của ông và Thiệu Vân An giống nhau! Đương nhiên ủng hộ

Tâm tình Vương Thạch Tỉnh lúc này, phải nói là thập phần phức tạp. Tối hôm qua tâm trạng buồn bực bị Tưởng Mạt Hi làm cho tiêu tán, biến thành bất đắc dĩ. Thứ mà Tưởng Mạt Hi muốn, ngay cả cha của nhóc ở đây e cũng không thay đổi được, tính tình so với tùy hứng còn cao hơn mấy trăm bậc, may mà Thiệu Vân An có thể khuyên bảo một chút.

Thiệu Vân An lấy tay chống cằm, đùa giỡn. "Ni tử nha, sao Hi ca ca hỏi một cái con đã đồng ý rồi? Không suy nghĩ chút ư? Lỡ sau này gặp được người khác còn soái hơn Hi ca ca thì sao?"

Ni tử còn chưa trả lời, La Vinh Vương đã bất mãn. ""Đi đi, vớ vẩn! Làm sao một người cha có thể nói chuyện với nữ nhi của mình như thế. Ta cảm thấy Hi nhi rất, ờm..., ngươi nói, soái nghĩa là gì?"

"Anh tuấn!"

"Anh tuấn thì anh tuấn, cái gì mà soái, khó nghe!" Thuận miệng dạy dỗ Thiệu Vân An, La Vinh Vương nói tiếp. "Ni tử, Mộ Dung gia gia cảm thấy Hi ca ca của con rất anh tuấn, nam nhân khác ở bên ngoài rất xấu, thương Hi ca ca là tốt nhất."

Tưởng Mạt Hi giận dỗi trừng An thúc. Thiệu Vân An vội vàng nhấc tay đầu hàng. "Ta sai rồi, ta sai rồi. Ta nhận sai. Hi nhi và Ni tử rất xứng đôi được chưa?"

Tưởng Mạt Hi không trừng mắt nữa, mặt Ni tử càng đỏ hơn. Vương Thạch Tỉnh kéo nữ nhi ở bên cạnh Tưởng Mạt Hi qua chỗ mình, bế lên. "Ni tử, con còn nhỏ, chuyện này không cần xem là thật. Hi ca ca mãi mãi là Hi ca ca. Chờ tới khi lớn rồi hãy nghĩ tới việc có làm nương tử của Hi ca ca hay không."

"Thạch Tỉnh thúc!"

Vương Thạch Tỉnh nghiêm túc nói. "Nếu con không có chút tự tin nào, thì đừng đính thân với Ni tử."

Tưởng Mạt Hi ngậm miệng lại.

Vương Thạch Tỉnh tiếp tục nói. "Con và Ni tử vốn dĩ vẫn còn nhỏ, lời nói của con không có đảm bảo. Chờ con và Ni tử trưởng thành, nếu con còn muốn cưới Ni tử, chỉ cần Ni tử đồng ý, Thạch Tỉnh thúc sẽ không ngăn cản, nhất định sẽ rạng rỡ mặt mày gả Ni tử cho con. Nhưng hiện tại, cả con và Ni tử đều là hài tử, cuộc đời còn dài, không ai có thể đảm bảo sau này các con có gặp người yêu thích khác hay không."

"Sẽ không!"

"Có hay không còn phải chờ thời gian trả lời. Bởi vì con là Tưởng Mạt Hi, là Hi nhi của Thạch Tỉnh thúc, Ni tử cũng yêu thích Hi ca ca, cho nên Thạch Tỉnh thúc mới đồng ý chờ cha nhỏ con trở về, chỉ cần cha nhỏ con không phản đối sẽ cho các con đính thân. Nhưng tương lai các con trưởng thành, mặc kệ con hay là Ni tử, chỉ cần một người không muốn, vậy thì hôn sự sẽ hủy bỏ. Nếu con không làm được điều kiện này thì tử bỏ đi. Nam tử hán đại trượng phu, một chút việc nhỏ này cũng làm không được, thì có thể làm đại sự gì!"

Tưởng Mạt Hi nắm chặt nắm tay, La Vinh Vương cùng Thiệu Vân An ai cũng không nói lời nào, đây là chuyện của đàn ông, họ không nên xen vào. À, dùng từ sai rồi, nên là, đây là đánh giá của thái sơn đại nhân đối với nữ tế, bọn họ không thể xen vào.

Ni tử hơi sợ, cha đang mắng Hi ca ca sao? Bé ở trong lồng ngực cha tụt xuống, ôm lấy Tưởng Mạt Hi, Tưởng Mạt Hi lập tức ôm lại bé. Ni tử quay đầu. "Cha, đừng mắng Hi ca ca." hốc mắt đo đỏ.

Vương Thạch Tỉnh nghẹn một hơi trong ngực. Thiệu Vân An nhanh chóng cúi đầu, cố nén tiếng cười sắp phụt ra khỏi miệng. La Vinh Vương cũng cắn chặt khớp hàm, chuyện này không thể cười.

Vương Thạch Tỉnh đau đầu.

"Cha không mắng Hi ca ca, cha đang giảng đạo lý cho Hi ca ca, Ni tử, con có biết đính thân nghĩa là gì không?"

Ni tử gật đầu. "Đính thân chính là đính thân."

Thôi được rồi, hiểu như vậy cũng đúng.

"Con còn nhỏ, chẳng có ai nhỏ như con mà đã đính thân cả."

Biểu tình của Ni tử giống như, cha, ngài "out" rồi, nói. "Sao lại không có, Tiểu Hoa nhà Dương nhị thúc đã đính thân từ bé. Còn có, Vương Dung muội muội cũng đính thân, còn có..."

"Được rồi được rồi! Không nói chuyện đính thân, chỉ nói nhà ta. Con đồng ý đính thân với Hi ca ca sao? Trưởng thành sẽ phải gả cho Hi ca ca." Vương Thạch Tỉnh bị đánh bại.

Ni tử đỏ mặt, nuốt nước mắt lại. Bé nhón chân hôn lên mặt Tưởng Mạt Hi, kiêu ngạo nói. "Khi lớn lên con phải gả cho Hi ca ca."

Tưởng Mạt Hi ánh mắt sáng rực, cúi đầu gặm mặt Ni tử một phát.

"Không được thân!"

"Phốc!" Thiệu Vân An không nhịn nổi.

"Phốc! Ha ha ha..." La Vinh Vương cũng phụt cười.

Bầu không khí đang vui vẻ, Tần Âm tiến nào. Thiệu Vân An ngừng cười. Tần Âm hành lễ với La Vinh Vương trước, sau đó noi. "Lão gia, tiểu lão gia, Triệu Hà tới."

"Ồ, đưa hắn tới khách phòng, ta sẽ qua sau."

"Vâng."

Thiệu Vân An đứng lên, nói. "Chuyện Ni tử và Hi nhi phải nói với đại ca trước, sau đó chờ Khang Thần đại ca trở về. Trước khi đính thân không được thân, đặc biệt là Hi nhi, nếu không muốn người ta nói Ni tử làm bậy thì con phải chú ý. Được rồi, Ni tử luyện cầm đi, Hi nhi học bài. Tỉnh ca, huynh qua nhà Vương tộc trưởng một chuyến, chuyện hôm qua lớn như vậy, hôm nay không xuất hiện thì không được."

La Vinh Vương vội vàng nói. "Ta tự mình giết thời gian, ngươi không cần quan tâm."

"Được."

Công đạo xong, Thiệu Vân An mới đi. Vương Thạch Tỉnh cũng đứng lên, nói với Tần Âm. "Đi lấy năm bao trà mới, nhìn xem chỗ Tử Mục còn điểm tâm hay không, chọn một hộp." Không chỉ Vương Văn Hòa, chỗ Lý chính, Tôn a gia, Vương lão cha cũng cần biếu trà mới.

Nhóm trà long tĩnh đầu tiên, Thiệu Vân An lấy ra một bình, là loại tam đẳng, vị còn hơi kém, nhưng đối với người chưa bao giờ uống thử trà mới mà nói, đã là cực phẩm. Thời gian còn chưa đủ, một bình này coi như là đỡ thèm. Thiệu Vân An đi gặp Triệu Hà, Vương Thạch Tỉnh cầm năm bao trà xanh, một hộp điểm tâm rời nhà.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio