Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh không ngồi yên chờ Vương Chi Tùng tới. Sau khi nói chuyện với La Vinh Vương, Thiệu Vân An đi làm dữu tử trà, phía bên sư huynh đang cần gấp. Vương Thạch Tỉnh đi kiểm tra tiến độ học tập của Tưởng Mạt Hi. Ni tử đang luyện cầm, Tưởng Mạt Hi đọc sách ở bên cạnh. Ngoài bìa sách viết mấy chữ "Leo núi," đây là một quyển sách khai sáng cho thiếu nhi, nhưng nội dung lại là về toán học lớp một. Cho tới khi Thiệu Vân An gần như làm hết bưởi trong bếp, Vương Thạch Tỉnh cũng dọn dẹp xong sân trồng rau sau nhà, Yến Phù Sinh mới tới bẩm báo, Vương Chi Tùng, Vương Đại Lực và Vương Xuân Tú tới.
Vương Thạch Tỉnh nhờ Yến Phù Sinh dẫn người tới khách phòng, hắn tới phòng bếp gọi Thiệu Vân An, hai người cùng nhau đi gặp. Lúc hai người tới, La Vinh Vương đã có mặt, Vương Đại Lực ngồi trên ghế mà cứ như đứng trên đống lửa, ngồi đống than. Ở giữa, Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú đang quỳ gối. Vành mắt cả hai sưng đỏ, nhưng không hề khóc. Y phục trên người mộc mạc nhưng cả người sửa soạn khá sạch sẽ.
Vương Thạch Tỉnh vừa xuất hiện, Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú lập tức dập đầu, bật ra tiếng khóc nức nở.
"Đại ca...thực xin lỗi...thực xin lỗi..."
Thiệu Vân An. "Gọi Thạch Tỉnh ca."
Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú lập tức sửa miệng. "Thạch Tỉnh ca...thực xin lỗi...thực xin lỗi..."
Vương Xuân Tú ngẩng đầu, nức nở nói. "Ta thực xin lỗi, đại, Thạch Tỉnh ca, thực xin lỗi Ni tử, Thanh nhi, cũng thực xin lỗi tẩu tử. Lúc trước ta không xem Thạch Tỉnh ca là đại ca, không xem Thanh nhi và Ni tử là nội tôn. Ni tử còn nhỏ như vậy, ta lại bắt nó giặt đồ, không quan tâm trời lạnh hay không. Ta còn dám vọng tưởng bán Ni tử cho phú hộ làm thiếp, kiếm thêm ít của hồi môn. Đại, Thạch Tỉnh ca trở về, ta còn sợ hắn mù mắt, mặt bị hủy hoại. Ta không xứng làm muội muội, không xứng."
Nói xong, Vương Xuân Tú che mặt khóc nức nở. Vương Chi Tùng chỉ quỳ rạp trên mặt đất, bả vai run rẩy. Vương Thạch Tỉnh trầm giọng mở miệng. "Nếu, không phải ta cưới Vân An, ta, không có khả năng phân gia. Có cái danh hiếu đạo treo trên đỉnh đầu, ta, Ni tử và Thanh nhi, cả đời này e rằng sẽ bị hủy hoại trong tay phụ mẫu, đệ muội."
Vương Đại Lực cúi đầu, hai tay nắm chặt y phục, Vương Chi Tùng bật ra tiếng khóc, Vương Xuân Tú cũng khóc lớn hơn.
"Bây giờ nói tha thứ hay không tha thứ cũng đã chậm. Không phải ta muốn bám lấy quá khứ, nhưng nhiều năm như vậy, tình thân trong lòng ta đối với các ngươi từ lâu đã hao mòn hầu như không còn. Hôm nay, Vân An gọi các ngươi tới, không phải vì đệ ấy thương cảm các ngươi, mà là vì ta. Đệ ấy không muốn tương lai ta nhớ lại ngày này sẽ cảm thấy đau khổ. Nhưng thật lòng, ta không biết trong lòng ta có khổ sở hay không."
Vương Đại Lực giơ tay xoa xoa khóe mắt.
Hắn hít một hơi thật sâu, rồi thở ra. "Xuân Tú, trước khi lên kinh thành, ta sẽ tìm một hộ nhân gia cho ngươi, của hồi môn, ta sẽ đưa cho cha ngươi. Sau này gả cho người ta, phải đối xử tử tế với phu quân, hiếu kính gia phụ gia mẫu, sinh hoạt cho tốt."
Vương Xuân Tú buông tay, kinh ngạc ngẩng đầu. Vương Đại lực cũng ngẩng lên.
"Đừng có mơ tưởng chuyện phi thực tế. Môn đăng hộ đối, với xuất thân của ngươi, cho dù gả cho một phú hộ giàu có, thì có thể trải qua được bao nhiêu ngày lành. Gia phụ gia mẫu có ghét bỏ ngươi hay không, phu quân ngươi có nạp thiếp hay không, ngươi có thể chưởng gia hay không. Gả cho một phú hộ, nhìn bên ngoài thì tưởng là tốt đẹp, nhưng trên thực tế, bá tánh bình dân gả cho phú hộ, người thật sự hạnh phúc có được mấy ai."
Vương Xuân Tú khóc hu hu. "Đại, Thạch Tỉnh ca, hôn sự của ta, tùy ngài làm chủ, ta, ta nghe theo ngài."
Vương Thạch Tỉnh nhìn Vương Chi Tùng. "Vương Chi Tùng."
Thân mình Vương Chi Tùng run bật lên, chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt ướt lệ.
"Ta không muốn hỏi ngươi có biết sai hay chưa, cũng chẳng cần ngươi xin lỗi cái gì. Công danh của ngươi không còn, cũng không thể tham gia khoa khảo. Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là ở lại thôn Tú Thủy, đi theo cha ngươi trồng trọt, hai là tới biên quan, đi nhìn thử xem, nam nhân chân chính là như thế nào."
Vương Chi Tùng nhìn Vương Thạch Tỉnh, nhìn vị đại ca mà y chưa từng liếc mắt nhìn bao giờ. Đôi mắt mơ hồ, y dụi mạnh, mở miệng. "Ta tới biên quan."
Vương Đại Lực chấn động, nhưng không phát ra thanh âm.
"Được. Trước khi lên kinh thành ta sẽ an bài người đưa ngươi đi Hổ hành quan. Lúc còn trong quân, ta từng phục vụ dưới trướng của Võ uy tướng quân, ta sẽ viết một phong thư cho một bằng hữu trong quân. Ngươi đã lựa chọn đi Hổ hành quan thì đừng có nghĩ tới việc đào binh, cho dù khổ cực cỡ nào cũng phải cắn răng chịu đựng. Nếu ngươi dám trốn về nhà, không bằng ngay bây giờ treo cổ tự vẫn, lưu lại một cái danh tiếng đáng thương, đỡ hơn là bị người khác nhạo báng,"
"Ta, sẽ không trốn."
Vương Thạch Tỉnh không nhìn thân sinh phụ thân của mình, chỉ nhìn Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú nói, "Cha các ngươi, ta sẽ giao phó cho Vương tộc trưởng, lý chính thúc và tứ thúc. Các ngươi có thể an tâm xuất giá, an tâm tới biên quan."
"Thạch Tỉnh..." Thanh âm run rẩy từ trong miệng Vương Đại Lực truyền ra. Vương Thạch Tỉnh nhìn lại, Vương Đại Lực đã lão lệ tung hoành.
Vương Thạch Tỉnh cắn chặt khớp hàm, nhưng, cho dù Vương Đại Lực hối hận cỡ nào, Vương Thạch Tỉnh cũng không thể thốt ra được chữ "cha" nữa.
Thiệu Vân An bây giờ mới lên tiếng. "Nếu ông thực sự muốn xin lỗi Tỉnh ca thì phải sống cho tốt. Sống thật thọ để nhìn nhi tử nhi nữ của ông có sống tốt hay không. Nếu sau này có tôn tử tôn nữ, phải dạy dỗ bọn họ, không thể để bọn họ giống như Vương Tại tranh."
Vương Đại Lực cúi đầu, lau nước mắt.
Vương Thạch Tỉnh. "Các ngươi về đi."
Vương Chi Tùng "ầm ầm ầm" dập đầu ba cái với Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, đứng lên, Vương Xuân Tú cũng dập đầu lạy ba cái, nước mắt ròng ròng mà đứng dậy. Hai người đỡ Vương Đại Lực còn đang rơi lệ rời đi, Đã từng, bọn họ không chỉ muốn tiến vào, còn muốn bá chiếm nơi này, hiện tại, mặc dù có thể tiến vào, nhưng chẳng ai còn tâm tư mà ngắm nghía nữa.bg-ssp-{height:px}
Ba người đi rồi, La Vinh Vương lắc đầu. "Haizz, vì cớ gì cơ chứ, tội gì chứ. Thạch Tỉnh, An nhi, các ngươi xử lý chuyện này rất đúng. Trải qua nhiều...chuyện thế này, ba người họ nhất định sẽ tỉnh lại. Bất quá Thạch Tỉnh, ngươi định tìm nhân gia nào cho Vương Xuân Tú thế? Hiện tại tìm một phú hộ cho nàng thật không dễ dàng nha!"
Thiệu Vân An nói. "Gia thế có được hay không không quan trọng, quan trọng là đối xử tốt với nàng. Lúc ta gặp Tỉnh ca, Tỉnh ca cũng rất nghèo."
Vương Thạch Tỉnh thản nhiên đáp lời. "Ừ, chỉ cần con người tốt là được, nghèo chút cũng không sao, chỉ cần không lười biếng, cuộc sống sẽ tốt đẹp."
Thiệu Vân An cố ý hỏi. "Huynh định đưa cho Vương Xuân Tú bao nhiêu của hồi môn?"
Vương Thạch Tỉnh ở trước mặt La Vinh Vương phát cẩu lương. "Trong nhà đệ làm chủ, đệ muốn cho bao nhiêu thì cho bấy nhiêu."
"Hai người các ngươi! Còn như vậy, bổn vương sẽ phạt các ngươi!"
Thiệu Vân An. "Vương gia, lần này là ngài không đúng rồi. Ta với Tỉnh ca là phu phu, ân ái chẳng phải là lẽ thường tình sao, chẳng lẽ ngài chưa từng thành thân."
"Bổn vương!" La Vinh Vương đột nhiên im bặt, sau đó oán hận nói. "Bổn vương là lão nhân! Các ngươi dám làm trò trước mặt lão nhân, hai người các ngươi, không biết xấu hổ!"
"Hai người chúng ta như thế này gọi là ân ái~"
"Hừ!"
La Vinh Vương đứng dậy, giận dỗi bỏ đi. Thiệu Vân An chớp mắt, ngẩng đầu. "Mộ Dung bá bá và vương phi, chẳng lẽ không được ân ái?"
Vương Thạch Tỉnh lắc đầu. "Không biết."
Tới tận lúc này, chuyện vương gia mới xem như hoàn toàn giải quyết. Vương Thạch Tỉnh thừa nhận, tâm tình của hắn cảm thấy nhẹ nhàng hơn hẳn. Nếu Thiệu Vân An không làm gì, hắn sẽ chỉ im lặng. Nhưng Thiệu Vân An lại vì hắn mà hành động, cuối cùng cũng nhấc lên tảng đá ở trong lòng hắn. Cũng tới tận thời điểm này, hắn mới có thể chân chính thoát khỏi sự giam cầm của huyết thống, từ thân tới tâm, hoàn toàn giải thoát, tự do.
Người trong thôn đều hiếu kỳ, Vương Đại Lực, Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú tới vương trạch làm cái gì. Cách làm của Thiệu Vân An khiến mọi người khó có thể tin được. Đây đâu phải là lần đầu tiên Vương Chi Tùng bị Thiệu Vân An mắng, thật sự có thể hối cải sao! Nhưng mặc kệ thiên hạ đồn đoán, ba người đều nhà họ Vương đều không nói gì. Ngày thứ ba, Vương Thạch Tỉnh viết thư nhờ Yến Phù Sinh giao cho Vương Chi Tùng. Khi nào thương đội của Trần Tam Lễ ra biên quan, Vương Chi Tùng sẽ đi nhờ tới Hổ Hành quan. Vương Chi Tùng chỉ cần giao thư cho bằng hữu của hắn ở trong quân, nếu đối phương không còn ở trong quân thì có thể trực tiếp đi tìm Võ Uy tướng quân Đại Chiến Kiêu. Vương Thạch Tỉnh tin tưởng, có ba nghìn năm trăm lượng hoàng kim, tiểu Đại tướng quân ắt hẳn sẽ nể tình hắn mà nhẹ tay với Vương Chi Tùng. Còn việc một thư sinh như Vương Chi Tùng tới biên quan có thể làm gì, thì còn phụ thuộc vào việc Vương Chi Tùng có thực sự muốn nỗ lực hay không.
Đối tượng kết thân của Vương Xuân Tú cũng tìm xong, là một hộ nhân gia ở huyện Tân Nghi, phủ Quảng Nam. Đối phương hai mươi ba, thê tử chết bệnh, có một nữ oa ba tuổi. Tuy nói hiện tại người này không còn thê tử, nhưng trong nhà có hai vị phụ thân, sẽ không có tình trạng bị gia mẫu khi dễ. Đối phương cũng có một cửa hàng buôn bán nhỏ, xem như là tiểu thương. Vương Xuân Tú tuy gả xa, nhưng là gả cho một tiểu thương. Nếu là lúc trước, nhất định Vương Xuân Tú sẽ không chịu. Nhưng ở huyện Vĩnh Tu này, rất khó có thể tìm được người còn trong sạch cho nàng. Vị nam tử nọ tuy góa vợ, nhưng không phải là nông gia tử mặt cắm xuống đất, lưng hướng lên trời. Mặc dù có hài tử, nhưng là nữ nhi, tương lai sẽ xuất giá. Bên nhà trai lại là hộ gia đình phu phu, rất nhiều nữ nhân không thích vào gia đình như vậy, mà đối phương lại muốn tìm một nữ nhân để chăm sóc cho nữ nhi, cho nên cứ chậm chạp, mãi không tìm được người thích hợp.
Việc hôn nhân này do Trần Tam Lễ làm mai. Trần Tam Lễ cũng không nói dối người ta, chỉ nói nữ nhân không hiểu chuyện, gây ra ít việc tổn hại thanh danh khuê nữ, nhưng chủ yếu là do mẫu thân tham lam, chứ không có thất trinh như người ta đồn thổi, bây giờ đã hiểu chuyện, muốn tìm một gia đình tốt mà yên ổn sinh sống. Bên nhà trai cảm thấy, biết sai mà sửa là rất tốt, còn là hoàng hoa khuê nữ, được Trần đương gia tự mình tới làm mai, sao có thể là người quá kém cỏi, cho nên lập tức vui vẻ đáp ứng.
Bởi vì Vương Chi Tùng phải tới biên quan, nhưng không muốn bỏ lỡ hôn sự của tỷ tỷ, cho nên hôn sự tổ chức rất nhanh. Từ lúc trao đổi bát tự, tới khi đưa sính lễ, rồi đính thân chưa tới mười ngày. Thương đội của Trần Tam Lễ thường xuyên qua lại giữa huyện Vĩnh Tu và huyện Tân Nghi cho nên mới mau lẹ như vậy. Hôn sự nhanh chóng, hai bên vừa lòng, một tháng sau sẽ thành thân, tới lúc đó, bên đàng trai sẽ tới huyện Vĩnh Tu rước dâu. Từ sau khi phân gia, Vương Đại Lực không còn bao nhiêu bạc. Bạc để đoạn thân lúc trước Thiệu Vân An đưa đã dùng để thuê phòng trọ trên huyện cho Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú, cộng thêm việc ăn mặc nữa nên đã sớm hết. Vương Thạch Tỉnh đưa thêm ba trăm lượng bạc cho Vương Tiền thị, nhờ bà hỗ trợ mua của hồi môn cho Vương Xuân Tú, còn dư thì đưa cho nàng làm vốn riêng.
Tin tức truyền ra, thôn Tú Thủy lại bùng nổ.
Thì ra mấy bạt tai của Thiệu Vân An cho Vương Chi Tùng không phải là đánh không nha! Vương Thạch Tỉnh cư nhiên còn tìm đối tượng kết thân cho Vương Xuân Tú, đưa ba trăm lượng bạc làm của hồi môn, Vương Chi Tùng còn sẽ ra biên quan tòng quân! Chuyện này, chuyện này, Vương Thạch Tỉnh lại chuẩn bị "nhận tổ quy tông" sao?
Vẫn là do Vương Văn Hòa và lý chính ra mặt giải thích. Mối quan hệ huyết thống giữa bọn họ chắc chắn đã bị đoạn. Hồi trước, Vương Thạch Tỉnh đoạn thân là do bất đắc dĩ, nếu không đoạn tuyệt quan hệ, hắn vô pháp sống yên ổn. Còn hiện tại, phụ thân đệ muội thành như vậy, hắn không có khả năng khoanh tay đứng nhìn, không quan tâm. Nếu hắn thực sự làm vậy, hắn không còn là Vương Thạch Tỉnh nữa. Chưa kể, Vương Thạch Tỉnh chịu đứng ra lo liệu là do Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú đã biết hối cải, nguyện ý sửa sai, không giống như trước đây, ngoài miệng nói sửa sai nhưng trong lòng vẫn còn âm thầm tính toán. Nhưng nói chung, việc lo liệu lần này coi như là lần cuối cùng để đoạn tuyệt quan hệ, sau này sẽ không còn liên quan tới nhau nữa.
Thời điểm Vương Xuân Tú xuất giá, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đã ở kinh thành, hắn không muốn ở lại tham gia lễ thành thân. Hắn đứng ra lo liệu nhưng không muốn người ta vọng tưởng. Còn ở bên phía Vương Đại Lực, Vương Thạch Tỉnh đã nói chuyện với Vương Thư Bình. Vương Thư Bình đi thuyết phục Vương Đại Lực giao đất ruộng cho gia tộc thuê, chỉ để lại hai mẫu ruộng trồng trọt. Bây giờ Vương Đại Lực là một người ăn no, cả nhà không đói. Chi phí cho gia tộc thuê đất cũng đủ để ông trang trải. Vương Thạch Tỉnh còn để lại cho Vương Thư Bình năm trăm lượng bạc, nếu Vương Đại Lực bị đau đầu, sốt, hoặc cần tiền thì cứ lấy ở chỗ Vương Thư Bình. Đây coi như là lần tẫn hiếu cuối cùng của Vương Thạch Tỉnh dành cho Vương Đại Lực. Vương Thư Bình không dấu diếm Vương Đại Lực. Phản ứng của Vương Đại Lực là cúi đầu, lau nước mắt.
Ngày Vương Xuân Tú xuất giá, bên đàng trai tới mấy chục người, hai mươi thùng sính lễ. Đối với mấy khuê nữ ở thôn Tú Thủy mà nói, sính lễ như vậy là rất lớn. Mà phía bên Vương Xuân Tú đưa ra của hồi môn cũng rất phong phú. Bởi vì là gả xa, nên Vương Tiền thị không mua mấy món đồ cồng kềnh, trừ những đồ cần thiết như y phục, đệm chăn. Vương Tiền thị thảo luận với Thiệu Vân An, nhờ mối quan hệ với Trần Tam Lễ mà mua mười mẫu đất ở thôn Chu gia dưới danh nghĩa của Vương Xuân Tú. Vương Tiền thị đưa lại cho Vương Xuân Tú một trăm lượng bạc, còn dư lại thì đặt mua trang sức cho nàng. Ngoài trang sức vàng bạc làm của hồi môn, ngày thành thân, Vương Xuân Tú cũng đeo trang sức đầy người, còn có một đôi vòng ngọc, là sính lễ, ngoài ra còn có y phục cô dâu xinh đẹp. Trước lúc bước lên kiệu hoa, Vương Xuân Tú quỳ xuống, khóc lóc hướng vương trạch dập đầu ba cái, cho dù chủ nhân trong trạch sớm đã đi lên kinh thành.
Vương Điền Nham và Vương Quách Chiêu không lộ diện, chỉ có Vương Chi Tùng dẫn Vương Xuân Tú lên kiệu hoa. Vương Chi Tùng tiễn tỷ tỷ xuất giá, ngày hôm sau, y bái biệt Vương Đại Lực, chỉ mang theo bọc hành lý nhỏ và một rương sách đơn giản rời thôn Tú Thủy. Cuộc đời này không biết khi nào trở về, có thể về nhà hay không còn không biết. Trước khi Vương Xuân Tú thành thân, hai tỷ đệ từng tới đại lao thăm mẫu thân, tạm thời gọi là Vương lão thái, nhưng kết quả không mấy dễ chịu.
Vương lão thái hoàn toàn điên khùng, bà kêu Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú lấy bạc chuộc bà ra ngoài. Sau khi biết Vương Xuân Tú sắp xuất giá, Vương Chi Tùng tới Hổ hành quan, mà tất cả lại do Vương Thạch Tỉnh an bài, Vương lão thái bắt đầu chửi ầm ĩ. Mắng hai đứa con là lương tâm bị chó ăn, nương bọn họ chịu khổ ở trong tù, bọn họ lại đi hưởng phúc, ngay cả những từ như "nhận giặc làm cha" cũng lôi ra mắng.
Cả Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú đều thất vọng. Tới tận bây giờ, sau khi trải qua quá nhiều rối loạn, nếu bọn họ còn không nhìn ra thực tế, lấy lời nói của Thiệu Vân An, bọn họ có thể đi chết. Hai người rời khỏi đại lao, không ai còn nhắc tới chuyện của mẫu thân nữa. Hiện tại, Vương Chi Tùng đã tới biên quan xa vạn dặm, Vương Xuân Tú gả xa, chờ tới khi hai người hồi hương, Vương lão thái còn ở nhân thế hay không còn chưa biết.
Đây là mấy chuyện sau này, hiện tại, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An còn chưa xuất phát đi kinh thành.