Thiệu Vân An giữ Ô Chân công chúa ở lại dùng trà, còn nhờ người lấy tổ yến mà mình đã chế biến cho công chúa Ô Chân nếm thử. Đại Chiến Kiêu đầu tiên là hỏi tổ yến là gì, sau khi biết đó là nước bọt chim yến, y khó mà tưởng tượng nổi nuốt trôi nó thế nào. Y định bụng nhắc nhở đệ đệ, dù sao cũng là dựng phu, thận trọng vẫn tốt hơn. Nhưng nhìn đệ đệ và công chúa ăn uống ngon lành, y nuốt mấy lời khuyên nhủ vào cổ họng. Ở phương diện ẩm thực, đệ đệ hẳn là hiểu biết nhiều hơn y.
"Công chúa, yến sào chính là thượng phẩm dưỡng sinh. Mỗi ngày dùng hai muỗng, không chỉ tốt cho cơ thể, còn có tác dụng dưỡng nhan, đặc biệt thích hợp với nữ nhân."
"Thật vậy chăng? Chính quân làm thế nào mà biến nó thành trong suốt vậy?"
"Ta đã chế biến xong rồi, công chúa cứ mang về dùng. Tổ yến hái về phải làm thành thành phẩm, công đoạn phức tạp, ta sợ công chúa không có kiên nhẫn như vậy. Khi nào công chúa trở về có thể mang theo ít thành phẩm, chỉ cần ngâm rồi nhặt sạch lông chim, ninh với long nhãn, cẩu kỷ, táo đỏ nửa giờ là có thể dùng."
"Vậy Ô Chân đa tạ chính quân trước."
"Ta còn phải đa tạ công chúa tìm tổ yến cho ta."
Đại Chiến Kiêu nghe đệ đệ và Ô Chân công chúa nói về tổ yến, nhưng y không thể nào hạ thủ với chén yến sào trong tay. Thiệu Vân An thấy y chỉ nhìn không động khẩu, nói. "Ca, đây là thứ tốt. Cái chén trong tay ngươi ở Vân Long các bán hai mươi lượng bạc. Nếu không ăn thì thật lãng phí."
"Hai mươi lượng?" Trái tim Đại Chiến Kiêu run lên dữ dội. Ngay cả Ô Chân công chúa cũng suýt nữa phun mất tổ yến trong miệng, vội vàng nuốt xuống.
Thiệu Vân An còn chưa nói, thứ này ở Khanh Nguyện còn mắc với quý hơn. Với tâm lý không thể lãng phí đồ ăn, Đại Chiến Kiêu ăn một ngụm tổ yến. May mắn thay, không có mùi gì lạ. Cứ tưởng tượng tới việc chén yến sào nhỏ này giá hai mươi lượng bạc, Đại Chiến Chiêu khò khè ăn hết, bộ dáng dũng cảm chiến đấu khiến Ô Chân công chúa nhìn mà buồn cười.
Ô Chân công chúa ăn một chén yến sào, uống vài tách trà, tâm tình tốt đẹp mang theo ít điểm tâm rời đi. Trong phòng chỉ còn hai huynh đệ, bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngạo. Cũng may, cả hai đều không hướng nội, Thiệu Vân An chủ động lên tiếng. "Ca, cha, cha có khoẻ không?"
"Khá tốt." Dừng lại, Đại Chiến Kiêu hỏi. "Ngươi còn niên thiếu, tại sao lại vội vã muốn hài tử?"
Sắc mặt Thiệu Vân An tức khắc thay đổi, Đại Chiến Kiêu lạnh mặt. "Trung Dũng hầu ép ngươi?"
"Không phải." Thiệu Vân An nghiến răng nghiến lợi. "Ta bị người tính kế!"
Cái thai này của Thiệu Vân An là "Ô Long", Đại Chiến Kiêu không biết phải nói gì. Thiệu Đại Hổ chết không hết tội, Vương Thạch Tỉnh cũng xác thực là không biết sự tình, cuối cùng y chỉ có thể thốt ra một câu. "Đứa nhỏ này có duyên với ngươi, ngươi cứ yên tâm dưỡng thai cho tốt."
Ha hả!
Thiệu Vân An xoa xoa lồng ngực ngột ngạt mỗi khi nhớ tới sự tình này. "Ta cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy." Không nghĩ tới chuyện phiền lòng này nữa, Thiệu Vân An ngược lại hỏi. "Ca, ngươi kể cho ta nghe tình huống ở biên quan đi."
Đại Chiến Kiêu đương nhiên giải thích cặn kẽ.
Sứ đoàn tứ quốc tụ tập ở kinh thành, trong kinh thành còn có rất nhiều "người nước ngoài." Đặc biệt là những người Hồ bộ dáng tươi rói, đi tới đâu là gây xôn xao tới đó. Người Đại Yến vô cùng sợ hãi và thống hận người Hồ từ tận xương cốt.
Sinh ý Khanh Nguyện ngày càng trở nên nổi tiếng. Bất kể là Đại Tư quốc, Tiên lộc quốc hay bộ Lạc Đại Sơn đều tận dụng cơ hội lần này mượn sức thế gia kinh thành, kết giao được thì càng tốt, nên thường xuyên lui tới Khanh Nguyện. Món ăn ở Khanh Nguyện ngon, hoàn cảnh tốt, có tính tư mật. Hơn nữa, nhờ có chiêu bài là chuẩn Vương chính quân Quách Tử Mục, cùng với quan hệ với Trung Dũng hầu phủ, hiện tại muốn đặt phòng ở Khanh Nguyện phải hẹn trước mười ngày.
Túc Cẩn An đã đặt phòng ở Khanh Nguyện, là đặt trước tám ngày, vì y có thẻ vàng nên được ưu tiên an bài. Từ sau khi Túc Cẩn An có được tấm thẻ vàng, ngày càng có nhiều người muốn tiếp cận y. Buổi tiệc tối nay thật ra là y đặt giúp cho nhi tử của Lễ Bộ thượng thư, Tạ Bật. Tạ Bật muốn mời một ít bằng hữu tốt tới Khanh Nguyện, phải nhờ vả Túc Cẩn An, cho nên Túc Cẩn An đương nhiên được mời.
Các sứ đoàn tới kinh thành, bận rộn nhất trong sáu bộ là Lễ bộ, Hộ bộ và Binh bộ. Hộ bộ bận chi tiền, Lễ bộ bận sắp xếp, Binh bộ bận trị an. Tạ Bật mời toàn con cháu các thế gia kinh thành, bao gồm cả Sở Hùng, Ninh quốc công phủ đại phòng đích nhị thiếu gia. Từ sau khi Tĩnh phi bị biếm thành quý nhân, phạt vào Trường Hỉ cung, Ninh quốc công phủ điệu thấp hơn nhiều. Tam công hiện giờ chỉ còn hai công. Lỗ quốc công phủ có quan hệ họ hàng với tân Trung Dũng hầu phủ còn đỡ, tình trạng Ninh quốc công phủ nhạy cảm hơn nhiều. Vĩnh Minh Đế không quá trấn áp Ninh quốc công phủ, nhưng Tĩnh phi bị biếm, quân hậu mang thai long tử, địa vị Ninh quốc công phủ trở nên không rõ ràng. Tình trạng Tĩnh phi cứ như một thanh kiếm sắc bén treo trên đầu Ninh quốc công phủ.
Giữa trưa Túc Cẩn An mới tới Khanh Nguyện, vị quản lý soái khí dẫn y tới Trúc Ti phòng. Có người ra giá mua tấm thẻ vàng trong tay Túc Cẩn An lên tới hai ngàn lượng bạc, nhưng Túc Cẩn An đều phớt lờ. Khanh Nguyện phát hành một trăm thẻ vàng, Quách Tử Mục cho Mộ Dung thế tử năm tấm, còn lại đều đưa ra ngoài. Người sở hữu tấm thẻ chắc chắn đều là người có thân phận hiển quý. Ô Chân công chúa cũng được một tấm. Người có được thẻ vàng của Khanh Nguyện chính là biểu tượng cho thân phận và địa vị. Không thể không nói, ý tưởng mà Thiệu Vân An góp ý cho Quách Tử Mục đánh trúng tâm lý của rất nhiều thực khách.
Túc Cẩn An an toạ không bao lâu, Tạ Bật và những người khác cũng tới. Món ăn ở Khang Nguyện cũng phải được đặt trước giống như việc đặt phòng, bằng không sẽ không kịp chuẩn bị. Nhìn thấy Túc Cẩn An, ai cũng tấm tắc khen tặng. Tạ Bật ngồi xuống lập tức nói. "Cẩn An huynh, có thể cho bọn huynh đệ chúng ta nhìn thử tấm thẻ vàng để mở rộng tầm mắt được không?"
Túc Cẩn An cười mà không nói lấy ra tấm thẻ vàng. Tập Bật liên tục cảm thán. "Quả nhiên là chế tác của Khanh Nguyện." Lời nói không giấu nổi vẻ hâm mộ cùng ghen tỵ.
Khi thẻ chuyển tới tay Sở Hùng, Sở Hùng cũng thập phần hâm mộ. Ninh quốc công phủ cũng có một tấm thẻ, bất quá lại nằm trong tay Ninh quốc công thế tử, chính là đại ca của Sở Hùng. Sở Hùng và đại ca y không có quan hệ tốt. Ninh quốc công thế tử xem như có chút năng lực, ngược lại với Sở Hùng nổi tiếng là công tử ăn chơi trác táng. Nhưng bởi vì địa vị mà thế gia kinh thành, các nhóm công tử vẫn nguyện ý lôi kéo làm quen.
Tạ Bật ánh mắt tham lam, năn nỉ nói. "Cẩn An huynh, ngươi và Trung Dũng hầu chính quân là huynh đệ bà con, có thể giúp đệ đệ xin một thẻ không? Ra bạc cũng được. Lỗ quốc công phủ các ngươi có tới ba tấm, hay là, ngươi bán cho huynh đệ một tấm?"
Tạ Bật không phải là người đầu tiên đưa ra đề nghị này, Túc Cẩn An trả lời. "Hai đứa đệ đệ kia của ta xem tấm thẻ này như tâm can bảo bối, ta làm đại ca đương nhiên không thể miễn cưỡng. Bất quá, ta có thể đi hỏi Vương Thiệu chính quân một chút, nhưng có ra thêm một thẻ hay không ta không cam đoan."
"Chỉ cần Cẩn An huynh chịu ra mặt dùm huynh đệ là được."
Tạ Bật cao hứng, không ngờ Túc Cẩn An lại đáp ứng đi hỏi giúp y.
Đồ ăn mau chóng dọn lên, trong nhóm người ngồi ở đây, chỉ có Túc Cẩn An và Tạ Bật từng tới nơi này, bất quá đây mới chỉ là lần thứ hai, dù sao thức ăn nơi này quá quý. Chỉ cần nhìn món ăn trên bàn đã đủ chảy nước miếng, ngay cả nhóm công tử không thiếu ăn cũng nhịn không nổi nuốt nước miếng.
Tạ Bật cầm đũa. "Mời mời, hôm nay Trang công tử mời khách, ta khách khí hết nổi rồi."
Vị công tử phụ trách bỏ bạc mỉm cười động đũa.
Không khí trên bàn ăn khá tốt. Ăn được một lúc, bên ngoài đột nhiên có tiếng động, mọi người không khỏi ngừng đũa. Ở Khanh Nguyện tại sao lại có tiếng ồn ào ầm ĩ như vậy? Trang công tử buông đũa. "Ta đi xem."
Túc Cẩn An cũng đặt đũa xuống, đứng lên. Chỗ này dù sao cũng liên quan tới Vương Thiệu chính quân, y đương nhiên quan tâm.
Lúc này, đại sảnh Khanh Nguyện chật ních người Hồ. Triệu quản sự sắc mặt trắng bệch đứng giữa một đám người Hồ hung thần ác sát, phía sau y là hộ vệ Khanh nguyện, một ít khách nhân trong các phòng cũng đi ra.
Nam nhân người Hồ có vết sẹo hình chữ thập trên mặt hung tợn nhìn một vòng, hằn học nói với Triệu quản sự. "Chúng ta là phái đoàn Hồ Cáp Nhĩ quốc, đến tửu lầu Đại Yến các ngươi ăn cơm còn phải đặt trước? Đúng là buồn cười!"
Triệu quản sự cố gắng hết sức để không bị dọa ngất xỉu, trấn định nói. "Khanh Nguyện là tiệm ăn tại gia, muốn dùng bữa phải đặt chỗ trước. Hiện tại phòng đã đầy. Khanh Nguyện là do Vương chính quân và Trung Dũng hầu chính quân cùng mở, bất kể ai tới đều phải tuân theo quy củ!"
Vị hán tử cường hãn với vết sẹo thập tự đẩy ngã Triệu quản sự, hộ vệ Khanh Nguyện tiến lên ngăn cản. Túc Cẩn An kéo tiểu nhị đang phát run tới góc tường, nhanh chóng ngả vào tai y nói vài câu, đối phương gật đầu vội vã bỏ chạy. Lúc này, tất cả khách nhân trong phòng đã ra hết. Toàn bộ khách nhân ở đây đều có thân phận. Túc Cẩn An bước lên vài bước, chính trực mở miệng. "Sứ đoàn Tiên Lộc quốc, bộ lạc Đại Sơn và Đại Tư quốc tới đây dùng bữa đều làm theo quy định. Sứ đoàn Hồ quốc, các ngươi vô cớ lại đây nháo sự là vì nguyên do gì, chẳng lẽ đây chính là sự chân thành nghị hòa mà các ngươi nói?"bg-ssp-{height:px}
Hán tử râu quai nón khinh thường liếc nhìn Túc Cẩn An, hỏi. "Tên?"
"Trước khi hỏi người khác thì hẳn là nên báo tên chính mình."
Hán tử ha ha cười hai tiếng. "Hồ quốc dũng sĩ, Tố Cha Thiện!" (Vl cái tên)
Túc Cẩn An. "Đại Yến Lỗ quốc công phủ, Túc Cẩn An!"
Thủ lĩnh Kha Thấm Vương liếc nhìn Túc Cẩn An, nháy mắt với Tố Cha Thiện. Tố Cha Thiện bất ngờ không báo trước ra tay với Túc Cẩn An. Túc Cẩn An vẫn luôn đề phòng vội vã chống trả, nhưng y, một công tử thế gia chỉ biết ít công phu quyền cước, làm sao có thể là đối thủ của Tố Cha Thiện. Chỉ bằng vài chiêu, thân thể Túc Cẩn An bị nện vào tường, nôn ra huyết.
Cảnh tượng này khiến toàn bộ Khanh Nguyện rối loạn, Tạ Bật và mấy người khác sợ tái mặt. Triệu quản sự chạy tới đỡ Túc Cẩn An, một người trong số đó cũng nhanh chóng chạy lại giúp, từ trong lồng ngực móc ra bình sứ nhỏ, dùng hàm răng cạy nắp bình, đổ chất bên trong vào miệng Túc Cẩn An. Sứ đoàn người Hồ nhìn thẳng nhân vật vừa mới xuất hiện. Khách nhân trong Khanh Nguyện cũng chợt an tĩnh, quay qua nhìn đối phương.
Túc Cẩn An cảm thấy lục phủ ngũ tạng dường như xáo trộn vị trí, y không ngất xỉu, trong miệng tràn đầy huyết, một dòng nước trong suốt chảy xuống cổ họng vào dạ dày, nội tạng bỏng rát lập tức dịu đi rất nhiều. Trong lúc mơ hồ, y nhìn thấy một chiếc mặt nạ, mùi thơm thoang thoảng quanh quẩn trên chóp mũi bên cạnh mùi máu.
"Triệu quản sự, mau đi tìm đại phu."
"Chủ tử..."
"Mau đi!"
Triệu quản sự sợ tới mức không còn lý trí. Người bị thương là đại công tử Lỗ quốc công phủ. Triệu quản sự hoang mang lo lắng chạy ra ngoài gọi đại phu, nhưng bị người Hồ chặn đường.
Kha Thấm Vương tiến lên hai bước. "Vị này chính là Quách công tử phải không?"
Dưới lớp mặt nạ, Quách Tử Mục nghiến răng, tay lạnh ngắt, thân thể khẽ run rẩy, không hiểu người này làm sao biết được mình. Y nhẹ nhàng đặt Túc Cẩn An nằm xuống, nhét bình sứ rỗng vào lại trong ngực rồi đứng dậy. Hộ vệ Khanh Nguyện lập tức che chắn trước mặt Quách Tử Mục. Tố Cha Thiện lại ra tay, một đám hộ vệ căn bản không ngăn cản được mấy chiêu đã bị đánh ngã xuống đất. Một số khách nhân lần lượt bước ra, một ít người biết quyền cước công phu từ Đại Tư quốc, bộ lạc Đại Sơn và Tiên Lộc quốc đều đứng dậy.
"Người Hồ! Nơi này là Đại Yến! Đừng có làm càn!"
"Các ngươi không được khinh người quá đáng!"
"Sứ đoàn Hồ quốc, nếu các ngươi tới nghị hòa, hành động thế này là có tâm tư gì?"
Quách Tử Mục tự nhủ không cần phải sợ, nơi đây là kinh thành, y đã phái người thông tri cho Mộ Dung và Vân An, sự tình giống như trước kia sẽ không bao giờ phát sinh!
"Phụt!" một tiếng, có thứ gì chém đứt dây đeo mặt nạ của Quách Tử Mục. Mặt nạ rơi xuống, tiếng kinh hô nháy mắt vang lên. Kha Thấm Vương ngây ngẩn cả người, Tố Cha Thiện ngây ngẩn cả người, toàn bộ đám người Hồ ngây ngẩn cả người. Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều nhìn về phía chuẩn Vương chính quân tương lai.
Khi chiếc mặt nạ chạm đất, Quách Tử Mục như chết lặng, giờ này y mới cảm thấy sợ hãi và kinh hoảng, nhìn qua càng nhu ngược, càng đáng thương hơn, dung mạo tuyệt mỹ cộng với sự sợ hãi khiến người xem nhìn đăm đăm. Trong mắt Kha Thấm Vương hiện lên vẻ tham lam trần trụi, hơi thở Tố Cha Thiện trở nên nặng nhọc.
"Hồ tặc lớn mật!"
Kha Thấm Vương và Tố Cha Thiện nhanh chóng hoàn hồn, một ngọn giáo xuyên qua từ phía sau lưng đám người Hồ. Có người nhìn thấy kinh ngạc hô to. "Là Đại tiểu tướng quân!"
Đại Chiến Kiêu xuất hiện, đi cùng với y còn có một đội binh lính chừng hai mươi, ba mươi người. Tố Cha Thiện là người đầu tiên đỡ đòn. Đại Chiến Kiêu chuyển cuộc chiến ra bên ngoài Khanh Nguyện, thành viên đội binh lính thì chiến đầu với nhóm người Hồ khác. Những người Kha Thấm Vương mang tới đều là chiến binh, hộ vệ binh lính không địch nổi, chỉ có Đại Chiến Kiêu còn có thể miễn cưỡng chiến đấu với Tố Cha Thiện.
Vào lúc này, một nhóm tư binh của Đại gia đang tức tốc chạy tới Khanh Nguyện, nhưng trước đó, một nhóm người hùng mạnh khác đã tham gia vào cuộc chiến, sát cánh với Đại Chiến Kiêu, hóa ra lại là Ô Chân công chúa, thủ lĩnh nhóm dũng sĩ bộ lạc Đại Sơn.
Bên ngoài Khanh Nguyện, mấy nhóm người đánh đánh đá đá, ở bên trong, Kha Thấm Vương không gia nhập cuộc chiến từng bước tiến đến gần Quách Tử Mục, dường như không hề lo lắng phía bên mình sẽ chịu thiệt. Vài người chắn trước mặt y.
"Kha Thấm Vương, nên giữ ý tứ."
Kha Thấm Vương khinh thường liếc nhìn mấy kẻ chặn đường, thân mình cao lớn nhìn chằm chằm vào Quách Tử Mục đang run lên vì sợ hãi.
"Bổn vương nghe nói, bên cạnh vương gia Đại Yến có một vị nam tử đẹp như thiên tiên. Hôm nay gặp mặt, quả là trăm nghe không bằng một thấy. Đóa kiều hoa mỹ lệ nhất Hồ quốc ta cũng phải ảm đạm thất sắc trước mặt ngươi."
"Kha Thấm Vương, đây là kinh thành Đại Yến, người ngươi vừa xúc phạm là chính quân của La Vinh Vương, vương gia Đại Yến quốc! Kẻ hèn này nhất định sẽ bẩm bảo đúng sự thật lên hoàng đế. Kha Thấm Vương lãnh đạo sứ đoàn đến nghị hòa, nhưng kẻ hèn chỉ nhìn thấy cuồng vọng vô lễ!"
Người nọ dịch sang bên cạnh hai bước, che trở Quách Tử Mục. Kha Thấm Vương hơi rũ mi, cười lạnh. "Vị này chính là?"
"Đại Yến kinh sư Quốc Tử Giám chưởng giáo tiến sĩ Sầm Quyết Uyên."
Đứng cùng Sầm Quyết Uyên còn có nhóm phu tử ở Quốc Tử Giám. Sầm Tiết thị ở trong góc dùng tay che kín miệng nữ nhi, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi. Sầm Quyết Uyên dẫn đầu, người Yến quốc có mặt ở đây, dù là chân thành hay giả ý đều đến đứng cùng một chỗ với y. Nói sao thì Sầm gia chính là nghĩa phụ Trung Dũng hầu đó!
Vừa nghe thấy tên người này, Quách Tử Mục càng sợ hãi. Kha Thấm Vương thoạt nhìn không phải người tốt, vạn nhất đối phương ra tay với người Sầm gia, người Sầm gia tuyệt đối không thể ngăn cản. Quách Tử Mục định bước tới, Sầm Quyết Uyên kiên quyết ngăn trở y, nói. "Vương chính quân đừng sợ, nơi này là kinh thành Đại Yến! Tên người Hồ này có cuồng vọng tới đâu, chẳng lẽ có thể giết hết tất cả mọi người chúng ta sao?"
Khi nói ra lời này, Sầm Quyết Uyên nhìn thẳng vào hai mắt Kha Thấm Vương.
Kha Thấm Vương ánh mắt như ghim khiến Quách Tử Mục phải cúi đầu né tránh. Y thô lỗ nói. "Người Hán các ngươi có câu, anh hùng xứng mỹ nhân. Mỹ nhân thế này, bổn vương đương nhiên khao khát. Ngươi nói y là Vương chính quân, tại sao bổn vương lại nghe nói y và La Vinh Vương còn chưa thành thân? Nếu chưa thành thân, bổn vương đương nhiên có thể tranh giành."
Rất nhiều người Đại Yến có mặt đều tức giận. Hoàng thượng đã sớm hạ chỉ tứ hôn, ai không biết lão bản Khanh Nguyện là vương chính quân. Kha Thấm Vương nói như vậy không chỉ cuồng vọng quá mức, mà còn là không để hoàng thượng vào mắt, là làm nhục La Vinh Vương.
Quách Tử Mục ngẩng đầu, ánh mắt sợ hãi từ đầu tới cuối không hề rơi một giọt lệ. Y vừa ngẩng đầu, ý niệm chiếm đoạt trong mắt Kha Thấm Vương càng sâu.