Đuổi hết mấy người hạ nhân ra ngoài, Thiệu Vân An kéo Quách Tử Mục đi làm bánh quy bưởi. Không có lò nướng, nên phải dùng nồi từ từ nướng. Thiệu Vân An bày đặt nói chuyện phiếm, mở miệng. "Quách tiểu ca, lần này lên kinh thành, ta tính mua một căn hộ."
Quách Tử Mục lập tức hỏi. "Ngươi không định trở về ư?"
"Không phải. Sau này không chừng chúng ta sẽ thường xuyên tới kinh thành, không thể lần nào cũng ở lại phủ của Mộ Dung bá bá hoặc phủ của nhà đại ca, không thuận tiện cho lắm. Nếu mua nhà, cha nương và sư huynh tới kinh thành cũng có chỗ ở. Ở tại nhà mình là thoải mái nhất."
Quách Tử Mục gật đầu. "Đúng vậy. Nhưng mà nhà ở trên kinh thành mắc lắm." Nói xong, y tự cười. "Ta quên mất ngươi không thiếu nhất chính là bạc."
Thiệu Vân An cười nói. "Năm nay sinh ý trà và rượu có thể kiếm được cả tuyệt bút bạc, tiền kiếm được phải tiêu chứ. Mộ Dung bá bá mời ngươi ở lại phủ của ngài ấy, ngươi không đi không được. Tới kinh thành ta sẽ tìm phòng ở trước, nếu không có thời gian, ta sẽ nhờ đại ca hoặc An thúc tìm hộ. Nếu ngươi ở chỗ Mộ Dung bá bá không thoải mái, thì có thể tới chỗ Khang Thần đại ca. Lần này lên kinh thành đại ca cũng ở đó."
Quách Tử Mục cúi đầu, giống như cố ý trốn tránh ánh nhìn chăm chú của Thiệu Vân An, đáp. "Chắc là sẽ không có gì đâu. Mộ Dung bá bá nói trong phủ của ngài chỉ có thể tử và nhị thiếu gia, vương phi không ở trong phủ."
Thiệu Vân An quan sát biểu tình của Quách Tử Mục, cố ý thở dài. Quách Tử Mục quả nhiên ngẩng đầu, hỏi. "Tại sao ngươi thở dài?"
Thiệu Vân An lại thở dài một hơi. "Mộ Dung bá bá cũng thật đáng thương."
"Vì sao lại nói như vậy?" Quách Tử Mục không phát hiện, bột trên tay y đã rớt.
"Ta vốn lo lắng ngươi tới phủ Mộ Dung bá bá sẽ khiến vương phi hiểu lầm, dù sao thì gương mặt của ngươi thật là yêu nghiệt mà."
"Vân An!"
Quách Tử Mục đỏ mặt, không biết là do giận hay do xấu hổ. Thiệu Vân An cười hì hì nói. "Ta có nói sai đâu."
Quách Tử Mục giục hắn. "Ngươi mau giải thích chuyện như thế nào?"
Thiệu Vân An nói. "Chẳng phải vì ta lo lắng cho ngươi sao, nên mới hỏi thăm Tần Âm ít chuyện. Tần Âm từ trong cung đi ra nên biết nhiều tin tức. Tần Âm nói cho ta, hình như vương phi không thích Mộ Dung bá bá, ngày hôm sau khi thành thân, vương phi đã đưa nha hoàn hồi môn cho Mộ Dung bá bá làm thiếp thất, chính là mẫu thân của nhị thiếu gia hiện tại. Vương phi và Mộ Dung bá bá không ở cùng nhau, mỗi người ở một viện, một người ở hướng đông, một người ở hướng tây. Sau khi vương phi sinh hạ thế tử sức khỏe không được tốt, vương phi nói phải lên núi cầu phúc, theo phật, rồi dần dà ở luôn trong chùa không về phủ. Thực tế thì Mộ Dung bá bá chẳng khác nào góa vợ."
Quách Tử Mục nhíu mày, nếu có nam nhân khác ở đây, nhất định nhịn không nổi mà ôm y vào lồng ngực, ôn nhu an ủi. Đáng tiếc, ở đây chỉ có Thiệu Vân An sớm miễn dịch với nhan sắc ấy. Chưa kể, hai người đều là thụ thì làm gì xảy ra phản ứng hóa học cơ chứ.
Quách Tử Mục cúi đầu, hỏi. "Vậy, sao Mộ Dung bá bá không tìm thiếp thất khác? Hoặc là nạp trắc phi?"
Thiệu Vân An nhún nhún vai. "Không biết nữa. Tần Âm chỉ biết ít tin tức thực tế thôi, loại chuyện này ta cũng không muốn tìm hiểu nhiều."
Quách Tử Mục nắn nắn cục bột y mới làm rớt, nhưng rõ ràng không hề tập trung vào nó. Thiệu Vân An lại thở dài. "Mộ Dung bá bá đáng yêu như vậy, nhưng lại độc thủ khuê phòng, thật là đáng thương."
"Cái gì mà đáng yêu đáng thương, Mộ Dung bá bá có nguyên nhân." Quách Tử Mục quay đầu đi. "Có lẽ, Mộ Dung bá bá chỉ thích vương phi, cho nên không lấy thêm thiếp thất."
Thiệu Vân An. "Cái này chỉ có Mộ Dung bá bá biết. Hay là ngươi đi hỏi thử coi."
Quách Tử Mục kinh hãi. "Ta, sao ta phải đi hỏi? Loại chuyện tư mật như thế này!"
Thiệu Vân An thản nhiên nói. "Ngươi và Mộ Dung bá bá ngày nào cũng chơi cờ với nhau, quan hệ của hai người so với ta và Mộ Dung bá bá đương nhiên gần gũi hơn. Kỳ thật ta cũng rất tò mò, ngươi đi hỏi đi."
"Ta không đi." Quách Tử Mục gõ đầu Thiệu Vân An. "Đây là việc riêng của Mộ Dung bá bá, không biết chừng là chuyện vô cùng thương tâm, sao có thể đi hỏi, ngươi cũng không được đi."
"Được rồi, được rồi, ta không hỏi." Thiệu Vân An nhìn Quách Tử Mục, cố ý nói. "Mộ Dung bá bá tốt như vậy, hy vọng có thể tìm được một người chân chính yêu ngài ấy, nếu không ngài ấy sẽ cô đơn cả đời, thật đáng thương."
Quách Tử Mục càng cúi thấp đầu.
Trong phòng, Thiệu Vân An kể lại cho Vương Thạch Tỉnh nghe những gì diễn ra trong bếp cùng với Quách Tử Mục, Vương Thạch Tỉnh không nói lời nào, nhưng biểu tình cực kỳ nghiêm túc.
"Ta cảm thấy, Quách tiểu ca có khả năng, thích Mộ Dung bá bá."
Vương Thạch Tỉnh. "Có phải hắn nghe thấy Mộ Dung bá bá và Vương phi không có quan hệ tốt với nhau, nên động tâm tư?"
"Không phải. Hắn động tâm từ trước rồi, sợ là trước tối hôm qua đã động tâm. Bằng không, huynh thấy hắn đã từng chủ động ôm ai chưa, chạy còn chưa kịp. Quan hệ giữa ta với hắn coi như cũng hòa hảo, nhưng có khi nào hắn ôm ta đâu, lại còn nhào vào trong ngực nữa, haizz haizz."
Vương Thạch Tỉnh nhíu mày. "Đệ không dò hỏi hắn sao?"
"Hắn chưa nói có thích hay không, ta lại không thể trực tiếp nói "ngươi không được thích". Hơn nữa, ta cảm thấy, cũng không cần thiết phải ngăn cấm."
Vương Thạch Tỉnh ôm tức phụ của mình, nói. "Tử Mục cũng coi như là người nhà chúng ta, kỳ thật hắn thích ai cũng được, nhưng mà Mộ Dung bá bá dù sao cũng là vương gia, niên kỷ đã lớn, còn có một vương phi. Cho dù mấy thứ kia không quan trọng, thế Mộ Dung bá bá có thể nguyện ý thành thân lần nữa sao? Quan trọng nhất là, tình cảm Mộ Dung bá bá dành cho Tử Mục có lẽ đơn giản chỉ là thương yêu vãn bối. Nếu biết Tử Mục thích ngài, ngài ấy có thể tiếp tục ở chung sao?"
Thiệu Vân An sờ cằm. "Quách tiểu ca rốt cuộc là thích từ lúc nào nha? Hay là ta nhìn nhầm rồi?"
"Đệ cứ hỏi thẳng hắn đi. Sắp sửa tới kinh thành rồi, hắn lại ở tại vương phủ, nếu thực sự có tình cảm kia, vậy thì không cần ở lại chỗ đó nữa."
"Để ta nghĩ cách hỏi như thế nào. Có lẽ..." Thiệu Vân An suy nghĩ tới một loại khả năng.
"Có lẽ cái gì?"
"Có lẽ chúng ta có thể thử một chút xem Mộ Dung bá bá có thích Tử Mục hay không, Tử Mục có thích Mộ Dung bá bá hay không. Nếu hai người họ thích nhau thì những lo lắng của chúng ta không thành vấn đề."
Chạm nhẹ vào môi Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An nói. "Có Hổ tiên rồi, tuổi tác không thành vấn đề. Với gương mặt của Quách tiểu ca, huynh cảm thấy hắn có khả năng gả cho người thường sao?"
Vương Thạch Tỉnh kéo tay Thiệu Vân An xuống, thành thật trả lời. "Không thể."
"Cho nên, có lẽ nhân duyên của Quách tiểu ca thật sự tới rồi cũng nên."
Vương Thạch Tỉnh hỏi. "Đệ tính thử thế nào?"
Thiệu Vân An cười gian. "Uống say nói thật. Dù sao đang nhàn rỗi không làm gì, tìm việc làm giết thời gian cũng tốt."
Vương Thạch Tỉnh hôn miệng hắn. "Nhưng đừng có đùa ra lửa là được." (Đúng! Rượu say loạn tính đấy!)
"Yên tâm yên tâm."
Buổi tối ngày hôm sau, Thiệu Vân An xuống bếp làm một bàn đồ ăn, Vương Thạch Tỉnh còn mang rượu trắng ra nữa. Nhìn thấy rượu trắng, La Vinh Vương và Tưởng Khang Ninh mừng húm, Tưởng Khang Ninh hỏi. "Có chuyện gì mà vui vậy nha?"
Thiệu Vân An đáp. "Trên thuyền chán quá, chỉ có thể ăn ăn uống uống. Bận rộn lâu rồi cũng nên có một ngày thảnh thơi không phải sao. Đêm nay mọi người phải uống không say không về."
Tưởng Khang Ninh. "Muốn không say không về, tí xíu rượu này của ngươi sao mà đủ."
Vương Thạch Tỉnh. "Nếu không đủ ta đi lấy thêm." Nhân tiện, lấy hết rượu Mao Đài, rượu Ngũ lương dịch, quốc tửu trong không gian ra uống sạch!
Ba hài tử không quan tâm chuyện uống rượu, đợi La Vinh Vương cầm đũa ra hiệu dùng bữa, ba đứa nhóc lập tức chọc đũa vào nồi cá hầm ớt. Cá là do Vương Thạch Tỉnh câu buổi sáng. Hổ ca căn lúc Vương Thạch Tỉnh rót rượu thì thò móng vuốt vào. Vương Thạch Tỉnh quay đầu hỏi. "Ngươi muốn uống?"bg-ssp-{height:px}
"Gào!"
Thiệu Vân An. "Cho Hổ ca uống đi, uống say là xong."
Vương Thạch Tỉnh lấy một bình rượu trắng cho Hổ ca, Đại Kim Tiểu Kim cũng thò tới, muốn uống.
La Vinh Vương nhấp một hớp, hạnh phúc thở dài. "Rượu ngon, quả là rượu ngon. Uống rượu trắng xong đột nhiên cảm thấy, rượu uống trước đây chẳng khác nào nước nấu."
"Ha ha..." Mọi người mắc cười cách so sánh của La Vinh Vương.
Thiệu Vân An trước tiên kính La Vinh Vương và Tưởng Khang Ninh một chén, sau đó nâng chén với Quách Tử Mục. "Quách tiểu ca, hai ta uống một ly."
Quách Tử Mục hốt hoảng. "Ta không uống."
"Không sao, đang ở trên thuyền, đều là người một nhà, uống say thì đi ngủ."
La Vinh Vương mở miệng. "Ta uống thay Tử Mục."
Quách Tử Mục ở trước mặt mọi người đỏ mặt, Thiệu Vân An. "Mộ Dung bá bá, không sao đâu, Quách tiểu ca chưa uống bao giờ nên mới không uống. Nam nhân sao lại không biết uống rượu. Tửu lượng là một chuyện, không uống lại là chuyện khác."
Thiệu Vân An đã nói tới cả bản lĩnh "nam nhân" như vậy, Quách Tử Mục không muốn uống cũng phải uống. Y đỏ mặt nhấc ly rượu. "Rót cho ta, ta liều mình kính rượu với quân tử."
Vương Thạch Tỉnh rót rượu. Thiệu Vân An âm thầm cười trong lòng. "Mộ Dung bá bá, có cần sốt sắng như vậy không, chỉ là một chén rượu thôi mà."
Sau khi rót rượu, Thiệu Vân An nói. "Tửu lượng của ta cũng không tốt, hai ta uống hết một lần đi, nào!" Nói xong, hắn ngửa đầu dốc cạn chén rượu của mình, cay tới mức "ha ha" thở hổn hể. Nhìn bộ dáng này của hắn, La Vinh Vương lại lên tiếng. "Hai người các ngươi uống làm gì, để ta uống thay tiểu Mục đi."
Quách Tử Mục nhìn La Vinh Vương đang quan tâm y, không biết vì nguyên nhân nào, y thở dài, nói. "Không sao." Dứt lời, y ngửa đầu uống cạn chén. La Vinh Vương lo tới mức ngũ quan nhăn nhó.
Quả nhiên, Quách Tử Mục uống xong thì lập tức ho khan, La Vinh Vương ngồi ở bên cạnh nhanh chóng vỗ lưng cho y, nôn nóng tới mức cầm chén trà của mình đưa cho Quách Tử Mục. Quách Tử Mục chẳng biết có chú ý tới hay không, nhưng uống cạn cái ly của La Vinh Vương đưa qua.
Ở bên này, Thiệu Vân An cười hì hì nhìn hai người, hỏi. "Thế nào, Quách tiểu ca, chén này có đủ mạnh không?"
Quách Tử Mục bị sặc không trả lời. La Vinh Vương trừng Thiệu Vân An. "Ngươi nói ngươi, đang yên đang lành mời hắn uống rượu làm gì. Rượu trắng quá cay, hắn chưa uống bao giờ sao có thể chịu được."
Thiệu Vân An không sợ loạn, đáp. "Tửu lượng phải rèn luyện mới có nha. Quách tiểu ca không uống không thể được, sau này lỡ có người khác mời hắn cũng không thể lấy trà thay rượu đúng không, Quách tiểu ca."
Quách Tử Mục theo bản năng gật đầu.
La Vinh Vương. "Đang êm đẹp ai mời rượu hắn làm gì, ngày thường hắn có hay ra ngoài đâu."
Tưởng Khang Ninh nhìn La Vinh Vương, một tay vỗ lưng Quách Tử Mục, một tay giúp y uống trà, còn lau miệng, lau nước mắt, hơn nữa còn mắng Thiệu Vân An. Lại quay qua nhìn Thiệu Vân An gương mặt cợt nhả, y tựa hồ, phát hiện ra cái gì.
Vương Thạch Tỉnh chọn loại rượu tới năm mươi độ. Quách Tử Mục chưa ăn gì đã bị Thiệu Vân An mời rượu, uống một chén xong ngay lập tức cảm thấy choáng váng. Nhưng nghe Thiệu Vân An nói xong, Quách Tử Mục vốn rất tự ti với dung mạo bỗng dưng xoay qua nói với La Vinh Vương. "Không sao, Mộ Dung bá bá, Vân An nói đúng. Ta cũng là nam nhân, sao có thể không biết uống rượu."
Thiệu Vân An. "Đúng vậy!"
"Ngươi đừng nói nữa." La Vinh Vương sắp nóng nảy.
Thiệu Vân An không để ý La Vinh Vương, nâng chén. "Nào, Quách tiểu ca, hai ta lại thêm một chén."
La Vinh Vương. "Này này, đừng uống nữa."
Tưởng Khang Ninh đúng lúc chen vào nói. "Vương gia, để tiểu Mục uống đi. Hắn trước giờ chưa từng uống rượu, lâu lâu phóng túng một chút cũng đâu sao. Nào vương gia, ta kính ngài."
La Vinh Vương bất đắc dĩ. "Ngươi đừng có thêm phiền nữa."
Tưởng Khang Ninh thực vô tội. "Ngài nha, đừng lo lắng. Không phải Vân An mới nói sao, không say không về. Tiểu Mục không được trốn nha. Nào, tiểu Mục, vương gia không uống, ngươi thế vương gia uống."
Quách Tử Mục nghe xong, không nói lời nào đoạt lấy chén rượu của La Vinh Vương. La Vinh Vương vội vàng đặt chén trà xuống, giựt lại chén rượu. "Đừng uống đừng uống. Khang Ninh, ta uống với ngươi."
"Mộ Dung bá bá, để ta uống thay ngài." Quách Tử Mục năn nỉ. Nhìn cặp mắt mỹ lệ đã bắt đầu mơ hồ, La Vinh Vương thất thần, đợi tới khi ông hồi thần, Quách Tử Mục đã hào sảng cạn hết chén rượu.
"Haiz! Đừng uống nữa! Ít nhiều cũng ăn cái gì đã." La Vinh Vương nhanh chóng gắp đồ ăn cho Quách Tử Mục, Quách Tử Mục mềm nhũn dựa vào lồng ngực ông, mở miệng ăn.
Tưởng Khang Ninh nhướn mày, Thiệu Vân An che miệng nín cười. Trên bàn cơm chỉ có ba hài tử là không bị ảnh hưởng tới tâm tình ăn uống. Tưởng Mạt Hi săn sóc gắp đồ ăn cho Ni tử, nếu phải nói gì đó, thì chính là nhóc ước gì đám người lớn đừng quan tâm tới bọn nhóc, như thế thì nhóc có thể độc chiếm Ni tử.
Ăn tối xong, những người khác có say hay không thì chưa biết, nhưng Quách Tử Mục chắc chắn là say, còn say không nhẹ, say tới mức La Vinh Vương chẳng thể thưởng thức được mấy chén rượu, ông chỉ ăn vài miếng rồi chắm sóc Quách Tử Mục.
Quách Tử Mục uống say xong thì gương mặt càng trở nên yêu nghiệt gấp đôi. La Vinh Vương không dìu y đứng dậy, mà để y dựa vào trong lồng ngực, còn như vô tình mà đỡ lấy mặt y. Nhận được ám hiệu của tức phụ, Vương Thạch Tỉnh nói. "Xem ra Tử Mục say rồi, để ta đưa hắn về phòng."
La Vinh Vương lập tức đáp. "Không cần, ta sẽ đưa hắn về, các ngươi tiếp tục ăn đi."
Vương Thạch Tỉnh không hề đưa đẩy, nói thẳng. "Vậy làm phiền Mộ Dung bá bá rồi."
La Vinh Vương đỡ Quách Tử Mục đứng lên. Quách Tử Mục lẩm bẩm ôm lấy eo, dụi mặt vào trong lồng ngực ông. La Vinh Vương không đẩy y ra, chỉ nói. "Tử Mục à, Mộ Dung bá bá đưa ngươi trở về phòng, đừng ngủ a."
"Ưm...uống..."
"Được được, vào phòng uống, vào phòng rồi uống."
Tưởng Khang Ninh lại đi quấy rối, y đứng lên đỡ Quách Tử Mục. "Ta với ngài cùng đưa đi."
La Vinh Vương đẩy tay Tưởng Khang Ninh sắp sửa đụng vào Quách Tử Mục. "Không cần không cần, một mình ta đỡ là được rồi. Các ngươi cứ ăn đi, không cần chờ ta."
Nói xong, La Vinh Vương cơ hồ là nửa ôm, mang Quách Tử Mục về phòng, còn nhẹ nhàng dỗ. "Về phòng rồi uống, về phòng rồi uống." Đợi người đi mất, Tưởng Khang Ninh mới quét mắt nhìn Thiệu Vân An đã bật cười thành tiếng. "Nói đi, chuyện gì đang xảy ra?"
Thiệu Vân An tiếp tục úp úp mở mở. "Bây giờ đi xem chẳng phải là biết sao?" Sau đó hắn nói với ba hài tử. "Ba đứa ăn cơm đi, chúng ta ra ngoài một chút."
"Vâng."
Thiệu Vân An kéo Vương Thạch Tỉnh đi nhìn. Tưởng Khang Ninh mắng. "Vân An, đừng nghịch ngợm."
"Không phải nghịch ngợm, nếu không đại ca ở lại đây đi, chờ ta trở về rồi kể cho ngài nghe." Mặc kệ Tưởng Khang Ninh, Thiệu Vân An lôi Vương Thạch Tỉnh đi. Tưởng Khang Ninh ngồi một lát, cũng đứng dậy đi theo.