Vô luận Thiệu Vân An không muốn sinh hài tử cỡ nào, nhưng hắn "bất hạnh" có, không muốn sinh cũng phải sinh. Cho nên, hắn đành phải ngoan ngoãn theo cha nhỏ học tập về quá trình mang thai và sinh nở. Trong không gian có vài quyển sách liên quan, không phải Thiệu Vân An cố ý bỏ vào đâu. Chẳng phải "Đời trước" từng có tin đồn về tận thế sao? Thiệu Vân An thu thập rất nhiều đồ dùng, trong đó có cả sữa bột trẻ em, mấy quyển sách kia đều là quà tặng đi kèm. Hiện tại, chúng nó biến thành sách giáo khoa bắt buộc của Vương Thạch Tỉnh. Thiệu Vân An miễn cưỡng đọc được hai quyển.
Thiệu Vân An tưởng tượng tới rất nhiều kiểu "sinh sản", tỷ như đột ngột đau bụng giữa đêm khuya thanh vắng, tỷ như đột ngột đau bụng lúc đang đi trên đường, tỷ như đột ngột đau bụng khi đang ăn cơm...Nói tóm lại, đột ngột đau bụng là đúng nhất.
Đại Chiến Kiêu vội vã hồi kinh bằng mọi cách, chỉ sợ mình sẽ bỏ lỡ giờ khắc đứa nhỏ chào đời. Mặc dù tình cảm huynh đệ không quá sâu nặng, nhưng Thiệu Vân An vẫn rất cảm động. Thiệu Vân An sắp lâm bồn, không thể tự nấu ăn, nên tới Khanh Nguyện đặt ít mòn, sau đó dặn dò đầu bếp trong phủ nấu một bàn đồ ăn ngon cho Đại Chiếu Kiêu tẩy trần.
Đại Chiến Kiêu bình thường hay tỏa ra khí chất võ nhân, nhưng không hề mang nặng sự ngột ngạt của chiến trưởng, ngược lại, y rất hay nói và hài hước. Bất quá cũng có lẽ do tuổi đời còn trẻ. Nếu là hai vị đại tướng quân Đại Minh Quân và Đại Minh Vinh thì sẽ khác.
Thiệu Vân An rất tò mò về sự tình ở biên quan, cũng bởi vì Vương Thạch Tỉnh từng là thành viên của Dực Hộ quân, hắn càng muốn biết thêm nhiều hơn. Hành trình hồi kinh lần này của Đại Chiến Kiêu rất vội vã, có cả người ngoài ở đây, y không nói những vũ khí kia đã gây chấn động thế nào đối với một số ít người ở biên quan, chỉ kể lại phản ứng của mọi người khi nhìn thấy những vật tư quân dụng chưa từng thấy bao giờ, đặc biệt là phản ứng của các tướng sĩ khi ăn mì gói. Nghe vậy, Thiệu Vân An cười ha hả, đồng thời cũng hơi chua xót. Chỉ là món mì gói nấm dưa chua thịt gà bình thường nhất cũng có thể khiến cho các tướng sĩ ăn ngon miệng, thậm chí nhiều người còn chia mì gói thành hai bữa ăn, nước mì cũng không hề lãng phí một ngụm.
Đang nghĩ tới món canh, Thiệu Vân An ngừng cười, thân thể hơi chấn động một chút. Để ý thấy phản ứng của hắn, Đại Chiến Kiêu và Vương Thạch Tỉnh đồng loạt hỏi. "Làm sao vậy?"
Thiệu Vân An xấu hổ muốn chết, hình như hắn không tự chủ được! Nhưng Ô Chân công chúa đang ở đây, còn có hài tử, nghĩa phụ và nghĩa mẫu, hắn không thể nào nói mình không kiềm chế được. Mịa kiếp! Sao hắn có thể mất tự chủ cơ chứ!
Cơ mặt Thiệu Vân An run run, cố gắng bình tĩnh nói. "Ồ, không có việc gì, ta muốn đi giải quyết một chút, Tỉnh ca, huynh đi tới ta ta đi."
Vương Thạch Tỉnh nhanh chóng đứng dậy. Bắt đầu từ giai đoạn giữa tới cuối thai kỳ, số lần Thiệu Vân An đi vệ sinh tăng nhanh chóng, Vương Thạch Tỉnh đã quen với việc này.
Túc Thần Dật không yên lòng đứng lên. "Cha nhỏ đi chung với ngươi." Ngày lâm bồn đã gần kề, mỗi lần đi giải quyết phải thận trọng.
Thiệu Vân An vịn tay Vương Thạch Tỉnh đứng lên, trong đầu biến thành màu đen, tại sao lại tiểu không ngừng! Hết rồi! Lần này mất hết mặt mũi với mọi người rồi!
Túc Thần Dật đỡ lấy tay khác của Thiệu Vân An. Thiệu Vân An cầu mong không ai phát hiện ra hắn tè ở trong quần, hy vọng bộ y phục tối màu có thể che đi tình trạng khó xử hiện tại của bản thân. Nắm tay cha nhỏ và Vương Thạch Tỉnh đi được hai bước, Thiệu Vân An đột nhiên cảm thấy không đúng, hắn ngừng lại.
"Vân An?"
"Tức phụ?"
Thiệu Vân An đứng bất động, chớp chớp mắt nhìn cha nhỏ. "Cha nhỏ, ngài xem phía sau ta." Cái lối đi tiểu này hình như không đúng!
Túc Thần Dật vừa nghe thấy thì giật mình, vội vàng nhìn phía sau Thiệu Vân An. Thật không thể tin được, sàn nhà chỗ Thiệu Vân An đang đứng đã ướt một mảng lớn, nước vẫn không ngừng chảy xuống. Túc Thần Dật lập tức kêu lên. "Vân An! Con đang vỡ nước ối!"
Oanh!
Phòng ăn bị oanh tạc.
"Cha nhỏ!" Ni tử thét chói tai.
Tưởng Mạt Hi hoàn hồn xong mau chóng ôm lấy Ni tử. Vương Thanh còn sững sờ đứng tại chỗ, không hiểu vỡ nước ối là gì. Vương Thạch Tỉnh cũng choáng váng, Đại Chiến Kiêu đứng dậy tính ôm Thiệu Vân An, nhưng bị cha nhỏ hất tay ra.
Sầm phu nhân nghe thấy là nước ối vỡ, bà giật mình. "Mau kêu Vân An nằm xuống! Thạch Tỉnh, mau đi gọi sản công!"
Túc Thần Dật hồi thần, sắc mặt tái nhợt sợ hãi. "Chiến Kiêu, ngươi mau vào cung thỉnh ngự y! Nói cho ngự y, Vân An vỡ nước ối!" Giọng Túc Thần Dật luống cuống. "Vân An, bụng đau không?"
Còn chưa biết rõ mình lâm vào tình huống nguy hiểm thế nào, Thiệu Vân An theo bản năng lắc đầu. "Không đau, không cảm thấy gì hết, ta sắp sinh sao?"
Túc Thần Dật và Sầm lão phu nhân chỉ muốn hôn mê. Sầm lão nói. "Nói cho ngự y, Vân An không đau bụng, chỉ vỡ nước ối, bảo bọn họ mau chóng tới đây!"
"Đại phu! Mau gọi đại phu!"
Chỉ cần nhìn phản ứng của Sầm phu nhân và Túc Thần Dật cũng biết tình hình hiện tại của Thiệu Vân An chắc chắn không tốt. Đại Chiến Kiêu trực tiếp sử dụng khinh công. Ô Chân công chúa là đại cô nương, gặp phải sự tình này cũng vô cùng bối rối. May mắn thay, nàng không phải là công chúa (nữ nhân) bình thường, tự đấm mình hai cái lấy lại bình tĩnh, nàng kéo ba đứa nhỏ về phía mình.
Vương Thạch Tỉnh ra sức bế Thiệu Vân An lao ra khỏi phòng ăn giữa tiếng hét của Túc Thần Dật. Thiệu Vân An vỡ nước ối nhưng không đau bụng, nếu hài tử không mau chóng ra ngoài sẽ lâm vào tình trạng thiếu oxy! Vương Thạch Tỉnh không chạy lung tung, chạy tới căn phòng gần nhất mà Thiệu Vân An có thể nằm, trên đường đi hắn gào thét nhóm hạ nhân mau đi lấy cáng.
Đại Chiến Kiêu cưỡi ngựa lao ra khỏi hầu phủ. Ô Chân công chúa thì dò hỏi Túc Thần Dật xem nàng có thể làm cái gì.
"Cha nhỏ..."
Lúc này Vương Thanh mới có phản ứng, cha nhỏ sắp sinh! Tưởng Mạt Hi không hổ là đại ca, nhóc một tay ôm Ni tử bị dọa khóc, một tay túm chặt Vương Thanh tính lao ra ngoài, nghiêm túc. "Chờ!"
Vương Thanh run run hỏi. "Đại ca, cha nhỏ sắp sinh, làm sao bây giờ?"
Vương Thanh không hiểu vỡ nước ối nghĩa là gì, nhóc chỉ biết cha nhỏ sắp sinh, cha nhỏ sẽ gặp nguy hiểm. Đối với người đệ đệ này, Vương Thanh và Ni tử không lo lắng về việc liệu nó có gây ảnh hưởng đến địa vị của hai nhóc ở trong nhà hay không. Cho dù nói rằng hai nhóc là áy náy hay yêu thích cũng được, hai nhóc đều mong cha nhỏ có thể sinh thêm đệ đệ hoặc muội muội. Cha nhỏ rất tốt với hai nhóc, hai nhóc đương nhiên hy vọng cha nhỏ có một đứa hài tử thân sinh. Hiện giờ cha nhỏ sắp sinh, Vương Thanh rất sợ hãi, bởi vì cha và ngoại gia gia nhìn qua thực đáng sợ.
"Đừng sợ đừng sợ, Vương Thiệu chính quân sẽ bình an sinh hạ hài tử. Chờ một lát ta mang các ngươi tới đó." Ô Chân công chúa an ủi Vương Thanh và Ni tử. Lần đầu tiên có cảm giác trực quan về sự đáng sợ khi sinh hài tử.
Đợi Vương Thư Bình và Triệu Nguyên Đứng lấy cáng tới, nâng Thiệu Vân An trở về phòng của hắn và Vương Thạch Tỉnh, Ô Chân công chúa mang theo ba hài tử đi qua. Hiện tại không ai rảnh chăm sóc ba đứa nhỏ này, may mắn thay, ba đứa nhỏ còn có ma ma và nha hoàn hầu hạ bên người. Bên cạnh Ni tử có một vị ma ma từ trong cung đi ra chăm sóc, hơn nữa còn có Ô Chân công chúa, cho nên không sợ bọn nhỏ bị cái gì.
Thiệu Vân An nằm ở trên giường, ngoại y bị cởi ra, thân dưới được đệm bằng gối. Bụng hắn vẫn không đau, chỉ cần động một chút thì nước lại chảy ra. Hắn cũng ý thức được trạng huống của mình không đúng. Hài tử động đậy ở trong bụng, nhưng hắn không đau. Nếu đứa nhỏ không đi xuống, nước ối chảy hết, kết quả đã rõ rành rành. Lúc này, Thiệu Vân An vừa căng thẳng vừa sợ hãi.
"Tỉnh ca, làm sao bây giờ? Bụng ta không đau. Hài tử sẽ không sao chứ?"
"Sẽ không sẽ không. Hài tử của chúng ta nhất định sẽ bình an sinh hạ."
Vương Thạch Tỉnh tay chân lạnh băng, cả người toát mồ hôi lạnh.
"Tới tới!" Đại phu trong phủ Đại tướng quân mau chóng chạy tới, bưng theo một chén thuốc. Vừa nghe thấy Thiệu Vân An vỡ nước ối, nhưng bụng không đau, đại phu quyết định đun thuốc trợ sản, hiện giờ không còn kịp chờ hài tử phản ứng nữa rồi.
Thiệu Vân An không màng đắng hay cay, nóng hay nguội, một vài hớp uống xong chén thuốc. Vương Thạch Tỉnh mang nước ấm tới cho hắn súc miệng. Thiệu Vân An uống xong mới biết đây là linh nhũ. Không biết do dược hay do linh nhũ phát huy tác dụng, không bao lâu sau, Thiệu Vân An chỉ cảm thấy một vài phút, bụng đột nhiên đau quặn.bg-ssp-{height:px}
Ở tướng quân phủ, Đại lão tướng quân, lão chính quân, lão phu nhân và những thành viên Đại gia khác vội vã rời nhà tới Trung Dũng hầu phủ. Thiệu Vân An vừa vỡ nước ối, quản gia Yến Phù Sinh tức tốc phái người báo tin. Tướng quân phủ là nơi đầu tiên nhận được tin tức. Vừa mới nghe Thiệu Vân An vỡ nước ối, tất cả mọi người gần như chấn động. Thời cổ đại, việc vỡ nước ối trước khi đứa nhỏ động đậy là rất nguy hiểm. Có thể giữ lại mạng người lớn đã là rất tốt, nặng hơn là một xác hai mệnh, lão phu nhân cơ hồ sắp ngất.
Lúc vương phủ nhận được tin, La Vinh Vương và Quách Tử Mục đang ngâm mình trong thùng nước tắm. Có thể nói, hai người giống như gà bay chó sủa lao ra khỏi phòng tắm, chưa kịp lau tóc, chỉ vội mặc y phục, buộc tóc, cùng Mộ Dung thế tử vội vã rời phủ. Đối với nhiều người mà nói, việc sinh nở của Thiệu Vân An nghiêm trọng tương đương với quân hậu. Mà đối với quân hậu và Vĩnh Minh Đế mà nói, Thiệu Vân An sinh sản có bình an hay không còn quan trọng hơn cả quân hậu.
Ngay khi nhận được tin, Vĩnh Minh Đế phái quan chính ngự y Ninh Mục cùng hai ngự y khác tới. Các ngự y không có mặt trong hoàng cung cũng nhận được tin, yêu cầu bọn họ khẩn cấp tới Trung Dũng hầu phủ. Quân hậu không có tâm trạng lo cho tiểu thái tử, cùng Vĩnh Minh Đế ở Đông Lâm điện nôn nóng chờ tin tức. Quân hậu đứng ngồi không yên. Quách Tốn cùng Trác Kim thi nhau chạy ra chạy vào, hỏi thăm tin tức.
Từng cỗ xe ngựa tiến nhập Trung Dũng hầu phủ, Tưởng Khang Thần cũng tới. Thay đổi xiêm y, sát trùng xong, y vào thẳng phòng sinh. Vương Thạch Tỉnh bị đuổi ra ngoài, hắn quá vướng bận. Trong phòng sinh, Túc Thần Dật, lão chính quân, Tưởng Khang Thần, đại phu tướng quân phủ, sản công, Ninh Mục cùng các ngự y trợ thủ đều có mặt. Các ngự y còn lại ở bên ngoài chờ Ninh Mục phân phó. Nói thật, Ninh Mục lúc này không dám để quá nhiều người vào phòng, ai biết mấy vị ngự y kia có ý đồ gì hay không? Ngộ nhỡ Vương Thiệu chính quân cùng đứa nhỏ có mệnh hệ gì, tính hết mấy cái đầu nhà y cũng không đủ chém. Giữ lại hai ngự y từng là đồ đệ của mình tương đối yên tâm.
Toàn bộ đồ dùng, nước uống, dược liệu Thiệu Vân An sử dụng đều do thủ hạ tâm phúc của tướng quân phủ xử lý, không trải qua bất kỳ bàn tay nào khác, kể cả những người đến từ Trung Dũng thôn. HỔ ca cũng từ trong cung đi ra, canh giữ trong phòng sinh. Đại Kim Tiểu Kim ở bên ngoài. Hổ ca không bị mùi máu ảnh hưởng, ngược lại, nếu có bất kỳ chất độc nào tiến vào, mũi người có thể không ngửi thấy, nhưng không thể tránh khỏi mũi Hổ ca.
Mặc dù Thiệu Vân An đã bắt đầu chuyển dạ, nhưng chưa tới thời điểm sinh sản. Hắn cắn một miếng vải mềm trong miệng, mấy lần muốn gào thét đòi sinh mổ, đơn giản là không thể chấp nhận được.
Quách Tử Mục ngồi bên ngoài. Lúc quân hậu lâm bồn, Quách Tử Mục không tiến cung. Y chưa từng sinh hài tử, tiến cung cũng không giúp được gì nhiều. Nhưng Thiệu Vân An sinh sản thì khác, dù không giúp được gì nhưng cũng có thể ngồi chờ tin tức. Sau khi đi tới đi lui hơn chục lần, Quách Tử Mục chạy tới cửa hét lên. "Vân An, ngươi phải để dành sức, có muốn ăn cái gì không?"
"Ta muốn chết!!!"
Quách Tử Mục run cầm cập, Vương Thạch Tỉnh đứng dậy định lao vào, nhưng bị Mộ Dung thế tử và Đại Chiến Kiêu giữ chặt. Ô Chân công chúa ở bên ngoài với nhóm hài tử, bên trong thật sự không phải chỗ thích hợp cho bọn nhóc.
"A!!!! Mổ bụng đi, ta chịu không nổi!"
"Tức phụ! Đệ nhịn nhịn, nhịn một chút, ta vào cùng đệ!"
"Biến đi! Đều tại huynh!"
Vương Thạch Tỉnh hai mắt đỏ lên, lão tướng quân, Sầm lão cùng La Vinh Vương nhịn không nổi, rống. "Ngươi đừng có thêm phiền!"
Bên trong, Ninh Mục quan sát tình trạng của Thiệu Vân An, sau khi bàn bạc với đại phu tướng quân phủ, quyết định sắc thêm một chén thuốc hỗ trợ chuyển dạ để đứa nhỏ ra ngoài càng sớm càng tốt. Thiệu Vân An không có khả năng nhẫn nại như quân hậu, chờ tới lúc sinh chắc là hắn sẽ không còn sức.
Thêm một chén thuốc trợ sản khác được đưa vào, không bao lâu, mọi người bên ngoài nghe thấy tiếng hét của Thiệu Vân An. Một lần nữa, Vương Thạch Tỉnh bị ba bốn người gắt gao túm chặt, ngăn cản hắn tiến vào gây rối.
"A!!! Ta muốn sinh mổ! Aaaa! Đau chết mất!"
"Vân An, đừng la, tiết kiệm sức đi!"
"Mổ bụng mổ bụng!"
Thiệu Vân An đau đến mức hoàn toàn quên mất đây là thời cổ đại, không thể sinh mổ. Loại đau đớn này không thể diễn tả bằng lời. Giống như bị táo bón hơn mười ngày, sau đó uống thuốc nhuận tràng nhưng không khỏi, ruột gan nát vụn. Nhưng ruột gan nát vụn cũng không sánh bằng nỗi đau hiện tại!"
"Aaa!" Thiệu Vân An đau tới nỗi chảy nước mắt nước mũi. "Thiệu Đại Hổ! Đồ vương bát đản! Ngươi không chết tử tế được! Lão tử thao chết mười tám đời nhà ngươi!"
Mọi người bên ngoài nghe thấy vừa đau lòng vừa nổi gân đen. Chỉ có Vương Thạch Tỉnh là đồng cảm cứ như bản thân hắn đang sinh sản. Nếu hắn biết đó là dựng quả, hắn tuyệt đối sẽ không để tức phụ mang thai!
"An nhi, đừng gào nữa, một lát nữa còn cần dùng sức!"
"A! Tại sao còn chưa ra? Đau quá, đau muốn chết!"
Thiệu Vân An đau đến mức trước mặt biến thành màu đen. Nỗi đau đớn khi sinh nở này không phải chuyện một nam nhân như hắn phải gánh chịu. Hắn mắng Thiệu Đại Hổ, mắng Vương Thạch Tỉnh, mắng tới khi hắn chẳng nhớ rõ mình đang mắng cái gì, cuối cùng, hắn thậm chí còn mắng cả hài tử trong bụng.
"Ngươi mà không ra, ta đánh chết ngươi! AAAA!!"
Vương Thạch Tỉnh không nhịn nổi nữa, thoát khỏi sự kiềm chế của Mộ Dung thế tử và Đại Chiến Kiêu, vọt vào phòng sinh. Ngay sau đó. "Vương Thạch Tỉnh! Ta muốn ly hôn!"
"Tức phụ!"
Sản công phụ trách đỡ đẻ cảm thấy chính mình như đang trong cơn nóng oi bức mùa hè, mồ hôi vã ra như tắm. Y không biết đã đỡ đẻ bao nhiêu phu nhân, nam thê thế gia, cũng gặp qua không ít gia chủ sợ đau, nhưng đây là lần đầu tiên y gặp phải người không chỉ sợ đau, mà còn đòi hòa li. Sản công coi như chứng kiến Trung Dũng hầu đau lão bà đến thế nào, cũng tin vào mấy lời đồn bên ngoài, nói chính quân mới là đương gia của hầu phủ. Không chỉ sản công đổ mồ hôi nhễ nhại, mỗi người trong phòng sinh đều ướt đẫm. Nếu không phải vì lo cho an nguy của Thiệu Vân An, Tưởng Khang Thần chắc chắn sẽ phụt cười.
Thiệu Vân An đau tới mức kêu cha gọi mẹ, không biết trên cánh tay và bàn tay Vương Thạch Tỉnh đã hằn bao nhiêu vết răng sâu màu tím. Khi cảm thấy cái "thứ" co rúm trong bụng mình cuối cùng cũng sắp được rút ra, hắn dùng hết sức cha sinh mẹ đẻ, sau đó...
"Ra rồi ra rồi!"
"Oa oa...a!"
"Vân An Vân An!"
Tiếp tục tình trạng gà bay chó sủa, tên gia hỏa nào đó bị cha nhỏ dọa đánh chết rốt cuộc đã ngừng tra tấn cha mình, nhưng sự thật thì cha nhỏ nhóc đã bị tra tấn tới bất tỉnh rồi.
"Hoàng thượng! Thiên tuế! Sinh! Sinh! Vương Thiệu chính quân sinh! Là một tên tiểu tử béo! Ước chừng bốn cân tám lượng!"
Vĩnh Minh Đế và quân hậu đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Quân hậu cao hứng. "Một tên tiểu tử béo, thật là tốt quá. Vương Thiệu chính quân thế nào? Có nguy hiểm gì không?"
Quách Tốn. "Nghe nói là bị đau bất tỉnh, nhưng không có nguy hiểm gì."
Quân hậu gật đầu, càng thêm yên tâm. "Mẫu tử bình an, ông trời phù hộ." Sau khoảng nửa canh giờ, Tưởng Mạt Hi và Vương Thanh đi theo lão chính quân tiến cung. Vương Thạch Tỉnh hiện giờ không thể đi, Vương Thanh là đích trưởng tử, thay thế phụ thân tiến cung báo tin vui. Lão chính quân đại diện cho tướng quân phủ. Đây là quy củ, cho nên quân hậu và Vĩnh Minh Đế còn đang chờ, không đi nghỉ ngơi.
Nghe lão chính quân kể lại quá trình Thiệu Vân An sinh sản, quân hậu và Vĩnh Minh Đế cười ha ha, tức phụ nhà ai mà sinh con đau tới mức đòi hòa li với phu quân, còn đòi đánh hài tử, cái này mà truyền ra ngoài khéo bị người ta cười chết. Điều vô lý hơn chính là, mổ bụng lấy con, quả thực là không muốn sống nữa. Quân hậu quyết định, đợi tới khi hắn đi thăm hài tử, nhất định phải cho đứa chất tử nhà mình một bài giáo huấn.
Được chắt trai, tuy nói là ngoại chắt, nhưng Vương Thạch Tỉnh không cha không nương, phu thê Sầm lão lại là nghĩa phụ nghĩa mẫu, cho nên các trưởng bối tướng quân phủ tự giác xem đứa nhỏ thành tôn tử (chính) của nhà mình. Đợi mọi người tiến cung báo tin trở về, thánh chỉ của Vĩnh Minh Đế cũng theo đến.