Tại Nguỵ gia, Hằng Viễn Hầu phủ, đồng dạng sau khi ăn xong tiệc tất niên, Hằng Xa Hầu con chính thê, Ngụy Hoằng Nho cùng con thứ Ngụy Hoằng Văn ở thư phòng bàn chuyện. Hằng xa hầu là tước vị truyền thừa. Nguỵ Hoằng Nho tuy là con chính thê, nhưng Hằng xa hầu thê thiếp thành đàn, con nối dòng đông đảo, con thứ lớn tuổi hơn y còn có bốn vị. Hằng xa hầu vẫn chưa thượng tấu hoàng thượng phong thế tử. Nguỵ Hoằng Nho một ngày chưa được phong thế tử, địa vị của y ngày càng không vững chắc. Nguỵ Hoằng Văn và Nguỵ Hoằng Nho là hai huynh đệ đồng mẫu thân. Nguỵ Hoằng Văn rất có đầu óc thương nghiệp. Phần sinh ý của Hằng viễn hầu phủ phân cho y, y cũng phát triển nó lên rất nhiều, so với các huynh đệ khác còn xuất sắc hơn. Nhưng sinh ý ở Hằng viễn hầu phủ không phải do một thân Nguỵ Hoằng Văn độc tài, trong tay y chẳng qua chỉ là một bộ phận sinh ý của Hằng viễn hầu phủ mà thôi.
Nguỵ Hoằng Văn mong muốn nắm được quyền sinh ý của Hằng viễn hầu phủ trong tay để phụ tá huynh trưởng đoạt được vị trí thế tử. Nguỵ Hoằng Nho cũng dựa vào năng lực của Nguỵ Hoằng Văn và địa vị của chính y ở trong phủ mà hoạt động. Tại huyện Vĩnh Tu, từ sau khi hai vị chưởng quầy phát hiện ra một kỳ nhân, sinh ý của Nguỵ Hoằng Văn càng rộng mở, đặc biệt là cặp phỉ thuý đậu cô ve. Ngụy Hoằng Văn thậm chí sai người chiếu theo hình dáng đó điêu khắc lại, chờ đến khoa cử năm sau là tung ra.
Mà y thông qua vị kỳ nhân kia lấy được mứt trái cây, cũng nghe theo người nọ đóng gói trà hoa cúc số lượng không nhiều lên lộ tuyến cao cấp. Hơn nữa vật lấy hi vi quý "hoa cúc tơ vàng", không chỉ giúp y kiếm được nhiều lợi tức, mà còn thu được không ít danh tiếng, còn được phụ thân khen ngợi. Nguyên bản Nguỵ Hoằng Văn rất cao hứng, nhưng hiện tại y cao hứng không nổi.
Mấy lợi ích y lấy được từ chỗ vị kỳ nhân kia xem ra chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, đầu to chân chính thực sự không rơi xuống người y, người ta trực tiếp leo lên từ nghĩa tử của Ông lão, Tưởng Khang Ninh, rồi từ Tưởng Khanh Ninh giật dây thành công Ông lão, Hoàng thượng và quân hậu. Hiện tại, lá trà và rượu đều do quân hậu nắm giữ, đừng nói y, một thứ tử Hoằng viễn hầu phủ không có quyền thế, ngay cả Hoằng viễn hầu phủ muốn nhúng tay cũng khó. Vì thế phụ thân không ngừng khiển trách y bỏ lỡ tiên cơ. Nguỵ Hoằng Văn sao không tức giận, Nguỵ Hoằng Nho cũng rất khó chịu.
Trên tay Nguỵ Hoằng Nho cũng có một phần sinh ý trong phủ, nhưng tinh lực y chủ yếu đặt trên triều đình, người chưởng quản phần lớn sinh ý đó là mẫu thân y, phần còn lại y nắm giữ chủ yếu tập trung ở kinh thành. Y gọi đệ đệ tới thư phòng chính là vì chuyện náo loạn gần đây nhất, tân trà và Dương Nãi tử tửu, cùng với hướng đi gần nhất của kinh thành.
Nguỵ Hoằng Nho hỏi đệ đệ. "Ngươi có tính toán gì không?"
Nguỵ Hoằng Văn sắc mặt âm trầm nói. "Tân trà và tân rượu vừa ra, rất nhiều người đến hỏi thăm trà và rượu ở chỗ ta. Hiện tại toàn bộ người trong kinh thành đều nhìn chằm chằm tân trà và rượu, không bao lâu nữa, các cấp châu phủ đều sẽ biết. Một khi số lượng trà và rượu trong tay quân hậu đuổi kịp, việc chúng ta tổn thất là nhỏ. Ta lo lắng chính là mấy tên gia hoả đó mượn cơ hội tác loạn. Hôm nay Nguỵ Hoằng Chính còn ở trước mặt phụ thân chèn ép ta."
Nguỵ Hoằng Nho lạnh nhạt nói. "Hắn đợi không phải chính là ta và ngươi phạm lỗi sao!"
Nguỵ Hoằng Văn tức giận nói. "Nguỵ Tu quá thiển cận, hắn xem thường nông gia tử kia. Thời điểm hoàng cúc tơ vàng vừa ra hắn phải tự mình đi bái phỏng, lôi kéo quan hệ. Hắn lại chỉ để chưởng quầy ra mặt, bằng không cũng sẽ không để Tưởng Khang Ninh có cơ hội chui vào lỗ hổng. Sau lưng Tưởng Khang Ninh có Ông lão, Hoằng viễn hầu phủ ta chẳng lẽ còn kém. Chưa nói Tưởng gia đã sớm tàn. Nếu không có Ông lão, Tưởng Khang Ninh và Tưởng Khang Thần tính là cái gì? Nếu không phải Nguỵ tu quá mức tự đại, chúng ta sẽ không mất tiên cơ. Hiện tại hoàng thượng và quân hậu nhúng tay, chúng ta rất khó tranh tới."
Nguỵ Hoằng Nho nói. "Hoàng thượng thiếu tiền, triều đình càng thiếu thốn, hiện tại có sinh ý kiếm lời như vậy, hoàng thượng tuyệt đối sẽ không buông tay. Chính là không biết khi nào hoàng thượng mới để Hộ bộ tham dự. Hiện tại không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm công việc béo bở này!" Trầm ngâm một lát, y nói tiếp. "Việc đã đến nước này, ngươi muốn giết Nguỵ Tu cũng không thay đổi được gì. Năm sau không bằng ngươi tự mình đi thôn Tú Thuỷ xem sao. Tuy nói hoàng thượng và quân hậu quản lý, Hoằng viễn hầu phủ ta đối với nông gia tử kia cũng coi như có ân, tuy nói ân này hơi nhỏ chút, nhưng lúc cần dùng vẫn rất hữu dụng.
Ngươi là Hoằng viễn hầu phủ đích thứ tử, ngươi tự mình ra mặt, nông gia tử kia chẳng qua là có chút kỳ tài, hắn không dám coi thường mặt mũi ngươi. Hoằng viễn hầu phủ không cùng hoàng thượng tranh lợi, nhưng ngươi nhất thiết phải nắm được một phần lá trà và rượu. Chỉ cần làm tốt, không những có thể củng cố địa vị trong phủ của ta và ngươi, quan trọng nhất chính là ngươi và quân hậu có thể liên hệ với nhau. Đã có cơ hội như vậy, chúng ta phải bắt lấy lao. Nếu có thể lấy được sự ủng hộ từ quân hậu, Hoằng viễn hầu phủ chắc chắn không rơi vào tay người khác.
Quân hậu hiện tại đang coi trọng nông gia tử kia. Thân phận của hắn tuy thấp, nhưng ngươi phải giao hảo thân thiết với hắn một phen. Theo ta thấy, đầu tháng ba ngươi liền khởi hành đi thôn Tú Thuỷ. Ngươi là đích thứ tử của Hoằng viễn hầu phủ, nông gia tử kia không dám không nể mặt mũi ngươi. Tưởng Khang Thân giờ là tâm phúc của quân hậu. Ta thấy hoàng thượng cũng cố ý bồi dưỡng hắn. Tưởng Khang Ninh lại là huyện lệnh huyện Vĩnh Tu. Hai huynh đệ họ có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hoà. Sắp tới ngươi đi cũng phải tận lực tạo dựng quan hệ với Tưởng Khang Ninh."
Nguỵ Hoằng Văn gật đầu. "Tưởng Khang Ninh cũng có chút năng lực, có thể cho chúng ta sở dụng tự nhiên là tốt nhất. Ngay cả nông gia tử kia, tính tình tuy hung hãn chút, nhưng dù sao cũng xuất thân là chân đất. Cho dù có Tưởng Khang Ninh làm chỗ dựa, cũng không thể so với Hoằng viễn hầu phủ. Gần vua như gần cọp, quân hậu vẫn luôn không có tin vui, thân mình lại không tốt, nếu hắn thông minh, chắc chắn không dám cự tuyệt ta. Chưa biết chừng lá trà và rượu là do Tưởng Khanh Ninh lợi dụng thân phận huyện lệnh ép lấy đi."
Nguỵ Hoằng Nho lắc đầu cười. "Không phải Tưởng Khang Ninh nhận hai phu phu nông gia kia làm nghĩa đệ sao! Tưởng gia tuy suy tàn, Tưởng Khang Ninh hiện tại chỉ là huyện lệnh, nhưng sau lưng hắn có Ông thái sư, bởi vậy mới nói nông gia tử kia không phải tên ngốc. Khi ngươi đến phải lễ độ đàng hoàng. Ngày nào quân hậu còn cần hắn, ngươi phải đối hắn lễ ngộ ba phần."
"Ta hiểu."
Nguỵ Hoằng Văn cũng không nghĩ tới một nông hộ nho nhỏ lại mang đến phiền toái lớn cho y như vậy. Dù là phỉ thuý hình đậu cô ve, mứt trái cây, trà hoa cúc, hay hoàng cúc tơ vàng số lượng hữu hạn, Nguỵ Hoằng Văn tuy muốn mượn những thứ này mở rộng sinh ý, nhưng cũng không quá đặt Thiệu Vân An ở trong lòng. Chưa kể y cũng âm thầm sai người nghiên cứu phương pháp làm mứt trái cây và trà hoa cúc. Ngay cả hoàng cúc tơ vàng, chỉ cần y tìm được hạt giống còn sợ sau này không có sao. Đối với y mà nói, Thiệu Vân An bất quá có chút thông minh, là nông gia tử có chút học thức. Thiệu Vân An mới mười sáu tuổi, còn là nam thê, có thể làm ra chuyện gì kinh thiên động địa được?
Hứa, Tăng hai người thủ hạ đối với Thiệu Vân An lấy lễ tương đãi, mỗi lần đưa bạc cũng không hề dè xỉn. Nói vậy Thiệu Vân An cũng nên thức thời. Lại nói, có thể cùng hắn, Hoằng Viễn Hầu phủ đắp nặn mối quan hệ, có thể cùng Hoằng viễn hầu phủ buôn bán là phúc phận tạo hoá cho hắn. Nhưng Nguỵ Hoằng Văn làm thế nào nghĩ đến, y cũng có lần nhìn sai ý trời. Nông gia tử kia so với y còn khôn khéo hơn mấy lần.
Nguỵ Hoằng Văn không thể trực tiếp giành giựt lá trà và rượu từ chỗ quân hậu, chỉ có thể nghĩ cách lấy từ chỗ Thiệu Vân An. Nguỵ Tu tuy là đại chưởng quầy phụ trách sinh ý tại Sắc Nam phủ, nhưng nếu bây giờ phái Nguỵ Tu đi thì thân phận lại không đủ. Cho nên việc này Nguỵ Hoằng Văn cần thiết phải tự xuất mã. (tự đi)
Từ sau khi giao sinh ý lá trà và rượu cho Tưởng Khang Hi, Thiệu Vân An đã nghĩ tới phía bên Hứa chưởng quầy sẽ có phản ứng gì. Năm trước Hứa chưởng quầy không tìm hắn, e là do tin tức còn chưa kịp truyền tới, nhưng năm sau thì chắc chắn. Hứa chưởng quầy ngay cả bánh kẹp thịt và lẩu malatang còn không chịu buông tha huống chi lá trà và rượu có lợi tức kếch xù như thế.
Bất quá một chút áy náy Thiệu Vân An cũng không có. Nói trắng ra là, sinh ý là của hắn, hắn muốn cho ai thì cho người đó. Hắn và Hứa chưởng quầy, hoặc là nói đại chủ nhân sau lưng Hứa chưởng quầy không hề có mối quan hệ trực tiếp nào, ngay cả mặt mũi đối phương ra sao hắn cũng chưa gặp, vậy thì dựa vào cái gì mà yêu cầu hắn giao sinh ý cho bọn họ làm. Như hắn đã nói, hắn không quen biết Hằng viễn hầu phủ, hắn chỉ quen biết Tưởng Khang Ninh. Tằng chưởng quầy mua cặp phỉ thuý đậu cô ve, nhìn qua thì thấy tốn không ít bạc, nhưng trên thực tế bọn họ đạt được lợi nhuận rất cao. Ân tình của Tưởng Khang Ninh đối với một nhà hắn mới là chân thật. Hiện giờ hắn lại nhận Tưởng Khang Ninh là nghĩa huynh thì làm sao lại có đạo lý khuỷu tay quẹo ra ngoài!
Tết chính là để ăn uống. Sầm lão cùng Sầm lão phu nhân tuổi lớn nên không đón giao thừa. Những người còn lại đều cả đêm không ngủ, đến Tưởng Mạt Hi cũng cố chống cự cơn buồn ngủ khiến Tưởng Khang Thần và Tưởng Khang Ninh bất ngờ không thôi. Thời điểm chuyển giao tân niên sắp đến, Thiệu Vân An nấu một nồi sủi cảo nhân củ cải và thịt heo thật to. Ba đứa nhỏ cố thức đợi ăn xong sủi cảo mới chịu đi ngủ.
Buổi sáng mùng một đầu năm, trong nhà Vương Thạch Tỉnh im ắng. Vương Thạch Tỉnh ôm Thiệu Vân An ngủ yên. Tưởng Khang Thần ôm nhi tử thoải mái đánh giấc. Tưởng Khang Ninh mang theo khát vọng đối với tương lai ngủ ngon lành. Vương Thanh và Ni tử mỗi đứa ở trên giường ngủ đến chép chép miệng, trong mộng có lẽ đang mơ được ăn món mỹ vị nào đó. Quách Tử Du và Quách Tử Mục đã tỉnh.
Tối hôm qua, Tưởng Khang Ninh nói chuyển hộ tịch của Quách Tử Du và Quách Tử Mục thành nô tịch. Hộ tịch hai người hiện ở trong tay y. Hôm nay, hai huynh đệ muốn ký khế bán mình cho Vương gia, ba năm sau, bọn họ lại chuyển hộ tịch từ nô tịch sang lương dân, trở thành thôn dân thôn Tú Thuỷ. Dương Thiên Uy đã chết, Dung Nguyệt bị cắt chức, thật đúng với câu nói. "Gieo nhân nào, gặt quả ấy, không phải không báo, là do thời điểm chưa tới."bg-ssp-{height:px}
Nhưng hai huynh đệ họ nếu không phải gặp Thiệu Vân An, làm sao biết đến điều này, rồi làm sao có thể chân chính rời khỏi nơi thương tâm kia.
Quách Tử Mục thương tâm khóc. Y luôn cho rằng sóng gió trong nhà đều cho y đưa tới. Quách Tử Du không ngừng an ủi y. Hiện giờ, huynh đệ hai người cũng coi như dàn xếp yên ổn. Đối với đại ân tình của Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, hai người họ không có gì báo đáp, chỉ có tận tâm vì Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh làm việc, mặc cho phu phu hai người sai phái.
Sầm lão và Sầm phu nhân thức dậy tiếp theo liền xuống phòng bếp nhìn xem còn thức ăn không, trong lòng biết mọi người còn đang ngủ, lại không nghĩ đến nhìn thấy Quách Tử Du và Quách Tử Mục trong phòng. Thấy ánh mắt rõ ràng đã khóc của hai người, Sầm lão lập tức hiểu rõ. Lúc Quách Tử Du và Quách Tử Mục bưng đồ ăn sáng lên, sau khi ngồi xuống, Sầm lão nói. "Hai người các ngươi yên tâm ở lại chỗ An nhi đi. AN nhi là người tuỳ tính, Thạch Tỉnh cũng không có nhiều quy củ gì, nhà này thật đúng là cần một người lanh lẹ hoạt bát giúp bọn họ quản gia. Đợi ba năm sau, Tử Du ngươi nếu muốn tiếp tục khoa khảo, cứ việc tới tìm lão phu. Tử Mục cũng không cần dấu mặt, chỗ khác lão phu không dám nói, nhưng ở Sắc Nam phủ, không ai có thể tuỳ tiện đến tìm ngươi gây phiền toái."
"Đa tạ Sầm lão."
Hốc mắt Quách Tử Mục lại đỏ, cúi đầu. Sầm lão phu nhân ôn hoà nói. "Vân An bọn họ sợ là sẽ dậy muộn, chúng ta cơm nước trước."
Quách Tử Du và Quách Tử Mục cung kính giúp Sầm lão và Sầm phu nhân múc cháo.
Đầu năm không được nấu cơm, muốn ăn thì ăn đồ còn dư lại mới được "một năm dư thừa." Cơm sáng đêm trước đó Thiệu Vân An đã chuẩn bị cháo đậu đỏ, ngoài ra còn có bánh mì và đồ chua.
Đến giữa trưa những người còn lại mới tỉnh ngủ. Mưa tuyết ngoài trời còn chưa dứt, không ai đi ra ngoài, chỉ ở trong phòng. Thiệu Vân An lôi ra một bộ mạt chược bằng gỗ và ba bộ xúc xắc. Trước tiên hắn chỉ ba hài tử, chủ yếu là Vương Thanh và Ni tử, cách chơi xúc xắc, sau đó để bọn nhỏ tự chơi, tiền đánh cược chính là bánh kẹo, đánh cược nhỏ nhưng vui.
Người lớn thì chơi mạt chược. Thời đại này còn chưa có trò chơi mạt chược. Thiệu Vân An phổ biến xong cách chơi, lập tức kéo Sầm lão, Tưởng Khang Ninh và Tưởng Khang Thần ngồi bàn, những người khác vây xem. Tiền đánh cược là đậu phộng ngũ vị.
Đối với trò chơi mới lạ này, ai cũng cảm thấy hào hứng. Thiệu Vân An còn đặc biệt giải thích cho Tưởng Khang Thần, mạt chược cũng là một cách giao tiếp lấy cảm tình. Từ bạn chơi bài, đánh nhiều tự nhiên là thành bằng hữu. Tưởng Khang Thần nghe xong thì nghiêm túc hẳn lên, tỏ ý nhất định phải học được cách đánh mạt chược.
Ngoài trời mưa tuyết gào thét, trong phòng lại là nhiệt ý dạt dào, trong đó giọng nói của Sầm lão là lớn nhất. Thiệu Vân An đánh bài đến choáng váng. Một vị là huyện lệnh đại nhân, đệ tử đắc ý của đế sư, thiên tài Trạng nguyên, chẳng lẽ không biết ra bài là không được hối hận sao!
"Buông buông, thẻ này ta muốn!" Thiệu Vân An nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy thẻ bảy Sầm lão vừa đánh xuống.
"Ta không đánh cái này!" Sầm lão nhanh chóng rút trở về, rối rắm nhìn bài của mình.
"Ngài đã đánh ra lại không bỏ xuống! Không được đổi ý!"
"Không được không được, để ta nghĩ đã, ta còn chưa minh bạch mà, không được tính."
Vương Thạch Tỉnh vươn tay chặn thẻ của Thiệu Vân An, Tưởng Khang Ninh đang định thăm dò bình tĩnh rút bài lại, trong miệng lẩm bẩm. "Quy tắc chơi bài này là gì? Vân an, ngươi nói lại lần nữa!"
Tưởng Khang Thần đè xuống ham muốn nhìn trộm bài của đệ đệ, trong đầu nghĩ cách đi bài như thế nào mà không hề chú ý đến nhi tử. Quách Tử Du, Quách Tử Mục và Sầm phu nhân ngồi xem không ngừng cười to. Già trẻ lớn bé như thế nào vì đánh mạt chược mà trò xấu nào cũng dùng tới!
Phía bên ba hài tử, Vương Thanh và Ni tử khóc không ra nước mắt. Rào rào, lại thấy Tưởng Mạt Hi tay trái ôm một con chim máy bằng gỗ, tay phải lắc xúc xắc như một tay chơi lành nghề.
Bang!
Hạ chén, Tưởng Mạt Hi mở ra, ba cái xúc xắc, một cái bốn điểm, một cái năm điểm, một cái sáu điểm. Gương mặt Tưởng Mạt Hi vẫn đờ đẫn như cũ, nhưng ánh mắt lại có chút loé sáng.
Đầu ngón tay Ni tử đặt trên sàn nhà run rẩy tính tính, bốn thêm năm, lại thêm sáu. Bé nuốt nuốt cổ họng, cầm lấy chén xúc xắc của mình. Hi ca ca có mười lăm điểm, muốn vượt qua thật là khó quá đi. Ô.... cơ hội của bé không nhiều lắm!