Buổi tối, nằm ở trên giường, Vương Thạch Tỉnh hỏi. "Tiểu tức phụ, Nguỵ Hoằng Văn sẽ phụ giúp quân hậu làm sinh ý sao?"
"Trừ phi hoàng thượng phế bỏ quân hậu, bằng không hắn phải cẩn thận suy tính thôi. Huynh nghĩ xem, quân hậu được hoàng thượng độc sủng như vậy, chắc chắn bộ dáng rất dễ nhìn đúng không?"
"Chắc chắn rồi."
"Nếu quân hậu không có năng lực, hoàng thượng sao có thể để quân hậu phụ trách sinh ý chứ? Hoàng thượng, một là tín nhiệm quân hậu sẽ không tham tài, hai là tin tưởng năng lực của quân hậu. Một người nam nhân, lại biết võ công, cho dù làm lão bà của nam nhân khác, cũng sẽ không biến thành nữ nhân mềm yếu. Nam nhân cần tàn nhẫn hắn khẳng định có tàn nhẫn, chưa kể nam nhân của hắn lại là hoàng thượng, là nam nhân có quyền lực nhất thiên hạ."
Vương Thạch Tỉnh gật đầu. "Ừ, giống như tiểu tức phụ."
Thiệu Vân An nhéo mặt Vương Thạch Tỉnh, nói. "Ta nghĩ xong rồi, nếu Nguỵ Hoằng Văn lấy vị thế Hằng viễn hầu phủ mà ép chúng ta, ta sẽ bán trà và rượu mà hắn muốn cho hắn, sau đó lại đi mách đại ca. Ta không tin hoàng thượng và quân hậu không tức giận."
"Chắc chắn sẽ sinh khí."
"Cho nên Nguỵ Hoằng Văn cũng là người thông minh."
"Hắn quá coi thường tiểu tức phụ."
Đối với sự thông tuệ của tiểu tức phụ nhà mình, Vương Thạch Tỉnh bội phục sát đất. Lấy lai lịch của tức phụ, ngay cả đương kim hoàng thượng cũng không bằng.
"Tỉnh ca, ta có chuyện muốn nhờ huynh."
Thiệu Vân An vừa nói xong, Vương Thạch Tỉnh cắn lên mặt hắn một cái. "Không cần nói nhờ vả với ta."
Thiệu Vân An cười khà khà, hôn nhẹ đối phương. "Được, ta muốn huynh làm cho ta một chuyện."
"Tức phụ cứ nói."
"Đại ca nói, sau khi mở lại huyện nha sẽ thuê người đi khắp huyện Vĩnh Tu thu mua lá trà, ta muốn huynh đi theo. Số lượng hồng trà ở đây không nhiều, nhưng ta không muốn lãng phí. Tốt nhất là tự chúng ta đi hái kỳ môn hồng trà. Nếu để người không kinh nghiệm hái, sẽ lãng phí rất lớn nha! Ta định năm nay làm kỳ môn hồng trà thành lá trà cao cấp nhất."
"Cứ giao cho ta đi."
Vương Thạch Tỉnh luôn cảm thấy bản thân có thể giúp đỡ cho tức phụ quá ít, ước gì tức phụ giao cho hắn thêm nhiều nhiệm vụ hơn.
"Huynh mang theo Quách đại ca. Quách đại ca dù sao cũng là tú tài, không thể để người ta cả đời làm quản gia, quá đại tài tiểu dụng. Nếu có thể, sau này để Quách đại ca phụ trách hái lá trà, chúng ta có thể rảnh rỗi hơn chút, hắn cũng chân chính có phần công việc thích hợp."
"Đều nghe đệ."
Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh ở trong phòng nói chuyện riêng. Sầm lão và Khang Thuỵ ở trong phòng nói đại sự. Vốn ban đầu, Sầm lão định năm sau mới đi kinh thành, thăm sư huynh, đồng môn và mấy học sinh làm quan. Hiện tại ông quyết định nhất thiết phải đi. Mà quyết định đi trước cả ông chính là là Khang Thuỵ. Mục đích hồi kinh thành của Khang Thuỵ khá trực tiếp, về thăm nhạc phụ đại nhân. Từ sau khi thê tử bị bệnh qua đời, Khang Thuỵ rất ít trở lại kinh thành, không muốn thấy cảnh nhớ người. Nhưng hiện tại, y và Sầm lão có chung mục đích, y quyết định đi trước một chuyến."
Tưởng Khang Ninh thì một mình ở khách phòng viết thư cho kinh thành. Đồng thời, lấy tư cách cá nhân mà gửi cho sư huynh y, tri phủ Sắc nam phủ, Trang Vấn Học, một phong thư, nhờ người nọ thu mua toàn bộ lá trà xung quanh khu vực Sắc Nam phủ, trước đó y sẽ cho người đến hướng dẫn về cách hái. Thời đại này còn chưa có phương pháp hái trà tinh tế như một tôm một lá, hay hái lá mầm. Tưởng Khang Ninh dự định cử Vương Thạch Tỉnh đi qua.
Đêm đến, rất nhiều người không thể đi vào giấc ngủ, trong lòng ngổn ngang tâm sự, chỉ có Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh là ngủ ngon giấc. Trong không gian, quả Dương nãi tươi ngon toả ra từng đợt hương thơm. Cành trà cổ thụ đã mọc lên thành cây nhỏ, lá mới nhú lên. Hoàng cúc tơ vàng, hoa cúc thường tụ họp với nhau thành một hải dương kim sắc óng ả. Tí tách tí tách, hai giọt linh nhũ màu xanh lục rớt xuống bình.
"Cốc cốc cốc!"
"Thạch Tỉnh! Vân An! Các ngươi thức dậy chưa? Đã xảy ra chuyện rồi!"
Vương Thạch Tỉnh bừng giấc, ngồi dậy trên giường đất. Thiệu Vân An mở đôi mắt còn nhập nhoè lên hỏi. "Xảy ra chuyện gì?"
"Để ta đi xem, là Quách đại ca."
Vương Thạch Tỉnh nhanh chóng xuống giường, mặc áo ngủ đi ra ngoài. Thiệu Vân An ngáp dài ngồi dậy, cầm áo ngủ lên. Ngoài cửa, Quách Tử Du nhìn thấy Vương Thạch Tỉnh thì ngay lập tức nói. "Thạch Tỉnh, Triệu Hà tới nói, hai cữu cữu của ngươi và người nhà Quách Chiêu Đệ tới, đang ở bên nhà lớn, đòi gặp ngươi và Vân An. Bọn họ biết Tưởng đại nhân ở đây, nên muốn đòi Tưởng đại nhân phân xử. Hai bên tới rất nhiều người."
Khuân mặt Vương Thạch Tỉnh rét lạnh. "Ta đi qua, chờ đại ca thức dậy ngươi nói cho hắn biết, không nên quấy rầy hắn nghỉ ngơi." Dứt lời, Vương Thạch Tỉnh quay người trở lại phòng.
Bên trong phòng ngủ, Thiệu Vân An không nghe thấy Vương Thạch Tỉnh và Quách Tử Du nói cái gì. Vương Thạch Tỉnh vào phòng, Thiệu Vân An liền hỏi. "Chuyện gì vậy?"
Vương Thạch Tỉnh cởi áo ngủ, thay y phục, nói. "Người nhà mẫu thân Quách Chiêu Đệ và người nhà mẫu thân thân ta đến, muốn gặp chúng ta, còn muốn đòi đại ca phân xử, ta đi nhìn bọn họ một chút."
"Rốt cuộc ta mới hiểu tại sao trong kịch cổ trang, quan lớn thường hay chửi "điêu dân." Thiệu Vân An xốc chăn chuẩn bị rời giường. Vương Thạch Tỉnh cúi người đè hắn lại. "Đệ ngủ tiếp đi, một mình ta đi là được."
Thiệu Vân An không yên lòng. "Lỡ lão thái bà với mấy thân thích của huynh nhân cơ hội ăn vạ thì làm sao? Lấy tính cách Quách Chiêu Đệ, người nhà nàng phỏng chừng chẳng khá hơn đâu."
"Yên tâm, nhà chúng ta đệ làm chủ. Bọn họ muốn gì phải xem đệ có đáp ứng hay không. Nếu không xong, ta sẽ nhờ người về báo cho đệ."
Thiệu Vân An cười. "Tốt thôi, tới lúc đó ta sẽ đi giải cứu huynh."
Ở bên miệng Thiệu Vân An hạ xuống nụ hôn, Vương Thạch Tỉnh đi ra ngoài.
Quách Chiêu Đệ và Vương lão thái là người thôn Đại Sơn. Đồng thời hai nhà đều là nhà giàu có. Nhà Quách Chiêu Đệ so ra còn nhỉnh hơn nhà Vương lão thái một ít. Phụ thân Quách Chiêu Đệ, và các thúc bá đều có thê có thiếp. Trước khi nàng sinh ra, kể cả phụ thân và các thúc bá đều không có nhi tử. Nhưng sau khi có nàng, mẫu thân nàng lại sinh con trai, các thúc bá cũng lần lượt có nhi tử. Cho nên toàn bộ Quách gia vô cùng sủng ái Quách Chiêu Đệ.
Vương lão thái có một huynh một đệ, huynh gọi là Chu Văn Tài, đệ gọi là Chu Văn Hoa. Chu Văn Hoa là đồng sinh, năm xưa ở thôn Đại Sơn từng là một nhân vật kiêu ngạo, bây giờ là tộc trưởng tộc Chu thị ở thôn Đại Sơn. Hài tử Chu thị theo hắn đi đọc khoá. Hiện tại, hai vị huynh đệ của Vương lão thái, đường huynh, đường đệ, thúc bá nhà Chu gia tới một đám. Phụ mẫu Quách Chiêu Đệ, thân huynh đệ, tỷ tỷ, tỷ phu, đường thúc bá cũng tới một đám. Nhưng bầu không khí giữa hai nhóm người này có gì đó không thích hợp. Nhìn kỹ, trên mặt Chu Văn Tài và Chu Văn Hoa còn có vết thương.
Lúc này, nhà lớn Vương gia đã náo loạn thành một nồi cháo. Lý chính, hai huynh đệ Triệu Nguyên Đức, Triệu Nguyên Khánh, Vương Văn Hoà, Vương Thư Bình, trưởng lão Vương thị, Vương Tứ thúc, tộc nhân Vương thị và thôn dân tập trung trong ngoài. Vương lão thái ngồi dưới đất gào thét. Vương Đại Lực y như cũ đứng trong góc không hé răng. Vương Tại Tranh rúc trong ngực cữu cữu khóc nức nở. Vương Xuân Tú trốn trong phòng không dám ra.
Quách Chiêu Đệ bị nhốt trong lao, Vương lão thái chột dạ không dám báo cho người nhà nàng, ngay cả người nhà của bà, bà cũng không giải thích sự thật. Vương lão thái cho rằng thôn Tú Thuỷ và thôn Đại Sơn cách nhau khá xa, người Quách gia sẽ không biết được. Chờ đến khi Quách Chiêu Đệ được thả ra, bà đây thân là mẹ chồng không ép nàng trở về thì thôi, miễn cưỡng đưa thêm vài đồng bạc dỗ dành là được. Nào biết, có người thôn Đại Sơn đi ăn tết gặp được người thôn Tú Thuỷ, lúc hai bên ngồi nói chuyện phiếm đương nhiên cũng nói luôn cả chuyện nhà Vương lão thái. Người này hồi thôn thì lôi chuyện Quách Chiêu Đệ ngồi nhà lao nói cho bà con thôn xóm, còn nói là Quách Chiêu Đệ đi ngồi tù thay cho lão nương nhà mình. Vương lão thái không chỉ không thèm bỏ bạc ra chuộc người, mà ngay cả Vương Tại Tranh ở nhà cũng không được cơm no mặc ấm.
Người nhà họ Quách nghe được thì nổi giận. Phụ thân Quách Chiêu Đệ phái nhi tử của mình lên huyện hỏi thăm tin tức, hỏi xong trở về đúng là nhi nữ nhà mình đang ngồi đại lao, hơn nữa là bị giam đã ba tháng. Tốt lắm! Vương gia quả là khinh người quá đáng! Nữ nhi của ông bị giam hơn ba tháng, người nhà họ Vương không nói một lời nào! Người nhà họ Quách tức giận rủ nhau chạy đến nhà mẫu thân Vương lão thái làm cho ra nhẽ, đánh Chu Văn Tài và Chu Văn Hoa một trận.
Chu Văn Tài và Chu Văn Hoa cũng oan uổng, muội muội còn giấu diếm không nói cho bọn họ. Vương Tại Tranh không đi đọc khoá, muội muội chỉ báo là trong nhà nhiều việc, nhưng không hé răng chuyện ngoại sanh và tiểu tức phụ của nó bị bắt. Hồi Vương lão thái còn là cô nương trong thôn đã nổi tiếng là đanh đá, ngang ngược. Hiện giờ còn gây ra nhiều chuyện như vậy, chọc giận huyện lệnh đại nhân và huyện học viện trưởng. Người có tiền đồ duy nhất trong nhà, Vương Chi Tùng, cũng xém bị huyện lệnh đại nhân tước đi mất chức đồng sinh lang. Quá tức giận, Chu Văn Tài mang theo tộc nhân Chu thị, và nhóm người Quách gia không cam lòng cùng nhau đến thôn Tú Thuỷ, hỏi Vương lão thái cho ra ngô ra khoai.
Người nhà họ Quách là điên nhất. Bảo bối nữ nhi nhà mình gả cho Vương gia, không những chẳng được hưởng vinh hoa phú quý, mà còn bị bắt giam. Lúc trước nếu không phải coi trọng Vương thị là vọng tộc trong thôn, Chu gia có đồng sinh lang, bọn họ mới thèm gả nữ nhi cho nhi tử Vương lão thái. Hiện tại thì tốt rồi, chẳng được cái gì còn hại nữ nhi vào lao, ngoại tôn bị uất ức. Quách mẫu vừa tới thì lao vào cào cấu Vương lão thái. Vóc người Quách mẫu và khuê nữ của bà không khác nhau là mấy. Vương lão thái không phải đối thủ của bà, khuân mặt bị cào loạn xị, chứ tự dưng sao lại ngồi dưới đất gào khóc.
Vương lão thái gào thét, Chu Văn Tài và Chu Văn Hoa khuyên bảo không có hiệu lực nên mặc kệ bà. Người khác có lẽ không biết, bọn họ chẳng lẽ không hiểu rõ thân muội (thân tỷ) mình. Chu Văn Hoa da mặt không dày như Vương Chi Tùng, muội muội ngồi dưới đất la khóc, thôn dân chung quanh cười nhạo, ông chỉ cảm thấy hoảng loạn và mất thể diện.bg-ssp-{height:px}
Lý chính và Vương Thư Bình cùng vài thôn dân ngăn cản người nhà họ Quách muốn đánh người. Lý chính nghĩ mà phát bực, Vương lão thái đã mấy lần chọc người ngoài thôn đến gây sự. Muốn ông nói, Vương Chu bà mới chính là ngôi sao chổi.
Quách mẫu chỉ vào mũi Vương lão thái mắng. "Bà già Chu tiện nhân!Bà hại nữ nhi nhà ta, hại ngoại tôn của ta! Sao bà không đi chết đi! Bà sớm đi chết đi! Nữ nhi nhà ta nếu có chuyện bất trắc, ta muốn cả nhà bà trả giá."
Vương lão thái vừa gào vừa đấm đất. "Mạng của ta sao lại khổ như thế chứ... Nhi tử của ta hại ta! Thú sao chổi về hại ta! Ai cũng có thể đến bắt nạt ta... Không ai đứng ra làm chủ cho ta... Mạng ta sao khổ thế này..."
Quách mẫu nghe Vương lão thái nói mình bắt nạt bà ta, giằng ra khỏi đám người đang ngăn cản, muốn đi tát cho Vương lão thái mấy cái, lại bị người khác kéo giữ. Lý chính giận sôi máu. "Quách gia đừng có ép người như thế! Quách Chiêu Đệ như thế nào các ngươi cứ tuỳ tiện hỏi người trong thôn, không ai không biết nàng suốt ngày làm chuyện kích động! Ở nhà khi dễ huynh tẩu, ức hiếp nội sanh. Là đệ tức nhưng không có bộ dáng của đệ tức! Làm tức phụ rồi còn hùa theo lão bà làm loạn! Gia sản của phu huynh cũng muốn chiếm! Tân tẩu tử còn chưa vào cửa đã muốn cướp của hồi môn! Khuê nữ như thế là do Quách gia các ngươi dạy dỗ đấy. Các ngươi còn hồ nháo cái gì!"
Lý chính mắng xong thì xung quanh lập tức ồn ào như tổ ong vò vẽ. Người nhà Quách Chiêu Đệ ngang ngược không nói lý. Khuê nữ của ta, thân tỷ của ta bị các ngươi hại phải ngồi nhà lao chẳng lẽ không được đòi tiền bồi thường sao? Khuê nữ của ta, thân tỷ của ta không phải do các ngươi làm hại sao?"
Thôn dân thôn Tú Thuỷ thế mới biết cái gì gọi là không phải người một nhà không ở chung một nhà. Nếu lôi ra so sánh, nhà Vương lão thái coi như tương đối có lý hơn, ít nhất lúc Vương lão thái càn quấy, người nhà không cùng hùa vào. Chu Văn Tài và Chu Văn Hoa bị bộ dáng muội muội làm mất mặt.
"Thạch Tỉnh tới! Thạch Tỉnh tới!"
Lúc hiện trường huyên náo không thể vãn hồi, Vương Tứ thẩm vội vàng hô to, tiếng ồn ào im bặt đi, ngay sau đó, đệ đệ Quách Chiêu thị, đường đệ và mấy hán tử Quách thị khoẻ mạnh hung ác xông lên đòi đánh Vương Thạch Tỉnh. Chu Văn Tài và Chu Văn Hoa mang theo vài người Chu gia trẻ tuổi vội vàng đuổi theo. Vương Thư Bình, Triệu Nguyên Đức và nhóm người Hạnh Lâm ra sức can ngăn.
Xa xa, Vương Thạch Tỉnh, Đinh Nhất Lâm và Đinh Nhất Sâm đi về hướng đại phòng. Vương Thạch Tỉnh mang băng đeo mắt màu đen, trên người khoác kiện áo khoác màu xanh, bước chân trầm ổn. Trước cửa nhà lớn tập trung một đám người, không mấy chốc đã thấy một đám bảy tám nam nhân xa lạ chạy về hướng hắn, vẻ mặt không tốt. Vương Thạch Tỉnh độc nhãn ám trầm, siết chặt nắm đấm.
Đám người chạy đến trước mặt bọn họ. Đệ đệ Quách Chiêu Đệ, Quách Đức Tú hỏi. "Người nào là Vương Thạch Tỉnh?"
"Là ta."
Quách Đức Tú vung nắm đấm lên hô. "Đánh cho ta."
Người Chu gia và Vương Thư Bình theo sau gấp gáp đi ngăn cản, nhưng ngay sau đó, bọn họ lại cùng lúc đứng bất động tại hiện trường.
Trước không nói Đinh Nhất Lâm và Đinh Nhất Sâm đều có chút quyền cước. Chỉ cần nói Vương Thạch Tỉnh. Hắn là ai? Hắn là bách phu trưởng dưới trướng tiểu đại tướng quân, là người từng giết địch, lập chiến công, là quân lính đặt mạng sống trên chiến trường! Đám người Quách gia thì như thế nào? Chỉ là một đám điêu dân ngang ngược.
Vương Thạch Tỉnh lộ ra khí tức tàn khốc trên chiến trường, đánh cho đám người Quách gia đang dương nanh múa vuốt phải kêu "a a" thảm thiết. Còn có Đinh Nhất Lâm và Đinh Nhất Sâm, bảy tám hán tử khoẻ mạnh không tên nào có thể bò dậy nổi. Quách Đức Tú kiêu ngạo nhất cũng phải ôm bụng, miệng phun máu tươi, trực tiếp hai mắt trắng dã ngất xỉu.
Tình hình càng tệ hơn. Quách phụ, Quách mẫu và đám người còn lại càng không chịu buông tha. Quách mẫu ôm nhi tử hướng mặt lên trời khóc lóc. Quách phụ dẫn những người khác xông vào liều mạng. Vương Thạch Tỉnh mặc kệ hết, tới một người đánh một người, tới hai người đánh hai người. Trừ Quách phụ Quách mẫu ở ngoài, những người khác toàn bộ bị đánh ngửa mặt lên trời, nằm dưới đất không dậy nổi.
Thôn dân thôn Tú Thuỷ lần đầu tiên chứng kiến giá trị vũ lực của Vương Thạch Tỉnh, lông tơ dựng đứng. Vương lão thái cũng nín khóc. Bà dường như quên mất đứa nhi tử này đã sớm phân gia, thấy Vương Thạch Tỉnh uy dũng như thế, lập tức nổi tính, nhảy ba thước đứng lên, chạy lại mắng Quách mẫu. "Quách Xuân Hoa, lão tiện nhân, nhi tử của ta từng giết người đó, ngươi..."
"Câm miệng!"
Vương Thạch Tỉnh gầm lên, Vương lão thái run rẩy ngậm miệng. Nhưng ngay sau đó, bà lại chỉ vào mũi Vương Thạch Tỉnh định mắng mỏ. Vương Thạch Tỉnh nói một câu khiến bà sợ tới mức không dám hung hăng.
"Còn chưa cảm thấy ăn đủ khổ thì mắng tiếp đi."
Vương lão thái nhìn nhìn phía sau lưng Vương Thạch Tỉnh, không thấy Thiệu Vân An, bà thoáng an tâm. Nhưng nhớ đến Thiệu Vân An, bà không dám la lối khóc lóc với Vương Thạch Tỉnh. Thiệu Vân An từng mắng bà "đồ đê tiện" khiến bà vẫn còn sợ.
Vương Thạch Tỉnh đối diện phu thê Quách phụ, Quách mẫu không biết là vẫn còn tức giận hay bị dọa đến sắc mặt trắng bệch. "Ta đã phân gia với nhà lớn, còn cắt đứt quan hệ."
"Ai nói..."
Vương Thạch Tỉnh độc nhãn liếc qua, đám người vây xem sợ hãi lùi lại mấy bước, đặc biệt là người nhà họ Chu và người nhà họ Quách. Vương lão thái định phản biện bị biểu tình hung dữ của nhi tử doạ sợ.
Lần nữa doạ lui Vương lão thái, Vương Thạch Tỉnh tiếp tục hướng Quách gia nói. "Ta đã ký thư khế phân gia, trên thư khế viết rằng sau khi ấn dấu vân tay, ta và nhà lớn vô liên quan. Chuyện của nhà lớn không quan hệ đến ta. Lý chính có thể làm chứng."
Lý chính lập tức nói. "Đúng vậy!"
Vương Thư Bình, Triệu Nguyên Đức, với vài người có mặt tại thời điểm đó cũng sôi nổi làm chứng. Vương Văn Hoà nói. "Thư khế phân gia của Thạch Tỉnh là chính tay ta viết. Thạch Tỉnh trả hết lại đồ phân gia lúc trước, từ nay về sau không còn liên quan. Thạch Tỉnh không có trách nhiệm gánh vác chuyện nhà lớn. Giấy trắng mực đen, rành mạch."
Vương Thạch Tỉnh tiếp thêm. "Quách Chiêu Đệ và Vương Điền Nham không tuân theo thư khế, ỷ thế trưởng bối muốn đoạt gia tài nhà ta, theo luật phải phạt. Nếu các ngươi không phục, lên huyện nha mà đánh trống kêu oan!"
Quách phụ thẹn quá thành giận nói. "Ai chẳng biết huyện lệnh đại nhân là nghĩa huynh ngươi."
"Vậy các ngươi lên kinh thành đi cáo trạng! Xem hoàng thượng xử các ngươi hay xử ta."
Lúc này, người Quách gia không còn ai dám lên tiếng.
Vương Thạch Tỉnh nhìn những người xung quanh cả giận nói. "Quách Chiêu Đệ có tội thì phải chịu!" Dứt lời, hắn nhìn về phía trong đám người, hai vị cữu cữu đối với hắn mà nói thực xa lạ, nói. "Ta, Vương Thạch Tỉnh và nhà lớn từ lâu đã ân đoạn nghĩa tuyệt, bọn họ đối xử với ta thế nào các ngươi biết cũng được, không biết cũng thế. Các ngươi muốn gây rối cứ việc, nhưng đừng có tìm đến nhà Vương Thạch Tỉnh ta mà gây rối. Nếu nói nợ, cũng là nhà lớn nợ ta, Vương Thạch Tỉnh ta đối với bọn họ không thẹn với lương tâm!"
Quay đầu lại, hắn hướng Đinh Nhất Lâm nói. "Đi tìm Vân An lấy bạc, để họ trị thương."
"Vâng, lão gia!"
Đinh Nhất Lâm xoay người định đi. Vừa mới quay lại thì sững sờ, vội vàng hành lễ. "Sầm lão, Khang viện trưởng."
Y hô xong, sự chú ý của mọi người lập tức đổ dồn vào. Vương Thạch Tỉnh định thần, kinh ngạc. "Lão gia tử? Sư huynh?" Cách hắn xưng hô lại khiến hiện trường xôn xao. Thần sắc Chu Văn Hoa chợt biến, vội vã tiến lên hành lễ. "Học sinh Chu Văn Hoa bái kiến Sầm viện trưởng."
Mọi người xôn xao. "Là huyện học Sầm viện trưởng!"
"Ta nghe nói Sầm viện trưởng ở tại nhà Thạch Tỉnh, không nghĩ tới là thật."
"Thật sự là Sầm viện trưởng hả?"
"Người bên cạnh Sầm viện trưởng là ai? Tại sao Thạch Tỉnh gọi hắn là sư huynh?"
Xung quanh bàn tán sôi nổi, Sầm lão đi tới nhẹ nhàng vỗ bả vai Vương Thạch Tỉnh, sau đó lướt qua hắn đi tới trước mặt nhóm người Quách thị và Chu thị.