Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Thạch Tỉnh x Thiệu Vân An
Chương
Vương Thạch Tỉnh chạng vạng trở về. Ngày mùa, nhà nào có gia súc đều mang ra dùng, con bê con còn nhỏ, không thể kéo xe, hắn lại không muốn qua nhà khác mượn nên chỉ có thể đi bộ lên huyện thành, cũng không cho Thiệu Vân An đi cùng. Khi trở về thì thuê một chiếc xe bò, thuận tiện mua vài thứ, chủ yếu là nông cụ, rau quả và một ít lương thực.
Trà được bảo quản trong bình gốm sứ. Quả nhót từ nhà lý chính đem qua thì toàn bộ dùng để nhưỡng rượu, chỉ chờ đủ ngày. Vương Thạch Tỉnh hôm nay lên huyện thành chủ yếu là tìm người dựng nhà và mướn người làm ruộng. Đất trống trong sân dùng để khai khẩn trồng rau, một mình hắn làm là được, không cần thêm người.
Vương Thạch Tỉnh đi mất một ngày, cũng tìm được người làm hợp ý. Chu thúc cùng phụ thân của Vương Tứ thúc, Vương lão cha, đều là thợ dựng nhà có tay nghề. Chu thúc thân thể không tốt, việc đồng ruộng trong nhà chủ yếu do Chu Thiên Bảo làm, ông chỉ ở xung quanh phụ giúp một ít. Vương lão cha thì tuổi lớn, không thể xuống ruộng làm việc. Vương Thạch Tỉnh suy nghĩ kỹ liền nhờ Chu thúc và Vương lão cha giám công, mỗi ngày năm mươi văn không bao ăn.
Để dựng nhà, việc đầu tiên Vương Thạch Tỉnh nghĩ đến là lên huyện thành tìm thợ. Yêu cầu của Thiệu Vân An rất cao nên hắn phải tìm thợ cả có tay nghề đặc biệt. Thợ cả đã tìm được một người, nhưng Vương Thạch Tỉnh muốn xây một căn nhà thật rộng, thật nhiều phòng, nên lại mướn thêm hai mươi nhân công là lưu dân đến từ phía nam bị nạn ngập lụt. Những lưu dân này không có chỗ ở, tụ tập ở ngoài thành tìm cách kiếm sống. Vương Thạch Tỉnh tìm gặp đốc công của nhóm, cảm thấy nhóm người này đáng tin cậy liền quyết định thuê mỗi người sáu mươi văn một ngày, không bao chỗ ăn ở. Tiền công của thợ cả thì tính giá khác. Ngày mùa bận rộn, không thể nhờ người trong thôn hỗ trợ nấu ăn được. Vương Thạch Tỉnh lại không đành lòng để Thiệu Vân An mỗi ngày nấu ăn cho hơn ba mươi người, như thế quá mệt mỏi.
Thông thường, tiền công dựng nhà một ngày bao ăn nhiều nhất là ba mươi văn. Vương Thạch Tỉnh muốn đẩy nhanh tốc độ, lại không muốn bao ăn nên mới nâng cao tiền công. Quả nhiên không ai không muốn, đều sôi nổi hứa sẽ làm tốt công việc theo yêu cầu của Vương Thạch Tỉnh, nhiều nhất hai tháng sẽ làm xong nhà. Vương Thạch Tỉnh trả trước cho thợ cả và đốc công mỗi người hai lượng bạc, khi nào nhà dựng nhà xong, không có vấn đề gì thì mới trả phần còn lại, tránh cho có người có ý kéo dài công trình, không chịu ra sức làm tốt
Nhân thủ làm ruộng Vương Thạch Tỉnh cũng tìm ở trên huyện. Tìm được năm người, mỗi người mỗi ngày sáu mươi văn không bao ăn. Hắn còn thuê một con bò để cày ruộng. Đồng dạng trả trước tiền đặt cọc, làm xong hết mới kết toán tiền công. Vương Thạch Tỉnh vốn định thuê sáu người, nhưng có người trong thôn tìm hắn xin làm công, hắn mới bớt đi một nhân công.
Vương Thạch Tỉnh lúc trở về liền đem mọi chuyện thuật lại cho Thiệu Vân An. Thiệu Vân An nói rằng toàn bộ mọi việc cho Vương Thạch Tỉnh làm chủ, chỉ cần có thể dựa theo ý tưởng của hắn đem nhà xây xong là được. Thực ra, cách làm của Vương Thạch Tỉnh nếu ở thời hiện đại chính là đi tìm một công ty thiết kế, thuê một đội thi công, lại mướn quản lý giám sát, bản thân sẽ bớt không ít việc. Chu thúc cùng Vương lão cha cảm thấy Vương Thạch Tỉnh có ý giúp bọn họ liền tự động giúp Vương Thạch Tỉnh lựa chọn vật liệu như gỗ và gạch. Vương Thạch Tỉnh về phương diện này thì hoàn toàn không biết gì, nên vô cùng tin tưởng giao một trăm lượng bạc cho hai vị lão nhân gia.
Thiệu Vân An rất mong chờ căn nhà mới. Chỉ bản vẽ thôi đã mất đến hai ngày thảo luận cùng Vương Thạch Tỉnh và hai đứa nhỏ. Nhà ở, hắn định làm theo kiểu tứ hợp viện tam tiến. Chính phòng, phòng ngủ, phòng cho khách nhân, trù phòng, phòng tắm, nhà ăn và mấy gian phòng chức năng khác, còn có hoa viên, vườn trồng rau, chỗ nuôi gia súc. Thiệu Vân An áp dụng một vài kiểu dáng cổ xưa mà hắn biết để kiến tạo phòng ở. Nhìn toàn cảnh căn nhà đã vẽ ra, Vương Thạch Tỉnh đối với tân gia còn có nhiều mong chờ hơn cả Thiệu Vân An, hai đứa nhỏ lại chẳng cần nói.
Thời cổ đại không có xi măng, nhà ở sử dụng hỗn hợp gỗ và gạch là chủ yếu. Vật liệu xây nhà đã có người đảm nhận, Thiệu Vân An không muốn tham dự vào việc dựng nhà và trồng trọt. Việc cần làm đã làm xong, hắn nên đốc thúc Vương Thanh và Vương Ni học tập, những việc kia hoàn toàn giao cho Vương Thạch Tỉnh phụ trách. Nhóm thi công và nhóm làm ruộng ngày mai sẽ đến. Vương Thạch Tỉnh dùng bữa xong liền mang theo bản vẽ đi tìm Chu thúc và Vương lão cha. Còn rất nhiều chuyện cần xử lý, hắn vội đến mức thời gian để cùng Thiệu Vân An ngồi lại tâm sự cũng không có.
Lúc Vương Thạch Tỉnh trở về, Thiệu Vân An đang ở trong phòng giảng giải thành ngữ, kể chuyện xưa cho Vương Thanh và Vương Ni. Thiệu Vân An không muốn làm từng bước như các hài tử khác thường hay học, hắn tự mình lập ra một phương pháp học khác chính là cổ kim kết hợp. Tư thục cần phải vào, văn chương cần phải học, Thiệu Vân An thỉnh thoảng lại thêm vào một vài quan điểm ở hiện đại, khiến hai đứa nhỏ không chỉ đơn giản là thích đọc sách, mà còn phải học cách đọc sách.
Vương Thạch Tỉnh đi đến ngoài cửa nhưng không lập tức đẩy cửa đi vào, mà lẳng lặng nghe Thiệu Vân An kể chuyện xưa cho bọn nhỏ. Vương Thanh cùng Vương Ni nghe đến mê mẩn. Hai bé còn chưa biết chữ, nhưng nghe cha nhỏ kể chuyện rất êm tai, đạo lý cũng rất dễ hiểu, nghe xong chuyện xưa còn học được một thành ngữ. Vương Thanh không rõ phu tử ở trường tư thục thế nào, nhưng bé cảm thấy cha nhỏ so với phu tử còn lợi hại hơn.
Thiệu Vân An nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng như thế nào mà nửa ngày không thấy ai lên tiếng? Hắn ngừng chuyện đang kể, hô. "Ai vậy? Là Tỉnh ca sao?"
Vương Thanh và Vương Ni nhìn ra cửa, cha đã trở lại? Vương Thạch Tỉnh đứng ở cửa nuốt nuốt cổ họng, lên tiếng. "Ừ, ta đã trở về." Nói xong, hắn đẩy cửa vào.
Thiệu Vân An không phát hiện ra điều lạ thường, chỉ hỏi. "Thế nào?"
"Đều tốt. Chu thúc và Vương lão cha nói ngày mai sẽ đi lấy vật liệu, mọi thứ đều có sẵn. Nhóm người ngày mai đến sẽ làm nền trước. Ruộng bên kia cũng có người chăm sóc. Nhà mới bên kia ta giao việc xong sẽ trở về trồng rau."
"Cha, ta có thể trồng rau." Vương Thanh lập tức nói.
Vương Thạch Tỉnh đáp. "Ngươi cùng cha nhỏ hảo hảo đọc sách, học xong mới được phép hỗ trợ. Chờ cha xới đất, gieo hạt cải xong, ngươi và Vương Ni sẽ phụ trách vườn rau."
"Vâng."
Thiệu Vân An nhìn chằm chằm Vương Thạch Tỉnh trong chốc lát, ngược lại nói. "Thanh nhi, Ni tử, cha nhỏ kể hết chuyện xưa cho các ngươi. Ngày mai Thanh không chỉ đem chuyện xưa lặp lại một lần, Ni tử phải học thuộc thành ngữ và ý nghĩa của nó. Ăn sáng xong cha nhỏ sẽ kiểm tra."
"Vâng."
Hai đứa nhỏ lập tức lại tập trung tinh thần nghe chuyện xưa. Vương Thạch Tỉnh đi ra ngoài rửa tay, lau mặt, sau đó tới ngồi phía sau Thiệu Vân An, an tĩnh nghe hắn kể chuyện.
Kể xong, lại kiểm tra vài chữ mấy ngày nay đã dạy cho bọn nhỏ, Thiệu Vân An để hai đứa tự ôn tập, cùng Vương Thạch tỉnh về phòng. Vừa vào cửa, Thiệu Vân An liền hỏi. "Có chuyện gì? Ta thấy ngươi không được vui."
Sắc mặt Vương Thạch Tỉnh tức khắc trầm xuống, hắn nhìn Thiệu Vân An hỏi. "Nhà bên kia không có ai tới tìm ngươi đòi bạc?"
Hắn vừa nói xong, Thiệu Vân An liền minh bạch mọi chuyện, mỉm cười giơ tay ôm cổ Vương Thạch Tỉnh, hỏi. "Ngươi có biết hai vị nữ nhân họ Vương hôm nay bị tộc trưởng lão bà đánh ra khỏi cửa?"bg-ssp-{height:px}
Tâm trạng Vương Thạch Tỉnh tức khắc tốt lên, bế Thiệu Vân An lên, nâng mông hắn, sau đó lui lại mấy bước ngồi xuống giường, trả lời. "Chu thẩm đã nói với ta. Bọn họ không đến tìm ngươi đúng không?"
Thiệu Vân An cong khoé miệng. "Bọn họ dám sao?" Tháo miếng bịt mắt của Vương Thạch Tỉnh quẳng qua một bên.
Vương Thạch Tỉnh hầu kết giật giật, kêu một tiếng. "Tiểu tức phụ..."
"Hửm?" Thiệu Vân An làm bộ không hiểu ý Vương Thạch Tỉnh, ngón tay còn cố ý vuốt ve hầu kết của hắn. Vương Thạch Tỉnh nuốt nuốt cổ họng, tiến lại gần hôn xuống.
"Thanh nhi cùng Ni tử còn đang học bài đấy!" Né tránh nụ hôn của Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An phủi bỏ trách nhiệm từ trên người Vương Thạch Tỉnh nhảy xuống. "Nấu nước cho ta, ta muốn tắm rửa!"
Vương Thạch Tỉnh độc nhãn muốn bao nhiêu âm trầm có bấy nhiêu âm trầm, đột nhiên đứng lên kéo Thiệu Vân An lại, cúi đầu gặm lấy môi hắn. Hơn nửa tháng nay vẫn luôn vội vàng, không được thân thiết cùng tức phụ.
Vương Thanh cùng Vương Ni đã ôn tập xong nội dung hôm nay cha nhỏ dạy. Vương Thanh đến phòng bếp nấu nước, chuẩn bị tắm rửa. Thấy nồi trong bếp không còn nước, bé liền đổ đầy vào rồi nhóm lửa. Liếc mắt nhìn, thấy đèn dầu trong phòng cha và cha nhỏ còn sáng, cửa cũng đóng chặt, bé nghĩ nghĩ liền đứng ở ngoài lớn tiếng hô. "Cha, cha nhỏ, ta và Ni tử đi ngủ trước, ta chuẩn bị nước nóng xong rồi."
"Ừm, các ngươi ngủ trước đi." Thanh âm Vương Thạch Tỉnh khàn khàn không bình thường, Vương Thanh thầm nghĩ có phải tâm trạng cha lại không tốt. Chuyện nhà nãi nãi ban ngày bé đã nghe cha nhỏ và Vương tứ nãi nãi nói qua. Đứng một lát, Vương Thanh lại trở về phòng bếp nấu nước. Có cha và cha nhỏ, nhà lớn bên kia muốn nháo cũng không dám lại dây nháo.
Trong phòng, Thiệu Vân An một tay gắt gao che miệng, tay kia thì khẩn cấp giữ chặt bờ vai cứng rắn của Vương Thạch Tỉnh, thỉnh thoảng lại dùng sức chụp đánh vài cái. Tiếng thở dốc dồn dập nặng nề khiến cho căn phòng vốn không đủ ấm lại càng trở nên nóng bức. Vương Thạch Tỉnh hai tay trước sau an ủi Thiệu Vân An, môi lưỡi cũng không nhàn rỗi. Ở trên cơ thể trắng nõn của Thiệu Vân An mạnh bạo lưu lại ấn ký của mình. Thiệu Vân An không hỏi qua chuyện phòng the trước đây của Vương Thạch Tỉnh và Tống thị có dã man như thế này hay không. Nhưng từ lần đầu tiên có "gian tình" với nhau trở về sau, Vương Thạch Tỉnh mỗi lần đều hận không thể hôn, cắn sưng hết mọi chỗ trên cơ thể Thiệu Vân An, đặc biệt là chỗ kia.
Hai đứa nhỏ còn chưa ngủ, nhà ở lại không cách âm. Thiệu Vân An da mặt dày đến đâu cũng không dám kêu ra tiếng. Nhưng Vương Thạch Tỉnh không những không thu liễm, trái lại còn mạnh bạo hơn. Không biết có phải do nghẹn lâu lắm đến nỗi có mấy lần hắn cơ hồ khống chế không được, muốn đem côn sắt chính mình chọc tiến vào nơi ướt át mê hồn kia.
Đèn dầu trong phòng Vương Thanh và Vương Ni đã tắt. Nôì nước Vương Thanh đã nấu trong phòng bếp cũng dần dần nguội lạnh. Trong phòng ngủ, tiếng rên rỉ ức chế không được bắt đầu tràn ra, một hồi lâu sau gian phòng mới lắng xuống. Lại một lát sau, nam nhân thân hình cao lớn, trên người chỉ mặc một cái quần đi ra, tiến vào phòng bếp. Lửa vốn đã tắt lại lần nữa bùng lên, nam nhân đổ thêm nước vào trong nồi. Chờ nước bắt đầu nổi bọt, hắn lấy chậu gỗ lớn để giặt quần áo mang vào nhà trước, sau đó lại mang thêm một thùng nước ấm, một thùng nước lạnh vào trong.
Trong phòng nồng đậm hơi thở nam tính. Thiệu Vân An vô lực ngồi trong bồn gỗ. Vương Thạch Tỉnh tắm rửa cho hắn. Trên mặt Vương Thạch Tỉnh tràn đầy thoả mãn, thì trên mặt Thiệu Vân An lại là bất mãn. Ngực vừa sưng vừa đau, môi cũng nóng rát, hoàn toàn không thèm để ý mấy vết cào rỉ máu sau lưng Vương Thạch Tỉnh. Thiệu Vân An trừng đôi mắt to ngập nước bị tình dục xâm chiếm, lên án người nào đó quá phận.
Vương Thạch Tỉnh thành thật giúp người nào đó rửa sạch sẽ, lấy khăn vải quấn lấy hắn ôm ra thả vào giường, lại giúp người nào đó lau khô nhét vào chăn. Hắn sau đó mới tự mình qua loa tẩy rửa một chút, đem chậu gỗ, thùng nước mang ra ngoài, thu dọn xong mới lên giường, đem người nào đó còn chưa nguôi giận ôm vào lòng, thoả mãn thở ra một hơi.
"Ngươi chưa từng ăn thịt hay chưa từng uống sữa?" Thiệu Vân An nguy hiểm vươn tay, cách quần lót nắm lấy năm lượng thịt của Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh vội vàng nắm lấy tay hắn kéo ra. "Tiểu tức phụ đừng chạm vào, bằng không ta lại nhịn không được!"
"Thê tử trước tuyệt đối chính là chịu không nổi ngươi mới bỏ chạy!"
Nhắc tới thê tử trước đây, Vương Thạch Tỉnh không còn chút khổ sở nào, hắn thân thân Thiệu Vân An. "Nhìn thấy thân thể ngươi liền nhịn không được. Đối với người khác chưa bao giờ ham muốn qua. Ở quân doanh nhìn thấy người khác làm cũng không có cảm giác gì, chỉ đối với ngươi như vậy."
"Lại còn trách ta nữa sao?"
Vương Thạch Tỉnh nhanh chóng vuốt lông người nào đó. "Tiểu tức phụ, tiểu tức phụ..." Lẩm bẩm, lại ngậm lấy cánh môi Thiệu Vân An, nhẹ nhàng ma sát. Sau khi cưới người này, càng ở bên nhau lại càng luyến tiếc, càng không thể buông tay. Hắn biết tức phụ đau, nhưng hắn thực sự nhịn không được, hận không thể, hận không thể đem tiểu tức phụ nuốt vào bụng, tiểu tức phụ liền trở thành của một mình hắn. Chưa từng có ý muốn độc chiếm đáng sợ đến thế, Vương Thạch Tỉnh muốn thay đổi nhưng lại bất lực.
Thiệu Vân An còn chưa ý thức được, hắn kỳ thật đối với Vương Thạch Tỉnh rất dễ mềm lòng, cũng dễ dàng tín nhiệm. Có lẽ do đã có ký ức giao lưu cơ thể, cũng có lẽ bởi vì cổ nhân như Vương Thạch Tỉnh lại không dùng những quy tắc cổ hủ đến trói buộc hắn, thay vào đó lại là hỗ trợ và sâu sắc tín nhiệm, làm hắn có thể nhanh chóng dung nhập với thân phận và hoàn cảnh sống mới.
Vương Thạch Tỉnh không vào sâu thêm, cảm thấy tiểu tức phụ không xù lông nữa, hắn mới rời ra, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần của tức phụ, cảm giác trong lòng bình yên vô cùng.
"Tiểu tức phụ, nhà bên kia ta sẽ không giao bạc, muốn đưa hay không do ngươi quyết định." Vương Thạch Tỉnh tâm đã nguội lạnh hoàn toàn. Là hài tử, là huynh trưởng, hắn không tiện nói thẳng, đơn giản giao cho Thiệu Vân An, người khác nói gì không liên quan đến hắn."
"Ngươi chỉ cần tỏ thái độ là được. Trừ khi ma chay hỉ sự, người khác tặng một ít, ta tặng một ít, ngoài ra muốn nghĩ cũng đừng nghĩ. Đáng ghê tởm nhất chính là bọn họ dám động tâm tư trên Thanh nhi và Ni tử. Ta không sợ người khác nói gì, cũng không biết ngươi có thể chịu được áp lực từ trong tộc và người trong thôn hay không? Dù sao ta cũng đã nghĩ kỹ, cùng lắm thì nhà chúng ta dọn lên huyện ở là được."
Vương Thạch Tỉnh thái độ rất rõ ràng. "Chính là vì Thanh nhi và Ni tử ta mới không thoả hiệp, bằng không bọn họ về sau lại được nước lấn tới. Mục đích chính ta phân gia một phần chính là bởi vì muốn đem hôn sự của Thanh nhi và Ni tử nắm trong tay. Nếu không phân gia, hôn sự của Thanh nhi cùng Ni tử đều do nương quyết định, như vậy tương lai của bọn họ coi như bị huỷ."
"Ngươi làm rất đúng." Thiệu Vân An tặng Vương Thạch Tỉnh một nụ hôn khen thưởng. "Chỉ cần ngươi không ngại, bên ngoài đều nói ta làm chủ, ngươi không quản được ta."
Vương Thạch Tỉnh bình thản nói. "Nhà ta vốn dĩ do ngươi làm chủ."
Hai phu phu đã thật lâu chưa được nhàn nhã tâm sự như vậy. Ở trong lồng ngực dày rộng và nóng bỏng của Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An cùng hắn câu qua câu lại trò chuyện, mãi cho đến khi thanh âm dần thấp xuống, hô hấp dần vững vàng. Vương Thạch Tỉnh siết chặt vòng tay của mình, in một dấu hôn lên khuôn mặt Thiệu Vân An. Cưới được người này, thật tốt!